Đệ ngũ thập cửu chương: Làm cơm và này nọ
Cơm trưa hôm nay là Tô Mộc Nhiễm chở Chu Nguyên đi ăn, sau bữa trưa Tô Mộc Nhiễm đưa Chu Nguyên về nhà. Vì đêm qua không ngủ được Chu Nguyên lượn một vòng trong nhà thì chạy về phòng ngủ, ngã xuống giường liền thiếp đi. Quà xin lỗi cũng chưa kịp dọn, nằm lộn xộn ngả nghiêng trên bàn trà ngoài phòng khách, trông đáng thương vô cùng.
Buổi chiều sau khi hết tiết Tô Mộc Nhiễm chở hai đứa nhỏ từ nhà trẻ về, rồi đưa Chu Nguyên đến bệnh viện đổi thuốc, vết thương ở mắt không quá nghiêm trọng, nhưng vì vị trí đặc thù cho nên đến kiểm tra vẫn tốt hơn. Người thay băng gạc cho Chu Nguyên là một hộ sĩ trẻ tuổi, thấy Tô Mộc Nhiễm ngồi bên cạnh còn kèm theo hai đứa nhỏ, "Chị là tỷ tỷ của em ấy hả? Đây là lần đầu tiên tôi thấy con gái cao như vậy đó, dáng vẻ hai người cũng không giống nhau."
Tô Mộc Nhiễm ở bên kia nhìn Chu Nguyên ngồi thẳng tắp hai tay đặt trên đầu gối mím mím môi, thì cười nói, "Không phải, tôi là lão sư của em ấy."
"À, tôi còn tưởng là tỷ tỷ a, thoạt nhìn còn rất trẻ tuổi, tôi còn nghĩ chị mới đại học cơ. . ." Tiểu hộ sĩ phát ra một tiếng kinh thán, tay cũng run lên, đem băng gạc dán lên chân mày Chu Nguyên. Chu Nguyên căng thẳng tay siết thành nắm đấm đặt trên đầu gối, chân mày giật giật, cắn chặt hàm răng trong. . .
Tô Mộc Nhiễm che miệng cười khẽ, "Cô thật biết nói đùa, học đại học là chuyện rất lâu trước đây, con tôi cũng 5 tuổi rồi, đâu thể còn trẻ."
"À, lẽ nào hai đứa nhỏ bên cạnh chị là con của chị?" Tiểu hộ sĩ lại phát ra một tiếng kinh thán, đem miếng băng dán sai vị trí hung hăng xé xuống, sức lực mạnh đến muốn nhổ chân mày Chu Nguyên luôn, khiến cho Chu Nguyên lại hít một hơi lạnh.
"Ừm, phải, là đứa bên trái." Tô Mộc Nhiễm chỉ Lạc Lạc, khẽ cười nói.
Tiểu hộ sĩ nhiều chuyện cứ một câu tiếp một câu hàn huyên với Tô Mộc Nhiễm như thế, chỉ trong thời gian dán một miếng băng, tiểu hộ sĩ tỷ tỷ lanh lợi đã khen Tô Mộc Nhiễm mấy lần. Lạc Lạc và Nhuận Nhuận sóng vai ngồi bên kia nhìn Chu Nguyên bị dán băng lên lại xé ra, nghe tiếng xé băng soẹt soẹt, vẻ mặt lo lắng. . .
Trong lúc sắc mặt Chu Nguyên không tốt lắm, tiểu hộ sĩ tỷ tỷ đã thay băng cho Chu Nguyên xong. Nhìn một nhóm bốn người rời đi, hộ sĩ tỷ tỷ còn giơ cánh tay lên nói bái bai. Tô Mộc Nhiễm cười nói tạm biệt với đối phương, lúc này đây đối với một người lễ phép như Chu Nguyên cũng cau có đi ra bệnh viện.
Hai đứa nhỏ đi giữa hai người lớn, rất lo lắng nhìn Chu Nguyên, vô tâm vô phế như Nhuận Nhuận rốt cuộc cũng có lương tâm, đưa tay kéo kéo góc áo Tô Mộc Nhiễm, nhìn đối phương vẻ mặt hoảng sợ nói, "Dì Tô, sau này chúng ta đừng đưa tiểu di tới nơi này có được không? Hộ sĩ tỷ tỷ vừa rồi thật đáng sợ, dán cái gì đó lên chân mày tiểu di, xé một cái soẹt, một cái soẹt, chân mày của tiểu di đều bị chị ấy nhổ hết rồi, nghe mà cũng thấy đau. . ."
Không có chú ý tới tình huống lúc đó, Tô Mộc Nhiễm vẻ mặt nghi hoặc nhìn về phía Chu Nguyên, "Chu Nguyên, em. . ." Vô thức, Chu Nguyên giơ tay trái lên, làm bộ vuốt vuốt tóc, nói, "Không sao. . ."
Tô Mộc Nhiễm nhìn đường cong rõ ràng trên sườn mặt nàng, lo lắng mím chặt môi. . . chẳng lẽ, thật sự bị nhổ chân mày sao. . .
Lúc trở về Tô Mộc Nhiễm đưa Chu Nguyên và hai đứa nhỏ tới khu chợ gần đó mua thức ăn. Chu Nguyên đi sau lưng Tô Mộc Nhiễm, mỗi tay dắt một đứa, thấy trong tay nàng đã vác theo một đống lớn lại còn chạy tới cửa hàng bán thịt bò, nghi hoặc hỏi, "Cô còn mua nữa sao?" Trong tay nàng đã có rất nhiều đồ, còn mua nữa xác định bốn người các nàng có thể ăn hết sao?
Tô Mộc Nhiễm quay đầu cười cười với nàng, "Mua thêm một chút nữa là xong rồi." Hiện tại là giờ làm cơm tối, rất nhiều người chen chúc ở chợ, tốt xấu lẫn lộn cũng không quá an toàn, Chu Nguyên vừa lo lắng cho hai đứa nhỏ vừa lo lắng cho Tô Mộc Nhiễm, nhìn sợi dây túi plastic bị kéo giãn trong lòng bàn tay Tô Mộc Nhiễm, Chu Nguyên nói, "Cô dắt Lạc Lạc đi, em cầm đồ cho." Dựa theo tình huống, phỏng chừng Tô Mộc Nhiễm vẫn còn tiếp tục mua, nhìn nàng xách nhiều đồ như vậy, nàng không thấy đau tay nhưng Chu Nguyên thấy đau lòng.
Tô Mộc Nhiễm quay đầu xua tay, "Không sao." Ai mà biết Chu Nguyên nháy mắt một cái với Lạc Lạc, con bé liền hớn ha hớn hở chạy tới dắt tay Tô Mộc Nhiễm, Chu Nguyên tiện thể nắm lấy tay Tô Mộc Nhiễm, giả bộ lơ đãng lấy chiếc túi trong tay nàng. Tô Mộc Nhiễm thấy tình hình như vậy cũng chỉ ngoan ngoãn dắt Lạc Lạc.
Có Chu Nguyên hỗ trợ, Tô Mộc Nhiễm liền mang theo ba đứa nàng quét qua khu chợ một lần, mua này này nọ nọ một đống, lúc này mới cùng nhau về nhà. Chu Nguyên ngồi trên phó lái, vẫn cảm thấy hôm nay có gì đó không đúng, nhưng lại không biết rốt cuộc không đúng chỗ nào, vì vậy chỉ mím môi trầm mặc.
Quả nhiên, sau khi đi theo Tô Mộc Nhiễm về nhà, Chu Nguyên thấy phòng khách treo bong bóng và ruy băng, liền ngờ ngợ đoán được. Thấy Lạc Lạc và Nhuận Nhuận cởi giày chạy đến thư phòng chơi lắp ghép, Chu Nguyên nhìn bóng lưng Tô Mộc Nhiễm đem đồ vào bếp, cũng đi theo.
Đưa tay đẩy đẩy chiếc kính mắt trên mũi, Chu Nguyên giúp Tô Mộc Nhiễm phân loại đồ bỏ vào tủ lạnh, vừa sắp xếp vừa hỏi, "Hôm nay sinh nhật Lạc Lạc?"
"A, em đoán ra rồi à." Tô Mộc Nhiễm kinh ngạc quay đầu lại, nhìn Chu Nguyên, hai mắt tràn đầy tiếu ý.
Biết ngay là thế mà. Chu Nguyên giật giật khóe miệng, diện vô biểu tình đem đồ bỏ vào tủ lạnh, "Sao không nói cho em biết trước." Lạc Lạc cũng thật là, rõ ràng hôm nay sinh nhật mình mà một chút động tĩnh cũng không có, không phải đến sinh nhật trẻ con đều ầm ĩ đòi quà sao? Giống như bạn Đường Văn Nhuận đây, năm nay còn chưa đến sinh nhật đã ầm ĩ đòi quà Chu Nguyên.
"Là cô không cho nói." Tô Mộc Nhiễm cười, thấy Chu Nguyên đem nguyên liệu lát nữa cần chế biến bỏ vào tủ lạnh thì lên tiếng ngăn cản, "Ấy, cái này lát nữa muốn nấu, đừng bỏ vào."
"Ừm." Chu Nguyên nghe vậy gật đầu, đưa tay cầm nguyên liệu bỏ ra ngoài, nhìn Tô Mộc Nhiễm hiếm khi nhàn nhã tự tại như vậy, hỏi, "Sao không cho em biết?"
"Nếu như em biết sớm sẽ tặng quà cho Lạc Lạc. . ." Tô Mộc Nhiễm bất đắc dĩ đáp, "Như vậy cũng quá làm phiền em, huống chi, con nít nhỏ như vậy em mỗi ngày đều tặng quà cho nó cũng không tốt, sinh nhật cùng nhau ăn một bữa cơm là được rồi, em đừng chiều nó quá." Tô Mộc Nhiễm nói là thật, Lạc Lạc và Nhuận Nhuận đi theo Chu Nguyên chơi, thấy cái gì kỳ lạ quái dị, chỉ cần không quá đáng, kinh tế không túng quẫn Chu Nguyên đều mua cho tụi nó, đương nhiên thỉnh thoảng team tay vụng như Chu Nguyên còn cùng tụi nó làm một vài món thủ công, Lạc Lạc cũng mang về cất giữ. Cho nên tính ra, Chu Nguyên thật sự đúng là tặng tụi nó rất nhiều quà.
Nghe Tô Mộc Nhiễm nói vậy, Chu Nguyên đăm chiêu gật đầu, nàng ngẫm lại một chút, gần đây thật đúng là rất dung túng hai đứa nhỏ, hành động xác thật cưng chiều thái quá. Thương con nít là tốt, thương quá thì không được rồi. Vì vậy tay cầm đồ, nói cam đoan với Tô Mộc Nhiễm, "Vâng, sau này sẽ không vậy nữa."
Tô Mộc Nhiễm thấy bộ dạng nàng nghiêm túc như phải quyết định chuyện quan trọng gì đó, đưa tay xoa đầu nàng, ôn nhu cười, "Làm gì nghiêm túc như vậy, cô cũng không có mắng em, được rồi, em ra ngoài chơi với tụi nó đi, cô làm cơm, ở đây không cần em."
Hành động sờ tóc tỏ ý thân thiết vô cùng này thật ra Chu Nguyên không có khó chịu, thấy nàng giục mình ra ngoài, nhướng mi nói, "Tụi nó có thể tự mình chơi, để em giúp cô."
"Được rồi, biết em có lòng, nhưng mà em vẫn không nên ở đây vướng tay vướng chân, nhanh đi ra." Nàng đưa tay đẩy Chu Nguyên, nghiêm túc nói.
Chu Nguyên để mặc cho nàng đẩy, đứng sừng sững không nhúc nhích tí nào. Tô Mộc Nhiễm thấy nàng không động đậy, làm bộ nghiêm mặt, "Trò Chu Nguyên nhanh rút lui ra khỏi bếp, đừng làm phiền lão sư nấu ăn."
Bộ dạng này nếu là trước đây thì có thể dọa Chu Nguyên, thế nhưng ở chung lâu ngày nhiều ít Chu Nguyên cũng hiểu được bộ dạng này của nàng là giả bộ lão sư nghiêm khắc, hoàn toàn không uy hiếp được nàng. Nhìn đối phương, Chu Nguyên cũng nghiêm túc nói, "Báo cáo lão sư, em cần phải theo cô chăm ngoan học hỏi làm thế nào để nấu ăn."
Bộ dạng giả nghiêm trang nói hươu nói vượn này của nàng khiến Tô Mộc Nhiễm hết cách, chỉ đành gật đầu đồng ý. Vứt bỏ gương mặt nghiêm trang, Tô Mộc Nhiễm bất đắc dĩ xoay người đi, "Được rồi được rồi, vậy trò Chu Nguyên rửa nồi nấu cơm trước có được không?"
"Được." Chu Nguyên nhìn bóng lưng của nàng, nhún vai.
Nhìn nồi cơm điện trên bàn nguyên liệu, Chu Nguyên mở nắp, lấy chiếc nồi bên trong ra. Sau khi rửa xong, nhìn Tô Mộc Nhiễm đã đeo tạp dề chỉnh tề, hỏi, "Gạo để ở đâu?"
"À, thấy cái thùng bên cạnh tủ lạnh chứ, bên trong có túi gạo." Tô Mộc Nhiễm chỉ chỉ chiếc thùng trắng, nói như vậy với Chu Nguyên.
"Ừm." Gật đầu, Chu Nguyên bày tỏ đã hiểu, bưng đồ đến lấy gạo, cám ơn một năm giày vò của baba, trò Chu Nguyên đã biết được không ít kiến thức nấu ăn. Cơm cần bỏ bao nhiêu nước, rau nên xắt như thế nào, nàng đều biết rõ ràng, thật đúng là giúp đỡ Tô Mộc Nhiễm không ít.
Nàng đeo tạp dề của Tô Mộc Nhiễm, đứng bên cạnh bàn nguyên liệu cắt thịt trên thớt. Miếng thịt bò đầy máu để lại trên tấm thớt một chuỗi vết máu tanh, làm các đầu ngón tay trắng nõn của Chu Nguyên cũng nhếch nhác. Mắt trái đã không cần băng gạc che đi nữa, khôi phục hai mắt Chu Nguyên nhìn miếng thịt xuống tay lưu loát xử lý xong, chân mày cũng không thèm nhíu một cái. Tô Mộc Nhiễm ở bên kia lật cánh gà trong nồi nước, thỉnh thoảng liếc mắt qua nhìn Chu Nguyên xắt rau, có hơi ngạc nhiên.
Đao pháp này quả thật không tệ a. Mái tóc Chu Nguyên dài quá mức, lúc xắt chúng nó từ trên trán buông xuống, che hết nửa gương mặt. Tô Mộc Nhiễm nhìn nàng cúi đầu xắt rau, để mặc mái tóc không chút nào để ý đến, nên nói, "Chu Nguyên, tóc mái em dài quá rồi, cản mắt như thế, sao không cắt bớt?"
Vừa mới xắt thịt bò xong xếp ở bên kia bàn, Chu Nguyên nghe Tô Mộc Nhiễm nói như thế, sửng sốt, "Hả? À, cô nói tóc à. Vốn muốn nuôi cho dài nên vẫn không hớt, đến khi nó quá dài em lại không có thời gian." Nàng cười cười, nhưng trong giọng nói thật ra không có chút để ý nào.
Tô Mộc Nhiễm nhìn nàng vén tóc qua một bên, thì cau mày, "Tóc dài như thế sẽ luôn cản kính mắt, lúc đi học thì làm sao bây giờ. Như vậy sẽ ảnh hưởng tới thị lực, tranh thủ chút thời gian đi cắt thì tốt hơn."
"Ừm, được, em sẽ." Chu Nguyên gật đầu, xoay người lại xắt rau xanh và cà rốt.
"Nếu em không có thời gian cô cũng có thể giúp em hớt tóc, kỹ thuật của cô cũng là hạng nhất đó nha. . ." Lại trở cánh gà trong nồi một lần, Tô Mộc Nhiễm quay qua Chu Nguyên giọng điệu thoải mái.
"Ặc. . . cái này, có lẽ không cần phiền đến cô." Chu Nguyên nghe vậy, cảm thấy vô cùng 囧, không phải không tin Tô Mộc Nhiễm, mà là. . . cảm thấy vô cùng mất tự nhiên. Nàng đem vết máu trên thớt đặt dưới vòi nước rửa sạch sẽ, nghĩ đến hai đứa nhỏ bên ngoài liền dời chủ đề đi, "Đúng rồi, cô có đặt bánh kem không?"
"À, cái này không cần chúng ta quan tâm, Minh Nhan nói sẽ mang đến." Tô Mộc Nhiễm nghĩ đến người bạn chậm chạp của mình, trả lời như thế.
