Đèn trong phòng chiếu tắt, nhân lúc phim chưa bắt đầu chiếu, Dụ Thần lấy điện thoại ra, lên Weibo đọc bình luận về bộ phim này.
Sau đó cậu phát hiện ra đánh giá trên mạng đều nói bộ phim này cực kỳ tệ, bảo là không biết bộ phim này cảnh quay, biên kịch, diễn xuất cái kiểu quần què gì, bảo sao lại có nhiều cặp đôi đến xem thế.
Cũng chả trách dưới bình luận bảo có nhiều cặp đôi đến có rất nhiều bình luận trả lời dè bỉu.
Bộ phim này thật sự cực kỳ phù hợp với các cặp đôi yêu nhau. Thật đấy. Cặp đôi vừa đến với nhau nhất định sẽ dắt tay đi xem, sự chú ý của đối phương chắc chắn sẽ dồn cả vào bạn, hơn nữa yên tâm là những người bình thường khác sẽ không đi xem đâu, nên bạn muốn chim chuột gì cũng không ai dị nghị.
Dụ Thần bật cười, tắt khung bình luận đi rồi tìm phần giới thiệu phim.
Đạo diễn, chưa nghe thấy bao giờ, từ diễn viên chính diễn viên phụ, lạ hoắc luôn á.
Dụ Thần tắt điện thoại.
Phim bắt đầu chiếu, Dụ Thần đặt tay lên tay vịn, dựa gần hơn với Phó Chi Dữ một chút, thì thầm hỏi: "Bộ phim này là anh chọn đại à?"
Phó Chi Dữ lắc đầu: "Không phải."
Câu trả lời này làm Dụ Thần hết sức kinh ngạc.
Ban đầu, Dụ Thần còn tưởng rằng Phó Chi Dữ chỉ muốn đi xem phim với Dụ Thần thôi, dù xem gì thì cũng không quan trọng, chỉ cần có khoảng thời gian để ở cạnh nhau là được
Dụ Thần ngẫm nghĩ một chút, lại hỏi: "Anh đọc bình luận phim chưa?"
Phó Chi Dữ: "Chưa."
Dụ Thần lại nghĩ, đoán: "Anh có thích ai không?"
Phó Chi Dữ đột nhiên ngây mất một lúc: "Gì cơ?"
Dụ Thần bịt miệng, cậu thấy được sự ngạc nhiên trên gương mặt Phó Chi Dữ, cảm thấy chắc hẳn là mình đoán đúng rồi, hơn nữa có khi là một ngôi sao nào đó không giỏi giang cho lắm, vì thế mới ngại không dám thừa nhận?
Thế là Dụ Thần không hỏi thêm nữa, vừa lúc cậu định ngồi lại hẳn hoi về chỗ thì Phó Chi Dữ mở lời.
Phó Chi Dữ: "Có."
Phó Chi Dữ nói xong thì đột nhiên quay sang nhìn Dụ Thần, dưới ánh sáng mờ ảo hắt tới từ màn chiếu, ánh mắt hai người chạm vào nhau.
Gương mặt Phó Chi Dữ chỉ sáng một nửa, trong mắt toàn là bóng hình Dụ thần.
Dụ Thần chớp mắt ngây ngốc, cũng dần rơi vào si mê.
Thực ra Dụ Thần cực kỳ mê đắm nhan sắc của Phó Chi Dữ, lần đầu tiên gặp mặt cậu đã thấy anh cực kỳ đẹp trai, cảm thấy được ngắm sắc đẹp ấy thôi là trái tim mình đã tràn ngập mãn nguyện rồi.
Nếu người này không phải là Phó Chi Dữ, chắc chắn cậu sẽ chủ động kết bạn, trao đổi wechat, sau đó ngầm ra hiệu, liệu người ta có muốn làm người mẫu cho cậu chụp ảnh không.
Từ nhỏ, Dụ Thần đã cực kỳ yêu thích cái đẹp, người cũng được, cảnh cũng được, vật cũng không hề gì.
