Editor: Lâm Tuyết Thần (Rainie Bomkum)
"Nhìn cái gì, nhìn hắn ôm nàng vào động phòng sao? Ta quyết không cho phép! Cho dù là ảo giác, cũng không được!" Tuyết Phong hất tay nàng ra, cả người loáng một cái đã vọt đến trước cửa Kính Vương Phủ.
Mộc Thủy Vân bất đắc dĩ bay theo, vẫn nắm chặt tay Tuyết Phong.
Kiệu hoa chạm đất, Diệp Cổ vô cùng phấn khởi nhấc màn, dắt nữ tử hắn tâm tâm niệm niệm đi ra, ôn nhu nói nhỏ: "Thủy Vân, nàng và ta cuối cùng vẫn là của nhau. Duyên phận khiến chúng ta gặp nhau, lại được Hoàng huynh tứ hôn. Nàng và ta bái đường, được hết thảy thần dân chúc phúc, nhất định sẽ hài hoà mỹ mãn, ân ái vĩnh viễn."
Nghe xong câu này, Tuyết Phong thật sự rất muốn phiến hắn hai bạt tai, đáng tiếc, Mộc Thủy Vân vẫn lôi kéo nàng, cho nên nàng chỉ có thể tĩnh xem kỳ biến, tìm kiếm thời cơ.
Hai người được Hoàng đế tứ hôn, Diệp Cổ cuối cùng cũng toại nguyện nắm bàn tay trắng xám của mỹ thê vào vương phủ, cái tay kia đủ tinh tế, nhưng âm lãnh không có chút máu, Diệp Cổ mê muội trong đó, quả thật là bị ma ám.
Tuyết Phong giận không chỗ phát tiết, lôi kéo Mộc Thủy Vân vào vương phủ, tiếng pháo nổ và lời chúc phúc của mọi người từ từ đi xa, bọn hạ nhân trong vương phủ đều rất vui mừng, nghênh đón Vương gia của bọn họ vào chính sảnh.
Chờ hai người đứng xong xuôi, Sơn Hà hô lớn: "Nhất bái thiên địa."
"Ta tuyệt không thể cho hắn thực hiện được!" Tuyết Phong mắt lạnh cong ngón tay búng một cái, một vệt sáng tím đi vào giữa trán Diệp Cổ.
Tất cả đã xảy ra trong chớp mắt, Mộc Thủy Vân lần này không có ngăn cản, nàng biết Tuyết Phong nhất định không chịu được cảnh này, đâu chỉ nàng không chịu được, liền ngay cả mình cũng không chịu được.
Đối với tâm tư của Diệp Cổ, nàng biết nhưng sẽ không đáp lại, bất luận có Tuyết Phong hay không, nàng đều không tiếp nhận tình yêu của một Vương gia, một khi tiếp nhận, đó chính là một đời ràng buộc, huống chi, nàng đối với Diệp Cổ căn bản không có cảm giác đó, chỉ xem hắn là ca ca, đương nhiên không thể trơ mắt nhìn hắn và hư ảnh của mình bái đường.
Lúc này, bái đường ra chút sự cố, Diệp Cổ ngơ ngác đứng thẳng, bất động, trong ánh mắt hình như có chút khó hiểu, lại không dám tin tưởng, hắn chỉ cảm thấy bàn tay mình đang nắm lạnh như băng hàn, căn bản không có nửa điểm nhiệt độ của người bình thường.
Sơn Hà tiến lên, kinh ngạc nói: "Vương gia, nên bái thiên địa."
Diệp Cổ chuyển mắt, nhìn chằm chằm Sơn Hà, muốn xem mỗi một tấc da thịt trên mặt hắn, nhưng than nhẹ một tiếng, đáy mắt ẩn nấp gợn sóng, bàn tay nắm chặt hơn, cười nói: "Tiếp tục bái đường."
"Nhất bái thiên địa!" Sơn Hà hô lớn.
Tuyết Phong cười lạnh: "Ngươi thật sự dám tiếp tục bái đường?"
Thanh tuyến lạnh lùng chẳng khác nào tĩnh vũ như tơ, mờ ảo hư vô truyền vào hai tai Diệp Cổ, chỉ thấy hắn sững sờ, cả người y như bị chày sắt lạnh lẽo cứng rắn đánh, khom lưng không được, xoay tròn không được, cứ như thế lẳng lặng nắm bàn tay trắng xám, mất hồn mất phách đứng đó.
Mộc Thủy Vân nhìn khuôn mặt Diệp Cổ, âm thanh lãnh đạm tới cực điểm: "Lúc nãy ngươi đã tỉnh táo, nhưng vì sao u mê không tỉnh, còn muốn rơi vào trận pháp? Chẳng lẽ ngươi không biết, ngươi đang nắm, là một thể xác không có linh hồn sao?"
Diệp Cổ nhắm chặt mắt lại, than thở: "Ta biết chứ, giấc mộng của ta, vĩnh viễn sẽ không trở thành sự thật."
Bàn tay trắng xám hắn đang nắm, trong nháy mắt hóa thành hư vô, toàn bộ Kính Vương Phủ cũng biến mất theo, phủ đệ nguyên bản xa hoa vui mừng, biến thành địa vực thương lãnh hoang vu, hệt như tâm tình bây giờ của hắn, u ám thành thương.
Khói tím vẫn tràn ngập ở trong không gian to lớn, hai vệt sáng trắng trở về thân thể các nàng, Diệp Cổ cũng tỉnh lại, tất cả những thứ này giống như một giấc mộng đẹp, lúc bắt đầu là kích động đầy cõi lòng, nhưng cuối cùng, chỉ là công dã tràng.
Tiểu Thất chỏng vó nằm trên tấm lưng rộng rãi của Ngân Nguyệt, nói: "Chủ nhân trở về thật nhanh, gần hai canh giờ."
"Phốc, hai canh giờ còn nói nhanh." Mộc Thủy Vân dở khóc dở cười, thật không nghĩ tới thời gian qua nhanh như vậy, tình cảnh trong trận pháp đối với các nàng chỉ là nháy mắt, nhưng trên thực tế là rất lâu, nàng chuyển tầm mắt qua linh đài, cau mày nói: "Ta luôn cảm thấy Linh châu nhất định ở đây, có khi nào có quan hệ với linh đài Mộ Dung thị không?"
"Qua xem một chút chẳng phải sẽ biết." Tuyết Phong ôm nàng lên đi tới linh đài, đối với Diệp Cổ, nửa ánh mắt đều chưa từng dành cho, nàng phiền chán hắn còn không kịp, lần này cứu hắn vì Thủy Vân mà thôi, chờ chuyện này chấm dứt, cùng hắn triệt để đoạn tuyệt vãng lai, tuyệt không cho hắn cơ hội dòm ngó Thủy Vân nữa.
Chỉ còn mười mét là ba người đã tiếp cận linh đường, phía trước tuôn ra một luồng sương mù màu đen nồng nặc, trong sương mù lẫn lộn mùi đàn thơm cực gay mũi, đi kèm là không khí u lãnh.
Tuyết Phong cau mày vung tay, ánh tím mãnh liệt như sóng biển, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi nàng.
Cùng lúc đó, nàng lôi kéo Mộc Thủy Vân nhanh chóng lùi về sau, cau mày nói: "Cỗ khói đen này rất quỷ dị, không thể tiếp cận nó."
Diệp Cổ dang hai tay, lúc hai người lùi về sau, quanh thân toả khói tím nhạt tản ra, hoàn toàn ngăn cách lãnh tức bốn phía.
Tiểu Thất và Ngân Nguyệt che trước mặt chủ nhân, chăm chú nhìn khí lực gợn sóng.
Khói đen tản đi, một con Thương Long đen dữ tợn xoay quanh linh đường, vảy nó cứng như cương, từng mảnh lập loè hào quang quỷ dị, thân rồng hư lắc như ẩn như hiện, hai con ngươi đỏ sẫm hiện ra tàn tứ lãnh khốc.
Mộc Thủy Vân ổn định cơ thể rồi giật mình không thôi, không gian cao chừng trăm trượng, Thương Long giả lập này không ngừng bành trướng, tuy rằng nó không phải thực thể, nhưng khí tức u lãnh quái dị kia vô cùng khó quên.
Tuyết Phong ôm eo nàng, hai mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Thương Long giương nanh múa vuốt, trong ấn tượng của nàng, tựa hồ đã gặp qua ở đâu đó.
"Thương Long toả ra sức mạnh quỷ dị tà tứ. Sức mạnh của nó đến từ đế vương tiền triều, Mộ Dung Trục Phong, đại biểu tà ma. Có điều, sau tiên ma đại chiến, lực thuỷ tổ dồi dào nhân gian, tinh chế tất cả ma khí. Nó vì cái chết của Mộ Dung Trục Phong chôn sâu trong hoàng lăng, không ngờ hôm nay tro tàn lại cháy, sao lại như vậy?" Diệp Cổ tràn đầy nghi hoặc, chưa từng chú ý mắt Mộc Thủy Vân chợt loé ra một tia sáng đỏ.
Thương Long đình chỉ bành trướng, trong không gian, thân thể của nó chiếm hai phần ba, hai đám sương mù đen đặc phun ra từ hai lỗ mũi chẳng khác nào hố đen, con ngươi đỏ sẫm đặt ở trên người Mộc Thủy Vân, ánh sáng tà tứ loé ra, nó hê hê nở nụ cười: "Trăm năm, ta bị giam trong linh đường đã mấy trăm năm. Lực lượng Phật quang chết tiệt, rốt cuộc bị sức mạnh của ta tiêu diệt, nhưng còn chưa đủ để ta ngưng tụ thân hình. Nhưng hôm nay, ta đã tìm tới cội nguồn hồi sinh, nơi hội tụ của oán lực tà linh, chính là ngươi."
Vừa dứt lời, đầu Thương Long to lớn đột nhiên vọt đến, Tuyết Phong ôm Mộc Thủy Vân bay khỏi, Thương Long vồ hụt, trừng mắt truy kích, bốn móng vuốt bốc lên không trung, rít gào một hồi kéo theo tảng lớn khói đen.
Diệp Cổ kinh hãi ra tay, hai vệt sáng tím oanh kích mạnh mẽ đánh vào thân thể Thương Long, thân hình hư lắc, cứ như mực gặp nước bị hoà tan, gặp gió khuếch tán, biến thành khói đen, rồi lại trong nháy mắt ngưng tụ, hoàn toàn không phá được pháo đài, sức mạnh không tiêu tan.
Làn khói mờ ảo, nhìn như vô hình nhưng lại trí mạng nhất, thân rồng to lớn ngưng tụ, tự giành lấy cuộc sống mới, sức mạnh nâng cao một bước, oán khí vô tận tẩm bổ cho sức mạnh của nó, chờ đợi thời cơ phục sinh.
Khóa chặt Mộc Thủy Vân, Thương Long loáng một cái, hóa thành khói đen, mặc cho tiên lực của Diệp Cổ ngăn cản, cũng không cách nào nắm lấy quỹ tích của nó, ở bên trong hoàng lăng, nó chính là vương giả, sinh tử của người khác, đều do nó chúa tể.
"Hung hăng." Tuyết Phong híp mắt nhìn khói đen bay tới, nhưng kinh ngạc Mộc Thủy Vân rất yên tĩnh, nghiêng đầu nhìn lên, hoảng sợ thất hồn.
Huyết sắc bồng bềnh trong gió, tóc đen nhu thuận phá tan cấm chế tiên linh, trong nháy mắt bại lộ nguyên vẻ, đó là màu đỏ tươi tuyệt lệ nhất trên đời, như bị huyết dịch xâm nhiễm, đỏ ngầu lại xinh đẹp, sắc đỏ tràn lan, đỏ đen giao nhau, tóc bay cuồng loạn, hình thái phong vận hào hiệp.
Ý vị cả người hoàn toàn thay đổi, nếu nói lúc trước nàng ôn văn nhĩ nhã, hào hiệp hờ hững, thì giờ khắc này nàng yêu mỹ tà tứ, quỷ dị xinh đẹp.
Phong thái tàn nhẫn thô bạo, bạch sam phiên nhiên bay lượn, sợi tóc cuồng loạn lay động, dáng vẻ yểu điệu lộ ra quyến rũ, kinh tâm động phách, mỗi đường nét ẩn hiện đều ảnh hưởng ý vị của nàng.
Thế nhưng mặt nàng lại trắng xám, đường viền tinh xảo cũng khó che lấp bệnh trạng, đột xuất nhất là đôi huyết đồng long lanh như ngọc thạch đỏ, trong mắt dập dờn quang hoa mông lung, đáy mắt mê tình càng làm Tuyết Phong run rẩy, thán phục, rồi lo lắng, cỗ khói đen này lại có thể ảnh hưởng Thủy Vân, quả thật nằm ngoài dự liệu a.
Diệp Cổ đầy mắt kinh diễm, thời gian như ngắt quãng, hắn vẫn tinh tế tỉ mỉ nhìn dung nhan khuynh thế của Mộc Thủy Vân, nhưng mặt nàng tái nhợt, làm hắn cực kỳ lo lắng, vạn vạn không nghĩ đến, oán khí của Huyết Phật châu sẽ thay đổi màu tóc của nàng a, ngay cả hắn tu luyện Kim Mang Hỏa nhiều năm cũng không thể khiến sức mạnh hòa vào linh hồn, màu tóc thay đổi, chỉ có triệt để cùng sức mạnh ngoại lai hòa làm một thể, thân thể mới có bước đầu thay đổi, nhưng nhìn màu tóc nàng, e sợ đã đến giai đoạn cuối cùng.
"Hahaha! Cách Hồn Huyết Phật châu! Chẳng trách sức mạnh của ngươi hùng vỹ như vậy, đó chính là oán khí tiên linh thuần khiết." Ở trong làn khói đen, lộ ra một cái đầu to dữ tợn, cả người của nó hoà cùng sương mù, quỷ dị làm người ta sợ hãi.
Trong huyết đồng xẹt qua một tia sáng tím, một luồng tiên lực từ sau lưng quán vào thân thể, Mộc Thủy Vân tỉnh lại, nàng nhìn Thương Long trôi nổi trong khói đen, thần vận càng đậm: "Thế nào?"
Ai có tâm vẽ giúp mị tấm hình bé Vân tóc đỏ mắt đỏ xem =))

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play