Đệ nhị thập nhất chương: Ngất xỉu




Sau khi tập thể dục buổi sáng xong, là tiết tiếng Anh. Giáo viên lớp tiếng Anh của Chu Nguyên là một người đàn ông vô cùng đẹp trai, lúc trước bạn Ôn Lương còn bởi vì soái ca này mà có chút xíu kích động. Nhưng mà sau khi lên lớp trên hai lần thì. . .


Anh tuấn Phan lão sư một lần nữa nhấc Lan Hoa Chỉ* lên thì, vốn đã đầy bất mãn phiền muộn khôn cùng, bạn ôn Lương càng thêm tan vỡ. Trời ơi, Lan Hoa Chỉ của Phan quý phi còn có vểnh quyến rũ hơn một chút nữa không? Hết sức! Dù trong lòng thổ tào tràn đầy, nhưng lớp thì vẫn phải lên, đợi đến khi Phan lão sư tuyên bố tan học, đột nhiên Ôn Lương sinh ra một loại cảm giác thì ra cuộc đời còn có thể tuyệt vời đến vậy.
*Kiểu tay bồ tát hay để


Chuông tan học reo lên, các học sinh đều đẩy ghế vào lại bàn, lục tục rời phòng học. Ôn Lương dọn dẹp đồ đạc xong, liếc mắt đánh giá Chu Nguyên đang bỏ sách giáo khoa vào túi, "Chiều nay không có tiết, trưa về nhà ăn hay ra ngoài ăn? Tôi định đến trường Thu Thu tìm chị ấy có muốn đi chung không?"


". . ." Cậu đi tìm bạn gái liên quan gì tới tớ? Làm một bóng đèn cậu không ngại tớ sáng còn tớ thì thấy mình quá lấp lánh a. Đối với đứa bạn hẹn hò với bồ còn muốn nàng đi cùng để chơi điện thoại thì Chu Nguyên thật sự cảm thấy ngay cả liếc mắt xem thường thì cũng quá là dư thừa với bọn họ. Lập tức không cần ngẩng đầu lên, nhét sách vở vào túi, liễm mi từ chối ý tốt của đối phương, "Không cần, chơi vui."


"Ừ." Ôn Lương đưa tay vỗ vỗ bờ vai nàng, "Vậy tôi đi trước, bái bai." Dứt lời, thật sự vung túi xách bỏ đi.


Chu Nguyên đứng tại chỗ, nhìn bóng lưng nàng khoát tay, "Bái bai."


Đại lộ triêu thiên, các tẩu nhất biên.
*Nghĩa tương tự nước giếng không phạm nước sông


Lão sư cho tan học sớm là một lão sư tốt, Dung Thanh cũng là lão sư tốt. Chờ Chu Nguyên tìm được nơi hẹn, nàng đã ở đó đợi gấu con 5 phút rồi. Không cần phải nói, bạn Chu Tiểu Nguyên đi muộn lại bị mẹ kế Dung Thanh lườm. Hai người lên xe, chạy hơn 10 phút, đến một phố ẩm thực vô cùng náo nhiệt trong thành phố đại học. Xe lướt qua một loạt nhà hàng, cuối cùng ngừng lại một quán cơm gia đình.


Quán cơm này luôn hợp khẩu vị của Dung Thanh, mà Chu Nguyên thì trước giờ đều không kén chọn, cho nên Dung Thanh cứ đưa nàng đến chỗ quen thuộc.


Đẩy cánh cửa thủy tinh bước vào, luồng hơi mát mẻ sạch sẽ ở bên trong liền phả vào mặt, đem không khí nóng bức bên ngoài đuổi đi một chút, nhiều ít khiến cho Chu Nguyên luôn ghét cái nóng phải thở phào một hơi. Chọn một nơi gần cửa sổ ngồi xuống, người phục vụ liền đến rót trà đưa thực đơn.


Ra ngoài ăn cơm với mẹ luôn là Chu Nguyên chọn đồ ăn, lần này cũng không ngoại lệ, sau khi chọn vài món Dung Thanh thích ăn, Chu Nguyên gật đầu ý bảo đủ rồi. Nhưng Dung Thanh lại ngăn người phục vụ sắp đi vào bếp lại, đem đồ ăn Chu Nguyên chọn gọi thêm vài món thịt mới thả cậu đi. Hành động như vậy khiến Chu Nguyên nhìn mà muốn 囧. Mẹ à, hai người chúng ta có thể ăn nhiều như vậy sao, lãng phí thức ăn là đáng xấu hổ a. Thật sự cảm thấy khó chịu, Chu Nguyên nhịn không được mở miệng, "Mẹ, gọi nhiều như vậy chúng ta ăn không hết, sẽ quá lãng phí."


