Đệ tam thập chương: Chuyện dụ dỗ
Ngày nghỉ quốc khánh kết thúc, cuộc sống của Chu Nguyên rõ ràng dễ chịu hơn rất nhiều. Do đã đổi thành một tuần hai buổi dạy patin cho các tiểu bằng hữu, hơn nữa cuối tuần cũng tìm được chỗ bán thời gian, lại nhận thêm một công việc làm người đối chiếu từ bạn bè, từ kỳ nghỉ trở về thì bận rộn nhưng lại phong phú.
Tháng 10 là thời kỳ Z đại hoạt động năng nổ nhất, giải bóng rổ, giải bóng bàn a, cầu lông a, thư họa a, đủ các loại hơn nữa còn một sân chạy điền kinh, nhưng chuyện trong trường cũng đủ khiến Chu Nguyên bị dằn vặt rồi, bởi vì kỹ thuật chụp ảnh của nàng không tệ lắm, lão sư đoàn thanh niên theo dõi nàng, nàng chỉ có thể ngoan ngoan ngoãn ngoãn làm nhiếp ảnh gia cho các thầy cô, chụp ảnh đoàn thanh niên cho thông tấn xã viết báo. Bất quá công việc như này Chu Nguyên làm cũng không có gì bất lợi, nàng vốn thích chụp ảnh, hơn nữa thật ra có tiền nhuận bút, như vậy hoạt động liền càng thêm có ý nghĩa~
Haiz, cuộc sống của Chu Nguyên đừng có càng lúc càng thực tế như vậy chứ!
Chiều ngày 10 vòng loại giải bóng rổ mới bắt đầu, nhưng mà vì cần tư liệu thực tiễn nên Chu Nguyên cầm camera đến các sân bóng chụp ảnh, nhìn mọi người nhiệt liệt chuẩn bị thi đấu. Chưa hết, vừa xong tiết Chu Nguyên liền khiêng camera SLR chạy tới sân bóng, tinh thần này quả thật đáng ngưỡng mộ.
Chỉ là vừa mới giơ camera lên ở sân bóng rổ chưa lót xi măng cao su, đột nhiên bị người vỗ vai.
"Hey, học tỷ, thật đúng lúc!"
". . ." Chu Nguyên quay đầu, nhìn tiểu học muội chỉ đứng đến cằm nàng liền thấy mù mịt, học muội này là ai a, nàng quen? Nhưng sao không có ấn tượng a. Thế nhưng vì lễ phép, Chu Nguyên vẫn buông camera xuống để mặc nó treo trên cổ, "Ừm, đang chơi bóng à?"
Đối phương mặc đồng phục thể thao màu trắng, tóc buộc đuôi ngựa, gương mặt trắng nõn cộng thêm chút ửng hồng vì vừa vận động, kết hợp với sân tập thì chuẩn là đang chơi bóng rồi.
"Dạ, lớp chúng em đang tập luyện a, vài ngày nữa có trận bóng rổ mà. Học tỷ có muốn qua xem không?" Nàng đưa tay, Chu Nguyên nhìn theo hướng nàng chỉ quả nhiên nhìn thấy một đàn em gái bên sân bóng thứ hai. Nàng không thể kết luận học muội này quen biết với nàng thế nào, nhưng nhắc đến lớp thì hình như nàng có quen. . . dù sao nàng cũng chụp được ảnh rồi, đi xem cũng không có vấn đề gì, liền gật đầu, hai tay cắm vào túi tiền, vai vác bao camera híp mắt cười với học muội, "Được, chúng ta qua đó đi."
"Dạ." Tiểu học muội đuổi kịp bước chân của nàng, đuôi ngựa cao cao lay động trên không, trông vô cùng có sức sống, "Khi nãy học tỷ đang chụp ảnh?"
"Ừm." Bước chân của Chu Nguyên không tính là nhanh, tiếng bịch bịch va chạm trên sân bóng rổ như hòa cùng nhịp đập của trái tim, khiến người khác bất giác nhẹ nhàng thoải mái hơn rất nhiều.
"Sao học tỷ lại chụp ảnh? Đang thu thập tư liệu ạ?"
"Ừ, phải. Thông tấn xã cần để viết báo." Chu Nguyên gật đầu nhẹ giọng đáp lời.
"Ừm, quả nhiên là vậy. Nghe nói lớp của học tỷ năm nay cũng tham gia thi đấu, sao em không thấy mọi người tập luyện ạ?" Tiểu học muội lay lay chiếc đuôi ngựa, ngẩng đầu nhìn mắt Chu Nguyên, trong đôi mắt có một chút hiếu kỳ nhộn nhạo như nước.
