Đệ lục thập tam chương: Phó lái và này nọ
Có Tô lão sư giúp đỡ, kỳ thi cấp 6 Chu Nguyên bày tỏ không thành vấn đề. Cho nên sau khi rời trường thi, Chu Nguyên nhìn gương mặt mây đen u ám của Ôn Lương thì quả thật không thể không hả hê.
"Sang năm trở lại!" Ra trường thi, câu đầu tiên Ôn Lương nói với Chu Nguyên là câu này. Nàng xua xua tay, rời khỏi trường thi quả thật không thể không tiêu sái.
"Ha ha. . ." Chu Nguyên cười cười, nàng chưa từng nhiều lời nhưng biểu tình này nhìn thế nào cũng khiến Ôn Lương cảm thấy nàng muốn ăn đòn. Ôn Lương lườm nàng, hung tợn một lát sau đó liền sụp đổ nói, "Cô thì tốt rồi, có một nữ thần lão sư phụ đạo cho cô, muốn không đậu cũng khó a~ thế nào, ở bên mẹ của con cô sướng lắm đúng không." Sau khi nói xong câu đó ngụy nữ thần sức sống tràn đầy Ôn Lương lại bắt đầu khôi phục vẻ mặt cười hì hì, nắm lấy Chu Nguyên trêu chọc.
Chu Nguyên sửa sang chiếc khăn quàng cổ của mình, kéo cặp lại, đút hai tay vào túi, rụt cổ đi về phía trước, "Cũng tốt." Bên ngoài thật sự quá lạnh, hầu như mở miệng ra nói thì không khí trước mặt liền biến thành sương trắng. Suốt nửa tháng nay Ôn Lương lúc nào cũng lấy Lạc Lạc ra để trêu ghẹo, nàng đã chết lặng từ lâu cũng lười ngăn cản, để mặc Ôn Lương chọc mình.
Ôn Lương thấy dáng vẻ này của Chu Nguyên, không mất đi dục vọng phỉ nhổ ngược lại kêu 'mẹ của con cô' càng thêm thuận miệng, "Chậc chậc. . . hai người cùng nhau ở trong thư phòng quả thật đầy mùi gian tình." Ôn Lương đi bên cạnh, vừa nhìn nàng vừa trêu ghẹo.
Chu Nguyên cũng không hiểu tại sao trong một tháng này nàng luôn nói đến Tô Mộc Nhiễm và mình, coi như có vì chuyện ô long của Lạc Lạc đi nữa cũng đâu cần đến như vậy đúng không? Tự hỏi bản thân một lúc, Chu Nguyên đem tội lỗi này đổ lên đầu chị dâu gần đây không đếm xỉa đến Ôn Lương nên nàng mới rảnh rỗi như vậy, tâm hồn bách hợp cứ như thế dâng lên dâng lên.
Chu Nguyên mặc kệ nàng, cúi đầu, môi chạm vào khăn quàng cổ, nói, "Cậu nghĩ nhiều quá." Thật, nàng luôn cảm thấy Ôn Lương nghĩ nhiều.
"Ha ha~ " Bộ dạng chúng ta đều hiểu mà, Ôn Lương cười lạnh một tiếng như thế, "Nghĩ nhiều hay không ai biết nha. Được rồi, tôi phải đi ăn cơm với chị dâu cô, lát nữa tự bắt xe bus về đi, bái bai."
"Ừ." Chu Nguyên gật đầu.
Vì vậy hai người chia tay trước cửa trường, tách ra hai đường khác nhau.
Đã là cuối tháng 12, thời gian lạnh nhất trong năm. Chu Nguyên cúi đầu đi phía trước, về phía biển xe bus bên cạnh trường học. Khí trời buổi sáng quá rét, đạp xe ra ngoài nếu gió thổi một cái bảo đảm lạnh chết Chu Nguyên. Vì nghĩ cho thân thể của con gái mình, nói như thế nào Dung Thanh cũng không cho nàng đi xe đạp nữa, lúc đi làm thì chở nàng đến trường chung, lúc không có tiết thì bảo nàng bắt xe bus ở tiểu khu.
