-----"Văn Mặc Huyền trừng mắt: "Có ngọt hay không, tối hôm qua nàng đã nếm thử rồi, nàng nói thử xem?""-----

Những ngày bình yên và tươi đẹp thường trôi qua rất nhanh. Đối với người hay lo nghĩ, bồi hồi giữa sự sống và cái chết như Văn Mặc Huyền, cuộc sống như bây giờ, thực sự quá tuyệt vời.

Mỗi ngày, đều có người cưng chiều, coi nàng như bảo bối, tới tối thì được kề cận trong ôn hương nhuyễn ngọc. Hai người ở bên dòng suối thơm hương hoa, ngắm nhìn bụi lau bên bờ, chốc chốc có tiếng chim tung cánh bay, quả thật như một đôi thần tiên quyến lữ.

Bởi vì nội lực gần như bị mất hết, từng vết thương bệnh cũ lớn nhỏ xưa giờ đều ập về, sức khỏe của Văn Mặc Huyền kém hơn người bình thường rất nhiều.

Tô Nhược Quân một lần nữa dặn dò phải bồi bổ, chăm sóc kỹ lưỡng, bằng không e là sẽ ảnh hưởng đến tuổi thọ. Nhất là trước đó, phổi của nàng bị tổn thương, một khi bị cảm lạnh thì ho rất nhiều.

Cố Lưu Tích thì nóng ruột muốn chết. Bình thường luôn hận không thể dính trên người Văn Mặc Huyền, cả ngày suy nghĩ cách bồi bổ cho nàng. Sợ nàng mệt mỏi, lại sợ nàng uể oải thì càng không tốt. Bởi vậy khi được Tiêu Viễn Sơn đồng ý, Cố Lưu Tích bắt đầu cho Văn Mặc Huyền tập Lạc Già thập cửu bí quyết.

Núi Linh Nham non xanh nước biết, lại yên tĩnh trong lành, quả là một nơi thích hợp để dưỡng bệnh cho Văn Mặc Huyền. Vì thế, Cố Lưu Tích thương lượng với mấy người Tô Vọng, về sau sẽ cùng Văn Mặc Huyền ở lại núi Linh Nham.

Hôm nay là tết Trung thu mười lăm tháng tám, theo như thư mà Tô Nhược Quân gửi, các nàng là muốn tới đây ăn tết cùng Văn Mặc Huyền. Cố Lưu Tích nghĩ muốn đi chuẩn bị một ít nguyên liệu nấu ăn, đợi họ đến thì nhất định phải chiêu đãi chu toàn.

Sáng sớm vừa tỉnh dậy, Cố Lưu Tích nhìn sắc trời một chút, nhớ là thuốc của Văn Mặc Huyền cũng đã hết, cần tới Tô phủ lấy thêm, tuy nói Tô Ngạn có phái người đưa tới, nhưng hôm nay là Trung thu, có nhiều thứ nàng nên tự mình đi xử lý thì tốt hơn.

Nhìn sang cười vẫn ngủ yên bên cạnh, môi mỏng khẽ mím, đôi mắt khép lại, hô hấp nhè nhẹ, hơi thở ấm áp phả trên mặt, mềm mềm tê tê.

Vòng tay quanh eo hơi căng, nhưng lại không khiến nàng cảm thấy khó chịu. Cố Lưu Tích nhìn chằm chằm vào Văn Mặc Huyền, ý cười trên mặt không nhịn được, rướn người tới hôn xuống mí mắt nàng.

Thật không hiểu, rõ ràng bên nhau đã lâu, nhưng mỗi lần gặp Văn Mặc Huyền, Cố Lưu Tích vẫn cảm thấy rung động không kiềm nổi, quả nhiên là khắc tinh của nàng mà.

Nhẹ nhàng lấy tay đang ôm eo mình ra, Cố Lưu Tích cố gắng làm khẽ nhất, sợ đánh thức người đang ngủ mơ, không ngờ vừa lấy tay ra, người nọ liền động đậy, lại lần nữa ôm nàng vào trong ngực.

Theo sau đó, tiếng nói hơi khàn khàn truyền tới: "Làm sao không nghe lời, không cho ta ôm?"

Cố Lưu Tích sững sờ, lập tức ôm lấy nàng, thấp giọng nói: "Đánh thức nàng rồi à?"

Văn Mặc Huyền lờ mờ tỉnh lại, nhấc mí mắt, ồm ồm đáp: "Ừm."

"Ta xin lỗi, hôm nay là Trung thu, Nhược Quân các nàng muốn tới thăm, nên ta muốn đi chuẩn bị nguyên liệu nấu nướng. Ta dậy trước, nàng ngủ thêm chốc nữa đi, nhé?"

Bấy giờ tuy còn sớm, nhưng Văn Mặc Huyền ngủ ngon, làm sao còn nướng được, có điều là vừa tỉnh dậy, muốn mè nheo với người yêu chút xíu.

Nàng mở mắt, khóe miệng kéo cong: "Cô nương ngốc, mấy chuyện này cứ bảo Tô Ngạn bọn họ chuẩn bị là được rồi. Mấy ngày qua, nàng lúc nào cũng phải chú ý tới ta, đủ mệt chết rồi, giờ còn phải quan tâm mấy thứ này, ta không muốn đâu."

Lúc này Văn Mặc Huyền ôm Cố Lưu Tích trở mình, Cố Lưu Tích liền đè trên người nàng. Tư thế này trông có chút mập mờ, thân thể hai người kề sát, Cố Lưu Tích thậm chí có thể cảm nhận được đường cong lung linh của người bên dưới, lập tức nóng mặt, thấp giọng lầm bầm: "Chăm sóc nàng, ta rất vui vẻ, không có mệt mỏi. Nàng... Nàng buông ta ra đã, coi chừng đè đau mình đó."

Văn Mặc Huyền nhíu mày, cười nhẹ nói: "Làm sao đè đau được? Trước đó nàng đã đè nhiều rồi mà, còn... lâu hơn nữa." Giọng nàng trong veo, ngữ điệu có chút mập mờ,

Làm Cố Lưu Tích nghe mà đỏ bừng mặt, lắp bắp nói: "Nàng chớ nói bậy, ta mới... Mới đè có hai lần thôi, rõ ràng là nàng đè nhiều hơn!"

"Há..." Văn Mặc Huyền cười đến vui vẻ, hôn lên khóe môi của nàng: "Ta nói là ta đã ôm nàng rất nhiều lần, nàng lại nói chỉ có hai lần, có phải đã hiểu sai chỗ nào không?"

"..." Cố Lưu Tích mắc cỡ đến một câu cũng nói không nên lời, chỉ biết trừng mắt lườm Văn Mặc Huyền.

"Xem ra tức phụ nhà ta cũng không đứng đắn, ấy vậy mà luôn miệng nói ta hư hỏng."

Cố Lưu Tích chán nản, rầu rĩ nói: "Ta rời giường đây, không nói với nàng nữa."

Văn Mặc Huyền cũng không trêu chọc nàng nữa, buông nàng ra, cười ngồi dậy.

"Nàng dậy làm gì, còn sớm lắm, nàng ngủ tiếp một lát đi." Tuy vừa rồi bị người này xấu xa trêu chọc, nhưng Cố Lưu Tích vẫn là rất thương nàng.

Văn Mặc Huyền lắc đầu: "Không sao, mấy ngày nay không bị quấy nhiễu, lại có nàng ở bên nên ta ngủ rất ngon, không có buồn ngủ nhiều. Hơn nữa, không ôm nàng, ta không ngủ được."

Nàng nói nghiêm túc, đôi mắt đen láy dịu dàng nhìn Cố Lưu Tích, trong mắt tràn đầy lưu luyến, làm Cố Lưu Tích mềm lòng đến rối tinh rối mù.