"Ừ, tụi chị không tập luyện ở đây." Sân bóng rổ trong trường vào thời điểm này khắp nơi đều là người, huống chi các nàng bình thường cũng hay chơi bóng rổ, lại đấu với trường bên cạnh, cho nên thời gian này chạy ra ngoài trường tập luyện là một lựa chọn không tệ. Hơn nữa, từng hơn một lần làm quán quân giải bóng rổ, dùng lời của đội trưởng Quan Hải Đường của các nàng mà nói chính là năm nay tuyệt đối lại là tình tiết chiến thắng áp đảo a, tập luyện chi? Bình thường chơi bóng đã ăn ý nhau đến vậy rồi. Đối với đội trưởng 'khốc suất cuồng bá' nhà mình Chu Nguyên đã không còn lời nào để nói, cho nên cứ như vậy đi. . .
"Học tỷ cũng có thi đấu chứ? Nghe nói lớp của học tỷ từng đoạt giải quán quân một lần, vậy học tỷ nhất định rất lợi hại đúng không?" Sao lại hỏi liên miên, Chu Nguyên nhìn tiểu học muội này đột nhiên sinh ra cảm giác em ấy tuyệt đối là bà con của Đường Văn Nhuận, cái nồi này có thể đừng giống hiếu kỳ bảo bảo luôn luôn mười vạn câu hỏi vì sao như thế a, nàng trả lời tới mắc mệt!
"Có, nếu chơi bóng, cũng không phải rất giỏi." Chính xác là vậy, chiều cao của nàng có thể mang đến cảm giác áp bách cho người khác, đứng ở đó có thể khiến vài bé gái thấy luống cống chơi không được!
"Học tỷ thật khiêm tốn." Tiểu học muội cười a cười, mặt mày cong cong, "Người tài giỏi sẽ không nói mình tài giỏi."
Chu Nguyên cười cười, cũng không trả lời, chỉ bước đi nhanh hơn. Theo học muội tới sân bóng, nghe liên tiếp tiếng kêu học tỷ rốt cuộc khiến nàng nhớ ra lớp này là lớp nào rồi, thì ra chính là lớp tiếng Đức nàng ban trợ a, trách không được học muội kia tỏ ra rất quen thuộc với nàng.
"Tiểu Kiều, sao cậu gặp được học tỷ vậy, chạy một chuyến về KTX liền mang được chị ấy đến đây?" Em gái đang nói Chu Nguyên nhận ra, là lớp trưởng các nàng tuyển chọn, Phương Di. Dù sao lúc trước em ấy từng làm người phụ trách, Chu Nguyên đưa em ấy theo không ít lần, dù có mù mặt hơn nữa thì nhiều lần tiếp xúc như thế vẫn rất dễ dàng nhớ được.
Nàng ôm vai Tiểu Kiều, vẻ mặt trêu chọc, "Tiểu Kiều và học tỷ chính là hữu duyên, đi đâu cũng có thể gặp được."
Tiểu Kiều đẩy đẩy nàng, cố gắng đẩy vuốt sói của Phương Di ra, "Đừng có quậy, trên đường về gặp phải thôi."
Chu Nguyên đứng đó hứng thú nhìn các nàng, thoạt nhìn quan hệ của hai người kia rất tốt, nhưng mà ý của 'đi đâu cũng có thể gặp được' là nàng và Tiểu Kiều từng gặp qua? Nàng đứng thẳng người, nhìn thoáng qua vài học muội đang cố gắng ném banh vào rổ, ánh mắt chuyển qua hai người, "Phương Di, lớp của em chừng nào thi đấu?"
"Tối ngày 13, học tỷ đã lâu lắm không có đến, ngay cả việc này cũng không biết nha, tuyệt đối không quan tâm tụi em!" Phương Di giống như đang kinh ngạc nhìn Chu Nguyên, sau đó tố cáo.
Chu Nguyên nghe vậy có chút xấu hổ, đúng là rất lâu rồi nàng không quan tâm đến chuyện lớp nàng, dù chuyện lớn nào cũng biết thế nhưng gần đây thật sự quá bận, những việc nhỏ không đáng kể nàng không rảnh để ý mà. Hơn nữa có Ôn Lương trông coi, nàng càng thêm. . . vì vậy mím môi, không nói gì.
"Được rồi. . ." Vẫn là tiểu học muội đổi chủ đề, "Hôm đó học tỷ sẽ đến chứ?" Nàng ngửa đầu nhìn Chu Nguyên, hai mắt sáng quắc. Hôm 13 à, cuối tuần thứ hai sao, hình như có hứa dẫn Đường Văn Nhuận đi ăn đồ ngọt, vô thức nàng nhìn thoáng qua Phương Di, phát hiện đối phương cũng mang vẻ mặt chờ mong giống như Tiểu Kiều, vì vậy gật đầu, đồng ý. Ăn đồ ngọt, có thể trì hoãn một chút đúng không?
