Đệ thập ngũ chương: Tôn sư Mộc Nhiễm
Chu Nguyên bồng Nhuận nhuận ra ngoài, trong lòng cũng rầu rĩ. Từ khi nàng lên đại học đến nay, ánh mắt của cha mẹ dường như đều đặt hết lên người nàng, dường như muốn bù đắp lại 16 năm họ đã bỏ lỡ. Chuyện gì cũng làm theo ý nàng, trên cơ bản là cưng chiều đến cần gì có nấy, hành động gần như là bồi thường đó khiến Chu Nguyên cảm thấy khó xử.
Thật ra, nàng không cần, nàng biết cha mẹ muốn tốt cho mình, nhưng đó là quá khứ a, thật sự không quan trọng, cho nên không cần phải làm như vậy. Nàng rất muốn nói rõ với họ, thế nhưng 16 năm không gắn bó khó có thể quen nói chuyện cùng cha mẹ được, lại cũng không biết nên nói như thế nào, cho nên cũng chỉ có thể nghe theo.
Nàng biết cha mẹ lo lắng mỗi năm nàng đều ra ngoài sẽ không an toàn, cho nên trước lúc lên đại học nàng chạy đến chỗ họ có thể trông coi.
Nàng biết cha mẹ lo lắng nàng mỗi tối đều chơi game không tốt cho sức khỏe, nên thuê mất phòng của nàng, đặt nàng ở nơi họ có thể để mắt đến, cho nên nàng không thể có ý kiến gì ngoài nghe theo.
Khi không biết nên nói gì, vậy chỉ còn lựa chọn là nghe theo.
Không đánh nhau không quậy phá, mỗi ngày chăm chỉ học tập mỗi ngày đều đến trường, trong mắt lão sư là một con ngoan trò giỏi, vô luận từ nơi nào nhìn đến nàng vẫn là một đứa trẻ khỏe mạnh chăm ngoan dưới lá cờ đỏ năm ngôi sao vàng, căn bản không cần ai bận tâm có được hay không. Nàng lại không khuyết tật gì, cho nên, đừng dùng cách thức gần như là bồi thường đó đối xử với nàng, như vậy, đôi bên đều thấy mệt mỏi. . .
Ngồi trên mép đài phun nước dưới lầu, Chu Nguyên nghĩ đến chuyện vừa rồi, thở dài một hơi.
Nhưng Nhuận Nhuận thật ra không phát giác tiểu di nhà mình có phiền não tuổi dậy thì nào, chỉ trượt patin xung quanh. Con nít học hỏi rất nhanh a, đã đến trình độ thuần thục, lại không thích bó buộc quá nhiều trang bị trên người, cho nên vô cùng vui vẻ tháo bao đầu gối và khuỷu tay ra. Đã không còn ràng buộc, tiểu Nhuận Nhuận như một con chim cánh cụt béo mập, trượt tới trượt lui dưới bức tượng con voi bên cạnh đài phun nước.
"Tiểu di, sao Lạc Lạc còn chưa xuống vậy ạ?" Nhuận Nhuận đạp giày trượt, lại một lần nữa vụt qua mi mắt Chu Nguyên, hỏi một câu như thế.
Chu Nguyên ngồi trên mép đài phun nước, nhìn lướt qua bạn Đường Văn Nhuận tự giỡn tự vui, hai tay đặt trên đùi, hai ngón cái chạm chạm vào nhau, "Ừm, chờ thêm một chút xem sao."
Sau khi biết nhà của Lạc Lạc ở kế bên nhà mình, mỗi ngày đến giờ đi làm Chu Nguyên và Nhuận Nhuận đều chờ con bé ở đây, buổi tối ngày đầu tiên là dì Tiểu Mai đưa Lạc Lạc xuống, thế nhưng Chu Nguyên nói mình ở đây chờ Lạc Lạc, không cần đưa tiễn, sau đó không có sau đó nữa. Bình thường giờ này Lạc Lạc đã xuống tới, hôm nay. . .