Cố Lưu Tích vốn là muốn nhân lúc Văn Mặc Huyền ngủ, đi sớm về sớm. Giờ nàng ấy đã tỉnh, Cố Lưu Tích phải lo cho nàng, ăn sáng đầy đủ sẽ tốt cho bao tử của nàng ấy hơn.

Ngồi dậy mặc quần áo tử tế, sau đó muốn giúp Văn Mặc Huyền sửa sang lại một chút, Văn Mặc Huyền ngăn nàng lại, ấm giọng nói: "Nói nàng ngốc thật không sai mà, ta chỉ có sức khỏe yếu một chút thôi, chứ không phải phế nhân. Làm gì mà ăn mặc, đi lại đều cần nàng chăm lo chứ. Nàng là thê tử của ta, không phải mẹ ta, ta cũng có trách nhiệm chăm sóc cho nàng. Ngươi nghe lời một ít, đừng quá chú tâm vào ta như vậy, bằng không sẽ chiều hư ta. Ngày sau, nàng sẽ phải nuôi một tức phụ lười nhác đó."

Cố Lưu Tích đỏ mặt: "Ta thích như vậy mà, nàng nói ta chiều nàng, nhưng đó chỉ là săn sóc kỹ lưỡng một xíu thôi. Ngày thường, nàng đối xử với ta, đó mới gọi là cưng chiều quá mức đó. Sức khỏe nàng không tốt, trong quá khứ chịu nhiều giày vò, ta không muốn nàng còn phải gặp chiều bất lành gì."

Văn Mặc Huyền mặt mày cong cong, nắm tay nàng, nói khẽ: "Cũng không biết ta dẫm phải cái vận gì, có thể lấy được một người vừa khéo tay, vừa săn sóc lại xinh đẹp, tính tình còn tốt như nàng. Có nàng ở bên cạnh, ta cảm thấy mỗi ngày trôi qua rất tuyệt vời."

Cố Lưu Tích mỉm cười, điểm môi của nàng: "Hôm qua ăn mứt hoa quả nhiều, cho nên miệng biến ngọt rồi?"

Văn Mặc Huyền trừng mắt: "Có ngọt hay không, tối hôm qua nàng đã nếm thử rồi, nàng nói thử xem?"

Cố Lưu Tích cứng ngắt, quay người chạy đi: "Ta đi nấu cơm!" Chỉ để lại Văn Mặc Huyền mỉm cười tươi rói mà nhìn nàng.

Cơm nước xong xuôi, Cố Lưu Tích dặn dò: "Ta xuống núi, một mình nàng ở nhà chớ chạy loạn, xem kỹ lần nữa Lạc Già thập cửu bí quyết đi."

Văn Mặc Huyền bật cười: "Tích nhi, nàng thật sự cho rằng mình đang nuôi con hả? Có muốn ta gọi nàng là mẹ Cố không?"

Cố Lưu Tích hừ một câu: "Nàng không nghe lời, nuôi đứa bé còn đỡ lo hơn nuôi nàng nữa."

Văn Mặc Huyền hé miệng không nói, khẽ rũ mắt xuống, thoạt nhìn khá là u uất.

Cố Lưu Tích thấy ngực co thắt lại, lập tức sốt ruột nói: "Ta chỉ nói giỡn thôi. Ta thích nuôi nàng, chưa từng ghét bỏ nàng, nàng đừng như vậy mà!"

Văn Mặc Huyền dừng một chút, vẫn không nói chuyện, chỉ là tiến lên một bước, nghiêng đầu chiếm lấy môi của nàng, dịu dàng hôn, sau đó buông ra thì đôi mắt Cố Lưu Tích đã ướt át, nhỏ giọng nói: "Nếu là như nuôi con thì sẽ không làm vậy với nàng."

Khi mà Cố Lưu Tích sắp bốc khói thì nàng lại giúp nàng chỉnh lại vạt áo: "Mau đi đi, sớm đi trở về, ta chờ nàng."

Cố Lưu Tích ngại ngùng đáp lời, lập tức lay động qua một mảnh cỏ lau, đảo mắt biến mất giữa màn lá xanh thẳm.

