Editor: Cao Hàn Thần (Choy Shinhwa)
Ánh sáng của Huyết Phật châu vẫn lộng lẫy như mặt nước yên tĩnh, không chút biến hóa.
Mộc Thủy Vân nở nụ cười, trong đêm tối, không khỏi ngáp dài một cái, nhưng trong lòng lại đang suy nghĩ, phía sau vách núi Dược Tiên Cốc, là chỗ bọn họ ở sao?
Tâm tư trằn trọc, Mộc Thủy Vân hơi nhướn mày, nghiêng đầu nhìn góc tối gần đó, đột nhiên dáng người lóe lên, rời khỏi nơi này, bay đi.
Một bóng đen từ góc tối chui ra, trực tiếp đuổi theo Mộc Thủy Vân.
Bạch y lăng không bay lượn, nguyệt quang mê say, mái tóc dài thượt của Mộc Thủy Vân bay loạn, thân thể thướt tha càng khiến nàng giống tuyệt thế giai nhân.
Phong thái mỹ lệ như vậy khiến người truy kích sững sờ, nhưng trong nháy mắt tỉnh táo lại. Trong tay hắn đột nhiên tỏa ra một đám lửa, điểm quỷ dị chính là, đoàn hỏa diễm này là màu đen.
Hắc diễm cháy hừng hực, chu vi xung quanh được bao vây bởi một tầng hào quang màu vàng hoa lệ, hô một tiếng, đánh thẳng đến sau lưng Mộc Thủy Vân.
Mộc Thủy Vân lắc mình trốn thoát, nhìn thấy màu sắc của ngọn lửa thì giật nảy mình, cõi đời này còn có ngọn lửa màu đen? Quả thật là khó tin nổi.
Khi lắc mình, nàng cũng đã cảm nhận được uy lực của cỗ hỏa diễm này, tuyệt đối không thua kém Kim Mang Hỏa của Diệp Cổ, coi như Hỏa Phượng Liệt Dương của Liệt Phong ở đây, chỉ sợ cũng phải bái phục chịu thua cỗ hắc diễm này.
Phốc một tiếng! Hỏa diễm màu đen trực tiếp bạo phát giữa núi rừng, thiêu đốt toàn bộ cây cỏ xung quanh. Dưới đêm trăng yên tĩnh, khói bụi gay mũi tỏa ra khắp nơi.
Thân thể Mộc Thủy Vân nghiêng về phía sau, dáng người duyên dáng phiên nhiên bay ngược, mũi chân mềm mại điểm một cái, vững vàng đáp xuống một nhánh cây tinh tế. Dưới ánh đêm, y phục màu trắng rất nổi bật, tư thái càng thêm thung nhiên.
Hai tay nam tử dang ngang, tương tự như nàng rơi vào ngọn cây đối diện hơn mười mét, điều khiến Mộc Thủy Vân kinh ngạc chính là trên mặt của hắn có che một mảnh vải đen.
Chẳng lẽ người cổ đại ai cũng thích che mặt giả vờ thần bí hay sao? Hình như nàng quên, trước đó nàng cũng che mặt giả vờ thần bí.
"Ta cảm nhận được khí tức quái dị trên cơ thể ngươi. Ta có hứng thú với vật ở cổ tay ngươi, không bằng ngươi lưu nó lại đi." Thanh tuyến của nam tử trầm thấp ám ách, đôi lông mày vừa đậm vừa phi dương, hai mắt thâm thúy, quan sát nhất cử nhất động của nữ tử đối diện, bao quát khuôn mặt lãnh đạm nhưng gò má lại cực kỳ tinh khiết kia.
"Phốc, ta chưa từng thấy có người cướp đoạt trắng trợn như vậy. Muốn từ trên người ta lấy đồ vật, ngươi cũng phải ước lượng bản lãnh của mình trước mới được nha." Mộc Thủy Vân khẽ mỉm cười, hai tay ôm ngực, không có bất kỳ sự sợ hãi nào.
Thấy nàng hờ hững tự nhiên như vậy, hai mắt nam tử lóe lên một tia giận dữ, hai tay đột nhiên giơ ra, bàn tay hướng lên trên, hai luồng hỏa diễm màu đen phân biệt vọt lên: "Tôn cấp tam cảnh, trẻ tuổi như vậy liền đạt được, quả thật có chút tư bản. Đáng tiếc, đêm nay ngươi gặp phải ta. Lúc nãy ngươi trùng hợp né được, nhưng hiện tại không dễ như vậy đâu!"
Cơn gió lãnh lệ mang theo sức mạnh tà tứ cực nóng của hỏa diễm, một khắc cũng không dừng gào thét đánh tới.
Mộc Thủy Vân hơi nhướn mày, xoay tròn bay lên không, hai ngọn lửa đen một trước một sau bay về phía nàng, hoàn toàn không cho nàng thời gian để thở.
Hai ngọn lửa tự động tách ra hóa thành mấy chục ngọn lửa từ bốn phương tám hướng bay đến, vây công xung quanh Mộc Thủy Vân.
Phịch một tiếng! Một tia sáng vàng sẫm bổ xuống, diễm quang tứ phía lập tức bị đánh tan, nhưng ngưng tụ thành một đoàn khói lửa sáng chói như ánh đèn không bao giờ tắt, một khí thể phá không bao giờ tan, thời thời khắc khắc quấn quanh bên người Mộc Thủy Vân.
Nóng quá! Nhiệt khí vô biên chậm rãi áp bức, quả thật còn mạnh hơn cả thử thách băng hỏa ở cầu Độ Tiên nữa.
Mồ hôi chảy xuôi xuống gò má, Mộc Thủy Vân cầm kiếm che ở ngực, kiếm quang sắc bén và kinh văn bao lấy cơ thể nàng, tạm thời có thể chống lại chu vi tập kích của hỏa diễm.
Phong thái Mộc Thủy Vân vừa triển lộ làm nam tử giật mình, cặp mắt gắt gao chăm chú nhìn hoa quang vàng sẫm toả ra trên trường kiếm, hắn có thể cảm nhận được những chuỗi kinh văn kia tỏa ra sức mạnh thần thánh, cái này hẳn là một thanh thần kiếm Phật quang!
Không nghĩ tới trên người cô gái này đâu đâu cũng có bảo bối, ngoại trừ chuỗi Phật châu tinh xảo trên cổ tay nàng thì thanh kiếm này cũng tương đối hấp dẫn hắn.
Nam tử ngửa mặt lên trời cười nói: "Đêm nay thật là rất đáng giá, Phật châu cùng thần kiếm, ngươi đều phải lưu lại cho ta!"
"Nằm mơ." Mộc Thủy Vân đối với bộ dạng thèm nhỏ dãi của hắn hết sức xem thường, Hồn Nghiệp Kiếm trong tay chỉ thẳng lên trời.
Nam tử giật mình nhìn sang, một vệt màu vàng óng ánh uốn lượn trên đỉnh đầu của hai người, khi ngôi sao lóe lên, một sinh vật to lớn chậm rãi hiện ra.
Nhìn thân ảnh càng ngày càng lớn, nam tử suýt nữa trừng rớt tròng mắt, đây hẳn là một con Thần Long cự bá màu vàng, mặc dù nó chỉ là hư ảnh, nhưng uy thế của thần thú thượng cổ không ngừng tản ra, linh hồn của hắn đột nhiên mạnh mẽ run lên, trái tim suýt chút nữa liền ngừng đập.
Hai người gây ra tiếng vang lớn như vậy, rất khó không kinh động đến người của Dược Tiên Cốc. Vân Ngũ Châu cùng hai tên tiên tôn lập tức phi thân ra, giật mình nhìn một màn ở phương xa kia.
Đệ tử đang ngủ trong cốc thi đa số đều bị đánh thức, nhanh chóng bay ra ngoài nhìn. Lúc nhìn đến một con rồng cực lớn xuất hiện trên bầu trời thì có mấy người bị dọa sợ, bất tỉnh.
"Má ơi, một con rồng thật là lớn! Muốn phá banh bầu trời thật à?"
"Mau nhìn cô gái kia! Nàng đang đứng ở trên đầu con rồng! Hù chết ta rồi!"
Mọi người không dám tin tưởng, ngay cả Vân Ngũ Châu đều suýt nữa trừng lòi mắt, Lâm Pháp và Chúc Thu Nguyệt nói không nên lời, hai mắt tập trung nhìn bạch y nữ tử, tâm mỗi người đều phải rung động. Dung nhan mỹ hảo này thật sự rất sạch sẽ thuần khiết, cho dù trải qua linh khí thiên địa tinh chế lại khuôn mặt, cũng không thể có cảm thụ trong suốt tuyệt nhiên thế này được.
"Mộc Thủy Vân!" Thượng Quan Ngân giật nảy mình, gọi ra tên của nàng.
Vân Ngũ Châu xúc động, con ngươi ẩn một tia dị dạng: "Chẳng lẽ nàng chính là nữ tử thánh cấp ngăn chặn được Linh hồn nguyên châu bạo phát?"
"Thánh cấp? Ngươi mở to hai con mắt nhìn rõ ràng ánh sáng xung quanh nàng đi! Kim tôn khí, đó là kim tôn khí thuần khiết!" Lâm Pháp suýt ngất, may mà Chúc Thu Nguyệt đỡ lấy hắn, mới không mất mặt xấu hổ.
Cách ước hẹn ở núi Tiêu Dao chưa đến nửa tháng, mà nữ tử này lại đột phá nữa rồi, quả thật là lần đầu tiên từ khi khai thiên tích địa!
Vân Ngũ Châu thật sự chấn kinh rồi, Túc chủ Huyết Phật châu sao lại xuất hiện ở Dược Tiên Cốc của hắn? Hơn nữa còn gọi ra một con Thần Long uy vũ, đây là tình huống gì?
Thân rồng bành trướng tới trình độ nhất định, Mộc Thủy Vân thong dong nở nụ cười, cũng không cùng nam tử kia nói nhảm thêm nữa, ngón tay ngọc nhỏ dài nhẹ nhàng hơi động, Kim Long dưới thân trừng hai con ngươi to như đèn lồng, phun long tức ra.
Cỗ long tức này dĩ nhiên là màu vàng, đó là kim tôn khí trong đan điền Mộc Thủy Vân, Kim Long dưới thân nàng rất giống với hình ảnh lúc đối nghịch với nàng ở Ẩn Tinh Vực.
Long tức này tự nhiên tràn ngập vô số kiếm khí sắc bén. Thống khổ lúc trước nàng phải chịu đựng, nhất định phải để nam nhân không biết lượng sức mình này nếm thử.
Cảm thụ long tức ác liệt xông tới trước mặt, hai mắt nam tử càng thêm hung ác, hai tay đột nhiên nắm lại, một đoàn hắc diễm hừng hực bốc lên, so với lúc nãy càng thêm mãnh liệt, một khi diễm hỏa ngưng tụ, liền bị ném lên trời nghênh đón long tức, sức mạnh của hai người va chạm vào nhau, ầm một tiếng, không khí bốn phía mạnh mẽ vặn vẹo một hồi.
Mọi người giật mình không thôi, Vân Ngũ Châu nhìn ngọn lửa đen bạo phát kia, hai mắt đột nhiên co lại, tiên linh chi tức trong cơ thể mơ hồ rung chuyển.
Lâm Pháp và Chúc Thu Nguyệt đồng thời cả kinh, bọn họ cũng cảm nhận được linh hồn lay động. Một khi thăng cấp vào tiên cảnh, thế gian này căn bản không có sức mạnh nào có thể uy hiếp bọn họ, thế nhưng lúc này, hắc diễm quỷ dị kia lại có thể khiến cho bọn họ kinh sợ.
Nổ tung oanh động, Mộc Thủy Vân cùng nam tử kia đồng thời lùi về phía sau mấy chục mét, đều không thể tin tưởng được nhìn đối phương.
Tay Mộc Thủy Vân cầm Hồn Nghiệp Kiếm khí thế quanh thân vẫn không ngừng tăng vọt, nam tử đối diện kia lại vẻ mặt lạnh lẽo, bất chấp tất cả lập tức ngưng tụ hắc diễm một lần nữa.
Sau kia thử uy lực của hắc diễm kia, Mộc Thủy Vân làm sao lại cho hắn có cơ hội thứ hai ngưng tụ ngọn lửa quỷ dị đó, nàng không ngừng xoay tròn, sợi tóc tung bay, cánh tay nàng vung lên, một kiếm khí màu vàng sẫm như sóng dữ gào thét đánh thẳng nam tử. Hắn muốn ngưng tụ cũng không thể nào nhanh bằng kiếm khí của nàng.
Kim tôn khí tức dồi dào lan tỏa khắp trời đất, nam tử đột nhiên ngửa mặt lên trời gầm rú một tiếng, khí thế quanh người tăng vọt. Để đối phó với kiếm khí hung hăng uy mãnh kia, diễm hỏa của hắn cháy rực tạo thành một con sói to lớn phía sau lưng.
Mắt sói đỏ như máu, mạnh mẽ trừng nàng, rít gào giữa trời, lập tức xông về phía kiếm khí.
