Đệ nhị thập bát chương: Chuyện ức hiếp
Tâm tình của trẻ con giống như mưa tháng 6, tới nhanh đi cũng nhanh. Chu Nguyên dỗ một hồi lâu, đợi cho Nhuận Nhuận nín khóc mới cầm ipad lên để liên lạc lại, mà ở bên kia Tô Mộc Nhiễm cũng đã dỗ Lạc Lạc rồi, nhưng dù là vậy, một lần nữa con bé nhìn thấy Chu Nguyên nó vẫn nhịn không được tiếp tục nấc lên.
"Thật ngại quá, do Nhuận Nhuận nghịch ngợm. Lạc Lạc, chờ lão sư về rồi chơi với em có được không?" Nhuận Nhuận chôn gương mặt trong lòng Chu Nguyên, xoay tới xoay lui lẩm bẩm, cố gắng để Chu Nguyên đừng để ý tới Lạc Lạc. Chu Nguyên nhìn cái mông của nó xoay qua camera, nàng thấy vô cùng xấu hổ.
Dù sao cũng là con bé này khơi mào chiến tranh, tuy sau cùng nó lại khóc như con sên, nhưng mà cũng không che giấu được sự thật là nó bắt nạt Lạc Lạc, lại không có chút ăn năn nào, còn cố sức hừ hừ muốn nàng không để ý tới Lạc Lạc, đúng là ngang bướng. Nếu hôm nay không dạy dỗ nó một bài học sau này nó sẽ được một tấc lại muốn tiến thêm một thước, đợi lát nữa kết thúc video call với Tô lão sư nhất định phải chỉnh đốn nó, gấu con này lại mang thói hư, thèm đòn.
"Dạ." Vành mắt Lạc Lạc đỏ hoe, ngoan ngoãn trả lời, nó làm Nhuận Nhuận khóc nên sợ Chu Nguyên sẽ không để ý tới nó, thái độ hiện tại của Chu Nguyên làm nó yên tâm không ít, tiếng nấc cũng không có dồn dập như vậy nữa. Bộ dạng con thỏ nhỏ này của nó khiến Chu Nguyên cảm thấy buồn cười, thế nhưng càng thêm đau lòng, vẻ mặt dè dặt sợ sệt đó Chu Nguyên vẫn có thể nhìn ra. . .
"Không sao, con nít cãi nhau mới trở nên thân thiết hơn." Nhưng thật ra Tô Mộc Nhiễm lại không cảm thấy có vấn đề gì, còn ngược lại nàng thấy rất vui khi hai đứa nhỏ cãi nhau, Lạc Lạc lúc trước quá an tĩnh, nàng vẫn hi vọng con bé có thể chơi đùa với bạn cùng tuổi, chỉ là. . . phải ủy khuất Nhuận Nhuận rồi, con gái nàng từ nhỏ đã thông minh hiểu chuyện, Nhuận Nhuận chơi với nó chắc chắn sẽ bị khi dễ giống như tối hôm nay.
*Lạc Lạc là công nha!
Ây da, xấu hổ quá coi như không thấy câu trên đi( ///◡\\\)
Ánh mắt của nàng ôn hòa, nhiều ít cũng xua tan xấu hổ của Chu Nguyên, nhìn gương mặt tinh xảo lại dịu dàng của đối phương, Chu Nguyên bất tự giác gật đầu, "Vâng."
Tô Mộc Nhiễm xoa xoa đầu Lạc Lạc, cúi người xuống ôm con bé dùng gò má nhẹ nhàng cọ cọ nó, thấp giọng dỗ dành, "Con xem, Nhuận Nhuận cũng khóc rồi, Lạc Lạc ngoan, nói xin lỗi với Nhuận Nhuận đi." Con bé vốn có chút áy náy, nghe mẹ mình nói vậy, xoay cơ thể nho nhỏ của mình qua màn hình nhìn Nhuận Nhuận rốt cuộc cũng đã chịu lộ mặt ra, nói, "Xin lỗi."
Nhuận Nhuận vừa mới khóc xong, mũi đỏ đỏ, nghe đối phương xin lỗi cũng hiểu được mình không phải, thế nhưng gấu con là một đứa ngạo kiều chết được a, bướng bỉnh chết được a, khẽ ừ một câu thì xoay người ôm lấy Chu Nguyên, lại bắt đầu chôn mặt đi. Nhìn động tác này, vẻ mặt Chu Nguyên hắc tuyến, nhưng mà nàng cũng biết đại thể đã giải hòa được rồi, liền nhẹ nhàng vỗ lưng gấu con, nói với Lạc Lạc, "Lạc Lạc, Nhuận Nhuận cũng nói xin lỗi với em."
Nàng nhìn lướt qua đồng hồ, phát hiện đã sắp đến giờ đi ngủ, mím môi nói với Tô Mộc Nhiễm, "Tô lão sư, bây giờ cũng trễ rồi, cô làm việc cả ngày cũng mệt, em không quấy rầy nữa, sớm nghỉ ngơi một chút, hôm khác chúng ta trò chuyện tiếp được không?"
"Ừm, được. Ngày mai em lên máy bay, tối nay ngủ ngon mai thuận buồm xuôi gió, tạm biệt." Tô Mộc Nhiễm biết ngày mai kỳ nghỉ của Chu Nguyên kết thúc, cũng thuận theo kết thúc cuộc video call tối nay.
"Vâng, Lạc Lạc và lão sư ngủ ngon." Sau khi Chu Nguyên chúc mẹ con hai người ngủ ngon thì tắt màn hình, đặt ipad và di động qua một bên, hai tay đỡ lấy bờ vai nhỏ của Nhuận Nhuận, kéo con bé từ trong lòng mình ra, nó cúi đầu, thấy mũi Nhuận Nhuận đỏ hoe Chu Nguyên đưa tay chọt chọt, khẽ cười nói, "Ma khóc nhè."
Đứa trẻ trong lòng nàng nghe vậy liền thấy không cam lòng, ngẩng đầu lên nhìn Chu Nguyên phản bác, "Con không phải ma khóc nhè! Lạc Lạc mới phải!"
"Vậy đứa mới khóc là ai?" Chu Nguyên ôm cánh tay đối diện với nó, đã gấp mà còn tỏ vẻ ung dung, nhìn xem khỉ con này có thể dằn vặt bản thân thành bộ dạng gì.
"Là Lạc Lạc, không phải con!" Đồng chí Đường Văn Nhuận hừ một tiếng, đắc ý khác thường. Nãy nó thấy nha, Lạc Lạc được dì Tô bồng nè, khóc tới mắt đỏ hoe, khó coi chết đi được.
Bộ dạng này của nó khiến Chu Nguyên thiệt muốn đạp a đạp cái đuôi nhỏ của nó, còn chưa nghĩ ra cách nào để dạy dỗ gấu con, tiếng gõ cửa lại đột nhiên vang lên. Bất đắc dĩ, Chu Nguyên không thể làm gì khác hơn là tạm thời thu hồi suy nghĩ xem cách nào trừng trị tiểu xấu xa, chạy ra cửa xem là ai. Nàng đưa tay vỗ vỗ đầu Nhuận Nhuận, cười ác liệt, "Ma khóc nhè, tiểu di đi xem ai gõ cửa, ngoan ở yên đây." Dứt lời, nhảy xuống giường mang dép chạy ra cửa, ghé vào mắt mèo xem là ai.
Vừa nhìn, liền hoảng sợ. Là mẹ ruột Dung Thanh của nàng đang ôm tay đứng chờ ngoài cửa a, nguy rồi, lo sợ có chuyện gì xảy ra nên nàng vội mở cửa.
Mặc dù vậy nàng vẫn bị mẹ mình ghét bỏ, Dung Thanh chân đạp dép bước vào trong, thấy Chu Nguyên sợ sệt đứng ở cửa thì liếc nàng, "Nhuận Nhuận nhốt cô trong toilet à." Nếu không đập cửa lâu như thế sao giờ mới ra mở.
Chu Nguyên vừa nghe thì hiểu được mẹ đang nổi cáu với mình, không những nổi cáu mà còn xù lông, phải dỗ. Đưa tay đóng cửa lại, đi theo mẹ đến bên giường, "Không có." Gương mặt không biểu tình, bộ dạng tôi là quai bảo bảo đáp lại đối phương.