Lúc này Chu Nguyên nghĩ nếu như hồi đó học nội trú thì tốt rồi, cố gắng tranh luận thêm một chút để được học nội trú, như vậy sẽ không cần đứng đón xe bus giữa trời đông như vậy. Cảm giác đó quả thật ngất ngây hơn nhiều.
Vừa đi về phía biển xe bus, vừa nghĩ như vậy, Chu Nguyên thầm đem mùa đông ra rủa mấy trăm lần.
Lúc cách biển xe bus chỉ còn vài mét, chẳng biết từ đâu Huyên Minh Thụy chạy đuổi theo nàng, từ phía sau choàng tay qua cổ nàng, đắc ý đè, "Này. . ." Cơ thể đột nhiên bị một con quái vật khổng lồ đè lên, Chu Nguyên nghiêng đầu, dưới chân mềm nhũn, cơ thể hạ thấp xuống. Vô thức quay đầu lại, nhìn thấy người choàng vai mình là Huyên Minh Thụy thì cố nén ý định nổi giận, ổn định cơ thể lôi cánh tay của đối phương ra khỏi cổ mình, nói, "Có việc gì?"
Huyên Minh Thụy nhìn vẻ mặt không còn gì để nói của nàng thì đắc ý, hí hửng tiến đến trước mặt nàng nói, "Hì hì, không có gì, tới bắt chuyện với cậu thôi."
". . ." Chào hỏi mà kẹp cổ người ta muốn đứt ra như vậy, đúng là chỉ có cậu! Chu Nguyên diện vô biểu tình sửa sang lại chiếc khăn quàng cổ bị nàng làm méo, liếc mắt không nói gì.
Vẻ mặt tôi rất không dễ chịu của Chu Nguyên không làm ảnh hưởng gì tới Huyên Minh Thụy, nàng cũng giống Chu Nguyên, tay cắm vào túi tiền cúi đầu hứng gió sóng vai cùng đi về phía biển xe bus.
Dưới biển xe một đống học sinh đứng chờ, tốp năm tốp ba tụ lại với nhau, xem ra không phải về nhà mà là ra ngoài chơi. Chu Nguyên và Huyên Minh Thụy không đến gần bọn họ, mà đứng sát lề bên cạnh biển xe. Huyên Minh Thụy tựa người lên cây cột, ôm cánh tay nhìn Chu Nguyên, "Cậu thi thế nào rồi?"
"Cũng bình thường." Chu Nguyên cúi đầu, nhìn mũi giày của mình, dùng chân cọ cọ xuống đất một chút.
"Haiz." Huyên Minh Thụy thở dài một hơi, bờ vai sụp xuống, "Cậu thì chắc chắn qua rồi, tớ thì thảm. . . mẹ tớ nói nếu học kỳ này mà còn không qua cấp 4 thì cắt một nửa tiền tiêu vặt của tớ. Quả thật là muốn mạng của tớ a. . ." Nói xong còn lấy tay làm dao, khoa trương cắt qua cổ họng, mếu miệng.
"Dì nên sớm làm vậy." Chu Nguyên ở bên cạnh lạnh lùng nói. Thi hai lần cấp 4 còn không qua, đúng là chỉ có Huyên Minh Thụy cậu.
Huyên Minh Thụy thấy nàng hả hê giậu đổ bìm leo quả thật đang nhiệt tình mà bị tạt nước lạnh a, liền tiến đến túm lấy tay Chu Nguyên, "Tên vô lương tâm, bố bị cắt tiền tiêu vặt mi vui vẻ ghê ha, nếu như bố không có tiền làm sao mang mi trang bức mang mi phi*, tới lúc đó mi cũng đừng có khóc."
