Editor: Lâm Tuyết Thần (Rainie Bomkum)
Cách đó không xa hai vệt sáng lạnh lẽo kéo tới, thời khắc Mộc Thủy Vân thu hồi Phật châu, liền tập kích nàng, nữ tử kia híp hai mắt lại, thừa cơ hội vung tay áo biến mất.
Mộc Thủy Vân thấy hai đạo lệ quang hung mãnh này, rùng mình, hai tầng vàng nhạt ngưng tụ ở hai tay, nhanh chóng tiến lên nghênh tiếp.
Ầm một tiếng, bầu trời rung động!
Một bóng đen cấp tốc bay tới, ngón tay uốn lượn, một luồng sức hút vô hình nhiếp thả.
Mộc Thủy Vân gắt gao nắm Phật châu, nàng có thể cảm nhận được cỗ sức hút mãnh liệt kia đang hấp thu Phật châu của nàng. Nàng bay lên, cùng người mặc áo đen gặp thoáng qua, một giây sau lại kéo dài khoảng cách. Thật không nghĩ tới sẽ có người dòm ngó Phật châu của nàng, thật sự là phục rồi!
Hai đạo lệ quang trở về trong tay của chủ nhân, hắc bào bao vây đường cong thân thể, chỉ là biểu hiện trên mặt lại lạnh băng. Nàng ta nhìn chằm chằm Phật châu ở trong tay Mộc Thủy Vân, lạnh nhạt hỏi: "Phật châu này của ngươi là từ đâu tới?"
"Không liên quan tới ngươi!" Mộc Thủy Vân lãnh đạm, căn bản là không có ý định dây dưa với nàng ta, đang muốn bay đi lại bị một tiếng kêu vui vẻ làm dừng bước: "Thủy Vân, sao ngươi lại ở chỗ này?"
Yến Dương Thiên ôm muội muội đáp xuống gần đó, không thể tin tưởng nhìn cô gái áo trắng ở trên trời, trong lòng đâu chỉ khiếp sợ, quả thật kinh hãi a. Hắn cho rằng Thủy Vân không có nửa điểm tu vi, ai biết nàng mới là tu luyện giả thiên tài, thâm tàng bất lộ!
Khó trách hắn không cảm giác được hơi thở của nàng, nguyên lai nàng là thánh cấp, Yến Dương Thiên miễn cưỡng bình phục nỗi lòng, nhưng cũng chú ý tới cô gái áo đen đối lập với Thủy Vân, gương mặt đó quen thuộc như thế, phẫn nộ hô lên: "Thanh Vũ Lâu Sương hộ pháp! Ngươi muốn làm gì?"
Sương Hoa không để ý Yến Dương Thiên gào thét, hai mắt liên tục ngó đăm đăm Phật châu của Mộc Thủy Vân, ngoài miệng lại nói: "Giao Phật châu ra!"
"Ngươi muốn ta giao ta liền giao hả? Máu mặt ghê nhỉ." Mộc Thủy Vân nở nụ cười, chầm chậm xoa xoa Phật châu. Nàng đi Phi Vân Sơn Trang mục đích cũng chỉ là nhìn Yến Dương Thiên mà thôi, nếu hắn đến rồi, mình cũng không cần phải gấp. Hiếm thấy có được một người bạn như thế, giờ khắc này hắn còn đang lo lắng cho nàng, trong lòng nàng rất vui mừng.
"Ca ca, ngươi biết cô gái kia sao?" Yến Tiểu Điệp hai mắt tỏa ánh sáng nhìn Mộc Thủy Vân, tóc đen dài xoã tung lại vấn thêm kiểu tóc đặc biệt, chưa từng nhìn thấy qua bao giờ, trong lòng càng cảm thấy mới mẻ. Tư thế nàng ấy xoa xoa Phật châu Hồng Ngọc, quả thật mỹ bạo!
"Ừm, nàng là bằng hữu của ta." Yến Dương Thiên gật đầu, căng thẳng nhìn chằm chằm hai phe.