"Được, dù sao cũng là trận đấu đầu tiên của lớp mấy đứa mà, chị sẽ dẫn Ôn Lương học tỷ đến cổ vũ cho tụi em, chơi hay vào!" Nàng đưa tay vỗ bờ vai Phương Di, bộ dạng chị coi trọng mấy đứa. "Được rồi, tụi em tiếp tục tập luyện đi, chị còn phải đi thu thập tư liệu, không làm phiền tụi em, tạm biệt."
"Ấy, học tỷ có muốn chơi cùng tụi em không?" Phương Di gọi Chu Nguyên, cố gắng giữ lại. Thế nhưng Chu Nguyên lắc lắc chiếc camera trong tay, khéo léo từ chối, "Còn có việc a, lần sau đi, bái bai."
"Được rồi, bái bai học tỷ." Phương Di vẫy vẫy tay, nói tạm biệt với Chu Nguyên. Chu Nguyên nhoẻn miệng cười, chỉ lúc xoay người đi chân mày liền nhíu lại. Nàng bước nhanh về phía trước, tựa hồ muốn nhanh chóng rời khỏi nơi thị phi này, nàng có một dự cảm, cô bé học muội này tuyệt đối là một kẻ phiền toái.
Quả nhiên. . .
Buổi tối trở về mở khấu khấu, thấy một chuỗi dòng trò chuyện kia, suy đoán của nàng đã có nghiệm chứng. . .
"Học tỷ?"
"Có đó không?"
"Học tỷ, em là Tiểu Kiều, chào buổi tối."
"Ừ, chị đây, chào buổi tối, có việc gì không?"
"Có, học tỷ có thể dạy em chơi bóng rổ không?"
. . .
"Được."
Chu Nguyên nhìn chữ được nhỏ nhoi kia, đột nhiên sinh ra một loại cảm giác muốn chặt tay. Cho mày lanh tay a cho mày lanh tay, lẽ nào mày đã quên dạy một em gái chơi bóng rổ là một loại trải nghiệm siêu đáng sợ hả?! Đúng là, nàng chỉ biết, khi không lại tỏ vẻ ân cần tuyệt đối không phải chuyện gì tốt!
Nàng ngửa người ra sau, nặng nề nằm trên ghế, nhìn chữ cám ơn đầy màn hình, vẻ mặt ảo não. Haiz, quên đi quên đi, việc đã đến nước này thì cứ như vậy đi! Nàng thở dài một hơi, bật người dậy, dùng một tay trả lời, "Ừ, lúc nào rảnh rỗi em cứ hẹn chị, giờ chị có việc, khi khác trò chuyện, bái bai." Sau đó rời khỏi giao diện trò chuyện.
Nhìn lướt qua chiếc đồng hồ trên mặt bàn, đã hơn 9 giờ, ừ, công việc cũng đã gần xong, nàng đư tay lấy di động ra gọi cho Lạc Lạc. Dù sao nàng cũng dùng thẻ học sinh, lại chung thành phố cho nên không cần trả cước điện thoại, huống chi con bé không thể đến lớp thì thật lâu thật lâu mới gặp được nó, giọng điệu ngọt ngào làm nũng với nàng nói muốn mỗi ngày đều được trò chuyện, khi đó nàng mang quà đến cho con bé nó mạnh hun lên mỏ nàng một cái chụt, nên nhẹ dạ đồng ý, kết quả, thói quen mỗi ngày 9 giờ tối gọi điện thoại liền duy trì như thế.
Lúc điện thoại được kết nối, Chu Nguyên lười biếng đứng dậy, ngã qua sofa, nằm nửa người gọi điện cùng tiểu bằng hữu. Ai da, cha mẹ nàng và bạn Đường Văn Nhuận đang xem Quang Đầu Cường, đương nhiên sẽ không tới quấy rầy Chu Nguyên đang bận việc. Thời cơ tốt như vậy, đương nhiên muốn hảo hảo tâm sự với fangirl của mình rồi.
"Nguyên Đại, Nguyên Đại, trưa hôm nay Mạch Nha lại không ngủ được, còn tè ra quần, Trương lão sư bảo bạn ấy thay quần bạn ấy còn khóc, xấu hổ xấu hổ." Con bé che miệng cười trộm, ngồi bên góc sofa đá chân gọi điện thoại với Chu Nguyên, bộ dạng lén lén lút lút đó làm Tô Mộc Nhiễm nhịn không được lắc đầu. Con bé này. . . từ hôm nhận được quà của Chu Nguyên rồi hôn em ấy cũng y như thế.
