Nghe Cố Lưu Tích nói xong, Văn Mặc Huyền khẽ nở nụ cười, vẻ u sầu mỏi mệt giữa hai đầu lông mày cuối cùng cũng phai nhạt chút ít. Nàng chầm chậm lên tiếng: "Bởi vì thân thể của ta không khỏe, cho nên rất nhiều chuyện của Tâm Tích các ta không đủ sức quản lý hết, căn bản là giao cho mấy Đường chủ trong các, cũng chính là Tô Ngạn, Tô Vọng, Bạch Lăng và Nguyệt Khanh. Bốn người họ vốn là cô nhi, trời đưa đất đẩy sao đó, được ta cứu về. Từ khi còn nhỏ, họ cũng theo ta học tập với mấy vị sư phụ kia, lại cùng nhau lớn lên. Tuy rằng bọn họ một mực không chịu vượt quá lễ giáo, nhưng tình cảm vẫn rất tốt."

Cố Lưu Tích nghe thế, hé miệng nói: "Mặc Huyền, mấy người Tử Tô, Mặc Ảnh đều là được người cứu về khi còn nhỏ à?"

Văn Mặc Huyền nhìn nàng một cái: "Cũng không hẳn. Mặc Ảnh và Tử Hi là Cung bá bá để lại cho ta. Còn lại mấy người trạc tuổi ta, phần lớn là do ta mang về. Những năm đó, khắp nơi ở Giang Nam đều gặp lũ lụt, người dân trôi dạc khắp nơi. Rất nhiều đứa trẻ không nhà để về hoặc bị lừa bán, bị chết đói đầu đường, hoặc trở thành ăn xin thường xuyên bị xua đuổi."

Nói đến đây nàng ngập ngừng, mi mắt buông xuống, khẽ nói tiếp: "Nếu cha mẹ còn sống, họ chắc chắn sẽ gắng hết sức giúp đỡ. Cho nên, dù ít hay nhiều, ta cũng tận lực cứu bọn họ."

Cố Lưu Tích nghe đến đó, trong lòng tê rần, khóe mắt cũng thấy cay cay. Gắng chịu đựng nỗi đau ấy, nàng nhíu nhíu mày, giọng nói đầy mất mát: "Vốn tưởng ngươi chỉ nhặt mỗi mình ta về nhà, không ngờ nhặt người khác về đã thành thói quen của ngươi luôn rồi. Ta cũng không còn đặc biệt nữa."

Văn Mặc Huyền sững sờ, cũng quên mất đau lòng. Nhìn dáng vẻ nàng thế kia, một lát sau lại nở nụ cười.

Bên tai vang lên tiếng cười êm ái du dương, làm Cố Lưu Tích cũng muốn cười theo, nhưng vẫn nhịn xuống, tiếp tục cúi gằm mặt.

Văn Mặc Huyền cười một lát, rồi dùng đôi mắt sáng rực mà nhìn nàng chăm chú: "Cô nương ngốc, người ta mang về rất nhiều, nhưng mà mang về nhà, thì chỉ có một mình ngươi thôi." Nhìn ra sự cảm động trong mắt Cố Lưu Tích, nàng lại nhẹ nhàng nói: "Hơn nữa, nhặt về làm tưc phụ cũng chỉ có một mình ngươi à, sao không đặc biệt được?"

Vốn cái câu "Nhưng mà mang về nhà thì chỉ có một mình ngươi" của Văn Mặc Huyền đã làm Cố Lưu Tích ngân ngấn nước mắt, hầu như muốn rơi lệ. Mà câu tiếp theo thì lại khiến nàng mắc cỡ đến mặt đỏ bừng. Trong lòng vừa ngọt ngào vừa thẹn thùng, Cố Lưu Tích tranh thủ thời gian quay đầu lại, cách Văn Mặc Huyền xa một chút, lầm bầm: "Đó là do ngươi ngây thơ không biết con dâu nuôi từ bé là gì, mới không tính."

Cơ mà màu đỏ hồng trên mặt nàng, cũng với khóe miệng cứ cong cong, đã hoàn toàn bại lộ nội tâm của nàng.

Trong mắt Văn Mặc Huyền đầy ý cười, nhưng vẫn tỏ vẻ vô tội nói: "Làm gì có ngây thơ đâu, ta nhớ lúc đó ta đã hỏi người nào đó, có bằng lòng làm như con dâu nuôi từ bé của ta hay không, chính nàng gật đầu rồi mà."

