Đệ tứ chương: Cái gọi là người nhà




Lúc Chu Nguyên đem bữa sáng đã được hăm nóng trở lại thư phòng, Ôn Lương và Dung Thanh đã kết thúc video call. Dung Thanh chéo chân ngồi trên sofa, nằm nửa người xem sách. Chu Nguyên nhìn lướt qua máy tính đã được tắt nguồn, sau đó đi qua rút quyển sách trong tay Dung Thanh ra, "Mẹ, có thể ăn sáng rồi."


Dung Thanh liếc mắt nhìn nàng rồi gật đầu, bỏ chân xuống bật dậy khỏi sofa. Chu Nguyên lại đau đầu, "Mẹ có thể mang dép vào hay không." Quét mắt trên đất một vòng không nhìn thấy dép của nàng đâu nên đem chiếc dép trên chân mình cởi xuống ý bảo nàng mang vào, trong miệng hiếm khi có bộ dạng lải nhải nói nhiều, "Mẹ đã 40 tuổi rồi không phải 14, cũng không phải không biết mình dễ bị cảm, đến khi cảm rồi khó chịu lại đi nổi quạo."


Dung Thanh giẫm lên dép của con gái ngẩng đầu hung hăng trừng nàng, "Con không biết tuổi tác là kiêng kỵ lớn nhất của phụ nữ à?! Cái loại này thì nhiều lời như vậy, nếu như ở phương diện khác con cũng nói nhiều như vậy thì mama sẽ rất là hài lòng." Nàng đưa tay, ngửa cổ hung hăng véo má Chu Nguyên, nhìn thì thấy rất dữ, nhưng Chu Nguyên không cảm thấy đau.


"Nhưng mẹ thật sự đã 40 rồi." Chu Nguyên mặc kệ nàng, vẫn nghiêm trang trả lời người phụ nữ ra vẻ trẻ con này.


". . ." Dung Thanh hung hăng véo nàng một cái, "Con nhỏ này, không đáng yêu chút nào." Sau đó hất mái tóc dài, lắc hông thướt tha ra khỏi thư phòng. Chu Nguyên đứng tại chỗ, nhìn theo bóng dáng của mẹ, nhoẻn miệng cười. Nàng đưa tay xoa xoa hai gò má mình rồi cũng xoay người đi vào bếp.


Bởi vì baba căn dặn, cho nên cả ngày hôm nay Chu Nguyên không có ra ngoài. Thật ra cũng không có gì cần thiết để ra ngoài, vừa mới về hẳn là nên nghỉ ngơi cho tốt. Vì vậy dằn vặt bữa trưa của mình và mama xong, Chu Nguyên chạy về phòng ngủ hết buổi chiều.


Tỷ tỷ Chu Trữ buổi chiều ba giờ đã về đến, không ngoài sở liệu còn dẫn theo một bé xíu. Cho nên khi Chu Nguyên ra mở cửa, bé xíu Đường Văn Nhuận liền nhào tới, sau đó nằm trong lòng Chu Nguyên ngọt ngào hô một tiếng, "Tiểu di~ "


Chu Nguyên tiếp được con bé, đưa tay sờ đầu Nhuận Nhuận, vẻ mặt cưng chiều nở nụ cười, "Ừm, Nhuận Nhuận có nhớ dì không?"


"Nhớ!" Âm thanh của bé xíu rất vang dội a, hai gò má béo mập rất là khả ái. Vì vậy Chu Nguyên cầm lòng không được, liền cúi đầu hung hăng hôn một cái. Chu Trữ đứng ở cửa nhìn hai đứa con nít một lớn một nhỏ, cười lắc đầu, hai đứa này. . .


Chu Nguyên hôn tiểu loli một cái, mới chào hỏi cùng tỷ tỷ. "Tỷ."


"Ừ." Chu Trữ dẫn theo túi xách tiến vào, sau đó đặt xuống sofa. Ngồi xuống quét mắt một vòng, "Ba mẹ đâu?"


Chu Nguyên ôm Nhuận Nhuận đi đến, ngồi bên cạnh tỷ tỷ đặt bé xíu ở trên đùi lắc a lắc, "Baba ra ngoài, mama ở trong thư phòng làm việc."


"Sách mới?" Chu Trữ hỏi.


"Ừm." Chu Nguyên ôm con bé chơi ngoéo tay.


Chu Trữ nhìn muội muội chỉ đối với trẻ con mới lộ ít biểu tình mà có chút bất đắc dĩ, vì vậy đứng lên giẫm giày cao gót đi vào thư phòng. Chu Nguyên ôm con bé, nhìn bóng lưng tỷ tỷ, mím mím môi.


Chu gia có ba đứa con, anh cả Chu An, chị hai Chu Trữ, con út Chu Nguyên. Ca ca Chu An và Chu Trữ là song sinh, lớn hơn Chu Nguyên tròn 13 tuổi. Từ tuổi tác có thể nhìn ra, Chu Nguyên cùng anh chị của mình tuyệt đối không cùng một mẹ sinh ra. Đối với Chu Trữ mà nói, Chu Nguyên thật sự là con của mẹ kế. . . này không có cách nào khác, mị lực của baba Chu gia khá lớn, năm ông gần 40 thì gặm đến ngọn cỏ tươi là mẹ kế Chu gia đây, sau đó có Chu Nguyên. Bởi vì vấn đề tuổi tác, Chu Nguyên và anh chị của mình không tính là thân, nhưng anh chị Chu gia lại rất thân cận với mẹ kế của mình. Cho nên hoàn cảnh gia đình bọn họ rất hài hòa. . .


Do vừa mới kết hôn đã bị hai đứa nhóc hơn 10 tuổi gọi mama, đợi đến khi Chu Nguyên ra đời, khoảnh khắc mẹ kế Chu gia nhìn thấy gương mặt nhỏ nhắn đầy nếp nhăn của Chu Nguyên thì nàng đã không có tình thương của mẹ, sau đó chuyển qua chăm sóc hai đứa nhỏ tiến vào thời kỳ nổi loạn. Vì vậy được một tay bảo mẫu nuôi lớn, Chu Nguyên bày tỏ lúc nhỏ chịu rất nhiều đắng cay, tính cách hướng nội của nàng cũng càng ngày càng phát triển về hướng tang bệnh, đợi đến khi baba và mẹ kế Chu gia quay đầu nhìn lại thì đã không kịp nữa rồi. . .


Vì vậy Chu Nguyên trở thành bộ dạng như hiện tại, lựa chọn bản chất thiếu niên kiệm lời. . . vừa muộn tao* vừa mặt than. . .
*Là loại có việc gì cũng giữ trong người, trầm trầm, tưởng ít nói nhưng trong nội tâm thì dậy sóng 


Quả nhiên, không lâu sau khi tỷ tỷ Chu Trữ vào thư phòng, bên trong liền truyền ra tiếng cười của mẹ kế Dung Thanh. Chu Nguyên ôm tiểu loli đung đưa một hồi mới quyết định quay về phòng. Nàng bồng Nhuận Nhuận lên, dỗ, "Nhuận Nhuận, xem phim hoạt hình với tiểu di được không?"


Bé xíu bốn tuổi gật gật đầu, "Dạ, con muốn xem Quang Đầu Cường và Đại Cẩu Hùng!"


"Được!" Chu Nguyên cúi đầu, hôn mạnh xuống má tiểu loli một cái. Trong lúc tiểu loli cười khanh khách, thiếu niên mặt than Chu Nguyên lạch bạch bước vào phòng bắt đầu một màn hẹn hò mỹ hảo lại giày vò cùng Đại Cẩu Hùng -_-||


Lúc chử nam* của gia đình Chu Hoàn tiên sinh trở về, hai người phụ nữ trong nhà đang nằm trên sofa cầm remote phỉ nhổ phim truyền hình, không có cách nào khác, Dung Thanh tỷ tỷ luôn có sở thích tệ hại đó. Con út Chu Nguyên ôm tiểu loli đang viết viết vẽ vẽ, khai giảng thì tiểu loli sẽ vào nhà trẻ, cho nên Chu Nguyên đang dạy con bé abcd. . .
*Ý chỉ những người đàn ông nội trợ


