Editor: Cao Hàn Thần (Choy Shinhwa)
Mộc Thủy Vân nhàn nhạt nhìn chân trời, vị trí kia chính là nơi khí đen tản ra, tất nhiên là có người thao túng, bằng không, thì không thể nào đột nhiên xuất hiện được. Nàng muốn xem một chút, rốt cuộc là ai muốn ngăn cản nàng.
Kiếm phong của cự kiếm tàn nhẫn vững vàng treo ngược ở đỉnh đầu của Hắc Kỳ Lân, chỉ cần một ý niệm của Mộc Thủy Vân, thanh kiếm này nhất định sẽ sâu thêm một bước, trả giá chính là mệnh của thần thú Kỳ Lân.
Nhưng Mộc Thủy Vân tựa hồ không dự định ra tay, mà là muốn trơ mắt nhìn Hắc Kỳ Lân bị hành hạ? Mọi người quan sát chuôi cự kiếm treo ngược này, cùng Hắc Kỳ Lân giãy giụa sắp chết, trong lòng không lý giải được.
Ánh mắt Tư Đồ Liên Thành tối sầm, khá lắm Mộc Thủy Vân, tất cả uy phong đều bị nàng chiếm hết, lần này còn giết thần thú Kỳ Lân trước mặt hắn, nghĩ hắn đã chết sao?
Vừa muốn ra tay, đã thấy Nguyên Hải và Phong Trú song song mặt lạnh che trước mặt Mộc Thủy Vân, điệu bộ này rõ ràng là muốn đối kháng với hắn đến cùng.
Tư Đồ Liên Thành ghi hận, âm trầm nói: "Xem ra Kinh Luân Tự là không nể mặt, bổn hầu lần này trở lại nhất định sẽ trình lên Hoàng thượng, triệt để niêm phong Kinh Luân Tự!"
Nguyên Hải bình tĩnh nói: "A di đà Phật, nếu Hầu gia có ý như vậy, bần tăng không lời nào để nói. Nhưng nếu ngươi ra tay với Thủy Vân, bần tăng dù có phải liều mạng, cũng không cho ngươi động nàng mảy may."
Không chờ Tư Đồ Liên Thành nổi giận, Phong Trú đã nặng nề cười: "Sao Hầu gia có thể đại biểu Hoàng thượng phát lệnh, ngươi làm sao biết, Hoàng thượng nhất định sẽ theo ý ngươi mà hạ chỉ, lẽ nào ngươi đã quên sự tồn tại của Kính vương sao?"
"Ngươi là người của Diệp Cổ!" Tư Đồ Liên Thành gắt gao trừng mắt nhìn hắn, hận không thể bát da hủy cốt hắn. Khá lắm Diệp Cổ, ngươi không những đối nghịch với ta, ngay cả thủ hạ của ngươi cũng dám làm càn, hãy chờ đó.
Mộc Thủy Vân nhíu mày nhìn Phong Trú, kinh ngạc nói: "Nguyên lai ngươi là thuộc hạ của Vương gia, ta sớm nên nghĩ đến."
Phong Trú chắp tay nói: "Mộc cô nương không cần phải như vậy, là thuộc hạ không nói rõ. Vương gia biết được ngài nhất định sẽ vì Phục Ma Phổ mà tìm tới hồ Phong Ngọc, cho nên đã ra lệnh cho ta suất quân đến đón ngài hồi cung."
"Hồi cung?"
"Nguyên lai nàng là người của Kính vương!"
Tiêu Hằng giật mình, không nghĩ tới Thủy Vân cùng Kính vương cũng có liên quan với nhau, thật sự là không thể không khâm phục.
Đám thuộc hạ Thanh Vũ Lâu cũng khiếp sợ, xem ra lần này Hầu gia đến đây, muốn phải tay không mà về rồi.
Sắc mặt Tư Đồ Liên Thành âm lệ, vừa muốn chửi ầm lên, lại bị một tiếng hống thê lương làm sợ hết hồn.