Phó Chi Dữ của mấy ngày trước là chủ tịch Phó, do hợp đồng của công ty ba mình, Phó Chi Dữ trong mắt Dụ Thần đã được đưa vào một căn phòng, buông tấm rèm gắn biển "Không được đến gần".
Phó Chi Dữ của hôm nay lại không như thế, dường như anh biến thành một người từ một nơi xa xôi nào đó, đến bên cạnh Dụ Thần, trở thành một người cực kỳ dễ gần.
Khiến cho người ta rục rịch muốn gây rối.
Hai người cứ nhìn nhau như thế, đột nhiên Phó Chi Dữ nhíu mày.
Dụ Thần sực tỉnh, sau đó cậu phát hiện ra tay mình đang đặt trên má Phó Chi Dữ, còn xoa xoa nữa, lòng bàn tay cậu cảm nhận được rõ lớp râu ngắn cứng ram ráp của anh.
Má ơi, sao mày thấy con nhà người ta đẹp trai thì lưu manh giở trò sờ mớ thế hả!
Tỉnh lại đi con ơi! Người ta là Phó Chi Dữ đấy!!!
Phó Chi Dữ đại nhân rộng lượng, quay mặt đi xem phim: "Không sao."
Dụ Thần chật vật nuốt nước bọt, cậu cứ cảm thấy chỉ xíu nữa thôi là mình sẽ làm cái gì đó, thế là cậu liếc mắt đánh một vòng, rồi ánh mắt của cậu va vào cây kẹo mút khổng lồ ở giữa hai người.
Mút cái kẹo, làm một cái.
Bình tĩnh lại.
Cậu mở nắp ra, bắt đầu bới, tiếng vỏ kẹo cọ vào nhau loạt xoạt làm Phó Chi Dữ để ý.
"Em muốn tìm gì à?" Phó Chi Dữ hỏi.
Dụ Thần: "Tôi muốn tìm vị dưa hấu, không biết là có không nữa."
Phó Chi Dữ: "Có."
Người bới kẹo tìm kẹo lập tức biến thành Phó Chi Dữ, anh nhanh hơn Dụ Thần nhiều, nhoáng cái đã cầm được một cây kẹo màu mút màu đỏ trong mớ kẹo ngổn ngang kia lên.
Ánh mắt Dụ Thần ghim chặt lấy cây kẹo mút, cười tít mắt: "Oa hình dưa hấu kìa, còn có cả tay và mắt nữa."
Phó Chi Dữ gật đầu: "Ừ."
Dụ Thần cười: "Đáng yêu quá."
Dụ Thần định đưa tay ra lấy thì Phó Chi Dữ nhanh tay hơn, bắt đầu bóc kẹo ra.
Dụ Thần: "Anh cẩn thận nhá, đừng làm gãy tay nó đấy."
Phó Chi Dữ nghe thế lập tức cẩn thận hơn hẳn, chầm chậm bóc vỏ kẹo ra.
Cả miếng dưa hấu tí hon hiện ra, Dụ Thần vui vẻ cười với Phó Chi Dữ: "Cảm ơn."
Phó Chi Dữ: "Không có gì."
Dụ Thần ngậm kẹo, nói: "Ngon quá, vừa đáng yêu lại còn ngon nữa, anh biết chọn ghê cơ á."
Phó Chi Dữ đặt giấy gói kẹo vào lòng bàn tay: "Em thích là được."
Dụ Thần ngậm một hồi, rồi lại lén liếc Phó Chi Dữ một cái, cậu cứ cảm thấy tự dưng tâm tình Phó Chi Dữ tốt hẳn lên.
Dụ Thần nhìn màn hình lớn trên kia, lẽ nào diễn viên mà anh thích sắp xuất hiện rồi?
Úi trời cậu phải xem xem là ai mới được!
Nhưng đợi hoài đợi mãi, màn hình lớn trên kia vẫn chỉ chiếu mỗi phong cảnh, thi thoảng mới có vài người xuất hiện nhưng toàn là diễn viên quần chúng, nhân vật chính chạy hết đi đâu chẳng thấy tăm hơi.
