Đối với Liễu Chanh Chanh, đây cũng chỉ là một câu hỏi biểu đạt. Mặc dù cô rất hiếm khi sử dụng văn tự biểu cảm trong trò chơi, nhưng thái độ bây giờ của Chước Diễm chẳng lẽ… Đang ghen tỵ sao?

[Tổ đội] Irina: Tiểu Diễm Tử, chẳng lẽ anh thật sự có máu M sao?

[Tổ đội] Chước Diễm: _ (: з 」∠) _ Nếu đó là sự thật thì sao?

[Tổ đội] Irina: Đừng đùa.

[Tổ đội] Chước Diễm: > < Bây giờ nhìn anh giống đang nói đùa sao?

Liễu Chanh Chanh thở dài, cô chống cằm nhìn máy tính mà cười khúc khích.

Dù sao thì tôi có sử dụng nó với người khác ở chế độ nói chuyện riêng thì anh cũng có biết đâu. Mặc dù Liễu Chanh Chanh nghĩ như vậy, nhưng khi nhìn Nam Kiếm Khách trước mặt lại không kìm lòng được mà đồng ý.

[Tổ đội] Irina: (Biểu cảm mỉm cười) Được rồi, sau này chỉ dùng nó với mình anh thôi.

[Tổ đội] Chước Diễm: > < Bé Bò Sữa, em là nhất.

Sau đó hai người bọn họ lại hợp thành một đội đi đến “Dị Giới”. Đi được ba vòng, Liễu Chanh Chanh nhìn thời gian cũng không sớm nữa, không chừng quản lý ký túc xá sẽ tắt điện trước khi hoàn thành mất, nên cô tạm biệt với Chước Diễm.

Nhìn Nữ Kiếm Khách áo lam bên cạnh ngoại tuyến, người con trai trước máy tính nhìn chằm chằm màn hình đến ngẩn người.

Mấy anh chàng bàn bên cạnh nhìn thời gian cũng không còn sớm nữa, bọn họ đi thu dọn quần áo chuẩn bị tắm rửa rồi đi ngủ. Bỗng nhiên thấy người nào đó nãy giờ vẫn không có chút động tĩnh nào, nhưng khóe miệng lại nhếch lên 45 độ, trông vô cùng đắc ý.

Vì vậy, bọn họ bắt đầu xì xào bàn tán. Hàn Thư Ngôn cố tình đè thấp giọng nói xuống: “Này, tao cảm thấy Chử Dực từ lúc chiều trở về đến giờ tâm trạng cứ phấn khởi kiểu gì ý?”

Tần Lạc sờ cằm, có chút khó hiểu: “Tao cũng cảm thấy vậy. Buổi chiều bảo nó đi mua cà phê, kết quả lại trực tiếp ném cà phê cho ông chú bên dưới, còn nói là có chuyện phải làm.”

Ngược lại Hứa Hạo Nhiên lại vô cùng bình tĩnh: “Có chuyện phải làm sao, tao nghĩ đó là cuộc hẹn với một cô gái.”

“Hả?”

Có lẽ đã nghe thấy tiếng lẩm bẩm của mấy người ở phía sau, Chử Dực chỉ quay đầu lại nhìn bọn họ, không chút kiêng dè mà nói: “Đúng vậy, tao có hẹn với một cô gái.”

“…”

“…”

“…”

Bọn họ sửng sốt trong chốc lát, sau đó sôi nổi dò hỏi: “Ai?”

“Liễu Chanh Chanh.”

“Ha, tao biết là cô ấy mà.” Tần Lạc cười xấu xa: “Tao còn tưởng là ai chứ, hóa ra là Bé Bò Sữa sao.”

“Còn nữa…” Hàn Thư Ngôn dừng một chút: “Tại sao mày biết Liễu Chanh Chanh chính là Irina?”

“Cái này sao.” Chử Dực mỉm cười: “Tao có phán đoán của riêng tao.”

Hứa Hạo Nhiên không thể không vạch trần anh ra, liếc xéo anh: “Có phải nó liên quan đến < Người bảo vệ > đúng không? Hình như cô ấy từng nói trước đây có chơi.”

Chử Dực không trả lời, chỉ sửa sang lại quần áo. Lúc đi ngang qua Hứa Hạo Nhiên, nhẹ giọng nói: “Nếu tao nhớ không lầm, người tao gặp lúc đó chính là cô ấy.”

“Đã như vậy rồi tại sao mày không thú nhận thân phân của mình với Bé Bò Sữa đi? Cần gì phải chạy cả hai chiều trong trò chơi và thực tế như vậy.”

“Bây giờ nói ra sẽ làm cô ấy bối rối.” Giọng điệu của Chử Dực đột nhiên trầm xuống tám độ, lại như mang chút nuối tiếc: “Với cả, hình như cô ấy quên mất tao rồi.”

“…” Ba người bọn họ đều cảm thấy khó tin đối với cái suy nghĩ này của Chử Dực.

—— Mẹ nó! Nam thần đang say ngủ của chúng ta còn phải khốn khổ vì tình sao!

Ngày hôm sau là cuối tuần. Sau khi ăn cơm trưa, Ôn Đồng trở về trường học sớm. Lúc trở về liền nhìn thấy Liễu Chanh Chanh và An Dao đang vật lộn đánh nhau, nhất thời còn tưởng mình đi nhầm phòng.

“Chị Dao, không phải chị bị bệnh sao?” Lúc này lại khỏe như vâm, Ôn Đồng cảm thấy cô ấy có thể giết chết được một con trâu.

Liễu Chanh Chanh bị An Dao đè khóc không ra nước mắt, giải thích rằng sáng nay An Dao đã hạ sốt, sao đó hùng hổ hỏi chuyện của cô với Cố Anh Kiệt.

Sau đó một loạt chuyện xảy ra.

Nói tóm lại, dùng lời An Dao để nói chính là: Tiểu Chanh Tử, em bội thu rồi.

“…” Liễu Chanh Chanh thoát khỏi móng vuốt của An Dao, trở lại chỗ ngồi của mình, ngồi xuống: “Cái gì mà bội thu chứ, em cũng có quen biết với bọn họ đâu.”

“Chậc chậc, không quen biết thì có thể từ từ thành quen biết.” Ôn Đồng không những không giúp cô mà còn hùa theo An Dao.

Liễu Chanh Chanh cầm cốc nước trên bàn lên uống hai ngụm: “Chỉ là dọn tài liệu và bung dù mà thôi, em có thể đếm được số lần gặp mặt bọn họ trên một bàn tay đó.”

Vẻ mặt An Dao và Ôn Đồng đều thất vọng: “Tiểu Chanh Tử, có lẽ về sau em/cậu cũng không thể tìm được bạn trai rồi.”

“…” Là cô không tìm được bạn trai mà, hai người bọn họ lộ ra cái biểu cảm bi ai như vậy làm gì?

Chuyện này tạm thời không đề cập tới, Ôn Đồng bỗng nhiên tuôn ra một chuyện vô cùng chấn động.

“Chanh Tử, hôm nay tớ tình cờ gặp giáo sư đầu hói của lớp chúng ta trên đường trở về ký túc xá.”

“Hả?” Liễu Chanh Chanh thuận miệng đáp lại, cầm lấy bánh quy trong ngăn kéo bỏ vào miệng.

“Thầy ấy hảo tâm nhắc nhở tớ nhớ phải nộp bài tập trong hai ngày tới.”

“…” Bánh quy rơi xuống mặt đất.

Thật ra, Liễu Chanh Chanh quả thực đã quên việc phải nộp bài tập, bởi vì cô luôn nghĩ rằng ‘Ngày mai vẫn còn thời gian’, và chuyện này cứ kéo dài mãi…

Liễu Chanh Chanh có chút lo lắng, nôn nóng hỏi Ôn Đồng: “Cậu đã vẽ xong chưa?”

So với sự nôn nóng của Liễu Chanh Chanh, Ôn Đồng trông có vẻ bình tĩnh hơn nhiều: “Chưa.”

“Vậy sao cậu còn có thể dễ dàng nói ra như vậy hả?”

“Sẽ không hạn chế về điện bắt đầu từ tuần này, cùng lắm thì thâu đêm mà làm thôi.”

“…” Thức đêm rất hại da!

Mặc dù nói vậy nhưng hai ngày nay Liễu Chanh Chanh và Ôn Đồng đều đã thức khuya để vẽ xong bài tập mà giáo sư đầu hói giao cho. Buổi trưa tiếp theo ăn xong trở về ký túc xá, hai người bọn họ liền bò lên giường ngủ bù.

Buổi sáng An Dao không có tiết học nên chơi game một mình. Thấy hai người bọn họ mệt mỏi trở về, cô ấy quay đầu lại quan tâm hỏi: “Hai đứa không sao chứ?”

Liễu Chanh Chanh nằm trên giường không còn sức để nói chuyện, chỉ vẫy tay ra hiệu mình vẫn còn sống.

“Sống sót là được rồi. Chị nhớ hình như chiều nay học môn tự chọn năm hai đúng không, hai đứa nhớ đi học nhé.”

“…”

“…”

Ôn Đồng ai oán kêu lên: “Không đi, thiếu một lần điểm danh chắc không bị đánh rớt môn đâu nhỉ?”

“Hôm nay đã là thứ tư rồi sao?” Liễu Chanh Chanh hỏi.

An Dao gật đầu: “Đúng vậy.”

Tin tức này giống như tia sét đánh giữa một ngày nắng đẹp khiến Liễu Chanh Chanh và Ôn Đồng không thể tiếp nhận được. Cứ nghĩ buổi chiều không có tiết học nào nên có thể ngủ nhiều hơn một chút, tại sao lại có chuyện tên là lớp học tự chọn chứ?

Từ từ, môn tự chọn.

Liễu Chanh Chanh bỗng nhiên bừng tỉnh, nói với Ôn Đồng giường bên cạnh: “Đồng Tử! Đồng Tử, cậu đừng ngủ vội.”

“Sao vậy?” Ôn Đồng mơ mơ màng màng xoay người lại nhìn cô.

“Lúc trước tớ vẫn luôn nghĩ hình như mình quên một chuyện gì đó quan trọng rồi thì phải. Giờ thì tớ nghĩ ra rồi.”

“Chuyện gì?”

“Chử Dực không đăng ký Cờ vây mà là Thường thức âm nhạc.”

“——!!!” Ôn Đồng lập tức bật dậy trên giường, kích động nhìn Liễu Chanh Chanh: “Sao cậu biết được.”

“Hai hôm trước anh ta nói với tớ.”

“Chết tiệt, không phải anh ấy học cùng lớp với chúng ta chứ?”

Liễu Chanh Chanh ủ rũ nhìn cô ấy: “Cô Ôn, để ý từ ngữ của cô đi.”

Đến 1 giờ 30 phút chiều, Ôn Đồng nhanh chóng bò dậy khỏi giường, sau đó leo lên giường Liễu Chanh Chanh kéo cô dậy. Liễu Chanh Chanh còn đang nghĩ rằng quá mệt mỏi, cùng lắm không đi học môn tự chọn nữa.

Nhưng Ôn Đồng nói cái gì mà muốn cô phải đi học cùng, còn nói là “Học sinh ngoan làm sao có thể thản nhiên trốn tiết được chứ”? Thật ra, cô ấy chỉ muốn tới gặp nam thần thôi.

Liễu Chanh Chanh khinh thường nhìn cô ấy: “Còn không biết ai học kỳ 1 trốn học môn “Giám định và thường thức nghệ thuật” nhiều đến nỗi phải bị đánh rớt môn phải học lại ý nhỉ?”

An Dao bên cạnh đang sửa soạn chỉ cười mà không nói gì. Ôn Đồng xấu hổ, nói: “Đừng nhắc tới lịch sử đen tối của tớ nữa.”

“…” Liễu Chanh Chanh cũng lười phản bác lại cô ấy. Cô rời giường sửa soạn lại rồi cùng Ôn Đồng và An Dao ra khỏi cửa.

Phòng học của An Dao ở tòa nhà số 2, trong khi phòng học của Liễu Chanh Chanh và Ôn Đồng nằm ở tòa nhà số 3. Sau khi rời khỏi ký túc xá nữ, An Dao tình cờ gặp Mỹ Mỹ học cùng lớp. Một người đi hướng bên phải, một người đi hướng bên trái, hai đội liền tạm biệt nhau.

“Lần này cậu tích cực như vậy không phải chỉ để gặp nam thần đúng không?” Phòng học Thường thức âm nhạc nằm ở tầng 5, mà tòa nhà số 3 lại không có thang máy. Lúc “bò” lên cầu thang được một nửa, Liễu Chanh Chanh đột nhiên hỏi.

Ôn Đồng thở dài nhìn cô bạn thân nhà mình, bày ra bộ dạng “Còn không phải vì cậu sao”, nói: “Tớ cá chắc Chử Dực có tình ý với cậu! Nếu không tại sao lại chọn cùng môn tự chọn với cậu chứ? Lần này tớ tới là để tận mắt quan sát.”

“Thật sự không thể hiểu được cậu mà.” Liễu Chanh Chanh chống vào bức tường, nói: “Không phải cậu cũng biết anh ta đã nói trên Weibo rằng anh ta chọn môn cờ vây làm môn tự chọn sao. Sau đó nữ sinh của đại học V chúng ta liền như đuổi gà đuổi vịt mà đăng ký môn cờ vây, khiến số lượng học sinh của môn cờ vây bùng nổ, cho nên anh ta mới chọn Thường thức âm nhạc.”

“Cậu tin sao?”

“Sao tớ không tin chứ?” Liễu Chanh Chanh tức giận trừng mắt nhìn cô ấy.

Khi “bò” lên được tầng 5, chân của hai người đều như bị cắt đứt, bước từng bước khó nhọc về phía lớp học. Môn Thường thức âm nhạc sử dụng giảng đường theo kiểu bậc thang, các ghế ở hàng trước gần bục giảng hầu như không có người ngồi, nhưng các ghế ở hàng sau thì đều không có chỗ trống.

Liễu Chanh Chanh và Ôn Đồng tùy tiện tìm một chỗ ngồi ở giữa phòng rồi ngồi xuống. Thị lực của Ôn Đồng rất tốt, sau khi “tuần tra” một vòng quanh phòng học cũng không thể tìm thấy Chử Dực, mà hiện tại chỉ còn 5 phút nữa là chuông vào học vang lên.

“Chanh Tử, cậu có chắc Chử Dực thực sự chọn học Thường thức âm nhạc không?”

“Không chắc.” Liễu Chanh Chanh lấy cuốn album ảnh mượn ở thư viện trong ba lô ra, lật xem: “Dù sao thì anh ta cũng nói với tớ như vậy.”

“Không phải nam thần đang trêu chọc cậu đấy chứ?”

“…” Chắc không đến mức như vậy đâu.

Cô giáo xinh đẹp dạy môn Thường thức âm nhạc ôm một chồng tài liệu bước vào. Sau khi chuông vào học vang lên liền bắt đầu điểm danh. Điểm danh của đại học V có một thói quen đặc thù, chính là thích liệt kê toàn bộ tên nữ sinh ở phía trước còn tên nam sinh thì để ở phía sau. Ít nhất có thể loại bỏ một nửa xác suất bị điểm danh.

