Vài ngày sau, Tô Ngạn nhận được tin của Bạch Lăng. Đọc xong mấy câu đơn giản, nhưng đôi mày anh khí lại nhíu chặt, vội mở ba bức họa ra. Nhìn kỹ một chút, sự kinh nghi trong mắt càng nồng đậm.

Ngồi dậy đi loanh quanh trong thư phòng mấy vòng, hắn cẩn thận cất ba bức chân dung vào, bước nhanh tới Mặc viên.

Lúc này đã là buổi trưa, Văn Mặc Huyền vừa dùng cơm xong, đang luyện chữ ở thư phòng. Cố Lưu Tích thì ở một bên nhìn nàng, đang mài mực.

Nghe thấy động tĩnh, Văn Mặc Huyền gác bút lên giá: "A Ngạn, có việc à?"

Thần sắc Tô Ngạn có chút ngưng trọng, gật đầu: "Bạch Lăng truyền tin, chân dung của ba người kia... đã đưa tới rồi. Vì các nàng phát hiện một chuyện, nhưng không dám xác định, cho nên... Mời chủ tử xem lại."

Văn Mặc Huyền nhận ra Tô Ngạn khác thường, hơi cau mày, nhẹ gật đầu.

Cố Lưu Tích cầm lấy thứ Tô Ngạn đưa, giao cho Văn Mặc Huyền.

Tô Ngạn nhìn nàng sắp mở tranh ra xem, do dự nói: "Chủ tử, chốc nữa đừng quá kinh ngạc."

Văn Mặc Huyền ngước mắt, nhưng tay vẫn không ngừng động tác mở cuộn tranh.

Khi bức chân dung thứ ba mở được một nửa, lộ ra một khuôn mặt nam tử hiền hậu, cặp mắt kia rất trong trẻo sống động, dường như xuyên thấu qua bức họa mà nhìn các nàng. Tay Văn Mặc Huyền khẽ run lên, rốt cuộc dừng lại luôn.

Cố Lưu Tích thấy nàng như vậy, vội ngó sang, cũng lập tức giật mình theo. Đôi mắt ấy, rất quen thuộc. Nàng nhíu mày nhìn kỹ, lại kinh ngạc nhìn sang Văn Mặc Huyền.

Lúc này Văn Mặc Huyền nhìn chằm chằm vào căp mắt của người trong bức họa, môi mím lại mà tái nhợt. Sau đó, tay run rẩy, cuối cùng mở hết cuộn tranh ra. Nàng cất giọng lơ lửng, trầm thấp nói: "Không sai."

Tô Ngạn tràn đầy lo lắng: "Bạch Lăng nói, Lưu Chính Nghị xem rồi, ba bức này khá giống, nhất là... vị có cặp mắt kia trong tay chủ tử, giống nhất."

Văn Mặc Huyền lúc này hơi khòm lưng xuống, cúi đầu nhìn bức họa kia, sau đó dường như mất hết sức lực, ngồi sụp xuống, là Cố Lưu Tích cả kinh sắc mặt trắng bệch, vội xúm lại kêu: "Mặc Huyền!"

Tô Ngạn cũng kinh sợ thốt lên: "Chủ tử!"

Văn Mặc Huyền lắc đầu, tỏ ý mình không sao, dùng ánh mắt trấn an Cố Lưu Tích, sau đó lại nhìn xuống bức tranh.

Một lát sau, nàng lấy bút, Cố Lưu Tích hiểu ý, trải tờ Tuyên Thành ra cho nàng.

Văn Mặc Huyền cầm lấy bút, ngơ ngác nhìn trang giấy trắng trước mặt, một hồi lâu sau, cuối cùng cũng hạ bút. Đầu bút nhẹ lướt, phác họa ra hình dáng của một người. Văn Mặc Huyền dường như rơi vào một thế giới khác, ánh mắt đặt trên đầu bút, sau vài lần ngập ngừng, thêm vài nét bút, ròi dừng lại.

Trên tờ giấy kia là một nam tử cực kỳ tuấn dật, giữa đôi mày là nét hiền hậu nho nhã, ánh mắt mang theo tia dịu dàng. Khóe miệng hơi nhếch lên, lại có thể cảm giác được sự cưng chiều trong đó.

Cố Lưu Tích nhìn người nọ, tim đập mạnh hơn. Ký ức chôn vùi sâu trong tâm trí, dần dần rõ ràng hơn. Dáng vẻ này, còn có biểu cảm quen thuốc ấy, mỗi khi ông ấy nhìn các nàng, đều chính là như thế. Làm cho người ta cảm thấy vô cùng ấm áp, vô cùng tin tưởng. Cho dù trong hoàn cảnh máu me đầy trời, ánh mắt cuối cùng của người nọ khi nhìn các nàng, vẫn là như thế.

Nàng phát hiện cổ họng khô khốc, sự đau đớn trong tận đáy lòng lại cuộn về. Nàng thấy Văn Mặc Huyền có vẻ hoảng hốt, thấp giọng gọi: "Mặc Huyền."

Văn Mặc Huyền nghe ra sự run rẩy trong giọng nói của nàng, miễn cưỡng nhếch môi cười. Cúi đầu nhìn hai bức tranh, diện mạo y đúc, nhưng thần thái lại không giống nhau. Sau một hồi lâu, nàng mới mở miệng: "Ta cho rằng ta đã sớm quên, quá lâu..."

Giọng của nàng rất nhẹ, dường như một cơn gió cũng có thể thổi tan, phảng phất như đang tự lẩm bẩm, lại tựa như đang thì thầm với người trong tranh.

Cố Lưu Tích đau lòng đến không chịu được, Văn Mặc Huyền như vậy khiến nàng vô cùng khó chịu. Nàng cầm chặt bàn tay lạnh buốt của nàng, giọng nói nghèn nghẹn: "Làm sao quên được, dù không nhớ rõ tướng mạo, những cảm giác kia, cũng sẽ không quên được."

Lúc này Tô Ngạn cũng không biết làm sao, có lẽ hắn không nên đem cái này cho chủ tử xem. Nhưng, bọn hắn mới hoài nghi mà thôi. Chỉ bằng đôi mắt kia, bọn hắn làm sao có thể quyết đoán? Nhưng dáng vẻ của chủ tử như thế, còn có hai bức họa trái ngược kia, suy đoán đó, sợ là không sai.

Văn Mặc Huyền nhìn đôi mắt Cố Lưu Tích đã đỏ lên, thần sắc cuối cùng cũng dịu đi chút ít, hòa nhã nói: "Ta không sao, chẳng qua nhất thời cảm xúc dâng trào thôi."

Sau đó nàng nhìn kỹ ba bức họa, nói: "Vẻ ngoài này của bọn họ chắc đều đã hóa trang qua, nhưng nếu không lầm, người này hẳn là cha ta."

Nghe ra sự bất đắc dĩ trong câu nói của Văn Mặc Huyền, Cố Lưu Tích cùng Tô Ngạn đều trầm mặc, chỉ yên lặng nhìn nàng.

Sau đó, Văn Mặc Huyền thấp giọng cười khổ, nói: "Ta nghĩ mãi mà không rõ vì sao? Bọn họ làm vậy, có mục đích gì?"

Cố Lưu Tích hiểu điều này với Văn Mặc Huyền mà nói, quá chấn động, sợ là giờ phút này nàng cũng đang thấy hỗn loạn. Nàng ngẩng đầu liếc nhìn Tô Ngạn, ra hiệu nơi này đã có nàng. Tô Ngạn gật đầu, cẩn thận lui ra.

Cố Lưu Tích cầm lấy bức tranh trên bàn, ôn nhu nói: "Mặc Huyền, ngươi đang lo lắng cái gì?"

Văn Mặc Huyền chậm rãi ngẩng đầu, nhìn nàng, sau một lúc thì chán nản mà lắc đầu.

Cố Lưu Tích vuốt tay nàng: "Thật ra điều tra được tới đây đã là chuyện tốt. Nếu như người nọ là cha, như vậy trong này tất nhiên có Lận Ấn Thiên, và người còn lại thì..."

Văn Mặc Huyền nhìn nhìn, nói tiếp: "Dựa theo thời gian Mạnh Nhàn Đình bị cướp tiêu, có lẽ là thiếu trang chủ Danh kiếm sơn trang, Tiêu Diễn rồi."

"Cho nên, Mặc Huyền, mặc dù không biết vì sao cha lại đi cùng bọn họ, giao kiếm cho Mạnh Nhàn Đình vận chuyển, nhưng dựa theo tính tình của ông ấy, tuyệt đối sẽ không làm chuyện cướp tiêu đâu. Rất có khả năng là Lận Ấn Thiên và Tiêu Diễn."

Văn Mặc Huyền hơi sững lại, rồi gật đầu, tất nhiên nàng hiểu cha nàng làm người thế nào, chẳng qua nhất thời bối rối tại sao hắn lại giao thanh kiếm kia cho Mạnh Nhàn Đình.

Cố Lưu Tích thấy nàng bình thường lại rồi, mới yên lòng, nghĩ đến ba người nọ, còn có gút mắc giữa họ mà Văn Mặc Huyền từng đề cập đến, híp híp mắt, lên tiếng hỏi Văn Mặc Huyền: "Mặc Huyền, cha và Tiêu Diễn đoạn tuyệt từ khi nào?"

Ánh mắt Văn Mặc Huyền khẽ động: "Theo Cung bá bá nói, khoảng đâu tháng chín năm Thiên Nguyên thứ ba. Mà Mạnh Nhàn Đình bị mất tiêu, là giữa tháng tám năm Thiên Nguyên thứ ba."

Nghe Văn Mặc Huyền nói xong, Cố Lưu Tích hiểu Văn Mặc Huyền và nàng đang cùng nghĩ đến một chỗ: "Ngắn ngủn nửa tháng, cha lại đoạn tuyệt cũng bằng hữu tương giao nhiều năm, thậm chí thiếu chút nữa động thủ giết Tiêu Diễn. Theo tính cách của cha, sự nghiêm trọng của chuyện này là không nói cũng biết. Cho nên vô cùng có khả năng, người cướp tiêu là Tiêu Diễn, nên cha mới tức giận?"

Văn Mặc Huyền buông mi mắt: "Hợp tình hợp lý, đến cuối cùng, Danh kiếm sơn trang cùng Lận Ấn Thiên liên hợp đối phó với cha, sợ là có liên quan đến việc này."

Cố Lưu Tích nhìn bức chân dung Văn Mặc Huyền vẽ, ánh mắt cũng toát lên sự bi thương. Ông ấy, chưa bao giờ muốn tính kế với người ta, một lòng chân thành đối đãi với bằng hữu, vì sao cuối cùng lại rơi vào kết cục như vậy. Mà thứ gian trá kia, vẫn còn sống đến hôm nay mà làm bậy.

"Năm xưa, cha đoạn tuyệt với Tiêu Diễn, sợ là cũng không có ngờ tới kẻ cùng ông ấy lớn lên, cùng nhau xuất sinh nhập tử, lại cấu kết cùng Tiêu Diễn."

Cố Lưu Tích thấy đôi mắt Văn Mặc Huyền phủ đầy hàn ý, vội tiếp nói: "Chuyện quan trọng nhất trước mắt là... phải điều tra rõ ràng, hai khối ngọc Lận Ấn Thiên muốn kia, việc tìm Thuần Quân kiếm là vì chuyện gì? Còn có thanh kiếm mà Mạnh Nhàn Đình vẫn chuyện là kiếm gì, vì sao cha muốn giao cho hắn chuyển, lại vì sao mà cướp tiêu? Những chuyện đó có liên quan gì đến nhau?"

Văn Mặc Huyền gật gật đầu, nhấc bút bắt đầu viết thư, sau khi thổi khô mực, nhét vào trong phong thư, hướng ra ngoài cửa gọi: "Mặc Ảnh."

Lập tức, một bóng đen ngoài cửa nhanh tiến vào, nhỏ giọng thưa: "Chủ tử."

"Đưa thư này đến tay A Lăng, đừng chậm trễ."

Mặc Ảnh đáp lời, rất nhanh đã rời đi.

Cố Lưu Tích ở bên cạnh, cũng thoáng thấy sơ sơ nội dung thư, trầm ngâm rồi hỏi: "Ngươi cảm thấy đáp án những chuyện này phải lấy từ Minh U giáo?"

"Đúng vậy, cha cho ta hai khối ngọc này, trước đó chưa từng rời khỏi người ông ấy. Vả lại, ông ấy còn nói đó là tín vật gia truyền, mà Lận Ấn Thiên lại rất muốn nó, rất có thể là tín vật của các thời kỳ giáo chủ Minh U giáo."

Cố Lưu Tích nhíu mày: "Mà không phải cha đã truyền ngôi giáo chủ cho Lận Ấn Thiên rồi sao? Tuy nói giáo chúng không thừa nhận, đáng lý cha phải giao hai khối ngọc cho hắn chứ."

Văn Mặc Huyền khẽ nói: "Có lẽ là cha cố ý không cho Lận Ấn Thiên."