Cố Lưu Tích giật mình, lắc đầu nói: "Ta không nhớ rõ!" Khi đó mới hơn năm tuổi nên nàng thật sự không nhớ rõ, nhưng vẫn còn mang máng về chuyện đó. Cơ mà đương nhiên nàng sẽ không thừa nhận đâu.

"Không nhớ rõ không sao. Dù gì hôm nay cũng đã là tức phụ rồi, quên chuyện con dâu nuôi từ bé thì cứ quên đi."

Cố Lưu Tích liếc nàng một cái: "Lại nói lạc đề rồi, chính sự còn chưa bàn xong đây."

Văn Mặc Huyền nheo mắt nhìn nàng, làm Cố Lưu Tích có chút chột dạ. Vốn là muốn dời lực chú ý của nàng, kết quả dời lộn sang chỗ nhạy cảm rồi.

"Bốn người họ dù tuổi không lớn, nhưng cũng rất tài giỏi. Chỉ dùng mấy năm đã có thể một mình đảm đương một phương rồi. Tự họ có thể phối hợp với nhau, không cần những tiền bối kia tương trợ, vẫn quản lý được Tâm Tích các. Hai năm trước, cuối cùng Tâm Tích các cũng tra được Vạn Yểm môn ẩn thân nơi nào. Lúc ấy Vạn Yểm môn đã là một khối u nhọt ác tính của giang hồ rồi. Môn phái đó có công phu cực kỳ âm độc, sở trường là dùng các loại ám khí. Điều này cũng tạm chấp nhận được, nhưng vì độc luyện ra ngày càng thêm lợi hại, bọn hắn bắt đầu bắt cóc trẻ con, từ nhỏ dưỡng thành người thuốc, còn bắt người sống làm thí nghiệm, sự ngoan độc trong đó không thể phủ nhận được. Mà ta sai Tô Vọng dẫn dắt người diệt Vạn Yểm môn, còn có một nguyên nhân."

Thấy ánh mắt Văn Mặc Huyền hơi tối lại, Cố Lưu Tích cau mày hỏi: "Nguyên nhân gì?"

"Năm đó tuy có vẻ cha không địch lại đám đông, bị người giết chết, nhưng Cung bá bá nói cho ta biết, nguyên nhân thực sự lại là trúng độc. Lúc đó ông ấy đi cứu cha, nhưng đã chậm một bước. Mà từ di thể của cha, ông quả thật đã trúng, mà thứ kia lại chính là Tử Huyết Yểm, loại độc không truyền ra bên ngoài của Vạn Yểm môn."

Nghe cụm từ đó, đôi mắt Cố Lưu Tích trợn to lên, ngón tay siết chặt vạt áo, sắc mặt cũng trở nên trắng bệch. Trong đầu không thể ức chế được mà hiện ra một màu đỏ tía, tuôn trào ra ngoài không cách nào ngăn cản.

Văn Mặc Huyền cả kinh, vội tới đỡ lấy vai của nàng, phát hiện thân thể nàng đang run bần bật, nóng nảy hỏi: "Làm sao vậy?"

Cố Lưu Tích cầm tay Văn Mặc Huyền, bờ môi run rẩy, nhìn đăm đăm người trước mặt. Nỗi đau khổ và sợ hãi trong đôi mắt kia khiến tim Văn Mặc Huyền đau nhói, nhẹ nhàng ôm lấy nàng, nhỏ giọng an ủi: "Tích nhi, loại độc kia dọa ngươi rồi ư? Ta ở đây, đừng sợ, đừng sợ." Tử Huyết Yểm mặc dù âm độc, rất giày vò người, nhưng cũng thể khiến Cố Lưu Tích biến thành như vậy được. Chẳng lẽ nàng đã gặp qua loại độc này rồi? Đôi mắt Văn Mặc Huyền sáng tối không rõ, nhưng vẫn dịu dàng làm trấn an người trong lòng.

Cố Lưu Tích được nàng ôm, cuối cùng cũng bình tĩnh lại, nhưng giơ tay ôm chặt lấy Văn Mặc Huyền, hít sâu lấy hương thơm trên người nàng, dùng nó để xoa dịu bớt nỗi đau và sự sợ hãi khôn nguôi kia. Tử Huyết Yểm, Tử Huyết Yểm, lần lượt quanh quẩn trong đầu, là giọng điệu âm lãnh của Nhiễm Thanh Ảnh: "Văn Mặc Huyền, không phải ngươi luôn trăm phương ngàn kế muốn tìm một người sao? Chẳng qua không biết, nếu thanh kiếm bôi Tử Huyết Yểm này, dính máu của nàng, ngươi sẽ có biểu hiện gì đây?"