"Màu máu, nguyên bản không thuộc về đại lục này. Có khi ngươi còn không biết hàm nghĩa của chuỗi Phật châu trên tay, bởi vì nó căn bản không thuộc về ngươi!" Con ngươi Sương Hoa trầm xuống, Loan Nguyệt Đao trong tay toả sắc vàng mãnh liệt, mơ hồ lộ ra một tia khí lạnh!
Tình cảnh này lại làm cho Yến Dương Thiên trợn to hai mắt, lôi kéo Yến Tiểu Điệp, bay đến bên người Mộc Thủy Vân, bắt được cánh tay của nàng: "Đi mau!"
"Các ngươi muốn trốn sao?" Sương Hoa quát chói tai, hai Loan Nguyệt Đao lập tức phi kích, tia sáng màu vàng kịch liệt thiêu đốt, y như muốn đốt cháy không khí, bên tai xoay chuyển nổ vang, băng sương cũng lần lượt đông lại!
Yến Dương Thiên kinh hồn thả ánh sáng, nhưng tông cấp trước sau cùng thánh cấp tồn tại chênh lệch, hắn căn bản không có cách nào đánh thắng nàng ta, chỉ có thể tận lực chống lại!
Mộc Thủy Vân phất tay biến ra một tia sáng màu vàng, tạm thời chặn lại song đao, đan điền cấp tốc vận chuyển, lưỡi đao xẹt qua lồng ánh sáng, sắc mặt của nàng có chút tái nhợt.
Yến Dương Thiên thấy thế lôi kéo hai người, cực nhanh bay khỏi nơi đây!
Phịch một tiếng, hai đạo lệ quang đột phá lồng ánh sáng rồi nhanh chóng truy kích bọn họ. Bầu trời thoáng chốc toả ánh sáng ra, Sương Hoa ác liệt, khóe môi trào phúng: "Ta sẽ cho các ngươi biết rõ sự chênh lệch giữa thánh cấp nhất cảnh và thánh cấp đỉnh cao!"
Hai loan đao cấp tốc xoay tròn, xa xa nhìn tới, chính là hai đạo lưu quang màu vàng cực nhanh, mạnh mẽ nổ vang, lặng lẽ thả ra cảm giác lành lạnh băng sương, uy hiếp ba người!
Mộc Thủy Vân quay đầu lại, nhưng giật nảy cả mình, hai đạo lệ quang gần trong gang tấc, bầu trời lại có hoa đào bay bay, hương thơm ngào ngạt tràn ngập trong không khí!
Mộc Thủy Vân nhảy dựng, là nàng!
Hai đạo lệ quang giống như bị một luồng khí tức vô hình cách trở, bất luận phát huy sức mạnh thế nào đều không thể xuyên qua tầng bình phong trong suốt kia. Mộc Thủy Vân yên ổn không ít, cùng huynh muội Yến gia tăng nhanh tốc độ, thẳng đến Phi Vân Sơn Trang!
Sương Hoa đầy mắt kinh nộ nhìn hoa đào bay lả tả, song đao bị một luồng khí lực bắn ngược trở về, lúc tiếp ở trong tay thì hai tay tê rần, cảm giác đau đớn xung kích tâm tư của nàng, trong lòng run rẩy một hồi, nhanh chóng thoát ly nơi đây!
Hoa đào đình chỉ tung bay, từ từ tiêu tan ở trên bầu trời...
Mộc Thủy Vân đạp khí nhảy lên trời cũng không ngừng quay đầu lại nhìn xung quanh, thấy mấy cánh hoa kia đã không gặp , trong lòng chẳng biết vì sao có chút thất lạc.
"Phía trước chính là Phi Vân Sơn Trang. Thủy Vân, ngươi không sao chứ?" Yến Dương Thiên lo lắng nhìn nàng, muốn xác định nàng vô sự.
"Ta tu vi bây giờ cao hơn ngươi a, câu nói này ta hỏi ngươi mới đúng, ngươi không sao chứ? Nữ nhân kia có làm ngươi bị thương không?" Mộc Thủy Vân ôn hòa nhìn hắn, tròng mắt lấp loé vui mừng, lấy thực lực tông cấp đỉnh cao của Yến Dương Thiên, hoàn toàn không có khả năng đánh thắng, nhưng hắn lại vì nàng mà ra tay, đối kháng nữ nhân kia, có chút chua xót, nàng nói: "Ban nãy ngươi di chuyển, nữ nhân kia tu vi ở thánh cấp đỉnh cao, e là chỉ cần nhúc nhích ngón tay đã có thể giết chết ngươi rồi, ngươi không muốn sống nữa sao?"
"Hiện tại không phải là không có chuyện gì sao, huống hồ chúng ta là bằng hữu, ta làm sao sẽ bỏ lại bằng hữu mà đào tẩu đây? Cho dù Yến Dương Thiên ta là người bình thường không có tu vi, ta cũng hiểu được hàm nghĩa của hai chữ 'nghĩa khí'. Ngươi yên tâm đi, chờ ta chiếm được thần khí tăng cao tu vi, ta liền có thể bảo vệ ngươi, không để cho người khác thương tổn ngươi." Yến Dương Thiên khẽ mỉm cười, khuôn mặt anh tuấn nổi lên một vệt đỏ sậm, mũi chân đạp nhẹ một chút, tăng nhanh tốc độ.
Mộc Thủy Vân nhắm hai mắt lại, cũng tăng nhanh tốc độ, câu nói chiếm được thần khí kia nhắc nhở nàng, nếu muốn tăng cao tu vi, nhất định phải mạo hiểm, đạo lí này, nàng làm sao sẽ không hiểu. Chỉ có đạt được thành tựu đó mới có thể xé rách không gian, trở về hiện đại. Như vậy, liền dựa vào cơ hội lần này, đến núi Tiêu Dao tìm tòi một phen!
Cứ việc Yến Dương Thiên che giấu rất tốt, cũng không cách nào giấu giếm được Yến Tiểu Điệp cách hắn gần nhất, đảo mắt một cái nhìn về phía nữ tử hào hiệp phi hành ngang hàng, trong lòng chẳng biết vì sao nổi lên một cảm giác quái dị. Ca ca nói đến hai chữ "bảo vệ", vì sao lại đỏ mặt, lẽ nào ca ca yêu thích cô gái này? Sợ là chỉ có một lí do này có thể giải thích.
Khi biết được cô gái này tương lai có thể trở thành Đại tẩu của nàng, Yến Tiểu Điệp lập tức hưng phấn, cô gái đặc biệt xinh đẹp như thế trở thành Đại tẩu, thật là một sự tình tươi đẹp cỡ nào, haha, nàng thật chờ mong!
Đẩy ra sương mù, sơn trang hùng vĩ xuất hiện trước mắt, ba người vững vàng đáp xuống mặt đất. Hai hộ vệ gác cổng lập tức cung kính bẩm báo: "Thiếu chủ, các chưởng môn đã tề tụ ở tiền thính, Nguyên Hải đại sư cũng đến."
"Thủy Vân, chúng ta vào thôi." Yến Dương Thiên muốn kéo tay Mộc Thủy Vân, dừng một chút, trong lòng do dự.
Mộc Thủy Vân cũng không lưu ý chi tiết này, phóng tầm mắt tới, sơn trang bố cục rõ ràng, cách đó không xa, lầu các u tĩnh trang nhã, nhưng ẩn ẩn khí thế huy hoàng, trong sân thanh nhã, trăm hoa đua nở, mùi thơm nức mũi, nàng nhắm mắt nhẹ ngửi, cười nhạt: "Quả thật rất đẹp, rất thơm, cũng có một loại khí thế rộng rãi."
"Đa tạ khen tặng, Thủy Vân, ngươi cũng có thể vừa đi vừa cẩn thận xem xét." Yến Dương Thiên che giấu rung động trong lòng, đi vào trước, thời điểm ban nãy kề cận nàng, hắn đã suy nghĩ gì? Vì sao tim đập nhanh như vậy? Hắn chỉ biết hắn rất thích tiếp cận cô gái này, nếu trời cao có thể cho hắn thêm một cơ hội, vòng xoáy vàng cuốn mãnh liệt hơn một chút, hắn sẽ hảo hảo nắm lấy!
Càng đến gần thì càng tràn ngập một cỗ khí tức trang nhã, đình đài lầu các, thuỷ tạ điêu lan, hoàn toàn là hình tượng cổ đại lý tưởng. Tuy rằng rất mỹ nhưng nàng chung quy vẫn là người hiện đại, trước sau phải trở về. Còn có thân nhân của mình, nàng biến mất không còn tăm hơi, cha mẹ nhất định sẽ lo lắng. Nàng không nỡ rời đi bọn họ, vì lẽ đó, nhất định phải dùng hết khả năng tu luyện sớm ngày đạt đến đỉnh cao, cũng có thể về sớm một chút nhìn thấy cha mẹ.
Hai nam tử gác cổng kinh ngạc nhìn nữ tử đi bên cạnh thiếu chủ, dung nhan thuần tịnh cho người ta một cảm giác không nói nên lời, khuynh thành tuyệt sắc, bốn chữ hoàn toàn có thể dùng ở trên người nàng. Hai người liếc mắt nhìn nhau, cười thầm, thiếu chủ lúc nào gặp phải một cô gái xinh đẹp như thế. Hai người đi chung với nhau, đúng là rất xứng đôi!
"Khụ, đây là thiếu chủ phu nhân tương lai của các ngươi cũng chính là Đại tẩu của ta. Tản ra, nói cho mọi người đều biết, tuyệt đối không thể thất lễ!" Thấy hai người đi đến tiền thính, con ngươi Yến Tiểu Điệp trở nên giảo hoạt, bên môi ý cười càng lớn. Ca ca, huynh nhất định phải nắm chặt lấy cơ hội, nữ nhân xinh đẹp rất nhiều, nhưng nàng chọn trúng cô gái này, nghĩ muốn làm Đại tẩu của nàng thì phải đặc biệt chút, nàng tuyệt đối sẽ không bỏ qua!
"Nguyên lai chúng ta đoán trúng rồi! Chúc mừng thiếu chủ, thiếu chủ phu nhân thật là đẹp!" Hai tên thủ vệ lập tức ôm quyền chúc mừng, dự định sau đó đem tin tức tốt này nói cho cả toàn trang, xem ra là sắp có chuyện vui nha!
"Hắt xì!" Đang quan sát kiến trúc cổ đại, Mộc Thủy Vân tự dưng lại hắt hơi một cái, Yến Dương Thiên lập tức khẩn trương: "Có phải là bị dính phong hàn?"
"Không có chuyện gì, phỏng chừng là có người đang nhắc tới ta." Mộc Thủy Vân khoát tay, ánh mắt đảo một cái, hiếu kỳ nói: "Bảo bối trên núi Tiêu Dao thật sự rất nhiều sao?"
"Sao thế, ngươi cũng có hứng thú hả?" Yến Dương Thiên thấy nàng hiếu kỳ, lúc này vỗ đầu một cái, vui vẻ nói: "Ngươi nhìn đầu óc của ta a, trước đó ta cho rằng ngươi không có nửa điểm tu vi, vì lẽ đó cũng không kể cho ngươi nghe đại lục thiên Nam địa Bắc*. Giờ khắc này không cần nữa rồi, ngươi theo ta cùng đi tiền thính, tiện thể nhận thức các chưởng môn. Hành trình đến núi Tiêu Dao lần này, ngươi cùng chúng ta đi đi!"
*trời Nam đất Bắc
"Ta đi gặp chưởng môn các phái, việc này thích hợp sao?" Mộc Thủy Vân kinh ngạc, nhưng đáy mắt thoáng qua ý cười, kỳ thật lấy thánh cấp tu vi này, hoàn toàn có điều kiện khai tông lập phái.
"Có gì không thích hợp chứ, lấy thánh cấp tu vi của ngươi, đủ để cùng bọn họ đứng ngang hàng! Người Yến Dương Thiên ta đề cử, ai dám không phục!" Yến Dương Thiên không nói gì, lôi kéo tay nàng đi vào tiền thính.
Yến muội muội manh động dễ sợ =))

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play