Văn Mặc Huyền nhìn bụi lau dần tĩnh lặng, xoay người trở về sân nhỏ. Trên khoảnh đất bên trái, có hai gốc cây màu đỏ như máu, phiến lá hơi dày, cao không tới nửa thước, óng ánh sáng, giờ phút này còn dính ít sương sớm, nhìn bùn đất còn ướt, chắc là có người vừa tưới nước.

Văn Mặc Huyền ngồi xổm xuống, chọc chọc phiến lá, có chút ấm ức mà nhìn chúng. Những thứ thảo dược kỳ quặc này do Tô Nhược Quân mang về từ Miêu Cương, là dùng để ngăn chặn huyết tuyến cổ.

Bởi vì quý hiếm, nên chỉ có hai gốc trồng ở nơi này, gần như là thứ mà Cố Lưu Tích quý trọng nhất ngoài bản thân mình. Vừa sợ nó khô héo, lại sợ bị ứng, hơn nửa đêm trời mưa to, Cố Lưu Tích lại tỉnh giấc ra coi xem nó có bị gì không.

Mà làm Văn Mặc Huyền bất đắc dĩ nhất là, đêm hôm đó hai người đang quấn quít bên nhau, bỗng nhiên trời nổi cơn dông, cô nương không hiểu phong tình kia, vứt bỏ mình, chạy đi xem thứ đồ xấu xí này.

Hạ tay hơi nặng, phiến lá màu đỏ kia hơi rụt lại. Đúng lúc này, một giọng nữ dịu dàng vội vàng truyền tới: "Tiểu tổ tông, muội mà làm hỏng nó, Tích nhi nhà muội sẽ sốt ruột chết mất."

Văn Mặc Huyền đứng lên, nhàn nhạt nhìn người đến, cứ như người ngồi xổm hồi nãy không phải nàng vậy.

"Hai người tới nhanh." Nói rồi nàng nghiêng đầu nhìn nữ tử bên cạnh Tô Nhược Quân, cười nhạt chào: "Tiêu cô nương."

Tiêu Mộng Cẩm đáp lễ lại, gật đầu chào hỏi.

Tô Nhược Quân bật cười: "A Mặc, lãnh đạm với ta như vậy à?"

Nói rồi nàng nhìn hai gốc huyết lắng sau lưng Văn Mặc Huyền, cảm khái nói: "Lưu Tích thật là dụng tâm, đã lớn tốt như vậy rồi, chắc là tốn không ít tâm tư đây."

Mặt nàng mang nụ cười mỉm, ánh mắt sâu xa nhìn Văn Mặc Huyền. Mang oán niệm lớn như vậy đối với loại dược thảo cứu mạng mình, có lẽ tức phụ vì nó mà lạnh nhạt nàng không ít.

Văn Mặc Huyền khụ nhẹ một tiếng: "Ngồi đi, hai người lên đây có chạm mắt với nàng ấy không?"

Vừa nói, nàng cầm ba cái tách bạch ngọc, trà thơm Cố Lưu Tích đã ngâm sẵn, nàng rót ra đưa cho Tiêu Mộng Cẩm và Tô Nhược Quân.

Tô Nhược Quân gật đầu: "Ở giữa đường có gặp được, chúng ta vốn định theo nàng vào thành, nhưng nàng lại nói muội ở nhà một mình, muốn chúng ta lên đây với muội. Khinh công của Tích nhi nhà muội ngày càng tuyệt diệu rồi, chưa được chập lát đã không thấy người đâu."

Nét mặt Văn Mặc Huyền dịu dàng: "Đó là đương nhiên, nhiều năm như vậy, ta chưa gặp ai có khinh công tuyệt đỉnh như nàng đâu."

Tô Nhược Quân nhìn Tiêu Mộng Cẩm, lắc đầu bật cười: "Tới đây, cho ta bắt mạch một chút."

Văn Mặc Huyền nghe lời duỗi tay, sau một hồi Tô Nhược Quân mới trầm ngâm thu tay. Văn Mặc Huyền thả tay áo xuống, nhỏ giọng hỏi: "Thế nào, không có gì đáng ngại đúng không?"