Tất cả mọi người đều nhìn về phía hồ Phong Ngọc, Hắc Kỳ Lân thoi thóp, thở hổn hển, da thịt bị sức mạnh của trăm chuỗi kinh văn tàn phá mà trở nên yếu đuối mong manh, cự kiếm trên đỉnh đầu đột nhiên tỏa ra ánh sáng lộng lẫy. Mộc Thủy Vân rõ ràng là không muốn đợi nữa, người kia không dự định đi ra, vậy thì không nên trách nàng ra tay tàn nhẫn.
Cự kiếm trực tiếp biến mất, Hắc Kỳ Lân không cam lòng nhìn thanh kiếm sắc bén kia, bất đắc dĩ nhắm hai mắt lại, chờ đợi tử vong đến.
Khi mọi người nghĩ đã kết thúc thì vệt đen cấp tốc phóng tới, làm không khí bị vùi dập, huyết vân chưa kịp tản đi, nhất thời bị tụ tập lại cùng nhau, tràn vào trong vệt đen kia, cũng có thể nói bị sức mạnh của nó hấp thụ.
Mộc Thủy Vân giật mình, vệt đen này vô cùng quỷ dị, lại có thể hấp thu huyết vân, lẽ nào là muốn mượn sức mạnh của trời đất cứu Hắc Kỳ Lân sao? Nở nụ cười lạnh trên môi, chuyện nàng đã quyết định, bất luận kẻ nào cũng đừng mơ tưởng muốn thay đổi nó.
Tiểu Thất phát hiện tâm tư của chủ nhân, con mắt hơi chuyển động, trở về nhẫn chứa đồ.
Trong nháy mắt, phịch một tiếng, cự kiếm bị vệt đen va chạm, bay ngược ra ngoài.
Vẻ mặt của Mộc Thủy Vân trở nên nghiêm túc, khẽ vung tay, cự kiếm đã biến mất ở chân trời hóa thành Hồn Nghiệp Kiếm xuất hiện trong tay nàng. Áo đen bay lượn, cả người nàng biến thành một tia sáng, xông thẳng về phía vệt đen.
Mọi người kinh sợ, Nguyên Hải thấy Thủy Vân liều lĩnh xông lên, trong lòng lo lắng đến cực điểm, nhưng Thủy Vân nhất định có dự định riêng, bọn họ chỉ cần yên lặng theo dõi kỳ biến là tốt rồi.
Khi tới gần vệt đen, Mộc Thủy Vân xoay tròn, một đoàn sáng vàng khuếch tán ra, trăm chuỗi kinh văn quấn quanh Hắc Kỳ Lân được thu hồi. Dưới điều động của ý niệm, hoàn toàn tấn công về phía vệt đen, nàng có thể xác định, nhân vật thần bí kia chắc chắn ẩn bên trong.
Hai chùm sáng va chạm, ầm, không khí bốn phía mãnh liệt vặn vẹo, oanh động như mưa giông gió bão, tập cuốn toàn bộ bầu trời.
Mộc Thủy Vân vững vàng lùi về phía sau mấy chục mét, ánh mắt thâm thúy nhìn chằm chằm vệt đen phía trước.
Vệt đen cũng dừng lại giữa không trung, dưới ánh mắt trừng trừng của mọi người, dần dần hiện ra một bóng người, khói đen như cuộn sóng lăn tăn trên vóc người dó, một sợi tóc màu nâu tung bay giữa trời, mọi người không nhìn thấy được dung nhan của nàng, chỉ thấy hai chùm sáng đỏ tía như máu tản ra từ gương mặt, hẳn là hai mắt của người này.
"Ta cảm giác được hơi thở của nàng trên thân thể ngươi, có phải là ngươi đã gặp người đó?" Khói đen càng ngày càng nhiều, ẩn ở trong sương hẳn là một nữ nhân, chỉ là âm thanh của nàng quá âm trầm, quá lạnh lùng, âm trầm làm người ta nghe xong sởn cả tóc gáy, lạnh lùng khiến người ta cảm thấy giống như ngâm thân vào Hàn Băng Động nghìn năm, một chút nhân khí* đều không có.
