Loan Tịch đang bận rộn trong quán ăn, có một vị khách mở cửa bước vào.

“Chào mừng quý khách.”

Văn Phỉ ôm một bó hoa hồng lớn nói: “Ông chủ, cho em bát mì.”

Loan Tịch có trong nháy mắt hoảng hốt không thể tin nổi.

Trước khi đến Văn Phỉ còn cố ý trở về nhà một chuyến, cắt đi mái tóc dài lộn xộn, báo bình an cho cha mẹ, sau đó sửa soạn cho mình thật là đpẹ trai mới không thể chần chờ được nữa chạy ngay tới đây.

Ngoại trừ gầy tới đáng sợ ra thì hắn không có gì khác trước đây cả.

Loan Tịch ngồi xuống trước mặt Văn Phỉ, khó tin nói: “Em…”

“Là Văn Phỉ, chồng của anh đây… với một phiên bản gầy hơn.” Văn Phỉ cười ha hả nói: “Loan Tịch, đã lâu không gặp.”

Đã lâu không gặp, đã lâu không gặp.

Sau khoảng thời gian ngắn ngủi khiếp sợ ban đầu, Loan Tịch dùng hai tay che kín khuôn mặt lại, đến nửa ngày sau cũng không buông tay.

“Anh là đang thẹn thùng sao? Thế nhưng anh vẫn còn rất đẹp nha, sao phải che đi không cho em nhìn chứ? Em mới xấu né, bây giờ em gầy tới chẳng còn chút xíu xiu cơ bắp nào luôn ấy, nhìn y như một công nhân đào mỏ vậy… Cho nên, là vì em xấu rồi nên anh không muốn nhìn em nữa sao? Anh không thể như vậy được nha Tịch Tịch đại bảo bối, mặc dù bây giờ em có hơi gầy một chút, nhìn hơi giống mấy ông thợ mỏ một chút, nhưng mà nhà em có mỏ nha, thật sự…”

Loan Tịch buông tay ra, dùng tay đậy kín cái miệng ồn ào của alpha kia.

Trên khuôn mặt anh là nước mắt giàn giụa, anh đã khóc đến đỏ ngầu cả mắt, Văn Phỉ chưa từng nhìn thấy một Loan Tịch như vậy.

Trong ấn tượng của hắn, Loan Tịch vẫn luôn rất dịu dàng ôn hòa, dáng vẻ đường đường, tú lệ mà tinh tế, ẩn nhẫn lại kiên cường.

Gặp được Loan Tịch, là điều tuyệt vời nhất trong thanh xuân của hắn.

Văn Phỉ không biết phải an ủi Loan Tịch như thế nào, chỉ có thể cười gượng nói: “Được rồi, không khóc nào, ngoan, em đã về rồi, từ bây giờ sẽ không đi nữa, mãi mãi cũng không đi đâu nữa, sẽ luôn ở đây với anh, có được không? Là em không tốt, là em …”

Hắn đi tới ôm Loan Tịch vào lòng, hương thơm mộc mạc bao bọc lấy cơ thể của Loan Tịch, xoa dịu cơn kích động của Loan Tịch, giúp anh yên tĩnh lại.

Văn Phỉ nói: “Thực xin lỗi, đã để anh phải chờ em lâu như vậy, nhưng em đã về rồi. Bây giờ em không còn như xưa nữa, Tịch Tịch, anh có còn nguyện ý làm vợ của em không?”

Loan Tịch ngẩn ra, lập tức gật đầu.

“A, gật đầu rồi là không được phép đổi nữa đâu nha.” Văn Phỉ hôn lên khuôn mặt của Loan Tịch một cái: “Đại mỹ nhân của em, thơm một cái nào.”

“Văn Phỉ.” Loan Tịch lau khô nước mắt, ngẩng đầu.

“Hửm? Loan Tịch.” Văn Phỉ đột nhiên bị kêu tên, không khỏi nghĩ đến năm đó lúc đi học bị Loan Tịch gọi lên trả lời câu hỏi: “Sao vậy?”

“Chào mừng về nhà.” Loan Tịch lau khô nước mắt lại trào ra, anh càng khóc lớn hơn, dựa vào người Văn Phỉ nói: “Anh rất nhớ em… Rất nhớ em… Rất nhớ rất nhớ em…”

Văn Phỉ khe khẽ thở dài, nói: “Thầy ơi, anh thích em không?”

Loan Tịch gật đầu, con thỏ lớn ôm cổ Văn Phỉ nói: “Anh thích em.”

Ba năm cô quạnh và cô độc trong nháy mắt tan biến, Văn Phỉ ôm hôn Loan Tịch, cùng nhau lưu lại hội ngộ đầy gian nan này.