"So với lúc trước đúng là tốt lên rất nhiều, xem ra Lưu Tích tốn không ít công sức. Có điều muội bị tổn thương căn cơ, thể hư dễ bổ, thế nhược khó trừ. Muốn loại bỏ những tai họa ngầm kia không phải ngày một ngày hai là được, cần phải điều dưỡng dài hạn. Muội vẫn phải uống thuốc đó. Nhưng ta có thể đổi đơn thuốc cho muổi, dùng đồ có tính nóng, từ từ sẽ ổn thôi."

Văn Mặc Huyền nhíu nhíu mày: "Còn phải nuôi dưỡng ư?"

Nghe ra trong giọng nói của nàng có ý không mong muốn, Tô Nhược Quân nghiêm túc nói: "Chuyện này không thể hồ đồ."

Văn Mặc Huyền thở dài: "Ta hiểu mà, chẳng qua nàng ấy quá mức cẩn thận, một chút gió thổi cỏ lay, đều như chim sợ cành cong. Mấy bữa nay mới đỡ chút, còn trước đó, ta thấy mà khó chịu. Ta nghĩ nếu không có trở ngại, thì có thể để nàng đỡ lo sợ."

Tô Nhược Quân cùng Tiêu Mộng Cẩm đều than dài. Một lát sau Tô Nhược Quân mới ấm giọng nói: "Biết nàng ấy vất vả, thì muội bớt chọc người ta đi. Muội không muốn nàng vất vả, nhưng nếu không chú ý, muội cuối cùng sớm từ bỏ nàng, đến lúc đó, đau khổ nàng chịu sẽ gấp mấy lần hiện nay. Huống chi, có lẽ nàng ấy cũng chưa từng cho rằng chăm sóc muội là việc khổ, mặc dù mệt mỏi, nàng cũng rất sẵn lòng mà."

Văn Mặc Huyền gật đầu: "Phải chú ý cái gì, tỷ nói kỹ với ta là được. Nàng hỏi tới, tỷ cứ nói tốt rồi, không cần quá sốt ruột. Những thứ khác ta sẽ tự chú ý."

Tô Nhược Quân liếc nàng một cái: "Đã nhiều năm qua, ta dặn dò còn ít à? Được mấy lần muội ngoan ngoan nghe lời chứ."

Văn Mặc Huyền chống má, ánh mắt xoay chuyển giữa nàng và Tiêu Mộng Cẩm, như cười mà không phải cười: "Ngày xưa tỷ ra ngoài hái thuốc, ta như thế nào dặn dò tỷ, lúc đó tỷ cũng không nghe mà. Hôm nay ta mặc kệ, tỷ lại cẩn trọng hơn, có thể thấy được vợ so với bạn bè luôn được việc hơn, tỷ nói phải không?"

Tiêu Mộng Cẩm ửng đỏ vành tai, ngồi nghiêm chỉnh, gương mặt vốn lạnh nhạt nay càng lạnh hơn. Thấy nàng thẹn thùng, Văn Mặc Huyền nhịn không được bật cười, Nhược Quân thật sự đã tìm được một người thú vị.

Tô Nhược Quân ho một tiếng: "Bản thân trọng sắc khinh bạn, lại ngụy biện nhiều như vậy."

Ba người ngồi đó phẩm trà, Văn Mặc Huyền cùng Tô Nhược Quân vẫn cứ cãi nhau qua lại. Có điều Tô Nhược Quân cũng không quên Tiêu Mộng Cẩm, thỉnh thoảng kéo theo Tiêu Mộng Cẩm, ba người tụ lại khá là thích ý.

Đến trưa, mấy người Tô Vọng, Nguyệt Khanh đều lần lượt chạy tới, tiểu viện vốn yên tĩnh lập tức náo nhiệt lên.

