-----"Hơn nữa không chỉ sụp xuống, mà mảnh đất đó như đang trở mình, cuốn hết tất cả những thứ phía trên xuống lòng đất."-----



Ấn Sơn cách Việt Châu không tới mười lăm dặm (1 dặm = 500m), mấy người Cố Lưu Tích vận khinh công lao ra ngoài thành, không lâu sau đã đứng phía ngoài gần mười dặm. Cố Lưu Tích dừng lại, và ra hiệu cho nhóm Mặc Ảnh phía sau.

Nàng hạ giọng nói: "Công phu của mấy người bên cạnh Nhiễm Thanh Ảnh rất cao minh, hôm nay có lẽ còn cảnh giác cao độ nữa. Chúng ta cần theo dõi từ xa xa, không thể tiến lại quá gần."

Mặc Ảnh gật đầu, bọn họ cẩn thận từng bước tới gần Ấn Sơn. Tuy Ấn Sơn khá nhỏ, nhưng cây cối um tùm, thân cây cao thẳng to khỏe, cũng giúp bọn họ ẩn thân dễ hơn.

Hôm nay đã vào mùa thu, trên mặt đất xếp tầng tầng lá khô, như đệm chăn phủ khắp. Trong rừng ngẫu nhiên có tiếng hót vang của chim sẻ, từng tiếng động dù là rất nhỏ, nhưng ở nơi rừng rú trống vắng đìu hiu này, đều vang vọng rõ ràng không thể che đậy.

Mộc Thâm bước vào trong rừng, lá khô dưới chân liền vang lên tiếng rộp rộp rất nhỏ, Cố Lưu Tích đưa tay giơ tay lên, để hắn dừng lại.

Mộc Thâm vội đứng tại chỗ không dám thở mạnh. Mặc Ảnh nhíu mày nhìn nhìn lá khô rụng khắp nơi, có chút khó xử mà nhìn Cố Lưu Tích.

Cố Lưu Tích ngẩng đầu quét mắt nhìn rừng cây rậm rạp, thấy những cành cây chắc khỏe trên cao, đưa tay chỉ chỉ.

Mắt Mặc Ảnh sáng lên, khẽ gật đầu.

Cố Lưu Tích dùng khẩu hình miệng ám chỉ: "Nhẹ chút, đừng làm những cành cây ấy rung lên."

Lá trên những cành đấy đều đã nhuốm màu vàng đậm, lay lắt sắp rụng rồi. Động tác quá lớn, sợ là sẽ rơi xuống, khiến người ta chú ý.

Mấy người Mặc Ảnh đều đồng loạt ra dấu đã hiểu, lập tức chia ra, bật người nhảy lên cây.

Cố Lưu Tích nhẹ xoay người, phảng phất như cánh bướm lặng yên không tiếng động đặt chân xuống cành cây. Cố hết sức căng mắt nhìn, xa xa thị lực đẩy đến cực hạn, xa xa mấy trăm trượng (1 trượng = 3,33m), mơ hồ thấy được một vài bóng người. Chắc là bọn hắn.

Nàng ra hiệu, để mấy người Mặc Ảnh tản ra. Bật lên bật xuống vài lượt, nhẹ nhàng lướt qua mấy thân cây, đã tiến tới thêm mấy trượng nữa.

Mấy người Mặc Ảnh nhìn thấy tán thưởng không thôi. Những lá cây này gió thổi liền rơi, mà Cố Lưu Tích lại thoải mái đạp bước trên thân cây đi nhanh về phía trước, đừng nói lá rơi, ngay cảl lung lay cũng không có. Hơn nữa thân pháp nàng tự nhiên linh động, như bướm lượn trong rừng, tuấn dật phi phàm.

Mặc Ảnh thầm nghĩ, khinh công bậc này e rằng chỉ có Phiêu Tuyết trong các, mới có khả năng so sánh thôi.

Cố Lưu Tích tự nhiên không biết khinh công của mình khiến đám Mặc Ảnh vừa trầm trồ vừa kinh sợ, quanh óc chỉ biết tính toán khoảng cách và làm sao để có thể tiếp cận gần nhất mà thôi.