Nguyên Đại. . . nhớ tới xưng hô này Tô Mộc Nhiễm liền cảm thấy buồn cười. Chiều hôm qua nàng đưa Lạc Lạc đến hố cát trong tiểu khu chơi, đúng lúc gặp Chu Nguyên tan học về, Lạc Lạc kích động chạy tới còn ôm lấy chân Chu Nguyên, các tiểu bằng hữu cùng chơi rất có lễ phép quay qua Chu Nguyên gọi một câu lão sư, khi đó nàng rõ ràng thấy được sắc mặt con gái mình thay đổi ngay lập tức a, ham muốn chiếm hữu thật đúng là mạnh mẽ. . .
Mà nhắc đến, bản lĩnh quan sát của Chu Nguyên cũng thật mạnh mẽ, sau khi bắt chuyện với các tiểu bằng hữu khác, thấy Lạc Lạc tâm tình sa sút rõ ràng liền bắt đầu dỗ dành. Nghĩ tới đây Tô Mộc Nhiễm nhìn đứa trẻ trên sofa, tiếu ý trong đáy mắt càng sâu hơn vài phần, đứa trẻ này yếu ớt nói không thích người khác cũng gọi lão sư là lão sư, sau này con không gọi lão sư nữa đâu, nghiêm túc như thế thật đáng yêu a. Nhưng mà ngạc nhiên hơn chính là Chu Nguyên vậy mà lại chiều theo tùy hứng của con bé, nhẹ giọng dỗ vậy em muốn gọi chị là gì? Lúc đó, biểu tình chăm chú của đứa trẻ lớn này ngay cả Tô Mộc Nhiễm cũng phải xúc động. Không thể không nói, tận mắt nhìn thấy mới hiểu được Chu Nguyên cưng chiều Lạc Lạc như thế nào, cưng chiều đến không tính toán với đứa trẻ đã ngạo kiều ghen tuông còn làm nũng này.
Lúc đó nàng yên lặng ở một bên quan sát, hai người một lớn một nhỏ tương tác với nhau quả thật làm nàng cảm thấy đáng yêu tột cùng.
"Không gọi chị là lão sư vậy gọi chị là gì?"
"Đại Cẩu Hùng!"
"Nhưng mà Đại Cẩu Hùng rất ngốc a, nếu chị là Đại Cẩu Hùng thì Lạc Lạc tốt với chị nhất cũng là Đại Cẩu Hùng rồi, như vậy Lạc Lạc cũng ngốc."
"Con không có ngốc!"
"Lạc Lạc không ngốc vậy Lạc Lạc không phải Đại Cẩu Hùng rồi, Lạc Lạc không phải Đại Cẩu Hùng thì chị cũng không phải rồi. Vậy chị là gì đây?"
"Nguyên Đại! Là Nguyên Đại! Không phải Đại Cẩu Hùng, là Nguyên Đại!"
"Vậy Lạc Lạc chính là Lạc Nhị, thật nhị!"
*Nhị = ngốc
Trong đầu như vẫn còn quanh quẩnnhững lời đó, khi nàng nhìn Lạc Lạc dường như lại thấy được động tác lúc đó của Chu Nguyên, đưa tay sờ hai gò má nó, đưa tay chọt chọt mũi, sự cưng chiều hoàn toàn lộ ra. Ánh tà dương khi ấy rơi lên lưng nàng, ánh sáng màu da cam ôm lấy mái đầu tóc ngắn mềm mại, cô gái lần đầu gặp thì trông có vẻ khô khan lúc này híp nửa mắt nhẹ cười với đứa bé vậy mà lại có một mặt linh động và trẻ con như thế, quả nhiên làm người khác không thể ngờ. Nhớ lại ý cười nhỏ vụn tràn đầy trên khóe mắt đối phương, ánh mắt Tô Mộc Nhiễm nhìn Lạc Lạc cũng dịu dàng hơn rất nhiều.
"Sườn chua ngọt a, rau xanh nữa. . . cà rốt cắt sợi. . . khoai tây cắt sợi. . . còn có rất nhiều rất nhiều nha, Nguyên Đại có muốn ăn không, muốn ăn thì lần sau về nhà với con nha, Lạc Nhị sẽ bảo mẹ làm cho ăn~~ " Lạc Lạc một tay nắm điện thoại, một tay giơ lên đếm những món đã ăn trong tối nay. Hứ hứ, Nguyên Đại nói đêm nay ăn không no đói bụng quá, nhưng mà hôm nay mẹ lại làm rất nhiều món ăn, nãy bảo về chung lại hổng chịu, cho chảy nước miếng, chết thèm!