*hơi thở của con người
Mộc Thủy Vân nhíu mày nói: "Ta tiếp xúc qua quá nhiều người, không hiểu người mà ngươi nói, là chỉ nam hay nữ, là già hay trẻ."
"Xì xì, ngươi đúng là rất biết khua môi múa mép." Ánh mắt nữ tử âm lệ, huyết khí càng ngày càng dày đặc, nàng không dự định đánh Thái Cực với Mộc Thủy Vân, trực tiếp nói thẳng: "Ta nói chính là nàng, Tuyết Phong."
Mộc Thủy Vân giật mình, nữ nhân này cư nhiên nhận thức Tuyết Phong? Ánh mắt động, đạm mạc nói: "Lẽ nào ngươi không biết, trước khi hỏi vấn đề, nên lễ phép ba phần? Ngươi lấy thái độ hùng hổ doạ người hỏi ta, ngươi cảm thấy ta sẽ ôn hòa nhã nhặn giải đáp vấn đề của ngươi sao?"
"Không giải đáp cũng không quan hệ, bởi vì chỉ cần ta thắc mắc một chuyện, tất nhiên sẽ truy tìm đến cùng. Có điều hôm nay, ý muốn của ngươi e rằng sẽ thất bại." Khói đen quanh thân nữ tử tràn ra, lẫn lộn màu tím.
Mọi người phía dưới thấy rõ ràng, kinh hãi đến biến sắc, tiên linh khí! Tia sáng tím kia hẳn là tiên linh khí.
Lệ phong cường hẵn gào thét trước mắt, Mộc Thủy Vân phi thân né tránh, mạt tử tiên khí lúc nãy, nàng xem rõ ràng, không nghĩ tới nữ tử thần bí này lại là một vị tiên cấp, xem ra mệnh số của Hắc Kỳ Lân còn chưa tới.
Một trận âm phong thổi qua bầu trời, chốc lát lắng lại.
Mộc Thủy Vân nhanh chóng trở về đám người, nhíu mày nhìn mặt hồ bình tĩnh thản nhiên, cỗ khí đen đã tiêu tan trên đường chân trời, Hắc Kỳ Lân và nữ tử bí ẩn kia song song biến mất.
"Hắc Kỳ Lân đã bị nữ nhân kia cứu đi, phỏng chừng sẽ bị khế ước." Phong Trú cau mày nói.
Mộc Thủy Vân lạnh nhạt nói: "Hết thảy đều là mệnh số, thuận theo tự nhiên đi."
Chỉ vì câu nói bình thản này, Nguyên Hải lại không khỏi nhìn nàng thêm mấy lần.
"Mộc Thủy Vân! Nếu không phải ngươi phá hoại đại sự của bổn hầu, Hắc Kỳ Lân kia đã bị ta thu phục. Ta muốn chém ngươi thành nghìn mảnh!" Khuôn mặt Tư Đồ Liên Thành dữ tợn như ác quỷ, cả người như một cơn gió bất ngờ đánh tới.
"Thủy Vân cẩn thận." Tiêu Hằng che ở trước người Mộc Thủy Vân, bích tiêu trong tay xoay tròn bay ra.
Đỉnh cấp kim tôn khí nồng nặc ngoan lệ, Tư Đồ Liên Thành đánh bay bích tiêu, năm ngón tay tạo thành hình dạng trảo hướng Mộc Thủy Vân chộp tới.
"Coi ta đã chết sao?" Phong Trú giậm chân một cái, lập tức xông lên trên.
Mộc Thủy Vân bất đắc dĩ lắc đầu, vừa muốn ra tay thì sau lưng đột nhiên tới một trận nhiệt phong. Trong lòng cả kinh, nhiệt độ thiêu đốt này như hỏa diễm của Liệt Phong, làm nàng thở không nổi.
"Mau nhìn vách núi, mẹ ơi!"
"Bốc khói bốc khói, chạy mau."
