Đệ thất thập bát chương: Tỏ tình và này nọ
Cả nhà Phạm gia cơm nước hàn huyên xong thì trở về, nhưng để lại một Chu Nguyên quả thật không ổn chút nào. Cả đêm nằm trên giường yên lặng nhìn trần nhà, gần như là cho tới hừng đông.
Sáng sớm hôm sau sắc mặt trông không tốt lắm, có lẽ do không ngủ được đầy đủ, đầu choáng váng vẫn chưa dậy được. Thậm chí lúc Tô Mộc Nhiễm lái xe đưa nàng đến sân bay nàng còn có triệu chứng say xe.
Tìm một chỗ bên quán cafe ngoài sân bay để ngồi, Tô Mộc Nhiễm mua cho Chu Nguyên một chai nước khoáng, nhìn nàng uống vài ngụm xong mới lo lắng hỏi, "Có khá hơn chút nào không?" Chu Nguyên vặn nắp lại, gật đầu, hữu khí vô lực tựa lưng vào ghế ngồi.
Dạ dày khó chịu đầu còn có hơi choáng, cái nồi này quả thật xúi quẩy quá. . . hiếm khi, hôm nay không có Lạc Lạc đi cùng. Con bé thấy Chu Nguyên phải về, sáng sớm hôm nay nàng ra khỏi phòng thì nó đã ngồi lỳ ở cửa, ôm túi du lịch của Chu Nguyên không cho nàng đi. Bộ dáng tội nghiệp đó khiến Chu Nguyên không đành lòng, chịu không nổi nó nước mắt lưng tròng xin nàng ở lại, Chu Nguyên trực tiếp đưa con bé vào thư phòng cho mẹ Tô dỗ dành, bản thân thì giục Tô Mộc Nhiễm đi nhanh thôi.
Trước đó Tô Mộc Nhiễm còn muốn đưa con bé cùng tiễn Chu Nguyên, nhưng nhìn tình hình như vậy, chắc chắn Lạc Lạc sẽ gào khóc ở sân bay, nghĩ đến tình cảnh đó cũng thấy xấu hổ, cho nên nàng chặt đứt suy nghĩ, tự mình đưa Chu Nguyên đi.
Còn một tiếng nữa là đến giờ máy bay cất cánh, Chu Nguyên cũng không muốn quấy rầy Tô Mộc Nhiễm lâu, cho nên nghỉ ngơi một hồi thì nói mình muốn đến cổng kiểm tra an ninh rồi vào phòng chờ máy bay.
Rất nhiều người kéo hành lý giữa đại sảnh sân bay, do là cuối năm nên chỗ này cũng rất náo nhiệt, xếp thành một hàng dài ở trước cổng an ninh, Chu Nguyên đứng trong hàng còn Tô Mộc Nhiễm ở phía sau mỉm cười nhìn nàng. Nhìn nàng đeo chiếc túi du lịch thật to, trên người mặc áo khoác leo núi rất mỏng manh, nhịn không được đưa tay đến, vuốt cổ áo của nàng xuống, vừa giúp nàng sửa sang vừa nhẹ giọng dặn dò, "Sao em mặc ít thế, về bên kia ít nhất cũng 4 độ, sau khi xuống phi cơ em phải đổi áo khoác khác đi."
"Ừm." Nàng vẫn là dịu dàng như vậy, Chu Nguyên cũng vui vẻ tùy ý thiên tính của đối phương trắng trợn thỏa mãn ham muốn cá nhân của mình.
"Về đến nhà nhớ gọi điện báo bình an cho cô, đúng rồi, em gọi cho mẹ chưa? Tốt nhất là gọi cha mẹ em ra sân bay đón, cuối năm đường xá không an toàn, cẩn thận một chút vẫn hơn. Lát nữa vào phòng chờ máy bay, nhớ gọi điện."
"Ừm."
Đối phương dịu dàng, nàng thuận theo, người ở sau nhìn cũng cảm thấy hai người như chị em ruột. Động tác tự nhiên như thế nếu không phải người thân thì họ cũng không cách nào giải thích được quan hệ của hai người.
Người ở phía trước rất nhanh đã xong, mắt thấy Chu Nguyên sắp đi, Tô Mộc Nhiễm buông tay, cười nói, "Được rồi, em đi nhanh đi, trên đường cẩn thận, thuận buồm xuôi gió, tạm biệt."
Chu Nguyên nhìn nàng, cười cười, đưa tay ôm nàng vào lòng. Nàng ôm chặt lấy Tô Mộc Nhiễm, chôn đầu xuống, đôi môi ám muội kề lên vành tai nàng, nhẹ cười nói, "Tạm biệt." Cúi người, đôi môi ướt át kề lên vành tai mềm mại, nhẹ nhàng hôn phớt qua, người trong lòng quả nhiên giống như một chú thỏ bị hoảng sợ cơ thể run lên một chút.
Phản ứng của nàng nằm trong dự liệu, Chu Nguyên đạt được mục đích, cười cười, buông cái ôm của mình, xoay người đi về cổng an ninh. Lưng đeo túi du lịch, không quan tâm đến ánh mắt của người phía sau, Chu Nguyên mím môi thật khó mà nén lại một lần nữa nở nụ cười giống như trước buổi chiều hôm qua.
Quá mức kín đáo nàng sẽ không biết, quá mức trắng trợn nàng sẽ bị dọa ngay. Vậy, nếu như thế này thì sao? Có lẽ, vừa đủ? Nàng khởi đầu uyển chuyển như thế, có lẽ sẽ không đến mức bị chán ghét. . .
Tô Mộc Nhiễm ngây ngốc tại chỗ, vừa quay đầu nhìn, chỉ thấy Chu Nguyên chuẩn bị cởi balô xuống cho nhân viên kiểm tra, quay đầu về cho nàng một nụ cười, giơ tay phải làm thành số 6, kề lên tai nhẹ nhàng nói, "Liên lạc sau. . ." Dáng vẻ ngây ngô đó, khiến Tô Mộc Nhiễm nhìn thấy lại ngẩn người.
*Số 6 kia là kiểu tay hình điện thoại đó, ngón cái và út duỗi ra ngoài
Nhìn bóng lưng đối phương xoay người rời đi, nhớ đến khoảnh khắc chạm nhau vừa rồi, Tô Mộc Nhiễm chỉ cảm thấy vành tai mình nơi bị chạm đến, bắt đầu nóng lên.
Sau khi bày tỏ ra mặt Chu Nguyên rất hài lòng. Từ hôm công tử Phạm gia đến chơi, nhìn Tô gia ai cũng hy vọng Tô Mộc Nhiễm có thể kết hôn, tuy việc này làm không đến đâu nhưng mà thái độ đó vẫn khiến Chu Nguyên thấy sốt ruột, nàng không biết Tô Mộc Nhiễm có ý muốn tái hôn hay không nhưng hai trưởng bối sốt ruột với việc này khiến nàng thấy đau đầu. Nếu Tô Mộc Nhiễm thật sự có ý định đó trong đầu thì thật sự là xong rồi.
Lăn qua lăn lại một đêm không ngủ, Chu Nguyên vẫn cảm thấy mình nên thẳng thắn một chút, chủ động một chút, có lẽ là nên lớn mật một chút để Tô Mộc Nhiễm biết mình cũng là người ái mộ nàng. Nhưng mà nha, Chu Nguyên cảm thấy mình quá mức vô lại khi mà ỷ vào Tô Mộc Nhiễm sẽ không làm chuyện quá mức tổn thương cho mình mà làm xằng làm bậy với nàng, nhưng mà có đôi khi bạn vẫn phải bất chấp tất cả như vậy để mà giữ lại cái bạn muốn có sắp phải mất đi.
Buổi tối ngày đầu tiên nàng trở về, như thường lệ Chu Nguyên gọi một cú điện thoại cho Lạc Lạc. Đương nhiên là Tô Mộc Nhiễm ở bên cạnh, chỉ là hiếm khi, không giống như lúc trước sau khi tiếp nhận điện thoại thì nói vài câu với Chu Nguyên, nàng đưa điện thoại cho con gái nghe xong mấy câu thì xoay người đi vào thư phòng.
Chuyện này giằng co thêm mấy ngày, ngay cả đêm 30 hôm đó Chu Nguyên sau khi ăn cơm tất niên xong thì gọi điện thoại chúc tết Tô gia, đối phương cũng chỉ nói vài câu xong bảo phải đi ra ngoài một lát, liền cúp điện thoại.
Chu Nguyên nhìn cuộc gọi bị tắt đi, nghĩ đến mấy ngày nay đôi khi nhắn tin cho Tô Mộc Nhiễm hầu như không nhận được trả lời, không khỏi cảm thấy mất mát. Thế nhưng nghĩ đến hôm nay là giao thừa a, không thể mang theo bộ dạng lo sợ muốn bùng nổ như thế này mà trải qua, có lẽ nên cố chịu đựng rồi chơi đùa vui vẻ với các trưởng bối trong nhà.
Nhuận Nhuận đã sớm bị mẹ nó đưa về nội ăn tết, mới vừa rồi nó gọi video call về chúc tết với các trưởng bối bên ngoại, Chu Nguyên vừa nhìn, ối trời ơi, con nhỏ này được lắm, mập tới gương mặt tròn vo, nàng mới bỏ nửa tháng không trông nom thôi mà ông bà nội làm thế nào nuôi nó phát phì như vậy. Tuy tâm tình không tính là quá tốt đẹp, thế nhưng Chu Nguyên vẫn không thổ tào ra miệng.
Ăn xong cơm tối rồi nhận được lời chúc của Đường Văn Nhuận, một nhà Chu gia bắt đầu chơi mạt chược. Cụ ông tuổi đã lớn, thường ngày thích đánh cờ vua và mạt chược, đánh một hồi thì đã tới 9 giờ, Chu gia gia cũng thấy mệt, Chu Nguyên đỡ ông về phòng nghỉ ngơi. Sau khi người lớn đi nghỉ ngơi hết, bàn mạt chược đổi vòng người, vì vậy sau khi Chu Nguyên đi ra liền bị tóm tới chơi.
Trên bàn có bốn người, Chu Nguyên, Dung Thanh, Chu Tĩnh, Chu An. . . ca ca Chu gia - Chu An năm nay vẫn theo thường lệ không đưa bạn gái về nhà, sau bữa cơm tất niên lại bị lôi ra cho ăn chửi.
Để được miễn tội, để dỗ dành đại bá mẫu đang khóc thương của mình, vừa rồi trên bàn mạt chược hắn cố ý để mua mấy vòng. Bây giờ đã đổi người đương nhiên là muốn vung đao chém phạch phạch thắng lại tiền.
Nhưng mà hắn đã quên, những người phụ nữ trên bàn mạt chược này một người hắn cũng không thể trêu vào, chơi đến 11 giờ rưỡi hắn đã thua một sấp dày tiền. Nhưng mà a, phát hiện mình không phải là người thua thảm nhất bàn, ca ca Chu An he he cười. . .
Bài của Chu Nguyên không tốt, thua từ đầu tới cuối, nhìn con số bản thân nàng cũng thấy hãi, mặt chau mày ủ nhìn tờ hóa đơn, được rồi, tiền mừng tuổi năm nay mới có cầm giờ đã phải cho đi. Cũng may Chu An là một đại gia, không nói hai lời liền giúp muội muội trả sạch nợ, trả nợ cho Chu Nguyên còn cho thêm tiền mừng tuổi, lúc này mới khiến gương mặt của Tiểu Tham Tiền tươi lên một chút.
Thấy cũng không kém lắm sắp giao thừa, mọi người ngừng chơi, lấy rượu sâm banh ra khỏi tủ, mở TV, nhìn thời gian gần đến thì khui chúc mừng.
Pháo hoa là phải có, nhưng Chu gia cũng có một cụ ông, không thể bắn ở nhà, quá ầm ĩ, cũng làm phiền người khác.
Mọi người đều bận việc, Chu Nguyên cầm ly rượu xong thì giơ tay nhìn đồng hồ, 11 giờ 55 phút. Nhìn lướt qua bàn mạt chược vẫn chưa dọn dẹp, và cha mẹ cùng anh chị sắp nâng ly chúc mừng, Chu Nguyên mím môi, lấy điện thoại đi ra ngoài sân.
Muốn là người đầu tiên nói năm mới vui vẻ với cô, ôm suy nghĩ như vậy, trước lúc chuông đồng hồ điểm 12 giờ Chu Nguyên gọi điện thoại cho Tô Mộc Nhiễm. Giống như là kỳ tích, giữa đêm khuya ầm ĩ như vậy, điện thoại lại được chuyển đến.
"Chu Nguyên?" Giọng nói của đối phương xuyên qua chiếc điện thoại truyền ra ngoài, cảm giác khác lạ thật rõ rệt, chỉ mới mấy ngày mà thôi, Chu Nguyên lại thấy như đã rất lâu rất lâu không nghe được giọng nói của nàng, vô thức, nàng kề điện thoại càng sát vào tai.
"Vâng, thì ra cô chưa ngủ, giao thừa vui vẻ." Có lẽ vì tiếng chuông năm mới còn chưa vang, căn biệt thự sát bờ sông này có vẻ quá mức yên tĩnh. Chu Nguyên đứng trên bậc thang, một tay bỏ vào túi quần, một tay cầm điện thoại, cúi đầu đi lên đi xuống.
Buổi tối như vậy giống như buổi tối trước khi bão ập đến, sự yên tĩnh này làm người khác có chút bất an.
"Ừm, em cũng vậy, giao thừa vui vẻ." Tô Mộc Nhiễm nằm trên sofa, đầu tựa vào gối, trong lòng ôm một chiếc chăn, có vẻ biếng nhác. Trong TV người MC lại nói thêm mấy câu, ồn ào nghe không rõ, thứ duy nhất vào tai chính là âm thanh như suối nước chảy trong veo từ trong di động truyền đến.
Từ 10 giờ nàng đã một mình nằm ngoài phòng khách canh gác cho đến bây giờ, không thể không nói giọng của người này khiến Tô Mộc Nhiễm cả buổi tối cái gì cũng nghe không vào tai hăng hái tinh thần trở lại.
". . ." Tự dưng có hơi khẩn trương, Chu Nguyên phát hiện mình vốn ăn nói vụng về giờ khắc này càng có vẻ túng quẫn. Nàng mím môi, bất an đi lên đi xuống bậc thang, nói, "Đêm nay cô canh giao thừa một mình hả?" Cha mẹ Tô gia tổi tác đã cao, nhất định là ngủ sớm rồi, Lạc Lạc còn nhỏ, tất nhiên Tô Mộc Nhiễm không cho nó thức khuya, nhà nàng lại chỉ có bấy nhiêu người, trễ thế còn chưa ngủ nhất định là thức chờ giao thừa rồi.
"Ừm." Tô Mộc Nhiễm nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn bóng đêm thâm trầm ngoài kia, nàng nhoẻn khóe môi, nhẹ giọng trả lời.
". . ." Chỉ một âm tiết mà thôi, Chu Nguyên không đoán được tâm trạng của nàng, xét thấy nhiều ngày nay Tô Mộc Nhiễm luôn tránh né mình, cắn cắn môi, vẫn kiên trì nói tiếp, "Ha ha, em thì ngược lại, anh chị đều ở đây, cha mẹ em cũng thức cùng, có lẽ đêm nay chơi mạt chược suốt, à, đúng rồi, hồi nãy chơi mạt chược, em thua rất nhiều tiền. Cô thì sao? Đang xem gala xuân?" Không tới mức nói năng lộn xộn, nhưng mà không hiểu sao thấy khẩn trương mà thôi.
Hiếm khi đối phương lại nói nhiều điều như vậy khiến cho Tô Mộc Nhiễm nheo lại mắt, cảm giác nói không nên lời, Chu Nguyên như vậy khiến nàng cảm thấy ấm áp. Chẳng hiểu sao, nàng bật cười, nhưng vẫn chỉ đáp lại một tiếng, "Ừm."
". . ." Thật sự không biết nên tiếp tục như thế nào nữa, vậy chỉ có thể yên lặng. Một lần nữa nhảy lên bậc thang, Chu Nguyên giậm chân một cái, lại hỏi, "Đúng rồi, chừng nào cô trở lại? Trước tiết nguyên tiêu hay là sau?"
"Trước."
"Ừm. . . chắc chắn hả?" Dè dè dặt dặt, Chu Nguyên lại thêm một câu.
"Chắc." Tô Mộc Nhiễm ôm chăn, cho đối phương câu khẳng định.
Chu Nguyên có được đáp án, nhoẻn khóe môi, nàng cười cười nhìn bồn hoa dưới ngọn đèn được rọi sáng vô cùng rõ ràng, nhẹ giọng than thở, "Lão sư nói xem, em nên làm sao bây giờ?" Em nên theo đuổi cô thế nào bây giờ? Không thể yêu, lại không thể không yêu, tình cảnh tiến lùi đều khó em nên làm sao bây giờ?
Chu Nguyên phiền muộn như vậy, Tô Mộc Nhiễm chưa bao giờ nghe qua. Lời nói nhẹ nhàng đó giống như một tiếng thở dài nặng trĩu rơi vào lòng nàng, còn chưa phản ứng được thì tim đã trầm xuống theo đối phương, em ấy hỏi, em nên làm sao bây giờ? Chuyện gì mới có thể khiến em ấy nói như vậy?
Tô Mộc Nhiễm phát hiện, Chu Nguyên quá giảo hoạt, cho tới bây giờ luôn chỉ nói một nửa, tỏ vẻ bí hiểm lại không đáng ghét. Tô Mộc Nhiễm đoán được đáp án, buông ánh mắt, nắm di động cũng khẽ than một câu, "Cô cũng không biết."
Cả hai đều không nói nữa, nỗi buồn vô cớ giống như bóng đêm từ bốn phương tám hướng vây đến.
"10, 9, 8. . ."
Hai người nắm điện thoại, không kết thúc cuộc gọi, chỉ lẳng lặng nghe tiếng hít thở của đối phương, lặng im không nói gì.
Trên TV mọi người bắt đầu đếm ngược, quảng trường trên màn hình người người nắm tay nhau hướng lên bầu trời lớn tiếng đếm, "5, 4, 3. . ."
Toàn Trung Quốc 1,3 tỷ người, tồn tại trong mỗi góc phòng khác nhau cả nhà đoàn viên trong năm mới, nhưng mà lại không có một ai ở bên cạnh cô.
"2. . . 1!"
Pháo hoa từ mặt đất bắn lên không trung, nổ vang trên bầu trời đen kịt, tỏa sáng cả đêm tối. Pháo hoa nhiều màu bay lên cao từ những nơi khác nhau, nổ tung ở những nơi khác nhau, Chu Nguyên nhìn khói lửa bên kia bờ sông, đột nhiên biết mình nên nói gì, "Tuy biết là không thể, nhưng em muốn cùng cô, mỗi khi tết đến, nói với cô một câu năm mới vui vẻ, cùng cô nhìn từng chùm pháo hoa nở rộ."
Trên thế giới có nhiều người như vậy, nhưng làm em muốn cùng người đó xem hết pháo hoa, dịu dàng chúc tết, cũng chỉ có mỗi cô. . .
Tô Mộc Nhiễm ôm chăn, bên tai là tiếng pháo hoa nổ tung, vô số âm thanh ồn ào, nàng lại một lần nữa nghe được giọng nói nhỏ nhẹ của người kia. Tay nắm điện thoại, nhẹ run lên một chút, "Chu Nguyên. . ." Lời tỏ tình bất thình lình khiến nàng không biết phải làm sao, tuy đã sớm đoán ra, nhưng mà khoảnh khắc nghe được vẫn cảm thấy kinh ngạc, thậm chí còn có nỗi mừng rỡ như có như không. . .
"Cho nên, Tô Mộc Nhiễm, em có thể chứ? Em có cơ hội không?" Dường như nói xong câu đầu tiên, Chu Nguyên liền có dũng khí, nàng không sợ thất bại, chỉ sợ nếu như lỡ mất cơ hội này về sau nàng sẽ không dám nhắc đến nữa. Một tiếng trống đơn giản làm tinh thần thêm hăng hái, nói ra lời mình muốn nói.
". . . Chu Nguyên, cô. . ."
"Bây giờ không nên trả lời em, chờ cô về chúng ta gặp mặt rồi tiếp. Còn nữa, năm mới vui vẻ." Không cho đối phương cơ hội để nói thêm, Chu Nguyên rất nhanh chen vào. Có một số việc, nàng thích kết thúc trước mặt mình hơn, từ chối cũng tốt, đồng ý cũng tốt, dù sao cũng phải mặt đối mặt nói cho rõ rõ ràng ràng.
Nàng thích một người, quang minh chính đại thích một người, cũng muốn đường đường chính chính bắt đầu, hoặc đường đường chính chính kết thúc.
". . . năm mới vui vẻ." Chấp nhận ý kiến của đối phương, Tô Mộc Nhiễm gật đầu, cũng chúc lại một câu.
"Ừm. Cô nên ngủ sớm một chút, đừng thức khuya, em đợi lát nữa đánh bài với anh chị, ngủ ngon." Cái gì cần nói cũng đã nói xong, ngược lại nàng thấy thoải mái hơn rất nhiều, Chu Nguyên khôi phục lại dáng vẻ bình thường, nhẹ giọng dặn dò.
"Em cũng vậy, đừng thức quá khuya, ngủ ngon." Dứt lời, Tô Mộc Nhiễm cúp điện thoại, cầm di động thở dài một hơi.
Cúp điện thoại, Chu Nguyên giống như bị thoát hết sức lực, đột nhiên hai chân mềm nhũn, tim từ từ đập nhanh hơn. Buông điện thoại, đột nhiên nàng thấy sợ. Kết quả. . . nói rồi a, hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của nàng. Nếu, nếu, nếu Tô Mộc Nhiễm cự tuyệt mình thì làm sao bây giờ? Nàng nghĩ, trong lòng càng sợ, sợ đến trái tim muốn ngừng đập.
Thở dài một hơi, cúi đầu leo lên bậc thang trở về phòng khách, nhưng mà vừa xoay lại, thấy người đứng trên bậc thang sau lưng mình, Chu Nguyên ngẩng ra, trái tim như bị dọa thót lại hết một cái, lòng, cũng nặng trĩu.
Nàng ngẩng đầu, nheo mắt, cách chiếc kính nhìn người đàn ông đứng trên bậc thang đối diện với mình, hai tay cắm vào túi, mím môi khàn giọng nói, "Ca. . ."
===
Huhuhu, hôm qua mình quên nhá hàng, huhuhu chương như vậy mà quên nhá hàng, hỏi có tức không TAT càng nói càng thấy tức quá... ai cho mượn máy thời gian đi...
Chu đại gia lại một lần nữa nâng cấp biệt danh trong lòng mình... Chu vô lại...
Tỏ tình rồi, mặc dù tác giả không ưng lắm, nhưng mà mình thấy vừa đủ, trong mọi ngày lễ mình thích thời khắc giao thừa để tỏ tình nhất, bị từ chối coi như để lại năm cũ, còn thành công thì coi như năm mới vui vẻ 😂
Queo, ngủ ngon.