"Con không phải người xấu, Nguyên Đại mới phải, không chịu theo con về nhà." Lạc Lạc ôm điện thoại giọng nói mềm mại oán giận, nó đã đến nhà Nguyên Đại rất nhiều lần gặp qua gia gia và nãi nãi nhà Nguyên Đại rồi, nhưng mà Nguyên Đại lại không một lần về nhà với nó, thấy ghét.
"Ngày mai đến chơi với gia gia và nãi nãi ạ? Nhưng mà ngày mai Lạc Lạc phải đi chơi với mẹ. . ." Lạc Lạc vừa nghe Chu Nguyên nói liền bật người ngồi thẳng dậy, vô thức đưa mắt nhìn qua người Tô Mộc Nhiễm.
"Thế à, vậy đi chơi vui vẻ." Chu Nguyên nằm trên sofa, nghe con bé trả lời cũng thấy đáng tiếc, mẹ nói ngày mai muốn dẫn Đường Văn Nhuận đi chơi, còn khéo léo biểu đạt gần đây không gặp Lạc Lạc, phải chi có thể đưa con bé đi cùng. Xem ra không thành công rồi a. Nói đến đây cũng không biết miệng Lạc Lạc từ khi nào lại ngọt ngào như vậy, dụ dỗ mẹ kế và cha ruột yêu thích vô cùng, địa vị ở nhà nàng hầu như đã vượt qua Ôn Lương, hoàn toàn xứng đáng trở thành nhân vật được hoan nghênh nhất. Chưa hết, trước kỳ nghỉ quốc khánh mẹ kế còn nghĩ coi có thể đưa Lạc Lạc đi theo không, lúc đi về còn mua chút quà cho Lạc Lạc. . . thật sự là. . .
Lạc Lạc nghe được lời Chu Nguyên, cắn cắn môi, lại nhìn qua mẹ, gương mặt nhỏ nhắn không biết phải quyết định thế nào, "Vậy lần sau con sẽ tới chơi với gia gia và nãi nãi, ngày mai cùng đi chơi với mẹ nha, theo con và mẹ nha, nha Nguyên Đại?" Nó dè dặt hỏi, sợ Chu Nguyên từ chối. . .
"Sặc. . ." Chu Nguyên có chút ngoài ý muốn, nàng không nghĩ Lạc Lạc sẽ mời mình. Nhưng mà ngày mai cuối tuần, nàng phải đi làm a, cho nên. . . "Ngày mai không được, lần sau nha."
"Đi mà đi mà, Nguyên Đại đi chung có được không, chúng ta cùng đi ăn đồ ngon, đi chơi vòng quay ngựa gỗ có được không?"
". . ."
Tô Mộc Nhiễm vẫn để ý tới tình huống của Lạc Lạc ở bên kia, nghe nó nói một câu tùy hứng như thế thì có chút ngạc nhiên, cho tới bây giờ con bé cũng chưa nói chuyện như vậy với nàng, thế mà nói với Chu Nguyên. Muốn nhìn vẻ mặt hiện giờ của con bé, nhưng quay đầu lại thì đối mặt với ánh mắt lấp lánh của nó, nó nhìn nàng chằm chằm, vẻ mặt chờ mong, "Mẹ~ mẹ bảo Nguyên Đại ngày mai đi theo chúng ta tới khu vui chơi có được không?"
". . ." Con bé này, nàng nên nói nó thông minh, hay là gian xảo đây? Dùng nàng tới ép Chu Nguyên. . .
——-——-——-——-——-——-——-——-
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Nguyên đại, Lạc nhị, Nhuận tam, Tô tứ. . . cho nên mới nói, Tô lão sư quả nhiên bị người ta tam*!
(*Trời ơi nhị thì mình biết chứ tam thì... tra rồi, MÌNH ĐOÁN là người thứ ba, hoặc là bị cắm sừng 😂)
Về tiểu học muội, thuần túy là người qua đường!
Xin nhớ kỹ, văn này không phải Chu Kiều, không phải Lạc Nguyên, không phải Ôn Chu càng không phải Dung Chu (haha 😂 )! Mà là, 17 hoàn toàn là một Tô Chu đảng, Tô Chu đảng, có hiểu không hả!
Dụ dỗ Chu Nguyên về nhà ăn sạch sẽ còn phải rất lâu nữa, a a a a! Ta cũng đang liều mạng a! Cố gắng lên!