Đã thả người phục vụ đi, Dung Thanh xoa xoa ngón tay thon dài của mình, lớp sơn móng tay mới tinh bóng loáng, nàng giương mắt, nhoẻn miệng cười với Chu Nguyên, nụ cười làm Chu Nguyên sởn gai ốc, "Ai nói lãng phí, đều là của con, con ăn hết thì sẽ không lãng phí nữa. . ."


". . ." Rồi, tùy lão nhân gia ngài định đoạt.


Đồ ăn rất nhanh được đem lên, nhìn một bàn đầy đồ ăn Chu Nguyên cảm thấy chán ghét, lập tức không nói nhiều cầm đũa lên bắt đầu phấn đấu. Hai người năm món, Chu Nguyên gặm sườn chua ngọt nhìn qua khoai tây xào thịt bò chưa từng bị động đũa qua thật sâu sắc cảm thấy mình có khả năng lại bị no chết. Dù nàng có thể ăn cũng ăn không thể hết nhiều món như vậy có được hay không?!


Có lẽ sườn chua ngọt này bỏ nhiều sốt cà chua lắm, gặm được hai miếng khóe miệng Chu Nguyên đã tùm lum. Dung Thanh sau khi ăn vài miếng ngẩng đầu nhìn mặt gấu con nhà mình, chân mày giật giật. Thật là, ăn thành bộ dạng này, gia đình có để nó đói tới thành như vậy sao?! Liền lấy khăn tay, duỗi tay, đơn giản thô bạo lau qua khóe miệng Chu Nguyên, "Nơi đông người, ăn với uống để bản thân nhếch nhách như vậy." Chân mày kia nhíu lại, rõ ràng rất là ghét bỏ.


Thình lình xảy ra cử chỉ thân mật khiến Chu Nguyên không thích ứng nghiêng đầu đi, nhưng mà vẫn để Dung Thanh có thể lau miệng nàng cho sạch sẽ, đợi mẹ kế ngừng động tác thì Chu Nguyên đưa tay đẩy đẩy kính mắt, gắp một miếng thịt bò đặt vào chén mẹ kế, chậm rãi nói, "Mẹ, ăn xong rồi lau, lát nữa cũng dơ."


Dung Thanh nắm khăn trong tay, ngẩng đầu liếc Chu Nguyên, "Vậy thì ăn cẩn thận cho tôi." Ý của gấu con là vừa rồi nó chẳng quan tâm a, một lát không dạy dỗ nó thật đúng là có lỗi rồi.


Chu Nguyên nghe ra uy hiếp trong lời của Dung Thanh, vì vậy cũng không nhiều lời, ngoan ngoãn cúi đầu ăn. Lại trong lúc ngẩng đầu đẩy mắt kính lơ đãng nhìn ra ngoài cửa sổ thoáng thấy một bóng lưng quen thuộc, sửng sốt một chút. Bóng lưng kia yểu điệu như lá liễu tháng 2 mảnh mai như thanh trúc tháng 3, chẳng biết tại sao, luôn để cho người khác muốn ghé mắt nhìn thêm một lút. Đợi cho thấy bóng lưng kia đi vào nhà hàng đối diện nàng mới thu hồi tầm nhìn, lúc cúi đầu ăn cơm hai hàng chân mày vô thức nhíu lại. . .


Đương nhiên Dung Thanh chú ý đến động tác của nàng, thấy bộ dạng nàng như vậy không khỏi mở miệng hỏi, "Thấy người quen à?" Chỗ này vô cùng được các lão sư đại học xung quanh yêu thích, thấy người quen cũng không có gì lạ.


Chu Nguyên vô thức lắc đầu, thế nhưng suy nghĩ một chút vẫn là mím môi đáp lại, "Dạ, là Tô Mộc Nhiễm lão sư và Phan lão sư, vừa thấy bọn họ đi vào nhà hàng đối diện."