Một đường cẩn thận, Cố Lưu Tích thi triển khinh công đến cực hạn, lúc này mới lặng yên ẩn nấp đằng sau một gốc cây cao cỡ nửa người, bên cạnh còn có tảng đá lớn, là một chỗ tuyệt hảo để tránh né.

Khinh công của đám Mặc Ảnh không sánh bằng Cố Lưu Tích, qua hồi lâu mới tới đỉnh núi, thực sự không dám tới gần như Cố Lưu Tích, chỉ chọn một chổ để nấp rồi ra sức quan sát.

Cố Lưu Tích nhìn kỹ, đoàn người kia có tổng cộng chín người, ba nữ sáu nam, trừ hai nam nhân, những người còn lại nàng đều đã từng gặp. Nhiễm Thanh Ảnh mặc bộ đồ màu tím, bên cạnh là hai nam nhân, cũng chính là hai huynh đệ Sử Tiến và Sử Lâm, còn có một Mộ Cẩm không bao giờ rời khỏi nàng ta. Mà nam nhân cụt một tay kia đang khom lưng kiểm tra cái gì đó.

Mạnh Ly đứng gần đó mang sắc mặt ngưng kết như sương, mắt luôn nhìn về phía nữ tử áo tím bị người có râu quai nón khống chế.

Cố Lưu Tích chăm chú nhìn nữ tử đó, phát hiện nàng ấy chỉ có sắc mặt không tốt, cũng không đáng lo, lúc này mới chậm rãi nhẹ nhàng thở ra.

Sau một lúc lâu, Mạnh Ly ngẩng đầu nhìn Nhiễm Thanh Ảnh: "Giáo chủ, sư tỷ của ta hoàn toàn không biết loại chuyện này, công phu cũng không nổi bật xuất chúng, vì sao lại muốn mang nàng xuống đó."

Nhiễm Thanh Ảnh chuyển mắt khỏi nam tử cụt tay, không đếm xỉa mà cười cợt: "Sư tỷ ngươi không ngại cực khổ, ngày đêm gấp gáp đuổi theo ngươi, sợ là rất lo lắng cho ngươi. Đã như vậy, nàng cùng với ngươi đi vào, chẳng phải hợp tâm ý của nàng sao. Ngươi nói xem, Liễu cô nương?" Nàng quay đầu nhìn Liễu Tử Nhứ, cười càng thêm vui vẻ.

Trong mắt Liễu Tử Nhứ tràn ra vẻ trào phúng chán ghét hiếm thấy, lạnh lùng nhìn Nhiễm Thanh Ảnh.

Nhiễm Thanh Ảnh như không thèm để ý chút nào, vỗ vỗ cái trán: "Ta đã quên, còn chưa cởi bỏ huyệt đạo cho ngươi nữa, thật sự là thất lễ. Quan thúc thúc."

Nàng vừa nói xong, nam tử có râu quai nón liền đưa tay giải á huyệt cho Liễu Tử Nhứ. Liễu Y Y khẽ hừ một tiếng, lại lạnh nhạt mà nhìn nơi khác, không nói một lời.

Nhiễm Thanh Ảnh hiển nhiên không ngờ tới nàng lại phản ứng như thế, ánh mắt lập tức bắn ra tia lạnh lẽo: "Liễu cô nương gặp được sư đệ, mà không có gì muốn nói à?"

"Không phiền ngài hao tâm tổn trí, ta không có hứng thú hát kịch cho ngài xem. Đã đến nước này rồi, ta còn có thể nói cái gì? Tận tình khuyên bảo hắn, không nên cấu kết với các ngươi làm việc xấu, hay là ân cần hỏi thăm tổ tông nhà các ngươi?"

Mộ Cẩm đứng một bên liếc sang với ánh mắt đầy lạnh lẽo, rồi còn giơ tay chuẩn bị đánh tới Liễu Tử Nhứ!

Cố Lưu Tích cảm thấy căng thẳng, đã thấy Mạnh Ly nhanh chóng kéo Liễu Tử Nhứ ra, đón chưởng với Mộ Cẩm.

Nhiễm Thanh Ảnh nhỏ giọng nói: "Mộ Cẩm, dừng tay!"