Chiếu 10 phút rồi mà vẫn nhạt toẹt như thế, bị chửi cũng chẳng oan.
Dụ Thần đổi cây kẹo sang ngậm má bên kia, rồi lại lén nhìn Phó Chi Dữ, thấy anh đang vô cùng chăm chú xem phim, thế là không nhịn được hỏi: "Chủ tịch Phó, sao ngài lại chọn phim này thế?"
"Ít người." Phó Chi Dữ nghĩ một chút rồi trả lời.
Dụ Thần: "À."
Dụ Thần cứ tưởng là dò hỏi ra được diễn viên mà Phó Chi Dữ thích cơ.
Thế là Dụ Thần ngó trước ngó sau, thấy ít người thật.
Vậy là Phó Chi Dữ thích chốn ít người à?
Nghĩ mới vẫn không thông, ừ thì ít người thật đấy, nhưng tại sao cơ?
"Thích ít người, thế tại sao anh không bao cả rạp luôn?" Dụ Thần hỏi.
Phó Chi Dữ đơ một lúc: "Có thể bao rạp được sao?"
Dụ Thần: "...... Chắc là được chứ, tôi chưa từng bao rạp bao giờ."
Phó Chi Dữ như ngẫm nghĩ điều gì: "Để lần tới."
Dụ Thần cười: "Được."
Được một lát, Dụ Thần vẫn thấy tò mò, thì thầm hỏi: "Anh thích người ấy nhiều chừng nào?"
Thậm chí còn muốn bao cả rạp để đến xem cơ mà, chắc là thích lắm lắm luôn ý.
Quả nhiên, Phó Chi Dữ nghĩ một hồi rồi nói: "Đã thích rất nhiều năm rồi."
Cậu thấy diễn viên trong phim này toàn là người trẻ tuổi, Dụ Thần hỏi: "Theo đuổi mấy năm lận rồi sao?"
Phó Chi Dữ trầm ngâm rồi chậm rãi nói: "Ừ, nhưng không biết theo đuổi lắm."
Dụ Thần cười, an ủi: "Kiểu gì cũng cưa được thôi."
Vỏ kẹo mút trong tay Phó Chi Dữ chợt phát ra tiếng lạo xạo.
Dụ Thần tò mò, lại hỏi: "Chỉ thích mỗi mình người ấy thôi sao? Anh có thích ai khác nữa không?"
Phó Chi Dữ lắc đầu: "Không, chỉ thích em ấy thôi."
Ở nơi mà Dụ Thần không nhìn thấy, vỏ kẹo mút trong tay Phó Chi Dữ đã nhàu nát hết cả rồi.
Một lát sau, đột nhiên Phó Chi Dữ quay sang nhìn Dụ Thần, hỏi: "Em nói xem là ai?"
Dụ Thần đần mặt ra, chỉ màn hình lớn: "Bảo tôi đoán á hả?"
Phó Chi Dữ nhìn theo hướng chỉ của Dụ Thần, rồi thở dài một hơi, không biết là do bất lực hay là không biết phải làm sao nữa.
Phó chi Dữ gật đầu: "Ừ."
Dụ Thần kinh ngạc vỗ tay khe khẽ: "Thật á?"
Phó Chi Dữ tự nhiên thấy Dụ Thần vui vẻ, cũng cười theo: "Ừ."
Dụ Thần mở điện thoại ra: "Để tôi xem nào, cậu ấy tên là Ngô Gia Hy, mới 20 tuổi thôi, trẻ quá đi, không ngờ sếp Phó lại thích cậu chàng non tơ như thế ha."
Phó Chi Dữ hết sức bất lực: "Ừ."
Vì đoán trúng người Phó Chi Dữ thích, Dụ Thần lập tức thấy cực kỳ vui vẻ, cộng thêm vị dưa hấu thơm ngọt đầy trong miệng, vị ngọt dường như lan ra hết toàn thân, cực kỳ sung sướng.
Bao nhiêu năm nay cậu không được ăn kẹp mút rồi, ban đầu lúc Phó Chi Dữ mua về, cậu còn thấy không thích, bây giờ thì ôi dồi thơm quá, tự vả vui quá.
