Đệ thập nhất chương: Chồng trước và này nọ




Sinh nhật của con bé vẫn rất đơn giản, Lạc Lạc cũng rất ngoan, không có đòi quà người lớn, chỉ cần được tặng quà thì cái gì cũng rất vui. Chu Nguyên giúp hai đứa nhỏ đeo vương miện, tự mình cũng đội một cái, sau khi ăn cơm thì cùng nhau cắt bánh kem, mọi người lại cùng nhau hát bài ca sinh nhật, khiến cho Lạc Lạc vẫn cười tít mắt, hàm răng trắng bóc cũng lộ ra không thể nào che giấu.


Chỉ là một bữa bạn bè tụ họp đơn giản mà thôi, sinh nhật đầu tiên của Lạc Lạc ở một thành phố xa lạ nhưng mà lại vui vẻ vô cùng, bởi vì lúc đó, ai cũng ở bên cạnh đứa trẻ nho nhỏ này.


Chơi đùa vui vẻ cho đến hơn 10 giờ, hai đứa nhỏ đều mệt đến muốn ngủ, Chu Nguyên ở bên cạnh kể truyện cho tụi nó nghe, Tô Mộc Nhiễm thấy thời gian cũng không còn sớm, đi tiễn Cố Minh Nhan ra cửa.


Rất nhanh, hai đứa nó liền ngủ say, thật vất vả Chu Nguyên mới dỗ được kết quả điện thoại Tô Mộc Nhiễm để trong phòng liền ong ong vang lên. . . Chu Nguyên nghĩ Tô Mộc Nhiễm mới ra ngoài không bao lâu cho nên định cầm lên đuổi theo, vừa mới vặn chốt cửa chợt nghe tiếng Cố Minh Nhan, nàng ngây người tại chỗ.


Cố Minh Nhan cúp điện thoại, nhìn về phía Tô Mộc Nhiễm đang nhoẻn miệng cười đầy ẩn ý, có chút tức giận nói, "Ai da, cũng là cái tên lần trước, phiền muốn chết, cả ngày quấn lấy tớ, tớ lại không thoát khỏi anh ta được, cho nên để anh ta làm tài xế luôn."


Tô Mộc Nhiễm mang theo ý cười, nhìn bạn thân hiếm khi e thẹn như thế, trêu ghẹo, "Ừm hửm, tài xế đại ca chắc chắn rất tuấn tú nhỉ." Nàng còn không hiểu Cố Minh Nhan sao, nếu không phải đã động lòng thì làm gì có bộ dạng thiếu nữ này, huống chi, với trình độ chú trọng vẻ ngoài của Cố Minh Nhan mà nói, có thể khiến 'giếng cạn không sóng' như nàng động tâm chắc chắn là một đại soái ca rồi.


"Rất tuấn tú đó thì sao!" Cố Minh Nhan bĩu môi, thẹn quá hóa giận. Tô Mộc Nhiễm thấy bộ dạng này của nàng tiếu ý càng tăng cao, Cố Minh Nhan bị nụ cười phúc hắc của nàng làm cho càng thêm quẫn bách, cáo mượn oai hùm nói, "Cậu còn cười nữa tớ liền gọi điện cho mẹ và dì, coi họ có mỗi ngày đều làm phiền cậu không! Mẹ của tớ và tỷ muội của bà nắm trong tay một đống thanh niên mới lớn, cam đoan cậu cũng có thể tìm được một đại soái ca! Tìm cho Lạc Lạc một cha dượng giàu có đẹp trai!"


"Không cần dì phải bận tâm, giàu có đẹp trai cũng chỉ mỗi cậu thèm." Tô Mộc Nhiễm nhìn Cố Minh Nhan, cười như một con hồ ly, "Được rồi, nhanh lên một chút, đi đường cẩn thận đừng để người ta chiếm tiện nghi."


Vẻ mặt của đối phương làm Cố Minh Nhan hận đến ngứa răng, giẫm giày cao gót, vung túi xách đi vào cửa thang máy, "Biết rồi, tạm biệt!"