Sau khi trở về, Văn Phỉ gầy như dân chạy nạn, mỗi ngày Loan Tịch đều sẽ biến đổi đủ loại món ăn rắc rối nấu cho Văn Phỉ ăn.

Văn Phỉ ở bên vợ và con, sống trong căn biệt thự nho nhỏ tại thị trấn ven biển này tập thể dục và điều chỉnh cơ thể. Chỉ sau nửa tháng mập lên mười mấy cân, lại thêm vào điều độ tập thể hình nên bắp thịt của hắn càng thêm căng tràn đầy sức sống.

Kỳ động tình của Loan Tịch sắp đến, Văn Phỉ muốn phô trương ra dáng vẻ tuyệt vời nhất của mình trước mặt vợ yêu, đương nhiên phải cố gắng ăn cơm phấn đấu rèn luyện cơ thể rồi.

Lúc rảnh rỗi hắn giúp vợ yêu rửa chén đĩa ở quán mì, người đến ăn mì nghe thấy Viên Viên gọi Văn Phỉ là cha còn tưởng rằng cửa hàng trưởng đẹp zai lạnh lùng của nhà này cuối cùng cũng đã tái giá.

Gả cho một alpha nhìn y như một tên dân chạy nạn có vóc dáng cao to khác thường.

Văn Phỉ tự mình cắm cho mình một cái sừng cao cao, tiêu diêu tự tại mà ăn ăn uống uống, thỉnh thoảng còn dạy Viên Viên làm bài tập toán.

“Em còn dạy Viên Viên làm bài tập toán à?”

“Ừ hứ, mấy bài đơn giản này em biết làm hết mà.”

Sau khi biết chuyện, Loan Tịch trầm mặc lắc đầu, nói: “Thân là thầy giáo dạy toán của em, anh rất thất vọng với năng lực tính toán của em đấy.”

Viên Viên vẻ mặt khờ dại nhìn ba ba và cha yêu, Văn Phỉ giả vờ như mình chẳng nghe thấy gì, chỉ cười ha ha chơi đùa với nhóc con: “Viên Viên, 1+1 bằng mấy”

“2 ạ!”

“Vậy 2+1 thì sao?”

“2 ạ!”

“3+1 thì sao?”

“2 ạ!”

Sau khi trả lời xong Viên Viên còn rất vui vẻ vỗ ngực một cái rồi giơ lên hai ngón tay.

Loan Tịch dùng ánh mắt nhìn hai đứa ngốc nhìn vài hai cha con trước mặt, anh vỗ vỗ bả vai Văn Phỉ, thành khẩn nói: “Viên Viên ngốc như vậy có thể nhớ được bảy con số kia nhất định hoàn toàn dựa sức mạnh của tình yêu.”

Văn Phỉ cũng thực tuyệt vọng nhìn Viên Viên: “Viên Viên, sao con không di truyền lại trí thông minh của ba ba con chứ? Sao con lại giống cha như vậy?”

Loan Tịch mặc một thân đồ lông ấm áp thoải mái nhẹ nhàng khẽ cười.

Viên Viên lại nói: “Con có di truyền tình yêu của cha đối với ba ba nha!”

Viên Viên nhào tới trên người Loan Tịch: “”Tịch Tịch đại mỹ nhân! Mau qua đây ngủ với con đi!”

Khuôn mặt của Loan Tịch đỏ bừng: “Từ sáng đến tối em dạy con cái gì thế hả?!”

Anh ôm Viên Viên đi ngủ, nhưng khi vừa bước ra khỏi cửa phòng ngủ của Viên Viên lại bị Văn Phỉ áp vào tường hôn môi.

Sau khi nụ hôn dài này chấm dứt, Văn Phỉ nói: “Đã hơn ba năm không được thân thiết với đại bảo bối Tịch Tịch rồi, em nhớ anh muốn chết.”

Loan Tịch kinh ngạc nhìn Văn Phỉ, dục vọng bị thuốc ức chế áp chế trong cơ thể rục rà rục rịch. trỗi dậy.

Cấm dục đã ba năm, giờ khắc này cuối cùng anh cũng dỡ bỏ hết phòng bị trong lòng, tháng tám, một chút hương thơm ngọt ngào của hoa quế tản mát ra không khí.

“Anh thơm quá.” Văn Phỉ ôm Loan Tịch về phòng: “Tịch Tịch, anh yên tâm đi, em chỉ hơi gầy một chút thôi, chỗ đó tuyệt đối không vì em gầy đi mà co lại…”

____________

Hết chương 8

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play