Niềm vui đơn giản thật đấy.
Còn nữa, Phó Chi Dữ cũng dễ bắt chuyện phết mà.
"Chủ tịch Phó, ngài có muốn ăn một cây không?" Dụ Thần vui vẻ mở hộp keo ra.
Phó Chi Dữ lắc đầu: "Không cần đâu."
Dụ Thần hỏi: "Còn vị dưa hấu không thế?"
"Mua hai cái thôi," Phó Chi Dữ hỏi: "Em thích vị dưa hấu à?"
Dụ Thần gật đầu: "Ừ."
Phó Chi Dữ: "Lát nữa tôi mua thêm."
Dụ Thần phẩy tay: "Không cần đâu, thế là đủ rồi."
Phó Chi Dữ ừ một tiếng, đột nhiên dựa sát lại gần cậu: "Có thể thoả thuận với em một chuyện không?"
Dụ Thần: "Chuyện gì cơ?"
Phó Chi Dữ: "Thay đổi cách xưng hô với tôi."
Dụ Thần hỏi: "Tôi gọi ngài là gì?"
Phó Chi Dữ: "Chủ tịch Phó."
Dụ Thần "Òoooooo" nhưng gọi quen mồm rồi nên bảo đổi thì có hơi lạ.
Dụ Thần hỏi: "Thế tôi phải gọi ngài là gì bây giờ?"
Dường như Phó Chi Dữ cũng không có sáng kiến gì: "Gọi tên tôi đi."
Dụ Thần định mở miệng gọi, nhưng lại dừng lại, mím môi.
Trước mặt Phó Chi Dữ thì thật sự cậu không dám mở miệng nói thẳng ba chữ "Phó Chi Dữ" đâu.
Nghĩ một hồi, Dụ Thần nói: "Dù sao thì tôi cũng nhỏ tuổi hơn, gọi là anh (*) đi."
(*) Ở đây Dụ Thần gọi Phó Chi Dữ là anh (ca trong ca ca 哥哥)cách xưng hô giữa anh em trong gia đình hoặc là người thân thiết
Phó Chi Dữ: "Gọi là gì cơ?"
Dụ Thần cười tít mắt, nhìn Phó Chi Dữ, giọng ngọt lịm, gọi một tiếng: "Anh ơi."
Phó Chi Dữ không chỉ không đáp lời, mà yết hầu còn cuộn lên cuộn xuống.
Thấy Phó Chi Dữ không có phản ứng gì, Dụ Thần hơi không chắc chắn, hỏi dò: "Có được không ạ? Gọi anh là anh nhé?"
Phó Chi Dữ hỏi: "Cứ ai hơn tuổi thì em đều gọi là anh à?"
Dụ Thần lắc đầu: "Đâu có, em chưa gọi ai như thế hết á, bình thường toàn gọi là..."
Dụ Thần chưa nói hết câu, Phó Chi Dữ đã đáp lời: "Được."
Dụ Thần cười rộ lên: "Dạ anh."
Nói chuyện xong, Phó Chi Dữ lại quay sang nghiêm túc xem phim, mặc dù Ngô Gia Kỳ không phải là nhân vật chính, nhưng cảnh quay rất nhiều, vừa hay đến đoạn Ngô Gia Kỳ nói chuyện với nhân vật chính.
Dụ Thần không làm phiền Phó Chi Dữ đu thần tượng, không nói chuyện nữa.
Có lẽ là bộ phim nhạt nhẽo thật, cộng thêm mấy đêm nay Dụ Thần ngủ không ngon giấc, cậu dựa vào ghế một lát rồi ngủ luôn.
Nếu vỏ kẹo trong tay Phó Chi Dữ không phải bằng ni lông thì chắc chắn đã nát bét từ bao giờ rồi.
Anh quay sang nhìn Dụ Thần đang say ngủ, thở phào một hơi hết sức nhẹ nhõm.
"Anh ơi."
"Anh."
Yết hầu Phó Chi Dữ không kiềm chế được, lại cuộn lên cuộn xuống.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT