Đệ ngũ thập nhất chương: Ôm và này nọ
Tiếng súng vang lên, các lão sư chuẩn bị ở vạch xuất phát liền xông về phía trước, tiếng hét đinh tai nhức óc so với loa phát thanh còn lớn hơn liền vang dội.
"Lão sư cố lên, lão sư cố lên!" Âm nhạc trên sân nháy mắt bị lấn át, Chu Nguyên vội vàng bịt hai tai, nhìn các gương mặt hưng phấn hô quát bên cạnh mà cảm thấy kinh khủng, ta giết, cái nồi này thật sự quá đáng sợ! Hiệu ứng mỹ nữ đúng là kinh khủng. . . không biết do ai khởi sướng, sau khi hô một hồi cố lên, bắt đầu chạy theo các lão sư quanh đường băng bên trong vòng sân bóng. Vừa chạy vừa lấy tay tạo thành hình cái loa gào thét cố gắng lên.
Nháy mắt, sân tập vốn chỉ có miệng của loa phát thanh giờ đây thoáng cái sôi trào lên. Âm nhạc bị đổi thành bài hát chủ đề World Cup, tiếng hò hét rung trời, khán đài đối diện sân bóng cũng không chịu thua kém, hội học sinh vung lá cờ đại diện cho trường mình, kèm theo một đám người hô khẩu hiệu học viện.
Chu Nguyên đeo camera, nhìn các học sinh chạy theo lão sư, quả thật khinh thường cũng không còn sức. Rất nhiều người bên ngoài sân không hiểu tình huống gì, đợi đến khi thấy học sinh kích động chạy quanh đường băng thì đồng loạt lấy di động ra quay lại thời khắc lịch sử này.
Chu Nguyên đang chụp ảnh, nàng không chạy cùng đoàn người mà đi qua đường băng, bò đến khán đài tìm một góc tốt, chụp lại cảnh toàn trường. Cũng không biết có phải vì khán giả quá nhiệt tình hay không, mà rất nhanh đã chạy xong vòng đầu tiên. Tô Mộc Nhiễm là người thứ hai băng qua mắt Chu Nguyên, nói cách khác sau khi chạy hết vòng đầu, nàng đứng thứ hai. Chu Nguyên nhìn chiếc đuôi ngựa thật dài của nàng vung cao lên không trung có hơi kinh ngạc, nàng không ngờ sức lực của đối phương lại khá đến thế.
Nàng đứng ở khán đài, từ trên cao nhìn xuống bóng dáng màu trắng chạy như bay trên đường băng màu đỏ, nghe khẩu hiệu của những người xung quanh, chẳng hiểu sao cũng cảm thấy kích động.
Khi bắt đầu vòng thứ ba, rất nhiều học sinh cũng đã chạy tới đích để chờ sẵn, Chu Nguyên cũng qua đó vây xem, nàng không định đón cô, chỉ định xem. Nhưng mà lúc bóng hình Tô Mộc Nhiễm xuất hiện ở trăm mét phía trước, nghe khẩu hiệu khoa ngoại ngữ nàng cũng không tự chủ được mà chạy ra ngoài.
Tô Mộc Nhiễm vẫn đứng thứ hai, chỉ vẻn vẹn thua hạng nhất không đến một thước. Nhưng vì tiêu hao thể lực quá nhiều tốc độ của nàng cũng càng ngày càng chậm, Chu Nguyên thấy nàng thở dốc dường như sẽ không đủ sức lực chạy nước rút, gần rồi gần rồi, chỉ còn mười thước nữa, gió làm mái tóc Tô Mộc Nhiễm có chút tán loạn, một vài sợi tóc không được buộc tốt, theo làn gió dán bên môi, dưới ánh mặt trời chói mắt, nhìn thấy được rõ ràng từng sợi từng sợi.
Chu Nguyên nhìn gương mặt nàng trắng bệch cắn chặt môi đẩy nhanh tốc độ, một mảnh sân hò hét 'lão sư cố lên lão sư cố lên' mà từ từ đuổi kịp và vượt qua người thứ nhất, cô ấy đang chạy nước rút. . . ý thức được việc này chân mày Chu Nguyên cau lại. Rõ ràng sắc mặt đã kém đến vậy rồi còn chạy nước rút, chết tiệt, cô ấy muốn liều mạng sao. . .
Càng ngày càng nhiều học sinh chen chúc trên đường băng của Tô Mộc Nhiễm, muốn ngay lúc nàng chạy đến đích tiếp được nàng. Tô Mộc Nhiễm ngẩng đầu nhìn thoáng qua dải băng đã gần trong gang tấc, chịu đựng luồng hơi đầy ắp trong lồng ngực, cắn đến cánh môi trắng bệt cố sức vọt đến phía trước, còn một chút, chỉ còn một chút nữa thôi. . .
Thân thể nàng băng qua sợi dây điểm cuối màu đỏ, như dùng hết toàn bộ sức lực trong người, hiếm khi Tô Mộc Nhiễm có được dáng vẻ chật vật như vậy, hai chân mềm nhũn, hầu như sẽ ngã quỵ, ngay lúc nàng xông qua dải băng chao đảo muốn ngã xuống, bên eo lại được một đôi tay vững vàng ôm lấy. . .
Màu sắc trắng nõn giống như hành lá đầy ở trước mắt, nàng bị một người vững vàng ôm vào lòng, tràn đầy mùi của nắng, cứ như thế ôm chặt lấy nàng, Tô Mộc Nhiễm ngẩng đầu nhìn thoáng qua, thấy gương mặt quen thuộc ở trước mắt mới yên tâm để mặc cơ thể mình xụi lơ tựa vào nàng. . .
Chu Nguyên một tay ôm ba sườn, một tay ôm thắt lưng Tô Mộc Nhiễm, mới đưa cơ thể yếu ớt gần như không thể đứng vững ôm chặt vào lòng. Nhìn người phụ nữ tựa trong lòng mình thở dốc từng hồi, đôi gò má tái nhợt, để mặc đối phương tựa trên người mình, chống đỡ cơ thể bất ổn.
Mới vừa rồi Tô Mộc Nhiễm ngã xuống sức lực quá lớn, hai tay nàng nâng cơ thể đối phương đến giờ vẫn còn run rẩy, các học sinh xung quanh đều bận rộn đón người, rất nhanh thì có một bạn chạy đến đưa nước, ý bảo Chu Nguyên cho Tô Mộc Nhiễm uống.
Chu Nguyên nhìn gương mặt trắng bệch của nàng lắc đầu từ chối bạn học kia. Rất nhiều người chen chúc đến, ai cũng muốn nhìn tình trạng của Tô Mộc Nhiễm, nhưng thấy chiều cao của Chu Nguyên quá mức đáng tin cậy, thấy mình không có chỗ để nhúng tay, ai cũng xám xịt rời đi.
Chu Nguyên ôm lấy Tô Mộc Nhiễm, nâng cơ thể xụi lơ của nàng lên, hai tay ôm Tô Mộc Nhiễm, cằm tựa trên đỉnh đầu đối phương, nói, "Lão sư, đừng ngồi xuống. Chúng ta đi từng bước có được không?" Nàng biết đối phương đã mệt đến nỗi hạ đường huyết rồi, nhưng mà tình trạng này không thể ngồi xuống nghỉ ngơi, bằng không sẽ ngất xỉu.
Cơ thể mềm mại tựa trên người Chu Nguyên, cách chiếc áo được may bằng vật liệu đơn sơ cảm xúc trước ngực càng thêm rõ ràng. Nàng ôm vòng eo như rắn nước của đối phương, chạm vào cơ thể bết mồ hôi của đối phương, nghe mùi hương trên cơ thể đối phương, nhịp tim liên tục thình thịch thình thịch nảy lên theo chuyển động của tiếng nhạc. Ánh mặt trời như lửa đổ, khiến đầu óc Chu Nguyên choáng váng, tay nàng nằm bên thắt lưng mềm mại của Tô Mộc Nhiễm, nhích xuống từng chút từng chút, gần như sắp chạm đến chiếc mông đầy đặn vểnh cao đã của đối phương, phát giác được việc này, Chu Nguyên khẩn trương đến lòng bàn tay gần như muốn xuất mồ hôi.
Hai cánh tay mệt mỏi của đối phương nắm chặt áo Chu Nguyên, một hồi lâu mới phản ứng lại, tựa trước ngực nàng, Tô Mộc Nhiễm yếu ớt trả lời một câu hầu như không thể nghe thấy, "Ừm." Hơi thở của nàng chưa ổn định, do chạy quá nhanh mất oxy cho nên giọng nói cũng yếu ớt ba phần, nghe vào tai có chút quyến rũ.
Chu Nguyên chưa từng ôm qua cơ thể của phụ nữ trưởng thành, hầu như là dựa vào sức tự chủ thường ngày mới ổn định được nhịp tim đang đập hỗn loạn, một tay vòng qua ba sườn Tô Mộc Nhiễm, một tay vòng qua thắt lưng, kéo nàng nghiêng qua bên trái, để nàng tựa vào bờ vai mình, cứ như thế ôm lấy nàng chậm rãi đi ra đường băng.
Đỡ Tô Mộc Nhiễm đến con đường cây ngoài sân tập, Chu Nguyên nhìn thoáng qua đôi gò má còn đang tái nhợt của đối phương, chân mày nhíu lại. Một học sinh quen biết Tô Mộc Nhiễm bưng đường glucoza đến, sau khi đi một lúc Tô Mộc Nhiễm đã khôi phục chút sức lực, mỉm cười nhận lấy, tựa trong lòng Chu Nguyên cầm lấy ly nước ấm pha đường glucoza đưa lên miệng uống từng ngụm. Chu Nguyên thấy nàng đã khá hơn thì đặt nàng xuống ghế dài nghỉ ngơi.
Sân tập cuối tháng 11, không thảm cỏ nào không bị ánh mặt trời phơi đến nóng rực, thế nhưng nơi được bóng cây che khuất thì mang theo hơi lạnh cuối thu. Nơi không có ánh mặt trời, ngồi một hồi cũng cảm giác được cái lạnh âm u truyền đến. Ngồi trên chiếc ghế dài, Chu Nguyên thấy cơ thể Tô Mộc Nhiễm hạ nhiệt, cân nhắc một chút, thì tháo camera trên cổ xuống, đặt lên ghế, cởi áo khoác của mình ra đắp lên người Tô Mộc Nhiễm, "Dưới bóng râm rất lạnh, lão sư mới vận động mạnh ra nhiều mồ hôi, vô ý một chút sẽ bị cảm."
Trên trán Tô Mộc Nhiễm lấm tấm mồ hôi, giương mắt nhìn Chu Nguyên sau khi cởi áo khoác chỉ còn lại T-shirt dài tay, cầm ly nước híp mắt nói cám ơn nàng, "Cám ơn em." Thấy trên người Chu Nguyên mặc cũng không phải quá mát mẻ, nên nàng không khách khí, buông chiếc ly xuống, mặc chiếc áo khoác rộng thùng thình của Chu Nguyên lên người.
So với dáng người cao lớn của Chu Nguyên, Tô Mộc Nhiễm chính là con gái phương nam điển hình, cho nên chiếc áo rộng thùng thình này mặc trên người nàng, có cảm giác khiến nàng trông yếu đuối không chịu nổi cơn gió. Chiếc áo rộng bao lấy nửa thân trên lả lướt, nhưng mà cặp đùi thon dài trắng như tuyết kia lại lộ ra dưới vạt áo rộng càng chọc lửa dấy lên trong lòng. Không chút nào biết được mình phát ra lực hấp dẫn chí mạng đến người bên cạnh đến thế nào, Tô Mộc Nhiễm vẫn uống nước đường từ từ khôi phục thể lực.
Ánh mắt không cẩn thận rơi lên chiếc xương quai xanh tinh xảo lộ ra khỏi cổ áo của đối phương, chậm rãi di ánh mắt xuống nhìn thoáng qua chiếc đùi xinh đẹp thon dài trắng nõn, Chu Nguyên tỉnh bơ dời ánh mắt đi. Cúi người móc một bao khăn tay từ trong túi tiền của mình, đưa cho nàng, giọng điệu cố gắng bình tĩnh như xưa, "Cô lau đi."
Vốn Tô Mộc Nhiễm không hiểu tại sao nàng đột nhiên đến gần mình, thấy nàng đưa khăn tay qua thì liền sáng tỏ. Thuận tay tiếp nhận chiếc khăn, đầu ngón tay lạnh lẽo không cẩn thận đụng đến ngón tay ấm áp của đối phương, mới biết nhiệt độ cơ thể đối phương khá cao, "Cám ơn em. . ." Xé mở gói Tô Mộc Nhiễm lấy chiếc khăn ra, chậm rãi lau mồ hôi trên trán.
Nàng lau mồ hôi, giương mắt nhìn Chu Nguyên vẫn đứng bên cạnh, liền hỏi, "Chu Nguyên, em cũng là tình nguyện viên à?" Bộ đồ trên người nàng là áo thể thao của trường, năm nay tình nguyện viên đều mặc bộ này, thế nhưng không biết Chu Nguyên có phải như vậy không.
"Ừm." Chu Nguyên cười cười, móc chiếc thẻ vẫn không có đeo từ trong túi quần ra, đưa cho Tô Mộc Nhiễm, "Đây, cô xem, thẻ tên."
"À. . ." Tô Mộc Nhiễm nhìn bộ dạng nghiêm trang lại vụng về như bị bắt quả tang thì nhịn không được bật cười, "Em không đeo thẻ là do muốn lười biếng hả?"
"Không có, không phải em đang chăm sóc người bệnh sao?" Chu Nguyên cắm tay vào túi quần, nghiêm trang trả lời. Nàng nghiêng đầu đánh giá chiếc đuôi ngựa buộc cao của Tô Mộc Nhiễm, nhìn đường viền nhu hòa của gương mặt nàng cùng vành tai nhỏ bé hiếm khi lộ ra, chăm chú nhìn gương mặt vẫn tái nhợt không có chút huyết sắc, hỏi, "Lão sư, hiện tại cô có thể di chuyển không? Chân còn sức chứ?" Yếu ớt của đối phương nàng nhìn vào trong mắt, nhưng mà nếu như quá nhiệt tình khó tránh khỏi sẽ bại lộ ý đồ của mình, nếu làm nàng thấy phản cảm thì cái được không đủ bù cho cái mất.
Tô Mộc Nhiễm lắc đầu cười nói, "Tốt hơn nhiều rồi, cám ơn em." Lúc vừa chạy đến đích, oxy đầy ắp trong lồng ngực, cảm giác yết hầu đầy mùi máu tươi khiến nàng cũng cảm thấy mình sẽ ngã quỵ xuống sân rồi, cũng may Chu Nguyên đỡ được nàng, tránh cho nàng phải xấu hổ, cũng thành công chặn gương mặt tái nhợt của nàng khỏi những ánh mắt trộm nhìn của người khác. Nói đến đây, thật đúng là phải cám ơn Chu Nguyên nhiều lắm.
Lúc đến đỡ nàng, cảm giác lạnh lẽo của bàn tay nàng đặt lên cánh tay mình, xúc cảm đó Chu Nguyên sẽ không quên. Từ tình trạng cơ thể của đối phương cũng có thể thấy được đối phương dốc bao nhiêu tâm tư với trận đấu này, nàng không hiểu tại sao đối phương lại cố sức đến như vậy, trận đấu của giáo viên không phải chỉ cần đi ngang sân khấu thôi sao? Nhẹ nhàng chạy về đích cũng không phải là không được, dù sao mọi người đều như vậy, nhưng tại sao người phụ nữ này lại muốn xuất toàn lực chăm chú thi đấu? Còn khiến mình chật vật như thế, cũng không sợ hình tượng nữ thần lão sư của mình bị hủy hoại trong chốc lát?
Trong lòng Chu Nguyên muốn phỉ nhổ rất nhiều chuyện, phát giác người phụ nữ trước mắt mình không phải là người mình có thể hiểu được, cho nên tự giác đem nữ anh hùng phi nước đại 1500m này phân loại thành "Vì cô muốn mình là người quật cường". Nói thẳng ra, nàng chỉ cảm thấy đối phương kiêu ngạo, vừa bướng bỉnh vừa kiêu ngạo. Nhìn cơ thể mềm mại của đối phương rúc dưới chiếc áo rộng thùng thình, Chu Nguyên thở dài một hơi, cuối cùng ngồi xổm xuống trước người Tô Mộc Nhiễm, một tay đỡ lấy chân nàng, một tay đặt lên bắp chân dùng lực bóp, "Em xoa bóp cơ thịt cho cô, như vậy sẽ nhanh khá hơn."
Sức lực trên chân truyền đến khiến cơ thịt căng cứng thả lỏng hơn rất nhiều, Tô Mộc Nhiễm cúi đầu, chỉ có thể bắt gặp Chu Nguyên để lại cho nàng cái ót tối đen, nghĩ đối phương là một tình nguyện viên chắc chắn có việc bận rộn để làm, liền rụt chân lại, không cho Chu Nguyên tiếp tục, "Cô không sao, một lát nữa là ổn rồi, không phải em là tình nguyện viên có việc cần phải làm sao?"
Nhanh tay lẹ mắt ôm lại cái chân đang muốn rút về của đối phương, cảm xúc trơn mịn truyền đến lòng bàn tay khiến cho Chu Nguyên không thể áp chế nhịp tim lại bắt đầu muốn thất thường. Nàng bắt chiếc chân trắng nhỏ của đối phương trong lòng bàn tay, trong giọng nói giả vờ nhuộm thêm vài phần lạnh lẽo, "Ngồi yên!"
Khí thế của người ngồi xổm trước nàng bỗng nhiên thay đổi, Tô Mộc Nhiễm nghe sự nghiêm túc trong lời nàng cũng liền mím môi không nói nữa. Chu Nguyên cũng nhận thấy giọng điệu của mình vừa rồi quá đáng, nhưng mà không có ngừng động tác trên tay, vừa xoa bóp bắp chân co giãn mười phần của đối phương vừa nói, "Bên kia em không có chuyện, hầu như chụp ảnh xong rồi, cho nên lão sư cứ yên tâm."
Tô Mộc Nhiễm cúi đầu, gió thu thổi lướt qua thân cây, những chiếc lá trên đỉnh đầu xạc xào vang lên. Nàng dùng tay phải siết chặt cổ áo mình, chống cơn gió lạnh thổi qua, nhìn con người đem áo khoác của mình cho nàng bản thân chỉ còn tấm áo mỏng, gió thổi đến làm mái tóc đen của đối phương vung lên, nhẹ nhàng gật đầu, "Ừm."
Chu Nguyên không nói nữa, dựa theo thủ pháp từng học giúp nàng giãn cơ. Sức lực từ trên chân truyền đến làm Tô Mộc Nhiễm cảm thấy thoải mái mà cũng không quá đau, kinh ngạc với cách khống chế sức lực ngón và bàn tay của đối phương, Tô Mộc Nhiễm khen ngợi, "Thủ pháp của em thật sự rất tuyệt nha, đúng là không hổ người từng học piano."
". . ." Tay của Chu Nguyên khựng lại, sau đó tiếp tục nhẹ nhàng xoa bóp cho nàng, "Sao lão sư biết em từng học piano?" Giọng nói của nàng từ dưới truyền đến, do cúi đầu cho nên Tô Mộc Nhiễm không nhìn thấy biểu tình trên mặt nàng.
"Ừm, Dung Thanh lão sư nói với cô, chị ấy nói em đã đạt cấp tám đàn piano." Tô Mộc Nhiễm cười nói, bởi vì trước đây từng lo lắng nghĩ Lạc Lạc bao nhiêu tuổi mới có thể học một vài tài nghệ, cho nên hỏi ý kiến Dung Thanh một chút, đúng lúc nói đến chuyện Chu Nguyên được cấp tám đàn piano, vì vậy mới biết được.
"Ừ." Chu Nguyên cúi đầu, nhìn bàn tay khớp xương rõ ràng của mình đặt trên chân Tô Mộc Nhiễm, nhìn ngón tay thon dài nhưng có lực, cười khẽ một tiếng, "Là vậy, trước đây là cấp tám, nhưng mà, đã lâu rồi không luyện. . ."
Cấp tám a, là chuyện của hai năm trước đây. Nhưng mà mỗi một đầu ngón tay đều có thể gõ cho mặt kính phát ra tiếng kêu rõ ràng, sức lực, quả thật một chút cũng không có yếu bớt. . .
Dù cho không luyện tập trên phím đàn, bản thân cũng vô thức liên hệ với sức lực trên đầu ngón tay không phải sao? Như vậy, tại sao nói không đàn nữa là không đàn nữa a. . .
"Tại sao không đàn nữa?" Giọng nói của Tô Mộc Nhiễm vang trên đỉnh đầu, cùng với thắc mắc trong lòng, gần như là cùng lúc với Chu Nguyên đang chất vấn bản thân. . . trong phút chốc như thế, Chu Nguyên phát hiện mình không có lời nào để đáp.
Bởi vì nàng phát hiện ra, tại phút chốc như thế, vậy mà lại không tìm được lý do đáp lại câu hỏi của đối phương, vì lý do đó, ngay cả bản thân hiện tại cũng cảm thấy buồn cười. . . nàng cúi đầu, xoa bóp chân Tô Mộc Nhiễm, mím môi, không đáp.
——-——-——-——-——-——-——-
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Ta đã cho đầy đủ phúc lợi rồi! Đừng có nói ta keo kiệt!
Ta để Chu Nguyên đàn piano không có ý tứ gì hết, ngón tay thon dài, đặc biệt có lực xin hãy tự hiểu a, cám ơn!
===
Tui: