Editor: Lâm Tuyết Thần (Rainie Bomkum)
Chỉ thấy Thanh Phong đạo trưởng mặt đầy dữ tợn, thả ánh vàng quanh thân, Thanh Phong Khí của hắn hướng về các chưởng môn mạnh mẽ xuất kích, chân khí mãnh liệt khiến tóc hắn rối tung, đạo bào bị gió thổi bay phần phật, cả người y như một con rắn dài ngoằng, vòng quanh thân thể các vị chưởng môn.
Chu Vĩnh tránh né trong chớp mắt, hai lưỡi búa liền đánh xuống, bầu trời một trận nổ vang, nương theo một tiếng kêu khẽ, linh chi hư huyễn hoa mỹ từ mặt đất mọc lên, đem Thanh Phong nhốt ở bên trong. Lâm Phàm Chi vừa thu lại hai tay, mọi người kinh ngạc, Lâm Phàm Chi này khi nào thì trở nên lợi hại như vậy?
Mộc Thuỷ Vân thấy tình cảnh này liền khẳng định bọn họ rơi vào trận pháp nào đó mà nàng không biết tên, trái lại cha con Yến gia cùng Nguyên Hải đang yên lặng ngồi thiền. Đây chính là tâm tình biến ảo, các vị chưởng môn kia tâm không tĩnh, từ đầu đến cuối chỉ muốn tranh cướp bảo bối, nên không cẩn thận đã rơi vào trận pháp mê hoặc tâm trí, dựa theo hướng đi của trận pháp và tâm ma khống chế, dẫn đến hiện tại tự giết lẫn nhau!
"Liên thủ nhanh, diệt trừ lão đạo này!" Lâm Phàm Chi hét lớn một tiếng, mọi người lập tức tụ lại một chỗ, thế nhưng trong không khí bỗng dưng lưu động vài tia sáng màu đỏ, khi bọn họ nhìn thấy những tia sáng đó, trong đầu đau xót, đáy mắt từ từ khôi phục thanh minh.
Thanh Phong tức giận muốn ra tay thì lại thấy những tia sáng đỏ quấn quanh thân thể hắn, bầu trời ầm ầm rung chuyển, cảnh tượng xấu xí lập tức quy về bình tĩnh, bóng cây vẫn chặt chẽ che chắn đất trống, dưới ảnh hưởng của Huyết Phật châu, các chưởng môn đột phá trận pháp.
"A di đà Phật, đây là Mê Hồn Trận, nó bắt giữ tâm ý tàn nhẫn muốn tranh cướp bảo bối của từng người, muốn phá tan trận pháp, trừ khi từ bỏ tham niệm, các ngươi lại đem tham niệm này kiên trì tới cùng, e rằng đến chết cũng không đột phá được. Mộc cô nương bất đắc dĩ mới phóng ra Huyết Phật châu, hỗ trợ các ngươi phá trận. Bằng không, các ngươi sẽ vĩnh viễn bị vây trong trận pháp tối tăm không thấy ánh mặt trời này, mãi đến chỉ còn một người sống sót, cũng sẽ tinh thần tan vỡ, bị tử vong nuốt chửng." Nguyên Hải đan hai tay, nhìn những lão chưởng môn và đệ tử của bọn họ trông khá chật vật, không nói gì, những người này không có ai tu vi dưới thánh cấp cả, lại ngay cả năng lực khống chế bản thân tâm cũng không có, còn đàm luận sang tông lập phái hay giáo dục đệ tử cái gì, đây không phải là dạy hư con cháu rồi sao?
Mộc Thuỷ Vân đem Phật châu quấn quanh cổ tay, liếc Thanh Phong sắc mặt bình tĩnh, nhàn nhạt nói: "Trong số các chưởng môn chỉ có Thanh Phong Khí của ngươi là tinh khiết nhất, nhưng điều khiến ta bất ngờ chính là ngươi cũng trúng chiêu."