Mọi người sợ hãi, chết đứng nhìn vách núi kia bị tách ra, thuộc hạ của Thanh Vũ Lâu trong nháy mắt đã tứ tán đào tẩu, tình cảnh loạn một đoàn.
Mộc Thủy Vân quay đầu nhìn, chỉ thấy ở giữa vách núi bị chia lìa kia, bốc lên khói đặc cuồn cuộn, cỗ nhiệt khí trí mạng này chính là từ giữa vách núi phóng xạ ra.
Ba người đang đánh nhau trên bầu trời cũng đều dừng lại, giật mình nhìn về phía vách núi.
"Hahaha! Đánh tới đánh lui có cái gì tốt, nhìn lại các ngươi cái gì cũng không bắt được." Một bóng trắng lướt tới, áo choàng rộng lớn bị lãnh phong xẹt qua nghe phần phật.
Trù bố màu trắng che khuất mặt mũi của hắn, nam tử xoay tròn, dáng người nhanh như chớp, tiêu sái đạp nhảy ở trên đỉnh đầu mọi người, phong thái ưu mỹ lỗi lạc, bay qua đám người Nguyên Hải thì lại như một trận gió vô ảnh, không để lại dấu vết.
Mộc Thủy Vân cảm thấy bả vai căng thẳng, cả người đã bị một nguồn sức mạnh nhấc lên, bay vào giữa vách núi.
"Thủy Vân!" Giang Nam giật mình kêu gào.
Nguyên Hải lập tức bay về phía vách núi, cau mày quát lên: "Người tới là người phương nào? Mau mau thả Thủy Vân xuống!"
"Chết tiệt! Lưu Mộc Thủy Vân lại cho bổn hầu!" Tư Đồ Liên Thành thẹn quá thành giận đuổi theo.
Tiêu Hằng và Phong Trú cùng nhau lao đến, mấy triệu đại quân dưới dẫn dắt của Phó tướng cũng nhanh chóng hướng vách núi chạy đi.
Nhìn một mảnh cấm quân đen kịt cùng Nguyên Hải truy kích, nam tử hai mắt xem thường, huy tụ chi thế, hai nửa vách núi chia lìa đột nhiên rung chuyển, sau đó nhanh chóng sáp nhập lại.
Xung quanh sương mù lượn lờ, phía sau vách núi không ngờ lại trống trải như vậy, từng luồng khí tức cực nóng phun ra, Mộc Thủy Vân phảng phất như đưa thân vào một cái phòng nùng nhiệt hơi nước, so với phòng xông hơi còn hung mãnh hơn. Sở dĩ nàng không chống cự lại là bởi vì đan điền bị một luồng khí lực khóa chặt lại, có thể khóa kim tôn khí, không phải tiên cấp thì không còn cái gì khác, như vậy tu vi của người này, không cần nói cũng biết.
Trơ mắt nhìn miệng vách núi khép lại, một làn khói tím phiêu đãng bay vào, Mộc Thủy Vân kinh ngạc, đăm chiêu suy nghĩ.
Nam tử áo trắng không có chú ý tới chi tiết này, ánh mắt lộ vẻ trào phúng nhìn đám người Nguyên Hải không vào trong được. Trong nháy mắt vách núi khép kín, bốn phía rơi vào yên tĩnh.
Nam tử quay đầu nhìn một vòng, hai mắt híp lại: "Phía sau vách núi này chỉ có như thế, Mộc Thủy Vân, lần này chỉ có thể phụ thuộc vào một mình ngươi rồi."
Mộc Thủy Vân hơi ngẩn ra, vì sao nàng cảm thấy giọng nói của người này lại quen thuộc như vậy, luôn cảm thấy đã nghe qua ở nơi nào, nhưng trong khoảng thời gian ngắn không nhớ ra được, thu dọn tâm tư, lạnh nhạt nói: "Nơi này chỉ có hai người chúng ta, ngươi không ngại nói mục đích của ngươi một chút."
Nam tử cười to: "Mộc cô nương quả nhiên sảng khoái, như vậy, mời ngươi đem Huyết Phật châu trên cổ tay ngươi giao cho ta đi."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play