Dung Thanh gật đầu, đương nhiên nàng biết Phan lão sư Chu Nguyên nói đến là ai, mà Tô Mộc Nhiễm tối qua nàng vừa được gặp. Nghĩ đều là người Chu Nguyên quen biết, cũng khó trách nó nhìn lâu như thế. Bất quá. . . nghĩ đến thái độ Chu Nguyên đối xử với đứa bé tối qua nàng đưa về nhà, Dung Thanh gặm rau thuận miệng hỏi một câu, "Con rất thân với Tô lão sư à?"


Chu Nguyên lắc đầu, "Không quá thân." Tuy mình là lão sư dạy patin cho con nàng và là ban trợ của lớp nàng thế nhưng số lần tiếp xúc với nàng có thể đếm được trên đầu ngón tay, đương nhiên là không quá thân.


"Rất thân với con cô ấy?" Đầu cũng không ngẩng lên, rất nhanh lại có thêm một câu hỏi.


"Dạ, con bé rất đáng yêu." Chu Nguyên gật đầu, đáp lại không do dự.


"Ừ, rảnh rỗi thường thường dắt con bé về nhà chơi." Thấy Chu Nguyên ngừng tay nhìn nàng, nàng rất bình thản bồi thêm một câu, "Dù sao Nhuận Nhuận cũng không có bạn chơi. . ."


". . ." Mẹ lại ngạo kiều rồi nha! Chu Nguyên mím môi cười một chút, sau đó gật đầu, "Ừm."


Lúc này Dung Thanh cũng đã muốn no, đặt đũa xuống giữa chén, liếc nhìn Chu Nguyên, "Mẹ no rồi, còn lại đều là của con, nhớ kỹ đừng lãng phí."


". . ." Chu Nguyên lại ngây người một lần nữa, nuốt miếng sườn lợn, gật đầu, "Ừm." Nàng cảm thấy mẹ mình thật. . .


Dù bữa ăn thoạt nhìn rất nhiều, thế nhưng Vị vương* Chu Nguyên vẫn ăn sạch sẽ, nhìn những chiếc dĩa sạch bóng trên bàn quả thật đần ra, nàng đần ra không phải bởi vì mình đã ăn nhiều như vậy, mà là ăn nhiều như vậy rồi nàng cảm thấy mình, vẫn, chưa, no!
*Vị = bao tử; Vương = vua


Thật. . .


Thấy bộ dạng của mẹ mình hoàn toàn phồng mũi nhìn lên mặt bàn, tựa tiếu phi tiếu nhìn mình, ngay lập tức Chu Nguyên có cảm xúc muốn đập đầu xuống bàn chết cho rồi.


"Haiz, vẫn là mẹ thông minh, lỡ như gọi ít làm cục cưng nhà mình đói thì làm sao bây giờ a." Dung Thanh nhìn chiếc dĩa láng bóng thật là cảm khái. Thật ra nàng đã thấy qua lượng cơm ăn của bạn Chu Tiểu Nguyên, con hư cao cao gầy gầy này kỳ thực là một Đại Vị Vương, ăn ít vậy chứ đói lên có thể ăn hết cái đầu trâu a~


". . ." Đúng vậy, mẹ quả thật sáng suốt. Chu Nguyên bị mẹ kế đâm một cú mặt toàn là máu, quyết định giữ vững trạng thái mặt than của mình, nghiêm mặt không đáp lại câu nào.


Ai mà biết được mẹ kế Dung Thanh bám riết không buông, lên xe vẫn tiếp tục phỉ nhổ nàng, "Ăn nhiều như thế, sao vẫn không thấy mập ra nhỉ?" Dứt lời, còn đặc biệt thâm ý liếc mắt qua nhìn bộ ngực gầy yếu của Chu Nguyên.


Chu Nguyên bị nàng nhìn sợ nổi da gà, lập tức hơi khom lưng, ôm lấy ngực của mình. . .


Dung Thanh thấy hành động này của này cười nhạo một chút, sau đó vén sợi tóc mai buông dài lên, nhấn ga lái trở về.


Được ăn là phúc a, mẹ kế bày tỏ mình rất hài lòng, thế nhưng, người thiếu niên không thể ăn thêm đâu nha~


Vì buổi chiều không có tiết, thế nhưng Dung Thanh có, hơn nữa việc rước Nhuận Nhuận đã giao cho cha của mình, vì thế nhân viên Chu Tiểu Nguyên nhàn rỗi quyết định tận dụng tìm một chỗ có bóng râm chờ Dung Thanh hết tiết sau đó cùng nhau về nhà.


Thư viện là không được, giờ này đến thư viện cũng không thể thoải mái tận hưởng, cho nên Chu Nguyên chạy đến đường cây bên cạnh bãi tập tìm một chiếc ghế dài ngồi xuống.


Trước đây gia đình dọn đến chỗ này, lúc nghỉ ngơi không có việc gì làm nàng thường một mình đạp xe đến đây, đôi khi là ngắm mặt trời chiều một chút, đôi khi là ngắm mây bay, đôi khi là ôm vở phác họa có đôi khi cái gì cũng không làm, yên lặng ngây ngốc một buổi, đợi đến khi mặt trời đem bầu trời nhuộm lên màu trần bì, Chu Nguyên mới đạp xe từ từ về. Dần dà nơi này trở thành chỗ để Chu Nguyên muốn ngẩn người thì đến.


Gió tháng 9 rất ấm áp, Chu Nguyên ngồi trên ghế chân phải đè chân trái, tay ôm ipad bộ dạng rất nhàn hạ. Tân học sinh năm 1 ở bên bãi tập hò hét khẩu hiệu vô cùng có lực, mồ hôi trên trán sống chết lăn xuống. Ánh mặt trời mạnh mẽ rọi xuống sân tập, một màng nắng đem đường cây và sân tập phân thành hai thế giới hoàn toàn bất đồng.


Trong mắt người bình thường Chu Nguyên vẽ phi thường tốt, bởi vì lúc trước nàng là một đứa trẻ thích vẽ vời cho nên tự học một thời gian rất dài, hiệu quả đương nhiên rất khả quan. Ngón tay không ngừng di chuyển trên bản vẽ, đứa trẻ nhỏ xíu trong đầu hiện ra rõ ràng trên màn hình ipad như vậy. Mái tóc ngang vai, đôi mắt to cùng cái miệng chu chu đáng yêu, còn có chiếc váy liền thân mặc trên cơ thể nho nhỏ. Chu Nguyên nhìn Lạc Lạc trên màn hình bất giác bật cười. . . ai da, hôm qua con bé té có lẽ rất đau, hôm nay đem bức vẽ này cho con bé xem không biết nó có vui hơn một chút không?


Không biết từ lúc nào, nàng càng ngày càng thích cô bé lúc trước ôm lấy chân nàng a, dù hiện tại đã lâu rồi không nghe giọng nói êm ái của con bé gọi nàng là baba nữa, thế nhưng, nàng lại càng ngày càng thích nó a.


Ngây người, làm nũng, đáng yêu, an tĩnh, ngạo kiều, nhút nhát. . . nhiều như vậy tại sao Lạc Lạc vẫn khả ái như thế đây? Nhìn Lạc Lạc trên màn hình nhỏ, một ý nghĩ rõ ràng hiện ra trong đầu, không biết chừng nào sinh nhật con bé, lúc đó có cần tặng con bé một quyển tập tranh không? Cũng không biết. . . con bé có thích không đây?


Cười khẽ một chút, Chu Nguyên lưu bức vẽ lại, ngã đầu lên ghế tựa, vẽ nãy giờ rồi nên cho mắt nghỉ ngơi mới tốt. Ánh mắt rơi vào đoàn người áo xanh trên sân tập, sau đó thì thấy có hai tiểu học muội đáng yêu rời đội ngũ chạy về phía nàng, hôm nay đã hoàn thành chạy mười mét vòng trong. Một người đỡ người kia, đi rất chậm, xem ra là cần qua đây nghỉ ngơi a.


Chu Nguyên liếc nhìn hai em gái, định chuyển mắt đi, thế nhưng giây tiếp theo bất ngờ mở to hai mắt, bởi vì nàng nhìn thấy em gái được đỡ tới, lúc sắp ra khỏi sân tập đột nhiên buông cánh tay, cứ như thế vô lực ngã xuống trước mặt nàng. . .


OMG, đây chính là tình tiết té xỉu a. Chu Nguyên sửng sốt một chút, thấy em gái còn lại bắt đầu hoảng hốt gọi người đến giúp, lập tức ngồi không yên, ôm cặp mang theo ipad xung phong vọt đến. Ai da, chuyện này cũng không lạ. . .


Huấn luyện quân đội hằng năm đều sẽ có vài em gái té xỉu như vậy a, haiz. . . cái này, có người cần giúp đỡ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play