Mạnh Ly lui một bước, lập tức đưa tay phong bế huyệt đạo tay phải, chỉ thấy dưới bàn tay hắn nhiễu mấy giọt máu, còn là màu đen.

Liễu Tử Nhứ nhíu mày kiểm tra tay Mạnh Ly, môi mấp máy nhưng lại không nói tiếng nào. Nàng chỉ hít vào một hơi, giấu đi biểu tình trào phúng, sắc mặt có chút phức tạp.

Mộ Cẩm cau mày, thấy Nhiễm Thanh Ảnh lạnh mắt nhìn mình, cắn cắn môi, không tình nguyện mà ném một viên thuốc cho Mạnh Ly.

Mạnh Ly chắp tay, lập tức ăn giải dược.

Trên mặt Nhiễm Thanh Ảnh không còn nét vui vẻ, lạnh lẽo nói: "Nếu nàng đã đến đây, lại biết được chuyện của chúng ta, ta không thể thả nàng đi được. Bằng không để lộ ra tiếng gió, ai gánh trách nhiệm đây? Đương nhiên, Mạnh Ly, nếu như ta đã đáp ứng ngươi, thì sẽ không đổi ý! Tương tự, chỉ cần sư tỷ ngươi an phận, chúng ta tất nhiên sẽ đối xử công bằng, ở dưới mộ sẽ không vứt bỏ nàng. Như thế, ngươi có thể an tâm chưa?"

Mặt Mạnh Ly không có cảm xúc gì, con ngươi u ám không rõ, nhưng vẫn gật đầu, sau đó khẽ quay đầu, nhìn Liễu Tử Nhứ.

Nhiễm Thanh Ảnh không muốn nhiều lời nữa, nói với nam tử cụt tay: "Hà lão tam, có tìm được chưa."

Nam tử gầy còm kia lộ ra nụ cười nịnh nọt, luôn miệng nói: "Nhiễm giáo chủ cho ta tìm thêm chút nữa đi, lúc ấy quá hỗn loạn, không nhớ rõ lắm."

Hắn ngồi xổm người xuống, cầm cái cuốc cuốc vài cái, rồi bốc nắm bùn bóp bóp, đạp đạp mấy cái trên mặt đất.

Cố Lưu Tích tập trung nhìn kỹ, bước chân của Hà lão tam kia nhìn như mất trật tự, nhưng lại mơ hồ lộ ra kết cấu, như là giẫm chân theo trận pháp nào đó, xem ra là tìm được đường vào rồi.

Quả nhiên, một lát sau, Hà lão tam đi về phía trước mấy chục bước, lập tức ngừng lại. Hắn quay đầu lại nói: "Chắc là nơi này, đào sơ qua thì thấy có vẻ không sai, hẳn là cửa động mà trộm mộ năm đó để lại."

Ánh mắt Nhiễm Thanh Ảnh lóe lên tia sáng, lên tiếng: "Lãng Đồ, Nghiêm Khắc, động thủ."

Hai người nam tử kia đáp một tiếng, cầm thiết chùy (chùy: mũi dùi) và cuốc chim bắt đầu đào. Đào khoảng gần một nén nhang, bên cạnh đã chất thành hai gò đất nhỏ, một người trong đó mới dừng động tác, bẩm báo: "Giáo chủ, lộ ngõ vào rồi."

Nhiễm Thanh Ảnh bước nhanh tới, phía dưới sâu khoảng nửa trượng xuất hiện một phiến đá, chặt chẽ đậy cửa động bên dưới.

Hà lão tam vội nói: "Chính là cái này, nâng phiến đá lên liền có thể đi vào." Sau đó, hắn có chút khẩn trương mà xoa xoa bàn tay trái, ngập ngừng nói: "Nhiễm giáo chủ, tiểu nhân đã nói cho ngài hết những gì tiểu nhân biết rồi, bản vẽ cơ quan phía dưới tiểu nhân cũng đưa cho ngài rồi. Hôm nay tiểu nhân chỉ còn một cánh tay thôi, đi cũng là vướng víu, có thể thả tiểu nhân đi hay không."

Nhiễm Thanh Ảnh nhướng nhướng mày: "Lời ấy sai rồi, ông cũng coi như là nhân vật có tiếng trong giới, kinh nghiệm phải nói là vô số. Có ông tự mình dẫn chúng ta, còn đáng tin hơn cả bản vẽ ấy chứ. Lúc trước ông vào mộ Việt vương, lại bình yên đi ra, ắt hẳn nắm rất rõ tình hình bên dưới. Cho nên mong ông có thể giúp đỡ chúng ta nhiều hơn. Về phần an toàn, ta cam đoan, ngoài việc nhờ ông chỉ đường, cái gì cũng không cần ông ra tay đâu. Hơn nữa chúng ta tất sẽ toàn lực bảo vệ ông. Sau khi chuyện thành công, sẽ đảm bảo cho ông nửa đời còn lại sống trong cẩm y ngọc thực, yên vui không lo."

Nghe nàng nói xong, gương mặt Hà lão tam vốn hơi do dự chợt chuyển màu mừng rỡ, cuối cùng lại có chút bối rối. Sau một lúc lâu, hắn cắn răng: "Được! Nhiễm giáo chủ nhất ngôn cửu đỉnh, Hà lão tam ta lại xông pha một lần vậy."

Nhiễm Thanh Ảnh thoả mãn cười cười, ra hiệu cho Lãng Đồ và Nghiêm Khắc.

Hai người đề khí vận lực, trực tiếp kéo phiến đá nặng trịch kia ra.

Một cửa động hình vuông hiện ra trước mắt mọi người, phía dưới tối om, bên mép đất được ép chặt, còn có thể thấy một đống dấu chân san sát nhau. Xem ra, cửa động này là được người lành nghề đào ra.

Cố Lưu Tích bị bùn đất ngăn cản không thấy rõ tình huống bên trong. Bên cạnh Liễu Tử Nhứ có Mạnh Ly và Quan Trác Sơn, dù nàng nhanh cỡ nào, cũng rất khó bình yên mà cứu nàng ấy ra. Nhưng mắt thấy bọn họ sắp vào mộ, nếu không ra tay thì nàng không còn cơ hội nữa!

Nàng đưa tay ra sau ra dấu, để mấy người Mặc Ảnh ổn định, tại lúc đám người kia tò mò quan sát cửa động, lách mình lướt ra ngoài.

Tốc độ của nàng cực nhanh, trong nháy đã vượt qua Mạnh Ly bắt được Liễu Tử Nhứ, đồng thời giơ bàn tay chạm một chưởng với Quan Trác Sơn!

Nội công tu vi của Cố Lưu Tích không bằng Quan Trác Sơn, lập tức liền lùi lại mấy bước. Nàng không kịp nghĩ nhiều, nhanh chóng giải hết huyệt đạo cho Liễu Tử Nhứ, đưa tay dùng xảo kình đẩy nàng ấy ra ngoài.

Mấy người Mặc Ảnh theo sát đón lấy Liễu Tử Nhứ. Chẳng qua trong lúc đó, chợt xuất hiện tia sáng âm u từ ngân châm phòng về phía ba người Mặc Ảnh, buộc ba người phải lui ra sau.

Cứ như vậy, Cố Lưu Tích biết bọn họ đã mất tiên cơ rồi! Nàng hơi áo não mà nhìn Mộ Cẩm, lại thấy Sử Tiến cùng Sử Lâm đã sáp tới. Bên này Quan Trác Sơn cũng vung đại đao loạn xạ lên.

Thân pháp của Cố Lưu Tích cực kỳ linh hoạt, lúc giao tranh đúng là không hề thua hắn. Trên eo nàng chợt lóe lên ánh sáng trắng, nhuyễn kiếm như linh xà, thuận thế cuốn lấy đao của Quan Trác Sơn, kéo một phát ở vùng giữa, nhanh chóng đảo lộn, làm hổ khẩu của Quan Trác Sơn run lên!

Hắn chỉ có thể theo mượn lực rút đao ra, trong lòng âm thầm kinh hãi, công phu của tiểu cô nương này đúng là lợi hại cực kỳ. Nếu nội lực của nàng dồi dào, một đao vừa rồi chắc là chặt rớt tay hắn rồi.