"Bái bai." Nhìn bạn thân đã quen biết mười năm mà tính tình vẫn không thay đổi, Tô Mộc Nhiễm che miệng cười khẽ, xoay người vào cửa, ai mà biết vừa đẩy cửa ra đã thấy Chu Nguyên giơ điện thoại đứng đó mím môi nói với nàng, "Vừa nãy có cuộc gọi, em giúp cô cầm điện thoại ra, bây giờ đối phương đã tắt máy rồi, nhưng cô cũng nên xem đi."


Vừa nói vừa đưa điện thoại qua, Tô Mộc Nhiễm nhìn chiếc điện thoại trong tay nàng, sửng sốt một chút, ý cười trong mắt liền tỏa ra, "Cám ơn em." Trở tay đóng cửa lại, Tô Mộc Nhiễm cầm điện thoại đi vào phòng khách.


Gương mặt Chu Nguyên vốn không có biểu tình, trong lúc Tô Mộc Nhiễm xoay người đi nàng siết chặt nắm tay lại, trượt từ trên đầu xuống trước ngực, làm một động tác yes! Tô Mộc Nhiễm còn độc thân, Tô Mộc Nhiễm thật sự độc thân! Cái gọi là 'suy đoán được chứng thực' lần đầu tiên trong cuộc đời Chu Nguyên hưng phấn đến không tìm được hướng bắc. . .


Trong lúc nàng hưng phấn đến muốn cào tường, muốn vung tay đá chân, Tô Mộc Nhiễm đang đi ở đằng trước bỗng nhiên quay đầu lại, thấy Chu Nguyên chẳng hiểu sao lại động kinh thì nghi hoặc nhíu mày, "Chu Nguyên, em làm gì vậy?"
*😂 ngáo!


Vốn còn đang tự kích động, nghe thấy giọng nói của nàng thì Chu Nguyên giống như bị điểm huyệt, cơ thể cứng đơ. Vội vàng khôi phục lại bộ dạng nghiêm trang, xụ mặt trả lời, "Không có gì." Hành động như bệnh tâm thần của nàng vừa rồi không bị thấy đúng không, không bị thấy đúng không, nhất định không bị thấy đúng không. . .


Nhất định là bị thấy rồi. . . Chu Nguyên cảm thấy mất mặt, thiệt muốn khóc. . .


Tô Mộc Nhiễm là một người đã ly hôn mang theo con gái sống một mình, có nghĩa là Chu Nguyên có thể quang minh chính đại theo đuổi đối phương, ý thức được việc này mấy ngày sau đó Chu Nguyên đều vui tươi hớn hở, dù vết thương trên mắt còn chưa lành nhưng nàng vẫn rất phởn. Dù cho Dung Thanh có trở về, có mặt nặng mặt nhẹ với nàng, Chu Nguyên vẫn rất phởn a. À không, là hiếm khi, có chút hân hoan hiện trên đuôi chân mày. Mấy ngày nay ỷ vào con mắt bị thương, càng chịu khó đến nhà Tô Mộc Nhiễm ăn cơm ké.


Dung Thanh đi công tác trở về, còn mua quà cho hai đứa nhỏ ở nhà, đương nhiên Lạc Lạc cũng có. Nghe Chu Nguyên nói mấy hôm trước là sinh nhật con bé, nàng còn đặc biệt đi lựa quà cho thích hợp, bảo Chu Nguyên qua tặng khiến cho Tô Mộc Nhiễm không biết phải nói gì. . .


Tiến vào tháng 12, học sinh càng thêm tối tăm mặt mày, đủ loại kỳ thi thật đúng là bận rộn vô cùng. Chu Nguyên ngoại trừ thi những môn tự chọn lớn lớn nhỏ nhỏ ra thì còn có thi tiếng Anh cấp 6 và TEF, quả thật bận rộn vô cùng tàn khốc. Đối với Chu Nguyên mà nói, vì sang năm có thể thuận lợi xuất ngoại, TEF quan trọng hơn, vì vậy phía tiếng Anh thì có chút lỡ dở.


Vì thế kì thi TEF qua đi, Tô Mộc Nhiễm nhìn nàng sầu mi khổ kiểm ở trong phòng làm việc của Dung Thanh ôn bài tiếng Anh thì đặc biệt xách nàng về nhà để dạy riêng. Đã sắp đến Giáng sinh, mấy hôm trước trời còn bắt đầu rơi một trận tuyết lớn, nhiệt độ bên ngoài phòng quả thật đã xuống đến nỗi vô cùng thấp, trái ngược với giá lạnh bên ngoài, trong phòng vừa ấm áp vừa thoải mái hơn nhiều.


Điều hòa mở một nhiệt độ thích hợp, Chu Nguyên cởi chiếc áo khoác dày cộm ra, ngồi trong thư phòng nhà Tô Mộc Nhiễm xoay xoay cây bút mực nước, nhưng ánh mắt luôn không ngừng liếc qua khung ảnh trên mặt bàn.


Trên chiếc bàn dài rộng, gọn gàng xếp vài chồng sách và tư liệu, bên cạnh chiếc laptop màu trắng, đặt hai khung ảnh, một cái đựng hình của Tô Mộc Nhiễm và Lạc Lạc, đó là ảnh hồi đại hội thể thao ở nhà trẻ, Chu Nguyên ngồi xổm ở trước cửa phòng học dùng di động giúp mẹ con hai người chụp một tấm ảnh chung. Đương nhiên là họ có chụp ảnh bốn người cùng mặc đồ gia đình giống nhau y đúc, nhưng tấm hình đó được treo trên bức tường ảnh ở ngoài. Mà khung hình còn lại. . .


Còn lại, là tấm ảnh của Tô Mộc Nhiễm chụp cùng một người đàn ông. Người đó rất tuấn tú, nhìn chiều cao trên bức ảnh, có lẽ cũng không kém nàng lắm, khoảng một mét tám. Mà gương mặt. . . bị mái tóc dài che hết một nửa kia có vài phần giống với Lạc Lạc. Nếu như đoán không sai, người đàn ông này có lẽ chính là cha của Lạc Lạc, thì ra gương mặt có nét anh tuấn của Lạc Lạc là được di truyền từ người đàn ông này?


Không phải, đã ly hôn sao? Thế nào lại còn giữ ảnh chụp của người đó, hay là. . .


Tô Mộc Nhiễm pha cho Chu Nguyên ly trà sữa, bước vào phòng thì thấy Chu Nguyên nhìn chằm chằm khung ảnh trên bàn, bộ dạng đăm chiêu. Bên ngoài đối phương mặc chiếc áo len trắng cổ chữ V, cổ áo sơ mi trắng bên trong lộ ra ngoài, gọn gàng sạch sẽ, dáng vẻ nắm bút ngồi trước bàn, thật ra có giống một học sinh cao trung. Tô Mộc Nhiễm bưng trà sữa đến bên cạnh Chu Nguyên, nhẹ giọng hỏi, "Em đang nhìn gì vậy?"


Làm như bị dọa, cây bút Chu Nguyên đang nắm bị nghiêng đi, khẽ động như thế làm tờ giấy vừa mới ghi chép gọn gàng có thêm một đường mực. Như một đứa trẻ làm sai bị phát hiện, nàng cúi đầu, nắm bút nói, "Ách. . . không có gì."


Tô Mộc Nhiễm gật đầu, đem đồ chuyển qua trước mặt Chu Nguyên, "Cô vừa pha, uống một chút cho ấm người." Chu Nguyên mới từ bên ngoài vào, hơi lạnh trên người còn chưa xua đi, Tô Mộc Nhiễm liền vào bếp pha cho nàng.


Chu Nguyên có chút kinh ngạc cầm lấy ly trà sữa Tô Mộc Nhiễm pha cho mình, chạm vào chiếc ly, dường như hơi ấm kia có thể từ bàn tay truyền vào lòng, khiến cho Chu Nguyên cảm thấy trong người cũng nóng lên. Cúi đầu cẩn thận uống một ngụm, Chu Nguyên thấp giọng nói cám ơn, nàng cầm ly trà sữa nóng, tằng hắng giọng lấy dũng khí nói, "À, đúng rồi, mạo muội hỏi cô, người trên tấm ảnh này có phải là cha của Lạc Lạc không?" Có một số việc, coi như có đè nén nó thế nào, bạn vẫn không thể kiềm chế được quan tâm lo lắng, huống chi, lúc sự thật chỉ cách mình một bước, Chu Nguyên thừa nhận, lý trí của nàng bất lực. Nàng muốn biết, nàng muốn biết tất cả về Tô Mộc Nhiễm. . . rất muốn biết, người đàn ông cùng có với nàng một đứa con, tại sao chưa từng xuất hiện. . .


Tô Mộc Nhiễm nhìn dáng vẻ dè dặt của nàng, ngược lại có chút buồn cười. Vừa rồi nàng nhìn ra Chu Nguyên rất hiếu kỳ với bức ảnh đó, nhưng dựa theo tính tình của nàng, Tô Mộc Nhiễm nghĩ đứa trẻ này tuy muốn biết vô cùng nhưng sẽ im lặng không hỏi, không ngờ mình lại đoán sai, bất quá việc này cũng không có gì phải giấu giếm, Tô Mộc Nhiễm gật đầu thoải mái thừa nhận, "Ừm, phải, em có thấy Lạc Lạc rất giống anh ấy không?" Nàng nghiêng đầu, hỏi ngược lại Chu Nguyên.


Từ khi Lạc Lạc chào đời đến nay, tất cả mọi người không ai dám đề cập đến Đồng Lạc, đây là lần đầu tiên, lúc chuyện đã qua, Tô Mộc Nhiễm trò chuyện với người khác về cha của Lạc Lạc. Nàng đã sớm không còn cảm giác đè nén như trước đây, có chút hào hứng hỏi Chu Nguyên, như tất cả phụ huynh trên đời này, Tô Mộc Nhiễm cũng muốn biết con của mình giống mẹ hay giống cha.


Chu Nguyên bị câu hỏi của nàng làm cho sững sờ, nàng cảm thấy trong lòng có gì đó sụp đổ, vô cùng buồn bã, nhưng nàng lại không thể biểu hiện ra ngoài, cho nên chỉ có thể ép buộc bản thân mình ổn định lại giọng nói có chút run rẩy, "Ừm. . . ừ. Rất giống, nhưng mà đôi mắt và chân mày của Lạc Lạc thì giống cô hơn. . ." Ở trước mặt người phụ nữ mình thích nghe nàng nhắc đến người xưa, chuyện bi kịch như thế tại sao mình lại gặp phải a?!


"Em cũng cảm thấy thế à, cô cũng vậy." Tô Mộc Nhiễm nhẹ giọng cười, "Mọi người đều nói Lạc Lạc rất giống cô, nhưng mà a, ngoại trừ đôi mắt và chân mày, những nơi khác Lạc Lạc đều giống cha."


"Haha. . . vậy à." Chu Nguyên không biết mình nên nói gì, hiện tại nàng rất rối, nàng không thể xác nhận tình cảm hiện tại của Tô Mộc Nhiễm đối với người đàn ông trong bức ảnh là như thế nào, có còn yêu hay là không, chỉ cần vừa nghĩ đến chuyện bọn họ từng kết hôn, lại có với nhau một đứa trẻ đáng yêu, giọng điệu hiện tại của Tô Mộc Nhiễm lại mang theo rất nhiều hoài niệm, Chu Nguyên liền hoảng hốt, nàng cúi đầu uống một ngụm trà, nhuận cổ họng khô khốc.


"Ừm, nếu như em có thể gặp anh ấy nhất định em sẽ thấy giống hơn, nhưng mà, em không thể gặp, Lạc Lạc cũng không." Nói đến đây, giọng điệu của Tô Mộc Nhiễm thoáng có chút thay đổi, tuy đang chìm đắm trong nỗi lòng của mình, Chu Nguyên vẫn luôn quan tâm đến người phụ nữ bên cạnh mình, thay đổi ấy Chu Nguyên cảm nhận được, vô thức, nàng ngẩng đầu hỏi, "Tại sao? Từ sau khi sinh ra con bé chưa từng gặp mặt cha sao?" Người đàn ông này nghĩ gì vậy a, để vợ và con của mình ở trong nhà không quan tâm, chẳng lẽ không đợi Tô Mộc Nhiễm sinh con bé ra đã ly hôn?!


Làm như nghĩ đến cái gì, Tô Mộc Nhiễm cười khẽ, "Ừm, bởi vì cha của Lạc Lạc lúc con bé còn chưa sinh ra, đã gặp tai nạn xe qua đời. . ."


Đó là một ngày trước khi Lạc Lạc chào đời, trời đổ mưa to. . . Đồng Lạc hỗ trợ bạn dạy học trên vùng núi, đội mưa lái xe về thăm người vợ đang mang thai ở nhà, kết quả mưa quá to, không nhìn rõ đường đi liền trượt khỏi sơn đạo, rơi xuống núi. . . bởi vì ở nơi quá xa xôi, cứu hộ không kịp đến, bị mảnh thủy tinh găm vào đầu mất máu quá nhiều mà chết. . .


Tô Mộc Nhiễm nhớ rõ ngày hôm đó, là ngày kỷ niệm một năm làm đám cưới, nàng ở nhà chờ Đồng Lạc trở về ăn cơm.


Nhưng lại không ngờ, có đợi nữa người cũng không thể về. . .


Nghe được một câu như thế, tay cầm ly của Chu Nguyên chợt siết chặt, ngẩng đầu muốn nhìn vẻ mặt lúc này của nàng, nhưng mà nàng, giống như đang nhắc đến một chuyện vụn vặt, vẫn là dáng vẻ dịu dàng ấy, như chưa từng để lộ bất cứ yếu đuối nào của mình. Giống như có vật gì nghẹn trong cổ họng, tim như có vật gì thắt chặt, đau buốt. Nắm chiếc ly, Chu Nguyên thì thào nói, "Xin lỗi. . ." Nàng không nên nhiều lời như vậy, người phụ nữ này một mình mang đứa trẻ mồ côi cha từ trong bụng mẹ, còn kiên trì sinh con bé ra, ngẫm lại, Chu Nguyên cảm thấy đau lòng thay Tô Mộc Nhiễm. Giữa cuộc sống dài đằng đẵng ấy, một người phụ nữ yếu đuối như vậy, làm thế nào vừa mang tang vừa cố gắng sinh con bé ra. . .


"Không có liên quan đến em. . . hơn nữa người không biết không có tội mà." Tô Mộc Nhiễm đưa tay sờ sờ đầu đứa trẻ cảm thấy mình vừa làm sai, chuyện đó cũng đã qua 5 năm, dù sao đi nữa cũng không còn đau thương như trước, nàng phủ tay an ủi Chu Nguyên, "Nhưng mà anh ấy rất giống em, đều thích đi du lịch một mình. . ."


Chu Nguyên còn đang tự hổ thẹn với chính mình, nghe một câu như thế nháy mắt cơ thể cứng đờ.








===
Cuối chương tác giả có đùa mấy câu, nhưng mà mình không thích... những cái này đến giờ cũng không thích :v "Nhà nó giàu, nó cao, nó soái!" đại loại thế, ahhhhh..........
...vẫn là bình thường tốt...
À... tác giả có nói đừng suy diễn 'người thế thân' quá nhiều, k có đâu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play