"Đa tạ Mộc cô nương cứu giúp, Thanh Phong ta vô cùng cảm kích." Thanh Phong thở dài, lúc nãy hắn cũng không biết làm sao, trong lòng giống như bị một nguồn sức mạnh khổng lồ khống chế, chỉ muốn diệt trừ đối thủ, nhưng chưa từng nghĩ tới hắn đã bị trận pháp ràng buộc tâm trí, suýt nữa tổn thương các chưởng môn khác, đối với chuyện này, hắn thật không còn thể diện nào, chắp tay nói: "Mấy vị, lúc nãy thật sự là xin lỗi."
"Nào có nào có, lúc nãy chúng ta cũng bị rơi vào trận pháp. Mơ mơ màng màng liền tấn công, đạo trưởng không lấy làm phiền lòng mới tốt." Chu Vĩnh liền đại biểu mọi người đứng ra xin lỗi, trong lòng ẩn ẩn quái dị, lại nói: "Nơi này cách núi Tiêu Dao còn có hơn trăm dặm thì gặp phải trận pháp này, nếu tiếp cận dãy núi, thật sự không biết sẽ có trận pháp quỷ dị gì đang chờ đợi chúng ta nữa, ta không dám tưởng tượng."
"Ta đoán ý nghĩ của các tiên nhân cũng giống các ngươi, đều không muốn người khác chiếm đoạt được bảo bối nên mới bố trí những trận pháp mê hoặc tâm trí này. Toàn bộ quá trình các ngươi rõ ràng nhất, Yến trang chủ cùng Nguyên Hải đại sư không có bị trận pháp mê hoặc, chỉ có các ngươi tâm tình bất định mới bị trận pháp có cơ hội lợi dụng. Nếu các ngươi có thể tĩnh tâm không nghĩ cách tranh cướp bảo bối, những trận pháp này tự nhiên sẽ mất tác dụng với các ngươi." Lời Mộc Thuỷ Vân nói không phải không có lý, thế nhưng muốn mấy lão chưởng môn này thanh tâm tĩnh khí, quả thật so với heo nái leo cây còn khó hơn.
Yến Dương Thiên liếc nhìn khuôn mặt căng cứng của mấy người đó, lắc đầu: "Chưa tới núi Tiêu Dao mà mọi người đã tự động rối loạn trận cước, nếu đến đó thật, gặp phải Tiêu Dao Trận trong truyền thuyết kia, ta xem các ngươi đến lúc đó sẽ làm thế nào. Một trận pháp cỏn con đã có thể mê hoặc tâm trí của các ngươi, vậy đừng nên nói tới chuyện sẽ liên thủ phá Tiêu Dao Trận do những tiên nhân kia bố trí."
"A di đà Phật, nếu muốn liên thủ phá trận, nhất định phải nghe theo Mộc cô nương, tâm yên tĩnh. Các ngươi xem sắc trời đi, đã sắp sáng rồi. Chúng ta là nên xuất phát, các vị chưởng môn phải xuất ra tâm niệm cứng cỏi hơn gấp mười nghìn, hai mươi nghìn lần, đối kháng trở ngại. Nếu các ngươi liền điểm ấy đều không làm được, bây giờ giải tán môn phái vẫn còn kịp, đừng làm một tên chưởng môn phế vật!" Nguyên Hải vỗ vỗ bụi bặm trên áo, đi tới bên cạnh Mộc Thuỷ Vân, hai người nhìn nhau nở nụ cười, không thèm chú ý đến vẻ mặt ngạc nhiên của mọi người, sóng vai tiến lên.
"Được rồi, thu lại tâm tư của các ngươi đi, lên đường thôi." Yến Hà sắc mặt trầm ổn, dẫn dắt đám thuộc hạ Phi Vân Sơn Trang đuổi theo, tuy rằng hắn không nói gì, nhưng sắc mặt lạnh lùng lại nói cho mọi người biết, hắn phi thường không thoải mái!
Thanh Phong lắc đầu, chỉ trách định lực của chính mình quá nông cạn, tu luyện nửa cuộc đời thật sự là đồ bỏ, mọi người nhìn nhau cười khổ, tuỳ tùng đi tới.
Càng tiếp cận núi Tiêu Dao, ở trong lòng mỗi người càng hưng phấn, khói nhiễu lững lờ, tràn ngập mảng lớn tiên linh khí, nếu không thể chiếm đoạt bảo bối, bọn họ cũng có thể mượn cơ hội này để tĩnh toạ tu luyện, dựa vào những tiên khí này, tu vi nhất định sẽ tăng lên!