Đã điểm danh xong tên các nữ sinh, nhưng Chử Dực vẫn chưa xuất hiện.

Ôn Đồng lại nhìn xung quanh, nhưng vẫn không thấy Chử Dực đâu. Cô ấy thì thầm: “Chẳng lẽ nam thần đến muộn?”

“Không loại trừ khả năng này được.” Liễu Chanh Chanh vừa lật cuốn album trong tay vừa nói.

Việc điểm danh của cô giáo vẫn đang diễn ra trong lúc hai người bọn họ thảo luận ——

“Chử Dực.”

“…” Không có tiếng trả lời.

“Chử Dực?” Cô giáo xinh đẹp ngẩng đầu nhìn xung quanh, phát hiện ra vẫn không có ai trả lời lại.

Nhưng xung quanh rất nhiều cô gái đã bắt đầu xôn xao, khẽ nói thầm.

“Chử Dực? Là người học Thương mại điện tử sao?”

“Nam thần, không phải anh ấy chọn cờ vây sao!!!”

“Cứu, tớ thật may mắn mà. Nhưng sao nam thần không tới vậy?”

Đây chính là người không đội trời chung trong truyền thuyết, chúng ta chỉ có thể nghe danh thôi sao?

Cô giáo xinh đẹp nhíu mày, gọi tên anh một lần cuối: “Bạn học Chử Dực?”

“Có.”

“——!!!”

Tất cả mọi người trong lớp đều nhìn về phía chủ nhân của giọng nói. Anh đang đứng ở trước cửa lớp, thở hổn hển, trên trán lấm tấm những giọt mồ hôi, dường như là vội vàng chạy tới.

Cô giáo xinh đẹp trước tiên có chút sửng sốt, sau đó mỉm cười: “Mau tìm một chỗ ngồi đi.”

“Vâng.” Chử Dực trả lời.

Không biết có phải là cố ý không, hoặc có thể chỉ là một sự tình cờ, Chử Dực lại vừa hay ngồi ở phía sau Liễu Chanh Chanh và Ôn Đồng.

Ôn Đồng lén lút kéo vạt áo của Liễu Chanh Chanh dưới gầm bàn. Sau khi hai người nhìn nhau một lúc, cô ấy mới nói nhỏ: “Thấy không, anh ấy đang ngồi sau lưng cậu đó.”

Liễu Chanh Chanh lén nhìn Chử Dực như kẻ trộm: “Chỉ là trùng hợp thôi.”

“Còn lâu tớ mới tin đó chỉ là trùng hợp, tớ càng muốn quan sát xem thế nào.”

Nhưng cũng chẳng được bao lâu, Ôn Đồng đã bị chính những lời vừa rồi của mình vả mặt. Cô ấy nói muốn quan sát tận mặt Chử Dực đối với Liễu Chanh Chanh như thế nào, nhưng sau khi tiết học diễn ra chưa được bao lâu, cô ấy đã nằm bò ra bàn mà ngủ.

“…” Liễu Chanh Chanh không nói nên lời. Cô thật sự không muốn thừa nhận người này chính là đồng đội của mình.

Đang nghĩ như vậy, bỗng nhiên một tờ giấy từ phía sau bay tới, đáp trên cuốn album ảnh của cô. Liễu Chanh Chanh giật mình, hơi quay đầu lại nhìn Chử Dực. Lúc này anh đang nhìn cô, dùng ngón tay chỉ vào mảnh giấy.

Liễu Chanh Chanh lập tức quay đầu lại, nhìn xung quanh một vòng rồi mới mở tờ giấy kia ra.

Chỉ thấy trên giấy viết ——

‘Sau khi tan học cùng nhau ăn cơm, Chử Dực.’

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play