Nhuận Nhuận vừa thấy bà ngoại xuất hiện liền vội vàng bò đến mép giường, quỳ gối vươn hai tay ngọt ngào gọi, "Bà ngoại ôm~ " Âm thanh nũng nịu của nó lập tức bắt lấy trung niên quái a di Dung Thanh làm tù nhân, người phụ nữ hoàn toàn không có hình tượng kia đá dép nhảy lên giường véo má con bé, Chu Nguyên nhìn đôi dép vẽ một vòng cung tuyệt đẹp trên không, quả thật bó tay. Thở hắt ra một hơi, giống như là lĩnh mệnh khom lưng nhặt dép lên đặt lại ngay ngắn dưới giường.
Nhưng mà, nàng đang giúp mẹ yêu nhặt dép, cái tên phản bội Đường Văn Nhuận lại đi tố cáo nàng, nàng mới ngồi lên giường, mẹ kế nhà nàng liền ôm cháu ngoại hời hợt nói, "Cô lại bắt nạt Nhuận Nhuận à?"
Cái gì mà lại? Trước giờ nàng hay bắt nạt gấu con lắm à? Tại sao nàng không có chút ấn tượng nào. Bởi vậy có thể thấy được rõ ràng tiểu xấu xa này không biết ngầm mách lẻo nàng bao nhiêu lần, quả nhiên không thể bớt lo lắng mà! Chu Nguyên nhẹ nhàng liếc mắt nhìn Đường Văn Nhuận, thấy bản mặt kiêu căng của nó, càng thêm kiên định ý nghĩ phải trừng phạt gấu con. Tên phản bội này, thấy bà ngoại tới thì đi mách lẻo tiểu di, tưởng rằng có tác dụng hả, không chừng lát nữa gấu con bị mẹ kế trừng phạt luôn a, chờ đi, "Không có." Chu Nguyên lắc đầu, vẻ mặt không gì đáng kể.
Dù sao nó khóc cũng không phải tại nàng, tự mình bắt nạt người khác xong bị người ta bắt nạt ngược lại thôi, chẳng có gì đáng kể a.
Dung Thanh nghe vậy, đưa tay véo véo hai má Đường Văn Nhuận, "Con xem, tiểu di nói không có kìa, tiểu di nói không phải thì những gì con nói với ngoại là nói dối nha, người không thành thật sẽ bị ngoại đánh đòn." Nàng cười, quay qua nhìn đứa nhỏ, giống như một con hồ ly tinh gây họa chúng sinh.
Tiết mục bà ngoại hồ ly cùng thỏ trắng nhỏ, Chu Nguyên nhìn mà khóe mắt giật giật, người mẹ này của nàng a. . . bạn Đường Văn Nhuận nằm trong lòng Dung Thanh nghe được bị đánh đòn liền hoảng sợ, nhất là ánh mắt hiện tại của Dung Thanh càng khiến nó không dám nói lời nào, còn tưởng rằng có bà ngoại làm chỗ dựa rồi thì sẽ làm tiểu di càng ngày càng bất công này bị mắng, ai mà ngờ cáo trạng không được còn bị bà ngoại đánh đòn.
Hu hu hu, thì ra bà ngoại mới là người đáng sợ nhất, hu hu hu, bà ngoại thật đáng sợ, bà ngoại đòi đánh mông nó, cho tới bây giờ tiểu di cũng chưa đánh mông nó lần nào vẫn là tiểu di tốt hơn. Ngây người trong lòng Dung Thanh một hồi, nó quả quyết chui ra khỏi cái ôm của nàng, sau đó ba chân bốn cẳng bò về phía Chu Nguyên, phốc một cái chui vào vòng tay nàng, hai tay ôm chặt lấy cổ Chu Nguyên, lại bắt đầu chôn mặt vào lòng nàng một lần nữa. Đứa trẻ mềm mại rất yên tĩnh nằm trong lòng Chu Nguyên không nhúc nhích, hiển nhiên là đang tìm kiếm bảo hộ.
Dung Thanh vừa thấy phản ứng này của nó, nhịn không được ôm bụng cười khanh khách, cười đến Chu Nguyên vẻ mặt hắc tuyến. "Mẹ. . ." Chu Nguyên cảm thấy thật bất đắc dĩ, lớn như vậy rồi còn chơi hù dọa con nít, Nhuận Nhuận bị bà nội nuông chiều thái quá a đâu có chịu được lời đe dọa này của nàng. Nàng nỗ lực vuốt lưng Đường Văn Nhuận, thấy mẹ già của mình cười không thể ngừng lại, đầu phát đau. Rốt cuộc nàng cũng hiểu ra là mẹ của nàng nửa đêm ngủ không được qua đây kiếm chuyện vui.
Nhẹ lay động cơ thể nhỏ nhắn của tiểu bằng hữu, đợi cho đến khi nó lộ đầu ra, nàng mới hỏi, "Muộn như thế tới tìm con có chuyện gì không?"
"Ngủ a." Dung Thanh liếc nàng, tự mình xốc chăn nằm lên giường, thật sự có tư thế đêm nay muốn ngủ ở đây.
"Mẹ muốn, ngủ chung?" Chu Nguyên làm như không thể tin được hỏi lại một câu, hôm nay mẹ kế muốn ngủ chung với nàng? Không thể nào. . . vô thức nàng cúi đầu nhìn thoáng qua Nhuận Nhuận đang hãi hùng mở to đôi mắt ngập nước nhìn Dung Thanh, mím môi.
Đêm nay mẹ kế ngủ ở đây, bạn Đường Văn Nhuận sẽ khóc mất, nàng nghĩ.
"Sao? Không chịu?" Dung Thanh đã kéo chăn xong, mái tóc thẳng dài cũng đã trải xuống gối nằm, nhíu mày nhìn Chu Nguyên.
". . ." Chu Nguyên im lặng lắc đầu, nàng không dám không chịu. . .
"Tốt, vậy nhanh nằm xuống ngủ." Dung Thanh chọn vị trí xong, ra lệnh. Chu Nguyên nhìn đứa trẻ trong lòng, gật đầu, "Con đi đánh răng." Dung Thanh xua tay, ý bảo cho phép đi. Chu Nguyên vừa được đặc xá, bật người buông Đường Văn Nhuận, nhấc chân chạy vào toilet.
Hương bạc hà và bọt trắng đầy trong khoang miệng, nàng nhìn chăm chăm bản thân trong gương, chậm rãi chà răng, đến khi bọt trong miệng nhiều không thể giữ nữa mới cầm chiếc ly bên cạnh lên xúc miệng. Đợi cho bọt trắng trôi đi sạch sẽ, nàng nhìn những giọt nước bên khóe miệng, mím môi kéo chiếc khăn bên cạnh lên chậm rãi lau. Bóng hình trong gương cũng làm động tác y chang nàng, Chu Nguyên nhìn lên mái tóc trước trán, nhẹ nhíu mày.
Tóc đã dài qua mắt rồi, dài nữa thì che hết mặt giống như lúc trước, mớ tóc này, giữ hay không giữ đây? Quên đi, nàng vắt khăn mặt sạch sẽ treo lên giá xong, cẩn thận lau nước trên tay mình, từ từ đi ra ngoài, tóc gì gì cứ để thuận theo tự nhiên đi.
Đi ra khỏi toilet, Chu Nguyên vừa nhìn thấy hai người nằm trên giường thoáng chốc đơ người. Mama Dung Thanh và cháu ngoại Đường Văn Nhuận hai người cuốn một góc chăn, nằm cách biệt hai bên giường, chừa ra một khoảng cách lớn ở giữa. Cái này. . . cái này quá đáng nha? Tới mức này luôn hả mẹ, lớn vậy rồi a mà còn tính toán với con nít!
Rốt cuộc nàng cũng nhìn ra, đêm nay nàng trốn không thoát định mệnh ngủ ở giữa. Hai đứa con nít! Chu Nguyên oán hận nghĩ, nhưng mà vẫn ngoan ngoan ngoãn ngoãn cầm remote chỉnh nhiệt độ máy lạnh lên cao một chút, dù sao nàng vẫn nhớ mẹ mình không chịu được lạnh, ai da, đêm nay cứ như vậy đi. Nhưng mà. . . Chu Nguyên quay đầu lại, nhìn thoáng qua hai người phân chia rõ ràng, khóe miệng giật giật, nhiệt độ máy lạnh cao như vậy, còn có nhiệt độ cơ thể hai bên chèn ép, nàng sẽ bị nóng chết đúng không. . .