Mọi người cùng nhau tụ họp tụ lại, Cố Lưu Tích trở về cùng Văn Mặc Huyền nói mấy câu, liền vào phòng bếp bận rộn. May là Tô Nhược Quân mặc dù trông như tiểu thư khuê các, nhưng khác với Văn Mặc Huyền không biết nấu ăn, hai người trở thành chủ lực, vội vàng nấu cơm.

Nguyệt Khanh cùng Bạch Lăng mặc dù không giỏi việc bếp, những vẫn có thể ở bên phụ giúp, hỗ trợ chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn.

Văn Mặc Huyền thì cùng thảo luận công vụ với bọn Tô Vọng. Minh U giáo ở Tây Vực bên kia buôn bán như thế nào, sau khi hiểu đại khái, nàng bắt đầu ngồi không yên.

Đứng dậy đi tới phòng bếp. Lúc này, phòng bếp vờn quanh khí nóng, khắp nơi đều tràn đầy hương thơm, khiến người ta thấy bụng cũng cồn cào.

Cố Lưu Tích đang xào rau, bị nhiệt khí hun nóng, cả mặt ửng hồng, trên trán cũng dính mồ hôi.

Văn Mặc Huyền thấy đã có mấy món làm xong, phía sau lại bày biện rất nhiều nguyên liệu chưa nấu, nàng nhíu mày.

Nguyệt Khanh cùng Bạch Lăng thấy nàng vào, trong lòng cũng hiểu rõ. Bạch Lăng trêu đùa: "Các chủ, có phải là đói bụng không? Phu nhân còn chưa nấu xong, ngài còn phải đợi thêm một chút, phải nửa canh giờ nữa, không gấp được."

Văn Mặc Huyền liếc nàng một cái, thấy Cố Lưu Tích quay lại nhìn mình, khẽ nói: "Không tới nửa canh giờ, A Lăng khéo tay, chắc là có thể gánh vác ở phòng bếp, như vậy ta gọi Tích Nhi lui ra, phần còn lại nhờ A Lăng nhé."

Bạch Lăng bật cười: "Các chủ xin tha ta, ta mà nấu chắc không ai dám ăn, không so sánh được phu nhân."

Cố Lưu Tích vừa vặn chuẩn bị bày đồ ăn ra, nghe xong thì cười nói: "Nàng đi ra ngoài chờ đợi đi, sắp xong hết rồi. Nơi này nhiều khói dầu, đừng để bị dính. Nếu nàng đói bụng thì ta nấu một chén canh hạt sen, để nàng lót dạ nhé."

Văn Mặc Huyền lắc đầu, móc khăn lụa ra lau mồ hôi cho nàng, nhíu mày nói: "Ta không đói bụng."

Sau đó ánh mắt quét quanh phòng bếp, nói tiếp: "Đã xong bảy tám món rồi, đã đủ rồi, đừng có nấu nữa."

"Hôm nay là Trung thu, bọn họ đường xa tới chơi thì phải chuẩn bị chu toàn chứ. Ít nhất mỗi người phải có một món ăn a."

Văn Mặc Huyền nghiêm mặt nói: "Ta không cần, ăn của nàng là được. Nhược Quân và Mộng Cẩm cũng không kén, về phần A Vọng bọn họ, ngày thường đều rất thô tục, không trọng việc ăn uống, tối đa hai món là được. Tử Hi các nàng cũng như thế, cứ vậy mà tính thì tối đa sáu món là đủ rồi. Bọn họ còn uống rượu nữa, không cần làm thêm đâu."

Phòng không lớn, mấy vị ngồi đây đều có nội lực thâm hậu, nghe rõ ràng ràng, lập tức dở khóc dở cười.

Các chủ à, kỳ thật nếu là phu nhân làm ra, thì bọn họ rất sẵn lòng tham ăn đấy. Ngửi mùi quá thơm, bao nhiêu món cũng không đủ đâu!

Cố Lưu Tích nghe mà không nín được cười, biết nàng đau lòng mình, lại uất ức. Vuốt vuốt ngón tay của nàng, nhỏ giọng nói: "Ngoan, nàng đi ra ngoài trước, cam đoan sẽ xong nhanh thôi. Bọn họ ta mặc kệ, nhưng ta lại không nỡ để nàng ăn cùng một món với ta trong ngày Trung thu."