Không thể quên được sự lạnh lẽo khi thanh kiếm kia chém tới, cũng không thể quên được vẻ quyết đoán của người nọ khi lập tức nhào về phía trước, lại càng không quên được nỗi đau đớn trong lòng khi thanh kiếm mang theo luồng ánh sáng âm u đó đâm sâu vào lồng ngực người nọ. Những dòng máu nóng liên tục trào ra ánh lên màu đỏ tím ấy, đã thành ác mộng không thể nàng không thể nào thoát khỏi, kể cả trước khi chết, lẫn sau khi sống lại. Chạm đến một lần, phảng phất giống như lại chết một lần. May quá, tốt quá, lúc này dù cho nàng tuyệt vọng, thì vẫn còn người này có thể cứu rỗi nàng.

Văn Mặc Huyền dịu dàng vuốt lưng nàng, thẳng đến khi người trong ngực dần dần bình tĩnh, thân thể cũng yên ổn lại, nàng mới xoa xoa đầu nàng ấy, ôn hòa nói: "Đỡ rồi à?"

Cố Lưu Tích buồn buồn chôn ở trong ngực nàng, khẽ gật đầu.

Nhẹ nhàng nâng người trong lòng dậy, ánh mắt Văn Mặc Huyền dịu dàng nhìn hốc mắt người nào đó hơi hồng hồng: "Có thể nói với ta, vừa rồi tại sao lại thành như vậy không? Là vì Tử Huyết Yểm?"

Cố Lưu Tích mấp máy môi, trong mắt vẫn còn sự đau đớn. Nàng nhìn Văn Mặc Huyền thật lâu, lúc này mới đau khổ nói: "Tại... Tại trong giấc mộng kia, ngươi... ngươi bị người ta làm bị thương. Trên kiếm kia, có bôi Tử Huyết Yểm, ngươi... chảy rất là nhiều máu, đều là..."

Văn Mặc Huyền ôm chặt nàng, khẽ hôn lên mi mắt nàng, ngắt lời nàng: "Đừng nói nữa, không nói nữa, lại khẩn trương bậy bạ rồi. Không phải ta đang khỏe mạnh ngồi đây sao? Ta còn sống sờ sờ ở đây, mà ngươi toàn nhớ về kẻ ở trong giấc mơ kia, thật là khiến người ta đau lòng."

Cố Lưu Tích bị nàng nói đến xấu hổ, nhìn điệu bộ nàng ra vẻ thương tâm, ngại ngùng trong chốc lát, rồi khẽ hôn lên khóe môi nàng. Làm người nọ lập tức cong mày lên.

Văn Mặc Huyền nhỏ giọng nói: "Nghe nữa không?"

Cố Lưu Tích gật đầu, nhưng lại không muốn dịch chuyển nữa. Văn Mặc Huyền cũng vui vẻ chiều nàng, tiếp tục nói: "Bởi vậy, giữ lại Vạn Yểm môn là tuyệt không thể nào. Nếu không ngày sau sợ chúng sẽ trở thành một sự trợ giúp lớn cho Minh U giáo."

Cố Lưu Tích ngẩng đầu lên nói: "Ngươi có nói với họ, cha là bị Vạn Yểm môn hạ độc hại không?"

Văn Mặc Huyền lắc đầu: "Nếu ta nói, sợ là họ sẽ không nhịn được nhiều năm như thế. Thật ra ta cũng biết là không trách bọn họ được. Tô Vọng lạc mất đệ đệ từ nhỏ, bốn năm trước, lúc tìm được Tô Triệu, hắn đã rất vui vẻ. Ta thấy bản tính Tô Triệu cũng thuần thiện, bởi vậy mới để hắn đi theo Tô Vọng. Hắn thực sự có tài năng, rất nhanh đã có thể giúp đỡ Tô Vọng xử lý vài chuyện. Chẳng qua trong một lần làm nhiệm vụ, hắn gặp được một nữ tử, còn nảy sinh tình cảm với nàng ta. Nàng kia cũng luôn ở bên cạnh hắn, đối đãi với hắn rất tốt. Chỉ có điều không rõ lai lịch của nàng, Tô Ngạn tra xét một phen cũng không tìm được chút manh mối nào cả. Sau đó mấy lần tranh đấu với Vạn Yểm môn, mới phát giác nàng không ổn. Cuối cùng mới tra được, nàng là thiếu môn chủ Vạn Yểm môn."

Văn Mặc Huyền bất đắc dĩ thở dài, trầm mặc không nói. Cố Lưu Tích không hỏi lại, nhưng cũng biết gút mắc phía sau bọn họ rồi. Tô Triệu kia sợ là không thể quên được nữ nhân đó, cuối cùng mềm lòng, thả nàng đi.