*Một bài hát, ý đại loại giống "đưa nhau đi trốn" như bên mình hay đùa
Nàng nghiến răng, vẻ mặt hung thần ác sát. Chu Nguyên lườm nàng, bình tĩnh đưa tay đẩy cánh tay đối phương ra, "Tiết kiệm đi, tớ có thể tự mình kiếm tiềm." Nàng bắt chước cách nói của Huyên Minh Thụy, tràn đầy chính khí.
Tay của Huyên Minh Thụy bị nàng gạt đi, vừa định buông ra, kết quả nghe đến hai chữ 'kiếm tiền' thì bật người ôm cánh tay Chu Nguyên càng thêm chặt, "Đại gia, bao nuôi em đi!" Nàng nhìn Chu Nguyên, hai mắt lưng tròng. . .
". . ." Cho nên mới nói, khí phách tên này để đâu?
"Em sẽ làm ấm giường còn có thể lên giường, cao to mạnh mẽ, thân thể tráng kiện kỹ thuật hạng cao, cam đoan ngài nhất định sẽ sung sướng, cho nên làm ơn tiền lương của ngài chia em phân nửa đi." Huyên Minh Thụy ôm Chu Nguyên, mặt không hồng tim không loạn nghiêm trang nói bậy.
". . ." Chu Nguyên cúi đầu, liếc mắt quan sát em gái đang ôm cánh tay mình. Chiều cao 168, so với nàng thì lùn hơn 11cm, gầy, yếu, trắng, trong mắt nàng thì thuộc loại gió mùa đông buổi sáng thổi một cái là có thể ngã, cho nên mới nói, muội muội à em lấy đâu ra tự tin nói mình cao to mạnh mẽ thân thể tráng kiện a?! Chu Nguyên gỡ bàn tay đang ôm lấy cánh tay mình, mặt than nói, "Phiền cậu trước tiên tăng thêm 20kg, cám ơn!"
Vì vậy Huyên Minh Thụy bắt đầu động kinh, nàng đưa tay, quẹt qua khóe mắt nức nở nói, "Đồ vô lương tâm, có mới quên cũ, sóng vai tiêu sái bên người phụ nữ khác, lại chẳng đem tiền về nhà cho chồng nuôi con. . . nói cái gì muốn tôi quay về em phải tăng cân, đem vóc dáng của một người phụ nữ ra đặt cược, mấy người quả thật quá nhẫn tâm. . ."
". . ." Tâm thần!
Huyên Minh Thụy luôn có cách làm cho mặt than của Chu Nguyên tan vỡ, hai người đứng bên cạnh biển xe bus vừa vô nghĩa vừa tâm thần nói loạn cả lên, cho đến khi mấy người đang ân ái bên cạnh bọn họ nhìn bằng vẻ mặt kinh khủng.
Hai người 'cậu đẩy tớ một cái tớ đẩy cậu một cái' nhàm chán muốn chết chờ xe công cộng thì một chiếc xe màu trắng bạc đi ra từ cửa bên hông chậm rãi ngừng lại bên cạnh hai người.
Tô Mộc Nhiễm quay cửa kính xuống, lên tiếng nói với hai người đang ồn ào sôi nổi, "Chu Nguyên."
Chu Nguyên mơ hồ nghe được tiếng của Tô Mộc Nhiễm, vô thức ngẩng đầu nhìn, liền thấy chiếc xe màu trắng bạc quen thuộc dừng ở kế bên. Nàng ló đầu nhìn vào trong xe, quả nhiên là Tô Mộc Nhiễm. Có chút bất ngờ vui vẻ, nàng gọi người trong xe, "Tô lão sư."
Huyên Minh Thụy đứng bên cạnh thấy Chu Nguyên ló đầu nhìn, cũng hớn hở làm theo, thấy người trong xe liền vội vàng cười tủm tỉm bắt chuyện, "Chào Tô lão sư."
Tô Mộc Nhiễm gật đầu, nhìn về phía Chu Nguyên, "Hai em về nhà? Vậy muốn đi nhờ xe cô không, cô tiện đường đưa hai em về."
Chu Nguyên rất muốn nhưng mà nhà của Huyên Minh Thụy lại ngược đường, vứt nàng ở đây một mình thì không phúc hậu, cho nên có chút do dự mím mím môi.
Ngược lại Huyên Minh Thụy ở bên cạnh hoàn toàn không khách khí, thấy Tô Mộc Nhiễm như vậy liền vui vẻ ra mặt đáp lời, "Yeah, Tô lão sư cũng đang về nhà phải không, vậy cũng có thể tiện đường đưa em đến quảng trường Thế Kỷ."
". . ." Chu Nguyên lạnh lùng liếc nàng một cái, bày tỏ muôn phần hết nói nổi. Từ trường học đến quảng trường Thế Kỷ cũng chỉ mất 15 phút nha, đi hai trạm xe bus thôi nha, rốt cuộc cậu có bao nhiêu lười ngay cả 15 phút đi đường cũng không chịu chạy ra xe bus ngồi!
"Làm gì nhìn ghê vậy." Huyên Minh Thụy đút tay vào túi áo, thấy ánh mắt của Chu Nguyên liền lui về sau một bước. Chu Tiểu Nguyên làm sao vậy, ánh mắt đó, mấy người có ý gì?!
Tô Mộc Nhiễm nhìn hai người giao lưu bằng mắt, mím môi, ôn nhu nói, "Được, nhanh lên xe đi, không phải bên ngoài rất lạnh sao?" Vừa mở cửa sổ xe, không khí lạnh liền chen chúc tiến vào, Tô Mộc Nhiễm cũng cảm thấy có hơi lạnh. Chu Nguyên mím môi nhìn thoáng qua Tô Mộc Nhiễm, lại nhìn qua Huyên Minh Thụy, thì gật đầu như thế.
Huyên Minh Thụy vừa thấy Chu Nguyên gật đầu thì vội vàng đưa tay kéo cửa xe phó lái ra, định ngồi vào.
Ai mà biết Chu Nguyên thấy nàng định ngồi ghế phó lái thì đưa tay kéo vạt áo của nàng. Bị người túm đuôi đi vào không được, Huyên Minh Thụy cố gắng nhào về phía trước, ai mà ngờ Chu Nguyên lại nắm chặt như thế, không động đậy được, bị kẹt ở cửa quay đầu nhìn Chu Nguyên, khó hiểu hỏi, "Cái gì?"
Chu Nguyên túm vạt áo nàng, đưa tay chỉ hàng ghế sau, trầm mặt nói, "Ra sau ngồi đi."
"Tại sao?" Huyên Minh Thụy nhìn Chu Nguyên, nghi hoặc hỏi. Nàng ngồi xe, lúc nào cũng ngồi phó lái, ra ngoài cùng Chu Nguyên cũng vậy, không phải bình thường đều là như thế sao, hôm nay bị gì vậy?
Chu Nguyên không nói, túm áo Huyên Minh Thụy xách nàng đi ra, một tay nắm nàng một tay mở cửa hàng ghế sau, lưu loát nhét Huyên Minh Thụy vào trong, "Xuống xe dễ dàng hơn." Hơn nữa còn không có gió thổi trúng Tô Mộc Nhiễm!
"Ờ ờ ờ!" Huyên Minh Thụy ôm cặp, nhìn Chu Nguyên lên mặt bắt nạt mình, gật đầu như con gà mổ thóc.
Chu Nguyên nghiêm túc nhìn nàng một cái, đóng cửa xe lại, xoay người ngồi vào phó lái. . . toàn bộ quá trình, đương nhiên, mặt không có biểu tình gì. . .
===
Ôi trời ơi rốt cuộc chương sau cũng đổi tựa đề rồi!