Mọi người vẫn còn đang cân nhắc, nhưng Mộc Thuỷ Vân sẽ không bỏ qua thời cơ tu luyện tốt này, nàng không thèm nhìn tới các vị chưởng môn trừng mắt, tìm một nơi thanh tịnh, khoanh chân ngồi xuống, bắt đầu tĩnh tu.
"Phụ thân, phía trước chính là núi Tiêu Dao. Nguyên Hải đại sư cũng khôi phục tu vi, lấy lực lượng triển khai Phật quang thần thánh, cùng các vị chưởng môn liên thủ công phá trận pháp cũng không khó lắm. Ta ở lại chỗ này bồi Thuỷ Vân tu luyện, các ngươi vào trước đi." Yến Dương Thiên thấy tình cảnh này thì càng thêm không thể từ bỏ cơ hội ở cùng một chỗ với Thuỷ Vân, lại nói, nơi này là vùng hoang dã, hắn cũng không yên lòng Thuỷ Vân một mình tu luyện, tốt nhất là canh giữ bên người nàng 24/24, tránh khỏi phiền phức không tất yếu.
Yến Hà làm sao không thấy được ý nghĩ của nhi tử, mà đại sự liên quan đến thành tựu của Phi Vân Sơn Trang, hắn tự nhiên cực lực tán thành, lập tức cười nói: "Vậy con ở đây làm hộ pháp của Mộc cô nương đi, một hồi chờ phụ thân cùng các vị chưởng môn phá tan trận pháp xong, sẽ phóng tín hiệu cho con, lúc đó con và Mộc cô nương chạy đến là được."
Mấy lão chưởng môn lấy Chu Vĩnh cầm đầu, nghe thấy những lời này của Yến Hà, nhất thời trầm sắc mặt, đây là tình huống gì, bọn họ ở tiền phương liều sống liều chết phá trận, Yến đại thiếu chủ này lại ỷ vào phụ thân hắn ngồi mát ăn bát vàng, hừ, bọn họ không phục!
"Yến trang chủ, cách làm này của ngươi có phải quá mức ích kỷ hay không?" Thượng Quan Ngân bắt được cơ hội liền không buông tha, thấy Yến Hà kinh ngạc, cười khẩy trêu: "Tuy rằng Linh hồn nguyên châu là đồ vật của Phi Vân Sơn Trang ngươi, thế nhưng muốn phá Tiêu Dao Trận, chúng ta nhất định phải liên thủ mới có thể đột phá. Con trai ngươi không hề xuất nửa điểm lực lại muốn chiếm lấy bảo bối, ngươi có hỏi qua cảm thụ của chúng ta sao?"
"Thượng Quan cô nương, vì sao ngươi lại nói thế? Lẽ nào Yến Hà ta là loại người như vậy trong lòng các ngươi sao? Ta có thể nói cho các ngươi, nếu như không có Linh châu, cho dù các ngươi có hợp lực cũng đừng hòng đột phá được Tiêu Dao Trận. Mà coi như nếu có Linh châu, không có Yến Hà ta ra tay, các ngươi cũng chưa chắc có thể thuận lợi phá trận. Dù sao thì so sánh tu vi mọi người ở đây, ai cao ai thấp, tự các ngươi suy xét đi!" Yến Hà kiên cường đứng ở đó, một thân kim tôn khí như ẩn như hiện, làm cho các chưởng môn vội vàng nhìn nhau, trong lòng thầm mắng, lão già này, ỷ vào tu vi tôn cấp hoành hành bá đạo không kiêng kỵ ai, nhưng mà bọn họ biện pháp nào cũng không có, thật sự là phẫn nộ đến nỗi tim gan phèo phổi đều muốn phun ra hết!
"Được rồi, Yến thiếu chủ cứ ở lại nơi này, một lát nữa chúng ta sẽ phóng tín hiệu cho ngươi, ngươi chỉ cần ngồi mát ăn bát vàng là được!" Thanh Phong vung phất trần một cái, trước tiên đi vào núi Tiêu Dao. Chu Vĩnh và Lâm Phàm Chi đều dùng ánh mắt chê cười liếc nhìn cha con Yến gia, cũng cất bước đi theo.
Thượng Quan Ngân lãnh đạm, nhưng trong lòng lại tính toán một chuyện khác, Yến gia có sự trợ giúp của Túc chủ Huyết Phật châu Mộc Thuỷ Vân nên không dễ dàng đối phó, thật sự là trước có lang sau có hổ, chỉ mong sẽ không có gì ngoài ý muốn phát sinh.
Yến Hà tàn nhẫn lườm bọn họ một cái, quay đầu nhìn Mộc Thuỷ Vân đang ngồi đó tu luyện, trong lòng yên ổn không ít: "Nhi tử, hảo hảo bảo vệ nàng."
"Con biết rồi, phụ thân mau đi đi." Cho dù Yến Hà không nói câu này, Yến Dương Thiên cũng sẽ thủ hộ Mộc Thuỷ Vân, ai bảo nàng là nữ nhân hoàn mỹ nhất trong lòng hắn chứ?
Mộc Thuỷ Vân khẽ nhắm hai mắt, mặc dù đang tu luyện, nhưng nàng vẫn chưa đóng lại thần thức, vẫn có thể nghe được các vị chưởng môn bất mãn và Yến Hà khăng khăng, trong lòng không khỏi cảm kích, cha con Yến gia đối với nàng thật là tốt, nhưng giờ khắc này nàng không thể biểu hiện ra, chỉ có thể chờ đến ngày sau tìm cơ hội báo ân.
Chờ các môn phái đã đi xa, phạm vi xung quanh liền yên tĩnh không hề có một tiếng động.
Lặng lẽ hấp thu tiên linh khí, Mộc Thuỷ Vân đem chân khí tụ lại ở đan điền, bên trong xoay tròn, một tia sáng vàng hiện lên giữa không trung, nhẹ nhàng quấn quanh cơ thể của nàng.
Yến Dương Thiên thấy cảnh này, rất kinh hỷ, thiên phú của Thuỷ Vân thiên phú cũng quá cao rồi, tĩnh tu trong chốc lát thì đã có thể tiến cảnh, quả thật là không thể dùng tư duy bình thường của tu luyện giả đi đánh giá nàng được!
Mộc Thuỷ Vân cả người hơi cách mặt đất, tia sáng màu vàng trong quá trình quấn quanh từ từ lắng đọng, trở nên càng thêm mênh mông, tia sáng quấn quanh năm vòng, sau đó từ từ biến mất ở trong không khí.
Mộc Thuỷ Vân thả lỏng thân thể, vững vàng ngồi dưới đất, mở mắt ra, con ngươi vẫn rất tinh khiết, nhưng đáy mắt lại lấp loé một tia sáng, nàng cảm thụ sức mạnh dồi dào trong cơ thể, cười khẽ, nói: "Xem ra tu luyện ngay tại chỗ xác thực sáng suốt, lại tăng thêm hai cảnh giới nữa."
Yến Dương Thiên trợn tròn mắt, hắn luôn cảm thấy Mộc Thuỷ Vân có chút không giống lúc trước, tu vi thánh cấp có thể tẩm bổ thân thể bất cứ lúc nào, tinh chế mỗi nơi trên da thịt. Nàng vẫn xinh đẹp như vậy, nhưng đôi mắt đặc biệt tinh khiết ấy lại ẩn ẩn một vầng hào quang khác, lẽ nào là bởi vì tu vi tăng lên nên cấp nàng tẩy tuỷ luôn sao? Lúc trước ánh mắt ấy làm người ta cảm thấy thân cận thư sướng, hiện tại có thể bởi vì tiến cảnh, ánh mắt của nàng trông càng thêm thánh khiết như nước, khiến cho mọi người nhìn vào, sau đó sẽ sản sinh một loại cảm giác chờ mong trong lòng, rất kỳ diệu!
Nếu chỉnh sửa nhanh thì cuối tuần có thể sẽ bay tới chương 130 luôn :3

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play