Sau khi bác sĩ kết luận không còn gì đáng ngại, Trần Mộc liền chủ động xuất viện sớm, tuy vậy y vẫn là một bệnh nhân. Lấy cớ người bệnh cần được chăm sóc, Sầm Hoan liền dọn qua phòng đối diện.
Thật ra bác sĩ gia đình đều hằng ngày kiểm tra, có bảo mẫu ngày ngày chăm lo cơm nước, Sầm Hoan cũng chẳng phải làm gì cả.
Nhưng cậu trước nay là một người thẳng thắn thành khẩn.
Một hồi tai nạn khiến lớp mặt nạ kia bị xé tan nát, không còn một mảnh. Cậu hận Trần Mộc ngoại tình, căm ghét việc y đã lừa dối mình.
Thế nhưng cậu không bỏ y được, cậu yêu y.
Bình tĩnh mà suy xét, trong khoảng thời gian này cậu vui vẻ sao? Có mấy buổi tối cậu không nhớ tới Trần Mộc đây, lại có bao nhiêu buổi đêm cậu không mơ thấy y đây?
Đáp án là không có, cậu hầu như ngày ngày nhớ tới Trần Mộc, đêm đêm mơ thấy Trần Mộc. Người này phảng phất như liên kết với cảm xúc của cậu vậy, chỉ có Trần Mộc ở bên, Sầm Hoan mới có thể có nhiều cảm xúc vui buồn đen xen như vậy.
Con người ta sống một đời, vốn nào có bao nhiêu kiên trì đâu, tội gì phải so đó khiến bản thân phải khó chịu.
Thôi.
Đến ngày 28 tết, Trần Mộc đã lại có thể nhảy nhót tưng bừng.
Sầm Hoan rúc vào trong lòng y, không muốn rời giường. Cậu chỉ hừ hừ nói: “Anh mau dậy đi, nay phải về nhà đấy.”
Trần Mộc ôm cậu càng chặt hơn.
“Em muốn đi đâu? Chỗ này không phải nhà của hai chúng ta ư?”
“Về nhà em ăn tết á, em đáp ứng Tống tiên sinh mang lão công về rồi. Tình huống khẩn cấp, đành phải thuê người về giới thiệu thôi.”
Trần Mộc cực kì thức thời, cũng nhận rõ vị trí của bản thân: “Thế bảo bối nhi em thấy anh thế nào? Không ai thích hợp hơn anh, giá cả lại còn tiện nghi nữa, mỗi ngày chỉ cần bảo bối nhi hôn một cái là đủ rồi.”
Sầm Hoan nhào tới hôn một ngụm.
“Ok, vậy thì đây là tiền lương ngày hôm nay.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT