Trong khoảng thời gian này, Sầm Hoan cảm xúc cực không ổn định.
Cậu một bên hưởng thụ Trần Mộc săn sóc, không nghĩ rời đi, bên kia, đáy lòng có một tiếng nói không ngừng nhắc nhở cậu “những thứ này rồi sẽ biến mất, nói không chừng một ngày nào đó Trần Mộc sẽ không còn yêu ngươi nữa.”
Sầm Hoan rúc đầu chui vào trong chăn, Trần Mộc nâng đầu cậu ra, hôn lên đôi mắt đang nhắm nghiền kia.
“Bảo bối nhô đầu ra nào, trùm chăn kín thế khó thở, không tốt đâu.”
Trần Mộc rời giường làm cơm sáng, Sầm Hoan liền chậm rãi xuống giường đi rửa mặt mũi, ra nhìn thấy Trần Mộc làm sandwich, rồi hâm nóng sữa bò.
Sầm Hoan đi qua, từ sau lưng ôm lấy Trần Mộc, tay khoác hờ bên eo y, trên mặt tràn đầy sợ hãi cùng không muốn rời xa.
Cậu thật sự không muốn rời khỏi người đàn ông này, có thể bỏ đi một lần đã là cực hạn
Nhưng lòng tin đối với Trần Mộc, đã bị bào mòn đi không còn là bao.
Trần Mộc một tay nắm lấy hai tay Sầm Hoan, một tay tiếp tục quấy sữa bò trong nồi.
“Ngày mai sẽ về thành phố S, nay là ngày cuối ở chỗ này, em muốn đi đâu không?”
“Ừm… chúng ta đi mua chút quà cho người nhà với bạn bè đi, ra nước ngoài một chuyến, mang chút lễ vật trở về.”
Trong lúc hai người đi mua sắm, Trần Mộc đã sớm nhờ người bố trí bữa tối ở nhà.
Khi Sầm Hoan về đến nhà, sắc trời đã tối đen, trong phòng cũng tối tăm, nhưng lại thoang thoảng hương hoa diên vĩ.
Mở đèn lên, cậu liền nhìn thấy một thất hoa diên vĩ, không phải một bó nhỏ xinh mà là cả căn phòng hoa, tươi mới đung đưa, trên bàn là bữa tối cùng rượu vang đỏ.
Trần Mộc buông đồ vật trong tay xuống, hỗ trợ Sầm Hoan cởi áo khoác treo lên, kéo ra ghế dựa.
“Sầm tiên sinh điển trai của ta, mời ngồi.”
Sầm Hoan nở nụ cười, theo y ngồi xuống.
“Cảm ơn hoa của anh, rất thơm, nhưng em không mang đi được.”
“Thế phải làm sao bây giờ?” Trần Mộc thuận theo Sầm Hoan hỏi lại.
“Vậy anh hát tặng em một bài đi, em nghe xong chính là của em, không ai đoạt đi nổi.”
“Được thôi.” Trần Mộc thanh thanh cổ họng, nói: “Đây là buổi biểu diễn cá nhân của Trần Mộc, dành tặng cho Sầm Hoan tiên sinh độc nhất của ta.”
“Anh to gan ghê đấy, âm si tiên sinh, em nói giỡn thôi, ăn cơm đi.”
Nhưng Trần Mộc vẫn cất tiếng ca.
“Không dám ngoảnh lại
Chỉ biết đứng từ xa lặng thầm yêu anh
Muốn bước đến bắt chuyện lại thẹn thùng luống cuống không yên
Muốn giả vờ chúc ngủ ngon
Nhưng chỉ đổi lấy trống rỗng cùng xót xa
Cúi đầu thì thầm
Tình cảm dành cho anh đã quá mức rõ ràng…”
Trần Mộc có một chất giọng rất dễ nghe, trầm thấp động lòng người, bất ngờ hơn nữa là cả một bài hát xong, lại không hề chệch âm điệu.
Đây là bài ca Sầm Hoan từng hát cho Trần Mộc nghe, y vẫn luôn nhớ kĩ, lại còn học xong xuôi.
Trần Mộc hát xong, Sầm Hoan vỗ tay khen: “Rất êm tai, thực vinh hạnh khi được tham dự buổi biểu diễn cá nhân của Trần Mộc tiên sinh, còn có ca khúc nào khác nữa không?”
“Em tha cho anh đi, vất vả lắm anh mới học thành tài một bài, anh mà hát bài khác lạc tông lạc về tận thành phố S luôn.”
Thành phố S cùng nơi hai người họ đang dùng bữa tối, cách nhau một cái Thái Bình Dương đó.
Trần Mộc mở nắp đậy đồ ăn, nói: “Ăn cơm thôi, em nếm thử xem có hợp khẩu vị không.”
Rốt cuộc làm phu thê đã nhiều năm, đối phương ra sao bản thân đều hiểu rõ, đã có tâm ăn năn muốn lấy lòng, nào có cớ gì lại không hợp khẩu vị đâu.
Sầm Hoan nếm nếm, khá ngon, đều hợp khẩu vị của cậu, tự dưng muốn nếm chút rượu.
Trần Mộc tất nhiên muốn làm thay, y cầm chai rượu qua, đã mở ra, suy nghĩ một chút lại bỏ chai rượu lại, nói: “Tiểu Hoan, chúng ta không uống rượu được không. Anh không hi vọng em coi những lời anh sắp nói đây thành lời say, cũng muốn em hoàn toàn tỉnh táo nghe một chút.”
Trong phòng hương khí hỗn loạn, Trần Mộc cách một chiếc bàn nắm lấy bàn tay Sầm Hoan, cùng cậu mười ngón tay đan vào nhau, hai chiếc nhẫn cưới kề sát bên nhau.