"Cố ý?" Cố Lưu Tích có hơi khó hiểu, sau đó lại dường như hiểu ra: "Có lẽ cha cũng không hoàn toàn tin tưởng Lận Ấn Thiên, ít nhất đối với hai khối ngọc này, ông có lo lắng."

"Mặc dù Lận Ấn Thiên không được giáo chúng thừa nhận, nhưng không có nghĩa là hắn không có danh vọng, cộng thêm giao tình của hắn và cha, thân phận của Nhiễm Thanh Ảnh cũng không cần khối ngọc kia để chứng minh. Ít nhất là không cần hai khối ngọc. Cho nên hắn muốn ngọc là có tác dụng khác, và phải đủ cả hai khối. Như vậy, làm tín vật của giáo chủ Minh U giáo, ngoài trừ việc xác minh thân phận, chắc là có tác dụng khác nữa."

"Đã có tác dụng liên quan đến Minh U giáo, thì đương nhiên phải tìm đáp án từ Minh U giáo tìm, đúng không?" Đôi mắt Cố Lưu Tích lóe sáng, nhìn Văn Mặc Huyền, trong mắt không che giấu được tán thưởng.

Bị điệu bộ đó của nàng chọc cười,, Văn Mặc Huyền nhếch môi: "Làm gì mà bày ra bộ mặt đó?"

Cố Lưu Tích vẫn nhìn nàng, chống cằm ra vẻ trầm tư, nói: "Ngươi nói, sao đầu ngươi lại tốt như vậy chứ?"

Văn Mặc Huyền bật cười ha ha, ánh mắt chớp chớp mà nhìn nàng: "Chẳng lẽ Tích nhi cảm thấy, đầu của mình không dùng được?"

Cố Lưu Tích nhíu mày: "Ta đang khen ngươi đó, ngươi nghe không hiểu sao? Sao lại mắng ta chứ?"

"Nào có quở ngươi, ngươi nói não ta tốt, thì ta cũng phải tìm một tức phụ có cái đầu y hệt chứ. Ừm, ngươi nói xem, thế là mắng ngươi sao?"

Thấy trong mắt nàng toàn là ý cười, lại lộ ra ánh sáng nhu hòa ấm áp, mặt Cố Lưu Tích hơi nóng lên, lại mạnh miệng nói: "Vạn nhất ngươi ở phương diện này đầu óc không dùng được nữa, làm sao bây giờ?" Nói xong lại cảm thấy mình thật ngốc, đây không phải là đang mắng chính mình sao?

Văn Mặc Huyền nghiêng nghiêng đầu, trầm thấp nói: "Đầu có thể không dùng được ở chỗ nào, chứ ở chỗ này, nhất định là phải dùng tốt. Ta đương nhiên là không ngoại lệ."

Cố Lưu Tích bị đôi ngươi như mặc ngọc của nàng nhìn chăm chú, vội vàng đứng lên, nói: "Hôm nay còn chưa về Tây Uyển, không biết sư tỷ có đến chưa nữa. Ta đi trước xem thử." Nói xong nhanh như chớp đã không thấy bóng người.

Văn Mặc Huyền nhìn cửa ngoài, lắc đầu, liếc mắt sang cuộn tranh, sự vui vẻ của tan đi. Đôi mắt kia dường như lại phủ thêm tầng sương mỏng. Đưa tay mở bức tranh, nàng ngơ ngác nhìn hồi lâu, một lúc sau mới nhấc bút, hạ xuống ở khoảng trống bên cạnh. Lần này, nàng vẽ chậm hơn, dường như lực cầm bút quá mạnh.

Theo từng nét bút, bên cạnh nam tử nho nhã kia, xuất hiện thêm một nữ tử, mặt mày thanh nhã dịu dàng, khóe miệng ôm nụ cười nhẹ nhàng, làm ấp áp toàn bộ khung cảnh xung quanh.

Trong thư phòng rất yên tĩnh, sau đó vang lên hai tiếng động rất nhỏ, như là giọt nước rơi đập xuống giấy, trên vạt áo của nữ tử kia, lan ra hai vòng mực nhàn nhạt.

Một tiếng lẩm bẩm nho nhỏ chậm chầm thoát ra: "Cha, nương, Thương nhi trưởng thành rồi vẫn muốn Tích nhi làm tức phụ của con, hai người có còn ưng thuận không ta?"

Sau đó thì không còn chút động tĩnh, vẽ lên hình ảnh nam tử và nữ tử, tựa vào nhau, trong mắt ngậm ý cười.

-------

Editor có lời muốn nói: thương Các chủ quá T^T

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play