Một hồi lâu, Văn Mặc Huyền mới thấp giọng nói: "Vừa rồi có phải ta đã quá nghiêm khắc với Tô Ngạn không?"

Cố Lưu Tích nghe thấy sự kỳ quặc trong lời nói của nàng, nhẹ nhàng mĩm cười: "Đâu chỉ có nghiêm khắc. Đây còn là lần đầu tiên ta phát hiện ngươi uy nghiêm như vậy đó. Tuy rằng không phải nghiêm nghị quát lớn, nhưng mấy câu bay bổng kia, quả thật rất dọa người. Tô Ngạn chắc đổ mồ hôi đầy người luôn rồi ấy."

Văn Mặc Huyền hơi do dự, sau đó mới nói: "Vậy ngươi cũng cảm thấy ta hung lắm sao?"

Cố Lưu Tích ngẩng đầu khỏi ngực nàng, cười đến giảo hoạt: "Không biết à nha. Tuy rằng không có hiền như bình thường, nhưng lại rất có tác phong của các chủ. Dù sao cũng không phải là đối với ta, ta vẫn rất thưởng thức."

Văn Mặc Huyền lườm nàng một cái, quay lại vỗ lưng nàng: "Đến khi ăn vẫn còn muốn ôm?"

Cố Lưu Tích sững sờ, bỏ chạy cái vèo ra ngoài, lập tức không thấy bóng dáng, chỉ để lại một câu mơ mơ hồ hồ: "Ta đi chuẩn bị đồ ăn sáng!"

Văn Mặc Huyền nhìn tay mình vẫn giữ tư thế vòng ôm, lắc đầu, cười đến bất đắc dĩ nhưng đầy cưng chiều.

Bên này hai người dịu dàng thắm thiết, bên kia đoàn người Tô Nhược Quân đã đi được gần nửa tháng lộ trình. Lần này đi Đại Lý ít nhất phải hơn ba tháng, hôm nay chạy nhanh vừa kịp đến Giang Lăng. Một đường vất vả, đội ngũ đều mệt mỏi. Tô Nhược Quân căn dặn tìm khách điếm, để nghỉ ngơi một đêm, đổi mấy con ngựa khỏe.

Đoàn người đã lấp đầy mấy phòng trên tầng hai của khách điếm. Bích Thanh nghỉ ở sát bên phòng Tô Nhược Quân, Xích Nham ở đối diện. Bởi vì khá mỏi mệt, Tô Nhược Quân dùng xong bữa tối, tắm gội tẩy hết bụi bặm trên người, liền đi ngủ luôn.

Chẳng qua, Tô Nhược Quân không quen ngủ sớm, vì thế mới chợp mắt một lát đã tỉnh dậy. Tối nay tuy là trăng lưỡi liềm, nhưng ánh trăng cũng không mờ ảo lắm, thanh nhã giống như nước chảy ra từ khung cửa không đóng kín. Ánh trăng sáng tỏ, yên tĩnh tường hòa.

Nhưng tiếng chó sủa liên hồi trên đường ở bên ngoài đã phá vỡ khung cảnh yên tĩnh đó. Lập tức có một tiếng rít lên, con chó kia cũng im bặt. Tô Nhược Quân híp híp con mắt, lại phát hiện cửa sổ ở gian ngoài phát ra tiếng vang. Một bóng đen lướt theo bóng trăng tiến đến. Bóng dáng kia nhỏ nhắn và cũng rất nhanh, nhưng Tô Nhược Quân lại rõ ràng nhận ra người đó bắt đầu kiệt sức. Với tư cách là thầy thuốc, mùi máu tanh ấy không thể nào thoát được cái mũi của nàng.

Lúc lẻn vào, người nọ đè nén thở dốc, khi quay đầu, là một đối mắt sáng quắc lợi hại, đột nhiên đối mặt với Tô Nhược Quân trên giường!

Hình như là không ngờ nàng bất chợt tỉnh dậy, ánh mắt người đó có vẻ giật mình, lập tức phóng tới trước mặt Tô Nhược Quân, trực tiếp che miệng của nàng. Đưa tay muốn bổ xuống cần cổ nàng. Mới giơ tay lên một nữa thì đột ngột dừng lại!

Nàng vội cúi đầu, nhìn xem mặt mày Tô Nhược Quân không hề có một chút kinh hoảng, thậm chí còn có mấy phần ý cười, trong mắt hiện lên một chút kinh ngạc.

-------

Editor có lời muốn nói: xuất hiện nhân vật mới, vừa chu choe vừa ngạo kiều~ 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play