Chu Nguyên giơ đồng hồ đeo tay nhìn thoáng qua, đã gần 7 giờ rồi. . . đang nghĩ xem có nên gọi điện thoại cho Tô lão sư hỏi một chút hay không, kết quả vừa lấy điện thoại ra thì mi mắt đã nhìn thấy hai người một lớn một nhỏ xuất hiện bên phải đài phun nước.
Tô Mộc Nhiễm nắm tay Lạc Lạc, xa xa đã nhìn thấy một người mặc áo sơ mi trắng hơi cúi đầu ngồi trên mép đài phun nước, hai tay đan nhau đặt trên đầu gối, bộ dạng nghiêm chỉnh. Mà đứa trẻ trượt patin trước người nàng lại đang rất vui vẻ, lúc ngẩng đầu nhìn về phía nàng, chớp mắt liền nở nụ cười, "Dì Tô~ Lạc Lạc~ "
Tô Mộc Nhiễm nghe con bé gọi cũng cười bắt chuyện với nó, dư quang rơi lên người Chu Nguyên đang ngồi bên cạnh, khi nghe tiếng của nàng liền ngẩng đầu, ánh mắt vô cùng kinh ngạc.
Chu Nguyên nghe tiếng Nhuận Nhuận gọi, liền kinh ngạc, nàng không nghĩ Tô lão sư sẽ xuống. Nghe Tô lão sư chào hỏi với Nhuận Nhuận, nàng cũng vội vàng phản ứng lại, đứng trên giày trượt bắt chuyện, "Chào Tô lão sư." Đoạn thời gian trước đó, bởi vì việc của lớp tiếng Đức mà có giao tiếp nhiều với Tô lão sư, cũng đa phần biết được tính cách của nàng. Dù trông rất lạnh lùng, không thích tiếp xúc với ai, kỳ thật nội tâm là một người phụ nữ rất dịu dàng nhã nhặn. Cho nên ấn tượng đầu tiên về nàng từ từ phai nhạt, ở bên cạnh cũng không còn bị áp lực nữa.
Tô Mộc Nhiễm gật đầu, cũng chào hỏi Chu Nguyên, nắm tay Lạc Lạc giải thích nguyên nhân hôm nay đến muộn, "Rất xin lỗi, bởi vì hôm nay quá bận, làm cơm trễ cho nên Lạc Lạc mới đi muộn." Hôm nay thật sự có rất nhiều việc, vội vội vàng vàng mới nhớ ra đã quên giờ làm cơm. Nhìn thấy bảo bối nhà mình vẫn cúi đầu yên lặng ăn, nhưng lại thường xuyên nhìn lên chiếc đồng hồ điện tử trên tường, nhiều ít cũng đoán được nó đang nghĩ gì. Bảo với nó nàng sẽ đưa nó xuống gặp Chu Nguyên, như vậy mới dỗ nó an tâm ăn cơm được.
Con bé có bao nhiêu thích Chu Nguyên a, trễ một chút đã thấp thỏm bất an như thế. Nghĩ tới đây, lại không khỏi thêm quan sát cô nữ sinh lớn lên giống một cậu thanh niên này.
Chu Nguyên nghe được Tô lão sư nói lời này, cúi đầu nhìn Lạc Lạc đang nắm tay trái Tô lão sư, đôi mắt có thêm vài phần tiếu ý. Con bé nắm tay mẹ, cúi đầu không nhìn Chu Nguyên, thoạt nhìn bộ dạng rất ngoan, nhưng mà Chu Nguyên nhìn thế nào cũng cảm thấy con bé đang giận dỗi.
Nàng mới cười khoát khoát tay với Tô Mộc Nhiễm, "Không sao." Đưa tay sờ sờ đầu con bé, sợi tóc mềm mại cọ vào lòng bàn tay khiến lòng nàng cũng trở nên dịu dàng, "Lạc Lạc, hôm nay em chưa thưa chị nha. Nhanh một chút, không thôi lão sư sẽ vuốt đầu em mãi, để em không thể cao."
Một tay chống đầu gối, một tay đặt trên đầu con bé, Chu Nguyên cúi người, mỉm cười nhìn đứa trẻ dưới lòng bàn tay mình, híp mắt đợi con bé ngẩng đầu đối diện với nàng.
Thấy Lạc Lạc vẫn cúi đầu, nắm tay mẹ, đầu ngón chân vô thức chà chà xuống đất không đáp lời nàng, Chu Nguyên đem ánh mắt chuyển qua người Nhuận Nhuận, "Nhuận Nhuận, sờ đầu sẽ bị làm sao?"
Nhuận Nhuận từ nãy đến giờ vẫn cưỡi ngựa xem hoa ở bên kia, nghe Chu Nguyên hỏi liền quay đầu lại cao giọng hô một câu, "Sờ đầu, sẽ không cao."
"Mấy người mới không cao!" Lạc Lạc ngẩng đầu, trừng mắt về phía Nhuận Nhuận, tức giận nói một câu. Sau khi nói xong, dường như nghĩ đến mình vừa nói gì đó không nên, có chút thấp thỏm bất an liếc mắt nhìn Tô Mộc Nhiễm, dè dặt như một con thú nhỏ đang bị hoảng sợ, cho rằng mình đã phạm phải sai lầm nào đó.
Tô Mộc Nhiễm vừa rồi vẫn ở một bên nhìn Chu Nguyên chọc Lạc Lạc, cũng không chen vào, chỉ đứng đó nhìn. Nhưng mà. . . nàng không ngờ Lạc Lạc sẽ trầm giọng nạt lại Nhuận Nhuận một câu như thế, liền ngẩn người. Nhưng mà Lạc Lạc như vậy, thật ra có bộ dạng của một đứa con nít 4 tuổi nên có.
Cúi đầu, thấy được ánh mắt bất an của Lạc Lạc, bàn tay nhỏ bé trong tay nàng còn hơi dùng sức nắm chặt hơn, nàng lại sửng sốt. Lòng nàng khẽ thắt, ngừng một chút mới nở nụ cười, ôn nhu sờ sờ lưng con bé, "Lạc Lạc sẽ cao, con thưa lão sư, sau đó đi học nha?" Nàng thấp giọng dỗ dành, ánh hoàng hôn còn sót lại nhợt nhạt rọi lên sườn mặt trắng nõn của nàng, lộ vẻ dịu dàng không gì sánh được. Chu Nguyên đứng một bên, thấy vậy mắt hơi nheo lại.
"Dạ." Thấy mẹ mình không giận, con bé lại khôi phục dáng vẻ ngoan ngoãn vừa rồi, mở miệng manh đát đát gọi Chu Nguyên, "Lão sư. . ."
Chu Nguyên gật đầu, tầm nhìn lại đặt lên người Tô Mộc Nhiễm, "Tô lão sư, em đưa Lạc Lạc đi, tối sẽ đưa con bé về."
"Ừm, làm phiền em." Tô Mộc Nhiễm giao Lạc Lạc cho Chu Nguyên, cúi người sờ hai gò má mũm mĩm của con bé, "Ngoan nghe lời Chu lão sư, chú ý an toàn biết không?"
"Dạ." Con bé mở to đôi mắt ngập nước, gật đầu.
"Tô lão sư, tạm biệt." Chu Nguyên nhoẻn miệng cười, nói lời tạm biệt.
"Ừm, đi đường cẩn thận." Tô Mộc Nhiễm đứng một bên, nhìn hai đứa trẻ một lớn một nhỏ dắt tay nhau, nhẹ giọng nói tạm biệt.
"Nhuận Nhuận, đi thôi." Chu Nguyên quay đầu lại nhìn, phát hiện loa phát thanh tiểu quỷ Đường Văn Nhuận không biết chạy đâu rồi, cao giọng hô một tiếng. Bạn Đường Văn Nhuận có thể ngoan một chút hay không, đừng có đạp giày patin trượt chỗ này chỗ nọ có được hay không, xin cho dì bớt lo đi a!
Bạn Đường Văn Nhuận trượt đến phía sau tượng con voi, đang chơi một mình vô cùng vui vẻ, nghe tiếng tiểu di nhà mình thâm tình cộng thêm nôn nóng gọi, liền cấp tốc trượt trở về, "Tiểu di, chờ con."
Tô Mộc Nhiễm ngẩng đầu nhìn Chu Nguyên, chiếc cằm trắng nõn giữa bầu trời xanh thẳm được ánh sáng lờ mờ tạo một đường cong nhu hòa, nàng đột nhiên nhớ tới chuyện chiều nay, vì vậy ôn nhu hỏi, "Chu Nguyên, hôm nay đi học rất mệt sao?"
Vừa nghe tiếng Nhuận Nhuận vang lên, Chu Nguyên đang nhìn xung quanh tìm con bé đột nhiên nghe Tô lão sư hỏi, có chút mờ mịt. Khó hiểu đem tầm nhìn chuyển qua người phụ nữ yêu kiều trước mặt, vài giây sau mới phản ứng lại, "À, không có." Đi học quả thật không có gì mệt.
"Ừm." Tô Mộc Nhiễm gật đầu, "Đi học không mệt, vậy đừng nằm sấp xuống bàn." Nàng nhìn Chu Nguyên, dùng một loại ánh mắt chủ nhiệm lớp cao trung nhìn học sinh của mình, vô cùng nghiêm túc nói, "Vào tiết lại ngủ, thói quen không tốt chút nào, phải sửa."
". . ." Chu Nguyên nhìn Tô lão sư vẻ mặt nghiêm túc, tim gan phèo phổi run lẩy bẩy. Ai tới giải thích cho nàng, khi Tô lão sư nghiêm túc làm cái nồi gì dọa người như vậy a! (╯‵□′)╯︵┻━┻
Da đầu có chút tê dại, nàng mím môi, quyết định ngoan ngoãn trả lời, "Dạ được." Đối mặt với lão sư, vẫn là tỏ ra vâng lời tốt hơn.
Lúc này, Nhuận Nhuận cũng trượt về, rất nhanh nhào tới ôm lấy đùi Chu Nguyên, ngửa mặt lên đáng yêu hỏi, "Tiểu di, chúng ta có thể đi chưa?"
Chu Nguyên bị con bé đụng phải, cơ thể lung lay một chút, nhưng vẫn có thể lấy lại thăng bằng. Nàng quay qua Nhuận Nhuận gật đầu, đưa tay nắm tay con bé, ngoái đầu nhìn lại nói tạm biệt với Tô lão sư, "Em đi trước, tạm biệt."
"Đi đường cẩn thận, tạm biệt." Tô Mộc Nhiễm gật đầu, nhìn ba người ôn nhu nói tạm biệt.
"Tạm biệt mẹ."
"Tạm biệt dì Tô."
Chu Nguyên dắt hai đứa nhóc chậm rãi trượt khỏi tầm mắt Tô Mộc Nhiễm, nàng nghiêng người đứng trước bức tượng điêu khắc, phía sau là tiếng đài phun nước, mà trước mắt là bóng người một lớn hai nhỏ biến mất ở khúc quanh. Nhìn một vệt sáng trắng khuất sau bóng cây xanh, Tô Mộc Nhiễm ngẩng đầu nhìn bầu trời. Giữa những tòa lầu cao ngất bầu trời chỉ lộ ra được một góc xanh thẫm, những đám mây trắng xám tô điểm trên tán cây Ngô Đồng, sắc trời ngả tối, những ngọn đèn trên lầu cao cũng dần sáng. . .
Thu hồi tầm mắt, Tô Mộc Nhiễm lại nhìn qua bụi cây xanh bên khúc quanh, sau đó xoay người, hướng về nhà. . .
===
Nghĩ đến gần 7 giờ tối mà vẫn chưa tắt hết nắng, thật là quảng xợ =.=
Tâm sự chút chơi, hồi nào đấy mình đọc đến chương 20 mấy rồi quyết định ngừng, vì muốn edit cho nên không đọc nữa, đến giờ mới rỗi hơi lấy ra edit 'v' mình edit bộ này là vì Chu gia, hiếm có bộ nào viết lan man ra đề tài gia đình như vậy lắm, đời thường bình dị tốt a.