Editor: Lâm Tuyết Thần (Rainie Bomkum)
"Ánh trăng thật đẹp." Mộc Thủy Vân nhẹ giọng cười, vung tay lên, ngọc Bích Long dưới ánh trăng càng thêm tinh xảo trong suốt, đường cong bích lục xinh đẹp lưu động phập phềnh, thản nhiên nói: "Bên trong như có nước chảy xuôi, đích thực là một khối ngọc tốt."
"Cây trâm này cũng không kém." Tuyết Phong cầm trâm Bích Phượng so sánh với Mộc Thủy Vân, ôn nhu nói: "Cắm lên đầu nàng, tất sẽ có một phen phong vận khác."
"Ta luôn lười nhác, không thích trang sức quá mức phức tạp. Cây trâm này tuy đẹp nhưng ta không có hứng thú, giản đơn tùy ý vẫn tốt hơn." Mộc Thủy Vân cầm trâm Bích Phượng thưởng thức chốc lát, xe ngựa ngừng lại.
Thanh âm Sơn Hà vang lên ngoài rèm cửa: "Quận chúa, đã đến Tây Giao."
Hai người xuống xe, thấy Diệp Cổ chắp tay đứng phía trước, ngóng nhìn một tòa hoàng lăng khổng lồ uy nghiêm.
Hoàng lăng cất cao trăm trượng, xung quanh như dát sắt thép xanh, một tầng sáng toả ra bên ngoài, soi sáng nửa bầu trời như một mảnh Phỉ Thuý bích lục, tinh thần trong nháy mắt dao động, gió âm u thoáng qua từ cửa sổ trên mái lăng mộ.
Cơn gió này thổi thẳng vào ót, trước mắt Sơn Hà nhoáng lên, ý thức từ từ uể oải, hắn chỉ cảm thấy mí mắt rất nặng, căn bản vô pháp vận khí chống lại, hắc ám tập quyển, lại nghe một tiếng quát khẽ bên tai: "Mau tỉnh lại cho bổn vương!"
Hai mắt Sơn Hà lập tức trừng lớn, giống như giật mình tỉnh giấc, hắn cuống quýt quỳ trên đất: "Đa tạ Vương gia cứu giúp."
"Đứng lên đi, ngươi lui ra phía sau." Diệp Cổ phất phất tay, Sơn Hà lập tức lui ra.
Nhìn rõ tình huống của Sơn Hà, Mộc Thủy Vân nhíu mi, nói: "Hoàng lăng này đích xác quỷ dị, có một ngọn gió có thể cướp đoạt ý thức của con người. Sơn Hà tu vi tôn cấp, không chống đối được, để hắn ở lại bên ngoài đi."
Tuyết Phong nắm thắt lưng nàng, nhẹ giọng nói: "Nếu nàng không có oán khí Huyết Phật châu và Luyện Ngục Hỏa hộ thể, chỉ sợ cũng khó có thể chống đối ngọn gió này."
Diệp Cổ nhìn cánh tay Tuyết Phong ôm eo Mộc Thủy Vân, trong lòng khó tránh khỏi đố kỵ, nhưng không thể không tỏ ra phong độ: "Thủy Vân, giao hai tín vật cho ta."
Mộc Thủy Vân đưa hai tín vật cho hắn, ba người đi tới cửa, hai lỗ hổng trên cửa có hình dạng hoàn toàn trùng khớp với hai tín vật, răng rắc một tiếng, cửa đá mở ra hai bên, toàn bộ địa vực Tây Giao hung hăng lay động, mở ra hoàng lăng, long mạch sẽ dao động, khi cửa đá sắp đóng, ba người vọt nhanh vào, cửa đá không có hai tín vật, chốc lát liền khép lại, tất cả khôi phục bình tĩnh.
Trong bóng tối, đầu ngón tay Tuyết Phong dấy lên một tia sáng, soi sáng địa thế xung quanh.
Đây là một thông đạo rộng mở, Mộc Thủy Vân kinh ngạc, thông đạo thật sạch sẽ, hoàn toàn không có xương trắng đáng sợ chồng chất, khúc cuối có lối rẽ, ba cửa khẩu phân biệt trái, giữa, phải.
Ý niệm trong đầu vừa chuyển, ba người trực tiếp vọt đến cửa khẩu, Diệp Cổ nói: "Hoàng lăng này, ta cũng là lần đầu đến, ba con đường này có chút quỷ dị. Chúng ta phân công nhau hành sự hay là vào chung một cửa?"
Mộc Thủy Vân điểm ngón tay, không khí ở phía trước ba động, ánh vàng hiện ra, đúng là một viên Linh hồn nguyên châu êm dịu: "Linh hồn nguyên châu có thể cảm ứng lẫn nhau, để nó tuyển trạch đường đi."
Tuyết Phong nhìn bích châu lóe sáng, nhẹ nhàng nhắm mắt, Linh châu bay về bên phải.
Diệp Cổ nói: "Là bên phải."
Khi hắn sắp đi vào, Tuyết Phong hô: "Chờ một chút."
Diệp Cổ kinh ngạc quay đầu, trầm giọng nói: "Làm sao vậy?"
Tuyết Phong mở tay ra, dưới ánh vàng lại xuất hiện một viên Linh châu, lần này, Linh châu không có theo cảm ứng bay về bên phải, mà là bên trái.
Diệp Cổ giật mình, trừng mắt: "Sao có thể như vậy? Chẳng lẽ hoàng lăng có hai viên Linh châu?"
Mộc Thủy Vân phất tay áo, hai viên Linh hồn nguyên châu bay vào hai đạo môn đều bị thu trở về, trong nháy mắt, thông đạo một mảnh kim quang chói mắt, nhìn nhiều có khả năng bị mù.
Diệp Cổ hí mắt nhìn lại, chỉ thấy trước mặt Mộc Thủy Vân, bốn viên Linh châu di động trên không, bốn cỗ lực lượng hội tụ, đột nhiên bay lên cao.
"Trên đó." Tuyết Phong ôm chặt Mộc Thủy Vân, cả người hóa thành vệt sáng tím, vọt lên.
Diệp Cổ há có thể tình nguyện lạc hậu, giẫm chân, thân hình hóa thành cực quang đuổi theo.
Khi ba người đáp xuống đất, một làn khói đen bay đến.
Tuyết Phong nhíu mày phất tay áo, khói đen tản ra, cảnh vật tiền phương trở nên rõ ràng, ba người kinh hoảng.
Không gian cực kỳ trống trải, bốn bức tường đều là dùng huyền thiết nghìn năm kiến tạo, trên vách điêu khắc hoa văn rườm rà quỷ dị, cách ba người năm mươi mét, có một linh đường khổng lồ, thờ phụng đế vương Mộ Dung thị khai quốc và mấy đại đế thủ quốc.
Mộ Dung thị truyền thừa đế vị nghìn năm, đáng tiếc, hậu thế không tận tâm tận lực thống trị quốc gia, các đại quân vương sau Mộ Dung Lăng Thiên đều rất ngu ngốc, Hoàng đế cuối cùng Mộ Dung Phong Tiêu lên ngôi, lộ nguyên hình là một bạo quân, sau tiên ma đại chiến, hắn không có ma khí làm chỗ dựa vững chắc, nhấc lên chút sóng gió, chung quy rơi vào kết cục thi cốt hạ tràng.
Nếu quân vương Diệp thị khai quốc không niệm tình tổ tiên Mộ Dung thị công tích vĩ đại, tuyệt sẽ không bố thí linh vị đế vương, sau khi hắn trăm tuổi cũng không ngờ tới, hôm nay linh vị Mộ Dung thị xuất hiện dị biến, đương niên một ý niệm, tạo thành tai hoạ này.
Diệp Cổ đem sự tích Mộ Dung thị giảng thuật một lần, trong lòng cảm thán, nói: "Phụ hoàng chung quy đã quá nhân từ."
"Nhân từ chi quân, dĩ nhân nghĩa trì thiên hạ*. Đây là đạo lý mà những quân vương khai quốc đều phải nhớ kỹ, bằng không, sẽ không có ai cam nguyện thần phục." Mộc Thủy Vân ôm ngực, ở đây trống trải như vậy, ngược lại có chút kỳ quái.
*quân vương nhân từ, lấy nhân nghĩa trị vì thiên hạ
Tuyết Phong thong thả bước, nhìn chằm chằm hoa văn rườm rà trên vách, trong mắt có một tia mơ hồ, vô ý phát hiện trên mặt đất cũng có hoa văn đồng dạng, nhẹ nhàng nhíu mi, nàng nghĩ nơi này có chút quỷ dị.
Diệp Cổ vô cùng kinh ngạc: "Vừa xem là hiểu ngay, Linh châu căn bản không ở đây."
"Không. Cảm ứng sẽ không xảy ra vấn đề, Linh hồn nguyên châu nhất định ở chỗ này, chỉ là chúng ta chưa biết vị trí của nó mà thôi." Mộc Thủy Vân tới trước linh đường Mộ Dung thị, phát hiện lư hương cắm ba cây nhang dài, nhưng đầu nhang chưa từng đốt qua, chẳng lẽ là ám chỉ cái gì?
Ánh mắt Diệp Cổ thâm thúy, đột nhiên bấm tay búng ra, ba cây nhang bị châm lửa, mùi đàn hương cực kỳ dày đặc khuếch tán toàn bộ không gian, xâm nhập chóp mũi ba người.
Ánh trăng sáng từ cửa sổ trên mái nhà tiến vào, chiếu vào nơi ba người đang đứng, soi sáng cả ba, hiển hiện một cảm giác âm trầm sấm nhân.
Mùi đàn hương ngày càng nặng, Mộc Thủy Vân ngửi ngửi, mí mắt có chút nặng, trước mắt phảng phất nước gợn nhộn nhạo, nàng nhớ tới Kính Hoa Thủy Nguyệt của Tử Vân Trúc, một đoàn cường quang bắn thẳng đến, nàng vội vã nhắm lại mắt.
Lần thứ hai mở mắt, đã có chút không dám tin, trước mắt là một hoa viên tinh xảo, một gã nam tử đang tu bổ cây cảnh, hắn giống như nghe được âm hưởng, quay đầu cười nói: "Tiểu thư đã trở về, lão gia và phu nhân đều đang ở trong phòng chờ tiểu thư về dùng cơm."
Mộc Thủy Vân kinh ngạc đứng tại chỗ, không biết có phải do nhìn được từ xa, nàng nghĩ động tác chú Ngô quay đầu có cảm giác cứng ngắc, nàng xem thấy nụ cười như mộc xuân phong, vì sao lại có lãnh ý thấu xương?
Nàng nhắm mắt lại, chỉ cảm thấy trong đầu có chút trống trải, nàng hình như đã quên một sự tình, quên một người rất trọng yếu, nàng vừa đến Pháp Nguyên Tự dâng hương, mấy chuyện sau đó trở nên không rõ, nàng mất hồn mất vía lái xe về, mặt trời chói chang trên đỉnh đầu, đúng là thời gian dùng bữa trưa.
Mộc Thủy Vân lắc đầu, mùi đàn hương thổi qua chóp mũi, nàng ngược lại cảm thấy mệt mỏi, nhìn thoáng qua bóng lưng đang tu bổ cây cảnh kia, mâu quang thâm thúy: "Chú Ngô, chú cũng đi nghỉ ngơi một chút đi."
"Tiểu thư mau vào nhà đi." Chú Ngô quay đầu, cười với nàng.
Khí tức hàn lãnh vây quanh thể xác và tinh thần, tim Mộc Thủy Vân tim nhanh, vội vã đi vào.
Phụ thân khuôn mặt hiền lành, trước sau như một ngồi trên sô pha xem báo chí, khi thấy Mộc Thủy Vân đi vào, hắn mỉm cười tháo kính mắt, đặt báo chí lên bàn, đi qua vỗ vai nàng: "Thủy Vân, sáng sớm đã chạy đến chùa miểu thắp hương, thật chăm chỉ a. Mẹ con hôm nay tự mình xuống bếp, làm những món mà con thích ăn nhất đấy."
"Cha." Mộc Thủy Vân chẳng biết vì sao, viền mắt đã ươn ướt.
Mẫu thân bưng hai mâm thức ăn đi ra từ nhà bếp, mỉm cười nói: "Con gái yêu quý, mau lại ăn đi."
Mộc Thủy Vân chợt nằm mộng, tình cảnh này hình như chỉ xuất hiện ở trong mộng, vì sao chỉ chia lìa nửa ngày, nàng lại tưởng niệm cha mẹ như vậy, hận không thể cả đời không ly khai bọn họ, ăn món ăn mà mẫu thân làm, ăn cả đời.
Trời đêm đầy sao hỗn loạn, mơ hồ lộ vẻ mê say.
Minh nguyệt thê mỹ đổi chiều ở phía chân trời, cảm giác mông lung khuếch tán, lại rất xa hoa.
Cánh hoa phấn hồng mỹ lệ mềm mại bay, tinh không thâm thúy, tất cả đều mỹ hảo.
Tuyết Phong miễn cưỡng ngồi trên đá, híp đôi mắt xinh đẹp, lẳng lặng nhìn nữ tử phong hoa đứng dưới rừng hoa đào, nụ cười của nàng, vui vẻ, giận dữ, đều tác động đến trái tim của mình.
Bóng đêm mê ly, nơi đây vì hoa đào lượn lờ mà biến thành một mảnh đạm phấn, gió đêm thổi tung mái tóc hỏa hồng, phiêu nhiên bay tán loạn, trường bào màu tím chậm rãi phiêu đãng, sấn lên dáng người yểu điệu thướt tha của nữ tử, gò má yêu mị, đôi mắt xinh đẹp, mâu quang ẩn hàm xuân tình, cùng Tuyết Phong tương đối, tiếng nói ôn nhu lại trêu đùa: "Tuyết Phong, ban đêm mỹ lệ như vậy, nàng có thể nào để ta đứng một mình dưới ánh trăng, không sợ ta tịch mịch sao?"
Tuyết Phong nhảy dựng, đây là điều nàng vẫn luôn chờ đợi, không phải sao? Nhưng lòng của nàng trong nháy mắt lại đau đớn một chút, ý thức thanh tỉnh không ít, linh hồn vắng vẻ, như thiếu khuyết một phần trân quý, cái gì trân quý? Tình cảm trân quý? Hay là người yêu trân quý?
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Nguyệt Lạc một đoạn này đại gia không nên quá để ý, là ảo ảnh mà thôi.
Vì bối cảnh của bé Vân đang ở hiện đại nên giữ nguyên xưng hô đương thời nhé :3

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play