Văn Mặc Huyền bị nàng dỗ dành như dỗ con nít, lỗ tai cũng đỏ hồng lên. Trong phòng bếp nóng nực này, nàng ăn bận sạch sẽ gọn gàng trông có vẻ không hợp cho lắm, lại ngoài ý muốn khiến Cố Lưu Tích cảm thấy khá là đáng yêu.

Nàng chậm chạp ra ngoài, trước khi đi còn liếc nhìn Bạch Lăng, Nguyệt Khanh, sau đó đi ra ngoài nói: "Phòng bếp quá nhỏ, không thích hợp làm đồ ăn cho nhiều người. Ngày sau, các ngươi tới, nhớ tự mang theo thức ăn ở Trân Tu lâu đến."

Mọi người: "..."

Trong phòng bếp, Tô Nhược Quân đang thái gừng mà cười đến chảy nước mắt. Cố Lưu Tích cũng buồn cười, lại ngượng ngùng, chỉ biết vùi đầu xào rau, mặc kệ Tô Nhược Quân bên cạnh cười đến hăng say.

Tô Nhược Quân nhìn nàng, xoa xoa nước mắt trên khóe mắt, Tiêu Mộng Cẩm bên cạnh vội ngăn cản nhưng đã chậm.

Tay vừa bóc gừng lại chạm vào mắt, Tô đại phu lập tức vào cảnh vui quá hóa buồn mà khóc lên, hai con mắt đỏ hồng.

Tiêu Mộng Cẩm vừa đau lòng vừa buồn cười, vội cầm nước qua cho nàng rửa mắt, nhịn không được nói thầm: "Này thì hả hê, cười người ta đến quá đáng. Giờ thì hay rồi, chịu đau khổ rồi."

Tô Nhược Quân bị nàng đỡ cằm lau mắt, còn được nàng thổi thổi nhẹ, thỉnh thoảng nhẹ giọng quở trách, làm nàng thấy mà ngơ ngác nhìn.

Bạch Lăng, Nguyệt Khanh ở sau vội rửa tay rời khỏi, nơi này không phải dùng để nấu cơm, không thể đối mặt được nữa.

Một bữa cơm đoàn viên phong phú vô cùng, mọi người đều có tình cảm thâm hậu, rượu đủ cơm no, vui vẻ hòa thuận, đương nhiên trừ đi hai vị Các chủ và phu nhân không uống rượu, còn ở đằng kia thắm thiết chia thức ăn, còn thiếu nước đút nhau ăn. Bữa cơm này tuyệt vời cực kỳ.

Ăn cơm xong, bọn hắn vẫn nhớ rõ dáng vẻ không vui của Các chủ, lần lượt thu dọn bát đũa, thoả thích mà về.

Khi hoàng hôn hạ xuống, trong phòng ánh sáng dịu dàng, bốn người ngồi đối nhau, nhẹ giọng nói nhỏ, trên ngọn núi ngoài thành Cô Tô, toát lên bầu không khí an nhàn vui vẻ. Ngay cả một người lạnh nhạt, buồn tẻ như Tiêu Mộng Cẩm, nét mặt cũng tràn đầy dịu dàng.

Những ngày như vậy, thực sự là một món quà, đẹp như trong mơ.

- ------

Editor có lời muốn nói:

Đầu tiên, chúc các bạn cuối tuần vui vẻ, đầu tuần tràn đầy sức sống.

Sau đó, hòa chung vào không khí chống dịch như chống giặc ở nước ta, mình mong các bạn đọc tự bảo vệ mình, hạn chế tụ tập nơi đông người, thường xuyên vệ sinh sạch sẽ và tuân theo các khuyến cáo của cơ quan nhà nước.

Chúc các bạn và gia đình, đồng bào ta khỏe mạnh vượt qua đại dịch này!

Chào thân ái và quyết thắng!!!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play