Tiếng vang chấn động đến mức những đệ tử kia choáng váng đầu óc, mắt nổ đom đóm.
Vân Ngũ Châu thấy thế liền vung tay áo một cái, một đạo sương mù màu tím nhạt nhẽo trong nháy mắt bao trùm cả hai bên đang giao chiến.
Phịch một tiếng! Thân hình Kim Long và Hắc Lang tiêu tan, hoàn toàn sụp đổ, hình thành một sự gấp khúc vặn vẹo.
"Hai tên tiểu bối to gan dám ở Dược Tiên Cốc tranh đấu, quấy nhiễu đệ tử của ta tu hành, làm sao có chuyện đó!" Một tiếng quát phảng phất truyền khắp thiên địa, sức mạnh tiên cấp một khi phóng ra liền lập tức có tác dụng.
Đầu Mộc Thủy Vân và nam tử không khỏi đau nhức. Thanh âm xa tận chân trời, lại gần ngay trước mắt, ngăn lại chân khí trong cơ thể bọn họ, ngăn cản trận giao phong kế tiếp.
Nam tử híp mắt, vội vã nhìn cung điện phía xa xa, ba vệt sáng bay tới, nhất định là tiếng vang bọn họ gây ra đã kinh động tới Vân Ngũ Châu, nếu bị hắn ta biết được thân phận nhất định sẽ làm hỏng đại sự, hắn phải lập tức rời đi.
Mộc Thủy Vân nhìn thấy được suy nghĩ của hắn, cảm giác đau đớn giảm bớt không ít, cao thủ tiên cấp thật là không thể khinh thường, bọn họ cách Dược Tiên Cốc rất xa, mà vẫn kinh động tới Vân Ngũ Châu, nhân gia quát một tiếng liền ung dung chế trụ bọn họ, có thể thấy được sức mạnh tiên cấp mạnh mẽ cỡ nào.
Tác giả có lời muốn nói: Giải trí phường.
Tân Tinh giải trí phường. Diện đàm luận tụ một đường. Quan tâm tân tinh sinh ra, chứng kiến nữ thần quật khởi. Để chúng ta dũng cảm tiến tới, hướng tình cảm sâu tận tâm linh.
MC: Thủ hộ yêu, thủ hộ tình, hoan nghênh trở về Tân Tinh giải trí phường. Chúng ta lại tiếp tục phỏng vấn Tuyết Phong tiểu thư mỹ lệ lãnh ngạo (che miệng cười). Kỳ thật rất muốn hỏi một câu, tóc bạc của Phong nhi là tẩy nhuộm ở đâu? Hơn nữa hình tượng này quá mức quyến rũ phong tình, quả thật kiêu ngạo như nữ vương. Đến tột cùng là stylist nào thiết kế cho ngươi? Chia sẻ với mọi người một chút được chứ?
Tuyết Phong: (quyến rũ cười) Stylist này xa tận chân trời lại gần ngay trước mắt, chính là ta. Màu tóc, là bạc tự nhiên nha. Là dưới ánh trăng, từ từ lột xác. (dưới ánh trăng lóng lánh, ngươi đáng giá được nắm giữ ~)
Khán giả khiếp sợ, mái tóc bạc này lại là kiệt tác của ánh trăng, thật sự là khiếp hồn.
MC: (chấn động, cảm thán) Quá đẹp. Lẽ nào là do tiếp xúc nguyệt quang ở Tà Minh Chi Giới quá lâu, dẫn đến sắc tố đen lắng đọng, sắc tố bạc tăng lên sao? Đây so với bất kỳ một chai thuốc nhuộm tóc nào đều có tác dụng tốt hơn, hơn nữa không tổn hại chân tóc. (thay đổi màn ảnh) Ta muốn nói một câu, đại gia có thể giải sầu bằng cách ngồi dưới ánh trăng nhiều hơn, xúc tiến huyết dịch tuần hoàn, lắng đọng sắc tố đen nha.
Mộc Thủy Vân: (cười nhạt) Đại gia có thể hẹn hò dưới trăng, rất lãng mạn. Đặc biệt là trong một rừng hoa đào mỹ hảo, ngươi sẽ cảm thấy vẻ đẹp dưới làn hoa đào càng thêm động phách kinh hồn.
Bởi vì phần sau liên quan đến giao lưu tình cảm, cho nên tạm mời Diệp tiên sinh cùng Tư Đồ tiên sinh lui về hậu trường.
MC: Nói đến hoa đào, chúng ta muốn hỏi hai vị một chút, rừng hoa đào này có điển cố gì không?
Tuyết Phong trầm mặc.
Mộc Thủy Vân ôm nàng: (ánh mắt xa xăm) Chỉ có thể nói, tình cũ không rủ cũng tới. Bằng hữu nào đã xem qua phần 1 Linh Kiếm Ngộ Tiên, thì cũng biết một đoạn cảm tình không mấy tốt đẹp giữa Tuyết Phong và Nguyệt Lạc rồi. Rừng hoa đào trong ấn tượng của ta tràn ngập lãng mạn cùng mỹ hảo, nhưng ta không biết sự mỹ hảo đó có thể hại người. Nguyệt Lạc lựa chọn giáng cho Tuyết Phong một đòn, nàng vì đó mà chịu chết, cũng chịu đựng linh hồn xé rách thống khổ dằn vặt suốt trăm năm. Làm người yêu Tuyết Phong, ta rất đau lòng nàng. Kiếp này, ta chắc chắn sẽ không làm cho nàng có nửa điểm khổ sở nào nữa. Ta chỉ muốn nói với Nguyệt Lạc, ngươi và Thanh Linh hảo hảo đi, Tuyết Phong sẽ không bao giờ nhớ đến ngươi nữa.
Mọi người cuồng hãn.
MC: (lau mồ hôi) Thế nhưng chúng ta rất muốn biết tâm ý của Tuyết Phong, nàng có phải đối với Nguyệt Lạc vẫn nhớ mãi không quên?
Tuyết Phong: (bình tĩnh) Trước kia ta đối với Nguyệt Lạc quả thật có tình nhưng nàng chung quy không phải phu quân của ta. Thống khổ vô tận đã chia năm xẻ bảy trái tim của ta, Thủy Vân đến, để ta thấy một ánh rạng đông. Ông trời đưa một người si tình như thế đến bên cạnh ta, ta tất nhiên là muốn quý trọng. Ta chỉ muốn nói với Nguyệt Lạc một câu, yêu ngươi quá cực khổ, từ bỏ ngươi, ta lại hạnh phúc.
Mộc Thủy Vân kích động rơi lệ ôm Tuyết Phong vào ngực, nếu như không có hàng nghìn con mắt khán giả đang nhìn chằm chằm, phỏng chừng sẽ không kìm lòng được mà hôn lên môi ai kia.
MC: (cảm động) Tình yêu của các ngươi làm người ta ước ao lại đau lòng. (bình phục) Phần trước, số lần các ngươi ở chung đã ít lại càng ít, điều này làm cho fan rất ức chế. Như vậy ở phần sau tình cảm có thể từ từ tăng nhanh hay không?
Mộc Thủy Vân: Tự nhiên. Sau khi ta và Tuyết Phong cùng nhau, lúc nào cũng không muốn chia lìa. Phần sau của bộ phim sẽ lấy triền miên làm chủ đề, ngươi biết đó, bất kể là diễn viên hay khán giả, đều muốn có xôi thịt để ăn.
Tuyết Phong: (quyến rũ cười) Được bầu bạn thật thích thú làm sao.
MC: Hãn!
Mộc Thủy Vân: Phu nhân... Nàng còn ăn chưa no à...
Tuyết Phong híp mắt cười.
MC: (mau mau ngăn cản, đem hài hòa phát dương quang đại) Thật là một đôi quyến lữ ân ái, khó bỏ khó phân (vỗ tay). Được rồi các bằng hữu, hôm nay chấm dứt ở đây. Kỳ tới của giải trí phường đang trong giai đoạn chuẩn bị, không chỉ có thăm hỏi, mà là sẽ tăng cường một ít phân đoạn trong phim nha. Kỳ tới, chúng ta sẽ cho mời hai vị mỹ nữ nhân vật chính, cùng những vai phụ chủ yếu, lần lượt lên sàn. Tạm biệt và hẹn gặp lại.
Tuyết Phong, Mộc Thủy Vân, Diệp Cổ, Tư Đồ Liên Thành: Bye bye.
Tân Tinh giải trí phường. Diệu đàm luận tụ một đường. Quan tâm tân tinh sinh ra, chứng kiến nữ thần quật khởi. Để chúng ta dũng cảm tiến tới, hướng tình cảm sâu tận tâm linh. Kỳ tới, thỉnh chờ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play