Chẳng qua Cố Lưu Tích có lợi hại như thế nào, cũng thể vãn hồi trận đánh dần chuyển bại này được. Một mìnhLiễu Tử Nhứ ứng phó với hai người Lãng Đồ và Nghiêm Khắc, vô cùng miễn cưỡng. Mặc dù tạm thời rơi vào hạ phong, cũng không có biện pháp thoát thân.

Mà ba người Mặc Ảnh cùng Tô Thanh, Mộc Thâm, có Mặc Ảnh là công phu cao nhất, nhưng hắn lại bị Sử Tiến và Sử Tiến đánh đến chỉ có thể thủ, dù có Tô Thanh Mộc Thâm hỗ trợ, cũng không thể xoay chuyển tình thế! Sử Tiến cùng Sử Lâm là song sinh, phối hợp lẫn nhau cực kỳ linh hoạt, căn bản không tìm ra một chút sơ hở, hơn nữa chiêu thức thì biến hoá kỳ lạ, khó lòng phòng bị. Không bao lâu, ba người đều đã đổ máu.

Mà Mộ Cẩm cùng Nhiễm Thanh Ảnh đứng một bên, đã sớm nhận ra Cố Lưu Tích. Mộ Cẩm quay đầu nhìn Nhiễm Thanh Ảnh, chỉ thấy trong mắt nàng toát lên kinh ngạc sau lại thành kinh hỉ, rồi lộ ra hàm ý thưởng thức. Mộ Cẩm lập tức cảm thấy bức rức, âm thầm giữ độc tiêu trong tay, lạnh lùng nhìn Cố Lưu Tích.

Tất cả mọi người đều dồn tinh thần vào trận đánh hỗn loạn này, không ai chú ý tới một người đang lặng lẽ lui về phía sau, thẳng đến gần cửa động kia.

Cố Lưu Tích thấy nhóm Mặc Ảnh đang dần kiệt sức, mượn cơ hội thoát khỏi Quan Trác Sơn, tiến đến giúp Mặc Ảnh. Nàng vừa thả người tới gần bọn Mặc Ảnh, ánh mắt lại liếc thấy Hà lão tam đang từng bước tiến vào động. Như là phát giác được ánh mắt của Cố Lưu Tích, đôi mắt hung ác nham hiểm kia trở nên bối rối, làm Cố Lưu Tích cảm thấy thảng thốt!

Không xong! Nàng gấp giọng mở miệng: "Nhanh chạy... đi!" Cùng lúc đó, một miếng độc tiêu lặng lẽ bắn tới nàng!

Ngay lúc Cố Lưu Tích còn chưa dứt lời, Hà lão tam đã chui vào cửa động, lập tức vang lên tiếng động cực lớn. Mặt đất dưới chân đám người đột nhiên sụp xuống. Hơn nữa không chỉ sụp xuống, mà mảnh đất đó như đang trở mình, cuốn hết tất cả những thứ phía trên xuống lòng đất.

Lúc này Cố Lưu Tích đang phóng mình trên không, phía sau là Quan Trác Sơn đang ép sát tới, căn bản không có biện pháp tránh đi! Lập tức, nàng sử dụng thiên cân trụy, thuận thế hạ xuống, vận đủ nội lực đẩy Mộc Thâm cùng Mặc Ảnh đang trong hỗn chiến đi ra ngoài, đồng thời cũng vô tình tránh được miếng độc tiêu nhỏ tí kia.

Cố Lưu Tích không biết chính mình thoát được một kiếp, ánh mắt thoáng thấy một cái bóng màu tím cũng được đẩy ra, nàng cũng thuận thế loạn xạ níu người đó lại, ôm nhau cùng ngã xuống!

Không cần phải nói, mặc đồ tím ở đây chỉ có hai người, trong tình huống này, rất hiển nhiên không thể nào là sư tỷ, cho nên nàng không chút do dự mà lựa chọn hãm hại nàng ta một chút!

-------

Editor có lời muốn nói: trời vào đông rồi, lạnh buốt giá con tim luôn~ các bạn hãy vừa đọc vừa trùm mền cho ấm nhá~

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play