Chử nam tay xách một đống đồ ăn, ở cửa được Dung Thanh tỷ tỷ hôn má xong liền xách đồ vào bếp. Chu Trữ vẫn chưa có cơ hội nếm thử tay nghề của baba, cho nên hăng hái bừng bừng thảo luận cùng mẹ kế, sau đó hai người cùng cười rộn lên. Bởi vì mấy lần trước trở về cả gia đình đều đến nhà hàng ăn cơm, không có cách nào khác, khi đó tay nghề của chử nam thật sự là quá hãm hại người khác. Chu Nguyên sợ Nhuận Nhuận tiểu loli phải chịu khổ vì độc thủ của ông ngoại, nên cật lực ngăn cản. Bất quá nhiều ngày không gặp tay nghề của Chu baba đã khá lên không ít, cho nên chắc là có thể ăn.


Chu Nguyên ở trong thư phòng dạy tiểu loli một hồi, baba Chu gia liền dò đầu ra từ trong bếp, "Tiểu Nguyên, đến đây giúp baba rửa rau."


"Dạ." Chu Nguyên gật đầu đáp ứng, sờ sờ đầu tiểu loli thấp giọng nói, "Nhuận Nhuận ra chơi với mẹ và bà ngoại trước, tiểu di đi giúp ông ngoại rửa rau, lát nữa chơi với con nha?"


"Dạ!" Tiểu loli ngoan ngoãn gật đầu, chớp chớp đôi mắt, ngẩng đầu hôn Chu Nguyên một cái sau đó trèo xuống ghế, "Tiểu di nhanh một chút nha, con chờ nha." Nháy mắt Chu Nguyên bị moe* tới rồi, mỹ mãn đi ra bếp.
*Tiếng Nhật, chỉ đáng yêu


Vào bếp thì thấy chỉ có Chu Hoàn baba đang rửa rau, vì vậy tự giác đến giúp. Dòng nước chảy rào rào, bó rau xanh được Chu Nguyên rửa sạch sẽ chỉnh tề nằm trong rổ. Sau khi rửa xong, mùi hành tây bay đến chóp mũi, quay đầu nhìn thì thấy baba nhà mình đang híp mắt cắt hành tây, vẻ mặt gian nan.


Vì vậy nàng mím môi, đi đến, "Baba, để con làm."


"À, ừ, không sao, baba có thể đối phó nó." Chu Hoàn sửng sốt một chút, mỉm cười từ chối.


"Cái này rất hăng, mắt sẽ không chịu nổi. Lúc trước con từng xắt rồi, không có phản ứng với cái này." Nàng tiến đến, cầm lấy củ hành, chậm rãi nói từng chữ.


Chu Hoàn nhìn nàng một lúc, thấy mắt nàng bình tĩnh nhìn củ hành, mà mắt của mình lại đau đến lợi hại, vì vậy thỏa hiệp, "Được rồi, giao cho con, baba đi rửa rau."


"Dạ." Chu Nguyên gật đầu, tiếp nhận công việc của baba. Tay chân Chu Nguyên rất lưu loát, tiếng xắt hành tây thanh thúy vang trong bếp.


"Học được ở trại hè sao?" Chu Hoàn rửa thịt bò đặt lên bàn, bắt đầu lấy dao ra tước vỏ khoai tây.


"Dạ." Dao trong tay Chu Nguyên vẫn không ngừng, rất nhanh thì xắt xong.


"Ở bên đó đều tự mình làm cơm hả?" Tiếng nước rào rào vang lên, âm thanh ôn hòa của đàn ông càng phát ra rõ ràng.


"Dạ."


"Cơm tập thể?"


"Dạ." Chu Nguyên lại lấy củ hành tiếp theo, ngừng một chút đáp lại thêm một câu, "Ăn cơm cùng học sinh."


"Vậy à." Chu Hoàn gật đầu, "Hoàn cảnh bên đó thế nào?"


"Hoàn hảo."


"Cần baba làm cái gì không?" Âm thanh của Chu Hoàn càng thêm ôn hòa, ông hỏi rất thờ ơ lại làm người khác cảm thấy dè dặt. Chiếc dao trong tay Chu Nguyên dừng một chút, sau đó mới hạ xuống. Nàng mím môi, đáp lời, "Không."


"Ừ." Nam nhân gật đầu, ôn hòa đáp một câu, "Cần gì thì nói cho baba biết, nhớ không?"


"Dạ." Chu Nguyên ngoan ngoãn gật đầu, nàng đem hành tây đã xắt xong đặt lên bàn, đột nhiên mở miệng nói với Chu Hoàn một câu như thế, "Baba, có thể bảo mama đem tiền thuê nhà phân cho con một nửa không?"


". . ." Chu Hoàn trầm mặc một lát, nở một nụ cười lực bất đồng tâm với Chu Nguyên, "Cái này baba không giúp được con. Nhưng mà. . ."


"Dạ?"


"Học kỳ này nếu như con không nhong nhong khắp nơi bên ngoài, phỏng chừng mama sẽ đem toàn bộ tiền thuê cho con." Chu Hoàn nói rất ôn hòa, Chu Nguyên nghe ông nói như thế động tác trên tay ngừng một chút. Nàng giơ dao lên, hạ xuống, mím môi đáp, "Dạ."


Baba Chu gia rất vui mừng, vì vậy cả khoai tây cũng đưa cho Chu Nguyên, "Con có thể thái khoai tây không? Thái thành sợi, một lát nữa baba xào thịt."


"Dạ." Chu Nguyên tiếp nhận khoai tây, tiếp tục công việc.


Chu Hoàn lấy một cái thớt khác ra, cùng Chu Nguyên xắt đồ ăn. Lúc Chu Trữ đi vào bếp thì nhìn thấy một hình ảnh hài hòa như thế, dưới màu trời chạng vạng tháng tám, vì ánh mặt trời mà những áng mây phát ra màu đỏ đồng. Xuyên qua chiếc cửa sổ thủy tinh trong suốt, rọi lên lưng áo sơ mi trắng của cả hai người. Cha cao lớn anh tuấn cùng con gái gầy yếu mỏng manh, bóng hình thon dài như nhau, đứng ở bếp xắt rau, tình cảnh này hài hòa vô cùng.


Chu Trữ lấy di động ra, chụp xuống bóng lưng của hai người sau đó quay đầu vẫy vẫy tay với Dung Thanh đang nằm trên sofa, "Mama nhanh đến đây, đồ đôi cha con của Tiểu Nguyên và baba nè."


Chu Hoàn nghe thấy tiếng nói chuyện nên quay đầu lại, cười cười với nàng. Chu Trữ liền lắc lắc điện thoại của mình với ông, "Cha và Tiểu Nguyên là phụ tử chiếu* nha~ "
*Nói chung là 2 cha con giống nhau


Dung Thanh cũng đã đến, nhìn lướt qua ảnh chụp trên di động của Chu Trữ sau đó liền bật cười, "Chu Hoàn, bóng lưng của ông cùng con trai thật hài hòa!"


". . ."


". . ."


Mặt Chu Nguyên hắc tuyến, mẹ ruột ngài đây đang hãm hại con phải không!!! Con không phải con trai, không phải!!


"Cái gì?" Chu Hoàn híp đôi mắt phượng hẹp dài, hỏi.


"Tiểu Nguyên a, bóng lưng của em ấy siêu cấp giống con trai." Chu Trữ cầm di động đi đến giải thích cho cha mình.


Chu Hoàn nhìn lướt qua ảnh chụp rồi nhìn về phía Chu Nguyên, gật đầu, kết luận, "Ừ, đúng là rất giống, Tiểu Nguyên nuôi tóc dài đi."


"Không cần để tóc dài, để tóc dài thì ông không làm ông nội được đâu." Dung Thanh liếc mắt Chu Hoàn, vẻ mặt cao quý lãnh diễm.


"Tại sao?" Chu Hoàn nhìn người phụ nữ hình như mãi mãi không lớn, vẻ mặt nghi hoặc.


"Để dài quá con nít nhà người ta sẽ không gọi con út là baba đâu, anh yêu kể cho anh nghe một tin tốt, con út nhà mình lợi hại còn hơn con cả, thành công trở thành baba người ta! Chúc mừng anh, quang vinh thăng cấp thành ông nội rồi. . ." Dung Thanh trịnh trọng nói, giây tiếp theo phải dựa vào người Chu Trữ, cùng Chu Trữ cười đến run rẩy cả người.


". . ."


". . ."


Vì vậy ở đây, hai người phụ nữ cùng nhau phỉ nhổ chuyện ở trạm xe lửa cho baba nàng, Chu Nguyên đưa lưng nghe tiếng cười hoa chi chiêu triển ở bàn cơm cùng giọng nói bất đắc dĩ của baba phụ họa theo, xắt khoai tây càng thêm ra sức.


Nàng thề, cho nàng một cơ hội nữa, nàng tuyệt đối sẽ không xắt khoai tây. Nàng xắt khoai tây, nghiến răng nghiến lợi.


Ta hận khoai tây!!!!


Vẫn là tiểu loli Nhuận Nhuận có lương tâm, liếc mắt nhìn bà ngoại không có hình tượng, lại liếc mắt nhìn ông ngoại cùng mama như bị bệnh thần kinh, quyết định tiến đến ôm lấy chân Chu Nguyên. Chu Nguyên cảm giác cô nhóc kia tới gần, cúi đầu nhìn qua, vì vậy đôi mắt to ngập nước của tiểu tử kia bán moe cho nàng, "Tiểu di đã rửa rau xong chưa? Tối nay đưa Nhuận Nhuận ra ngoài chơi có được không?"


Trong khoảnh khắc nhìn thấy nụ cười ấy Chu Nguyên hoàn toàn được chữa lành, vì vậy gật đầu mở miệng trả lời. Nhưng vừa mới mở miệng, đã bị người khác chặn đứt. Người lên tiếng là mẹ ruột của nàng. . .


"Nhuận Nhuận gọi sai rồi, là tiểu cữu cữu không phải tiểu di." Mẹ nàng hưng phấn thọc một câu, lại đến bên người Chu Nguyên đâm thêm một dao, vì vậy máu đào phún ra, nụ cười cương lại trên môi.
*cữu cữu = cậu; di = dì


". . ." Tiểu loli nhìn Chu Nguyên, không hiểu gì cả.


". . ." Chu Nguyên tay cầm dao, vẻ mặt cứng ngắc. Vì vậy đưa tay sờ sờ đầu tiểu loli, thấp giọng trấn an, "Nhuận Nhuận ngoan, qua chơi với bà ngoại trước, cơm nước xong tiểu di đưa con ra ngoài tản bộ có được không?" Nàng quyết định không nhìn cây dao của mama nhà mình, sau đó xoay người tiếp tục xắt khoai tây.


Mẹ gì gì, đối với nàng mà nói đều là hãm hại!!!


Giây tiếp theo, nàng nghe âm thanh tiếu ý dạt dào của tỷ tỷ lớn hơn nàng 13 tuổi, "Nhuận Nhuận đến đây, tối nay tiểu cữu cữu sẽ nhớ đưa con ra ngoài tản bộ."


". . ." Được rồi, tỷ tỷ gì gì, tất cả cũng đều là hãm hại.


Chu gia baba nhìn hai người phụ nữ tuổi tác không còn nhỏ nữa mà lắc đầu, thở dài một hơi xoay người cắt thịt bò. Haiz, lực bất tòng tâm a. . .


Lúc xắt khoai tây, Chu Nguyên bắt đầu hoài niệm vô cùng anh cả của mình. Mà nhắc đến, chỉ cần anh cả Chu An ở nhà, hầu như nàng sẽ không bị đâm thọc. Ca ca là anh trai có tâm nhất Trung Quốc a.


Vì vậy dưới tình huống cả người Chu Nguyên toàn là máu, nàng và chử nam của gia đình hoàn thành bữa cơm cho cả nhà. Rất đơn giản bốn món một canh, tuy đại xan* của chử nam không thực hiện được, nhưng vẫn khiến Chu Nguyên cảm thấy dạ dày của mình dễ chịu hẳn. . .
*Bữa cơm lớn, kiểu tiệc tùng đồ

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play