Minh Nhan?! Còn có thêm một người á?! Nàng còn tưởng hôm nay chỉ có. . . chỉ có. . . Chu Nguyên giật giật khóe môi, đem suy diễn trộm vui vẻ trong đáy lòng áp chế xuống, mím môi hỏi, "Là tỷ tỷ hôm đó gặp ở cửa hàng?" Minh Nhan, cái tên này nghe có chút quen tai. Nghĩ đến người phụ nữ hôm đó ở cửa hàng cùng Tô Mộc Nhiễm, dù đánh chết Chu Nguyên cũng không nhớ nổi dáng vẻ của nàng, bất quá giọng nói vênh váo gọi nàng là tiểu bằng hữu, Chu Nguyên vẫn nhớ rõ. Nghĩ tới đây Chu Nguyên cảm thấy cả người mình không ổn rồi.
"Ừm, em còn nhớ à." Tô Mộc Nhiễm tắt lửa, đem Nhạc Kê Sí đã hầm xong ra ngoài. Chu Nguyên nhìn nàng cột mái tóc dài lên, lộ ra sườn gương mặt tinh xảo, ấn đường nhảy một cái, vừa định nói cái gì, chuông cửa liền vang lên.
Tô Mộc Nhiễm vừa nghe tiếng chuông đã buông nồi muôi trong tay, "Chu Nguyên, em giúp cô mang canh ra ngoài, cô đi mở cửa, có lẽ là Minh Nhan đến." Chu Nguyên nhìn Tô Mộc Nhiễm vội vã cởi tạp dề, và Nhạc Kê Sí còn một nửa trong nồi, ngửi mùi thơm ngập tràn trong căn bếp, giật giật khóe miệng. Nhưng mà nàng vẫn buông chiếc dao trong tay, cầm lấy nồi và muôi, gật đầu nói, "Ừm."
Trong khoảnh khắc nghe tiếng Tô Mộc Nhiễm chạy ra cửa, cầm chiếc muôi quay qua nồi Nhạc Kê Sí sắc hương vị đều đủ căm giận múc. Tính khí trẻ con lại một lần nữa nghiến hàm trong!
Cho nên mới nói, khuê mật và này nọ đôi khi thật sự rất đáng ghét!
——-——-——-——-——-——-
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Về tiến độ và này nọ, ta chỉ muốn nói tình tiết vẫn nằm trong phạm vi bình thường của ta. Bộ truyện này, ta đã cường điệu rất nhiều lần là 'hằng ngày'. . .
Không phải Chu Nguyên tỏ tình, ở bên nhau là xong. . . đây không phải cái ta muốn biểu đạt. . .
Ai da, từ từ sẽ đến, tế thủy trường lưu* mới là thật.
*Chậm mà chắc
Dưới ngòi bút mỗi một nhân vật đều là sở thích của ta, mỗi một người đều có hình dạng cụ thể trong lòng ta. Mặc kệ vui hay là buồn, ta đều có thể chứng kiến mỗi một phần tâm tình của họ. . .
Tuy thoạt nhìn bộ truyện này theo chiều hướng rất thoải mái, thế nhưng viết đến chương 59 này, đã có lúc ta dằn vặt mình khóc thật nhiều lần.
Thật nhiều lần ứa nước mắt viết, cái loại cảm giác này vừa dễ chịu vừa ngược. . . cảm thấy chính mình đúng là M. . .
Mỗi một bộ truyện có người thích sẽ có người ghét. . . giống như con người vậy, có người thích ngươi cũng có người ghét ngươi, bởi vì góc nhìn mỗi người mỗi khác nhau.
Bất quá ta muốn nói, rất cám ơn các bằng hữu vẫn tiếp tục theo dõi, cám ơn các ngươi đã giúp đỡ. . .
===
Mỗi ngày một chương đến giờ này còn ngồi máy tính edit đúng là quá mức của mình sồi :< sắp xếp lại thời gian thôi, cho nên có khi, có một ngày đột nhiên không post chương mới đó. . . nhưng mà yên tâm, dự định của mình là hoàn thành bộ này trong năm nay!
btw: Ông xã Chu hôm nay ghen, đã vậy còn thù dai, giận cá chém thớt 😂