-----“Che miệng ho khan vài tiếng, sau đó, từ giữa ngón tay tràn ra vài dòng đỏ tươi.”-----

Khi Văn Mặc Huyền xuất hiện ở đại sảnh, Văn Húc và Văn Mạt đều ngạc nhiên đến há to miệng, ngay cả Văn Hạo Khâm cũng sững sờ.
Văn Húc nhìn hồi lầu, mới lắp bắp hỏi: “Vị đây… đây là Tô huynh?”
Người trước mắt mặc bộ quần áo màu lam nhạt giống Văn Mạt như đúc, bên hông thắt một đầu dây lụa, vòng eo nhỏ nhắn, gương mặt cũng giống Văn Mạt. Riêng chỉ có đôi mắt nọ là toát nên nét thanh nhã hướng nội mà Văn Mạt không có. Hắn lặng yên đứng ở đó, hơi thở ấm áp như ngọc, lại lộ phong thái ưu nhã của nữ tử. Nếu có người nói hắn là nam tử, đánh chết cũng không ai tin.
Văn Mặc Huyền cũng không kinh ngạc trước phản ứng của bọn họ, sắc mặt vẫn bình tĩnh, khẽ gật đầu một cái.
Văn Mạt thấy người nọ trông như chị em song sinh của mình, lại mang khí chất không hề giống mình, cười trầm trồ: “Tô công tử như vậy, bảo nữ tử khắp thiên hạ làm sao sống tiếp đây.” Mặc dù là trêu chọc, nhưng giọng nói của nàng lại chân thành, khiến người ta không thấy sai chỗ nào cả.
Văn Húc cũng nở nụ cười, muốn đến gần xem thử Văn Mặc Huyền làm sao làm được, lại phát hiện đối phương rất giống nữ tử, hại hắn không dám dùng ánh mắt quá càn rỡ.
Văn Hạo Khâm quan sát Văn Mặc Huyền, sắc mặt nhưng khá phức tạp, trong con ngươi toát vẻ khổ sở, không nói tiếng nào.
Văn Mặc Huyền xoay người nhìn ông, nói khẽ: “Việc này không nên chậm trễ, ta và Văn Húc lên đường rồi, ngài hãy nhân cơ hội lẻn vào theo. Một khi đắc thủ, ngài cứ thể mà chuyển thành.”
Nàng dừng một chút, lại hỏi: “Không biết Văn các chủ cảm thấy, ta ăn mặc như thế nào?”
Văn Hạo Khâm nhìn nàng, trầm thấp thở dài, trong mắt đầy vẻ tang thương, một lát sau mới có chút vui vẻ, ôn hòa nói: “Rất tốt, rất tốt.”
Văn Mặc Huyền biết ông ấy đã nghĩ thông suốt, nàng thi lễ một cái sau đó nói với Văn Húc: “Đi thôi.”
Văn Húc bị nụ cười của Văn Mặc Huyền làm váng cả mắt, mặt hơi đỏ lên. Nhìn y hệt Văn Mạt, xấu hổ cái gì chứ. Âm thầm phỉ nhổ bản thân một chút, Văn Húc vội đuổi theo.
Sau khi Văn Mặc Huyền ra khỏi đại sảnh, tiếng của Văn Hạo Khâm vọng tới: “Tô Cố, ngươi… Ngươi cẩn thận một chút, đừng để Lưu Tích lo lắng.”
Văn Mặc Huyền cười cười, bước nhanh đi xa.
Trên đường đi, Văn Mặc Huyền lắng nghe Văn Húc kể qua vài chi tiết cần chú ý, bắt chước ngôn hành cử chỉ của Văn Mạt. Văn Húc cứ tấm tắc cảm thán, chân thành nói: “Tại hạ mạo phạm nói một câu, Tô huynh không là nữ tử, quả thật là một đáng tiếc lớn.”
Văn Húc làm người chính trực, cũng không phải ngu dốt, thế mà lại không hề nghi ngờ nàng, làm Văn Mặc Huyền cảm thấy buồn cười, khóe miệng hơi vểnh lên: “Ừm, ta cũng cảm thấy tiếc lắm.”
Khiến Văn Húc ngẩn ngơ cả người: “Tô huynh không câu nệ tiểu tiết, tính tình thật là sảng khoái!”
Văn Mặc Huyền cười cười, mắt thấy sắp sửa đặt chấn lên đất của Văn Uyên các, nàng liễm mi nghiêm mặt nói: “Bây giờ, tên Văn Hạo Khâm kia e là đã biết thái sư phụ của huynh trốn thoát rồi. Có lẽ Văn Uyên các sẽ càng đề phòng nghiêm ngặt hơn. Huynh nhất định phải nhớ rõ, người ở trong đó không phải giả, chính là thái sư phụ của huynh. Huynh nên làm thế nào thì cứ làm như thế đó, thậm chí khi ta ra tay, huynh cũng phải vờ như không biết trước, không được nhúng tay vào.”
Văn Húc chau mày: “Vì sao?” Hắn không giúp đỡ thì làm sao thành công được?!
“Nếu ta không thành công, huynh sẽ là đường lui của chúng ta, hiểu chưa?”
Văn Húc mặc dù không tình nguyện, nhưng cũng hiểu như vậy là ổn thỏa nhất, nhỏ giọng nói: “Huynh hãy cẩn thận!”
“Được. Sau khi trở về, hãy nói là trên đường đi bị tập kích, nghi đối phương là người của Danh Kiếm sơn trang, cố ý bẩm báo với lão. Tuy lão là người của Minh U giáo, nhưng vẫn thân cận Danh Kiếm sơn trang, có lẽ nhìn thấy chúng ta, lòng đề phòng cũng sẽ bớt một ít.”
“Ta hiểu rồi.”
Hai người tiến vào cổng Văn Uyên các, thủ vệ đệ tử thấy hai người thì đều mừng rỡ: “Đại sư huynh, Nhị sư tỷ, rốt cuộc hai người cũng về rồi! Mấy ngày nay sư thúc cùng các chủ luôn hỏi thăm tình hình của hai người, đều phái người đi tìm luôn rồi.”
Văn Húc gật đầu nói: “Ta hiểu rồi, trên đường gặp vài chuyện, giờ ta sẽ đi vấn an bọn họ.”
Thủ vệ đệ tử cũng không phát hiện điều gì không ổn, nhanh chóng để cho hai người đi vào.
Hai người trước tiên đi gặp sư phụ trên danh nghĩa, Văn Thao. Thấy hai người trở về, hắn nhẹ nhàng thở ra, chau mày: “Tại sao trở về muộn như vậy, cũng không biết đường báo một tiếng. Không biết vi sư và Các chủ sẽ lo lắng sao?”
Văn Mặc Huyền nhanh nhẹn đáp: “Là đệ tử không đúng, nhưng cũng không phải là cố ý đi chơi quên đường về, mà là bị người cướp giết ở Sóc Châu. Bọn đệ tử học nghệ chưa tinh, khó bề chống lại. Mặc dù được võ lâm đồng đạo cứu, nhưng nhất thời không thể trở về sớm được.”
“Cái gì? Có người đuổi giết hai đứa? Hai đứa tiểu bối cũng chỉ là đi chúc thọ, kẻ phương nào cả gan làm loạn như thế?!” Văn Thao dựng đứng đôi lông mày, thiếu chút nữa bộc phát. Mặc dù hắn rất ít dạy hai người, nhưng cũng thật tình thương tiểu bối, nhất là Văn Mạt Văn Húc, hai đệ tử xuất sắc nhất trong các đồng lứa, hắn càng coi trọng hơn nữa.
Sắc mặt Văn Húc trầm xuống: “Sư phụ, chúng ta có một ít manh mối, chẳng qua là…”
“Chẳng qua cái gì?”
Văn Mặc Huyền nhỏ giọng nói: “Chẳng qua là có liên quan tới Danh Kiếm sơn trang.”
Sắc mặt Văn Thao có chút khó coi, Văn Uyên các bây giờ sợ chỉ có vị này cả ngày lang thang không bị trói buộc, mới một mực không ưa Danh Kiếm sơn trang. Đối với chuyện này hắn cũng không cảm thấy Văn Húc bọn hắn nói càn. Nhưng mà, nghĩ đến việc Văn Hạo Khâm đem tình cảm đối với Văn Vận Lam gửi gắm lên tên con rể nọ, hắn không khỏi bất đắc dĩ.
Văn Húc biết được tâm tình của hắn, nhỏ giọng nói: “Sư phụ, chuyện này quan hệ lớn, vô luận là hiểu lầm hay sự thật chính là như thế, chúng ta đều cần biết rõ ràng. Hy vọng sư phụ mang chúng ta đi gặp thái sư phụ, chúng ta sẽ tự mình nói với thái sư phụ.”
Văn Thao trầm mặc một hồi mới gật đầu.
“Sư phụ, chúng ta có thứ quan trọng muốn cho thái sư phụ xem thử, hy vọng sư phụ căn dặn những người khác chớ tới gần tĩnh thất.”
Văn Thao kinh ngạc mà nhìn hắn: “Thứ gì?”
Văn Mặc Huyền tiếp lời: “Sư phụ, cũng không phải chúng con cố ý giấu giếm người, mà là sự việc hệ trọng, chúng ta cần phải gặp thái sư phụ trước.”
Văn Thao trầm giọng nói: “Hệ trọng?”
“Tồn vong của Văn Uyên các!” Hai người cùng đồng thanh.
Tròng mắt Văn Thao co rụt lại, sững sốt một hồi lâu, sau đó mở miệng nói: “Đi theo ta.”
Mang hai người tới tĩnh thất, Văn Thao để cho bọn họ chờ đợi, tự mình đẩy mạnh cửa, một lát sau mới nói: “Vào đi thôi, nhớ rõ chớ nói bậy. Ta ở ngoài điện trông coi.”
Văn Húc cực kỳ cảm kích sự bao dung và tin tưởng của hắn: “Cám ơn sư phụ.”
Đi vào tĩnh thất, trên tấm bồ đoàn ở giữa điện có một lão giả mặc bạch y, đang nhắm mắt ngồi đó. Tĩnh thất mang một màu trắng thuần khiết, một cái giường trúc, một cái bàn, còn lại đều là kệ sách ở khắp nơi.
Hai người đi qua, cung kính quỳ xuống: “Đệ tử Văn Mạt, đệ tử Văn Húc, đến vấn an thái sư phụ.”
Lão Văn Hạo Khâm nọ chậm rãi mở mắt ra, mang ánh mắt ấm áp mà nhìn hai người: “Trở về rồi, tìm ta có chuyện gì à?”
Sắc mặt Văn Húc ngưng trọng, tường tận kể lại chuyện mình bị đuổi giết dọc đường.

Văn Hạo Khâm nghe xong thì đôi mắt lóe lên, sau một lúc lâu mới trầm giọng nói: “Chuyện con nói là thật sao? Thật đúng là Lôi Đình của Danh Kiếm sơn trang ư?”
“Tất cả đều là thật, trong tay đệ tử có chứng cứ chứng minh!” Văn Mặc Huyền bình tĩnh nói.
“Có chứng cứ gì?”
Văn Mặc Huyền cúi đầu lườm Văn Húc nhìn một cái, sau đó từ trong lòng móc ra bao vải, tiến lên vài bước.
Văn Húc không đổi nét mặt, trong lòng lại cực kỳ khẩn trương. Văn Thao đang ở bên ngoài, nếu không thể một kích tất sát, tất nhiên sẽ kinh động đến hắn. Mặc dù Văn Thao không thích Danh Kiếm sơn trang, nhưng lại đặc biệt tôn kính Văn Hạo Khâm!
Văn Hạo Khâm nhìn Văn Mạt đi tới gần, nhìn chằm chằm vào bao vải trong tay nàng, mơ hồ cảm thấy không ổn. Quả nhiên sau một khắc, tay phải Văn Mạt run mạnh một cái, bao vải kia đột nhiên mở ra. Bột phấn mang mùi hương thơm ngát xen lẫn nội tức mạnh mẽ ập tới ngay trước mặt!
Văn Hạo Khâm khẽ biến sắc. Nhưng vốn đã tung hoành giang hồ năm, lão phản ứng cực nhanh, nghiêng người nín hơi, đột ngột đánh ra một chưởng, chưởng phong trực đánh bay túi bột. Tay trái đồng thời giáng chương cương liệt, chém thẳng đến đỉnh đầu Văn Mặc Huyền.
Văn Mặc Huyền lộ ra chút bối rối, dưới chân hơi loạng choạng, lúc chưởng kia đánh tới, nàng vội vàng đưa tay đối đầu với lão.
Nội công của Văn Hạo Khâm giả mạo này dương cương cực kỳ mạnh mẽ, nội tức của Văn Mặc Huyền thiên lạnh, tiếp lấy một chưởng đó cũng đặc biệt khó chịu.

Nàng liên tiếp lui mấy bước, đập người vào cửa. May mắn là Văn Mặc Huyền nhạy bén, bỏ ra một phần lớn sức lực, cuối cùng không có tạo nên tiếng động mạnh.
Văn Hạo Khâm kia hiển nhiên không ngờ tới nội tức của nàng lại sung túc đến thế, cũng bị chấn động lui về sau. Càng khiến lão cả kinh là bàn tay lão thế mà lại run lên. Giơ tay nhìn lại, nơi lòng bàn tay mơ hồ lộ ra một điểm đỏ, lập tức, trong mắt đã tràn ngập lửa giận.
Văn Mặc Huyền xoa ngực, vẻ bối rối đã biến mất không còn bóng dáng. Ngón tay tung một cái, một cây kim bạc thình lình xuất hiện ở trong tay. Nhìn thấy điệu bộ dữ tợn của lão, nàng khẽ cười cười: “Chương Ngữ tiền bối đã nhường rồi.”

Đồng thời dưới chân đưa bước di chuyển, rất nhanh ngã người về phía trước, không cơ hội cho lão thở dốc, tấn công tới như gió táp mưa rào.
Chương Ngữ bị lời của nàng làm cho cả kinh sững sờ. Lão không ngờ trên thế gian này còn có người nhận ra mình, mơ hồ cảm thấy cơ thể run lên, lão quyết đoán mở miệng gọi người. Nhưng không ngờ môi tê tê, thật ra không thể phát ra một tiếng kêu nào!
Lão thầm cảm thấy không ổn, ý đồ muốn gây ra động tĩnh lớn để người bên ngoài chú ý. Nhưng nữ tử giả trang thành Văn Mạt trước mắt lại lợi hại vô cùng, thế mà vây lão ở trong góc, còn tiếp tất cả chiêu thức, khiến lão ngay cả cơ hội đánh mạnh lật bàn cũng không có.
Văn Húc hút ngụm khi lạnh, mềm nhũn ở một bên, chỉ có thể quan sát trong lo lắng tột độ . Chẳng qua, trong lòng lại thầm than công phu của Văn Mặc Huyền thật là phi thường.
Ngay cả khi Chương Ngữ đã trúng độc, động tác không linh hoạt, nhưng nội lực của lão thâm hậu, nếu bộc phát trong nháy mắt, nhất định không phải mình hắn có thể ngăn cản. Huống chi còn muốn ép không cho đối phương phát ra tiếng động lớn.
Hai người không ngừng so chiêu, Chương Ngữ vận chuyển nội lực, độc tố lại càng lúc càng thâm nhập sâu vào kinh mạch, nội tức bắt đầu đình trệ. Cặp mắt lão đỏ thẫm, cần cổ nổi đầy gân xanh, không cách nào tiếp nhận rằng mình sẽ chết trong tay một kẻ ngay cả tên và mặt thật cũng chưa biết. Như là chó cùng rứt giậu, hắn gào rú một tiếng không âm, cũng không quan tâm tới chưởng lực bọc hàn khí của Văn Mặc Huyền, đẩy nội lực trong cơ thể đến cực hạn, bất ngờ tung ra một chưởng.
Đôi mắt Văn Mặc Huyền trầm xuống, chưởng phong đó mơ hồ mang hơi nóng, có thể hình dung được uy lực của nó. Chống đỡ hay không nàng đã không còn kịp suy tính, chỉ biết dùng nội lực toàn thân cứng rắn đón lấy.
Chương Ngữ cưỡng ép vận chuyển nội lực, lại bị Văn Mặc Huyền phản kích, lập tức trợn trừng hai mắt, phun ra một búng máu rồi ngã xuống đất.
Văn Mặc Huyền khựng cứng cả người nhưng vẫn bị lui về sau mấy bước, gạch xanh dưới chân bị dẫm vỡ nát.

Thấy Chương Ngữ ngã xuống đất, nàng nhẹ nhàng thở ra, nhưng nội tức trong cơ thể cuồn cuộn không ngừng khiến nàng cực kỳ khó chịu. Bỗng, nàng rung lên một cái mạnh, sắc mặt tái nhợt, che miệng ho khan vài tiếng, sau đó, từ giữa ngón tay tràn ra vài dòng đỏ tươi.
Văn Húc vốn đang kích động không thôi, mà thấy Văn Mặc Huyền hộc máu cũng cuống hết cả lên, lại cứ không cách nào nhúc nhích, gấp đến độ run người.
May mắn thay, Văn Mặc Huyền chỉ cúi đầu ho khan vài tiếng liền đứng thẳng dậy, sau đó chậm rãi đi đến trước người Văn Húc, cầm bình sứ nhỏ cho hắn hít vào. Một mùi hương cay mũi tỏa ra, Văn Húc ớn đến muốn ói, nhưng rốt cuộc đã có thể động đậy.
Hắn liền vội đứng lên, nhỏ giọng hỏi: “Tô huynh, huynh sao rồi?!”
Văn Mặc Huyền lắc đầu: “Xử lý nơi này cho tốt, mau để Văn các chủ tới đổi lại.”
Văn Húc kéo thi thể của Chương Ngữ xuống dưới giường nhỏ, lại tranh thủ thời gian xử lý hết vết máu, sau đó mới cùng Văn Mặc Huyền đi ra ngoài.
Văn Thao vẫn luôn ngẩn người, nhìn thấy hai người đi ra, nhíu nhíu mày: “Sao lâu dữ vậy, có phát hiện chuyện gì không?” Nhìn thấy sắc mặt Văn Mạt hơi tái thì quan tâm hỏi: “Văn Mạt, sắc mặt con sao kém vậy?”
Văn Húc cười khổ: “Thái sư phụ cảm thấy không thể nào là Danh Kiếm sơn trang, chúng con tranh cãi với ông ấy, nên bị giáo huấn. Ông ấy nói muốn nghỉ ngơi, không cho chúng con quấy rầy nữa nên chúng con đi ra. Còn về việc hệ trọng con đã đề cập, thái sư phụ nói, ông ấy nói sẽ tự mình bàn bạc với sư phụ.”
Nói rồi Văn Húc cố ý chặn ánh nhìn của Văn Thao, cùng lúc đó, một bóng người màu xám lặng lẽ lướt vào tĩnh thất.
Đợi đến lúc hai người qua được cửa của Văn Thao, Văn Húc lau mồ hôi, hiển nhiên đã rất khẩn trương.
“Tô huynh bình tĩnh tự nhiên như thế, thật sự khiến ta bội phục. Vả lại, chưởng pháp huynh đối phó với Chương Ngữ cũng thật lợi hại!” Văn Húc liên tục trầm trồ, sự cảm phục hiện rõ trên gương mặt.
Văn Mặc Huyền vẫn không nói gì mà chỉ cười cười, sắc mặt còn hơi tái tái.
Thấy nàng như vậy, Văn Húc lo lắng nói: “Ta đã bẩm với sư phụ muốn đi cám ơn ân nhân cứu mạng, chúng ta mau xuống núi thôi. Hồi nãy huynh còn hộc máu đó, nhanh về để Tô đại phu xem thử đi.”
Đưa Văn Mặc Huyền về đến Trần phủ, Văn Húc và Văn Mạt không ngừng nói lời cảm tạ. Bởi vì cần trở về phụ giúp Văn Hạo Khâm, hai người đành vội vã rời khỏi.
Tô Nhược Quân nhìn thấy sắc mặt của Văn Mặc Huyền, mặt lập tức trầm xuống, đưa tay dò mạch của nàng. Một lát sau, Tô Nhược Quân cả kinh, bật thốt: “Làm sao lại như vậy?!”
Văn Mặc Huyền trông khá thản nhiên, nhưng trong đôi mắt có ẩn chứa sự bất đắc dĩ: “Xem ra nó lợi hại hơn so với tưởng tượng.”
Tô Nhược Quân hơi nóng nảy, đi tới đi lui vài bước, nghiêm mặt nói: “A Mặc, muội không thể…”
“Nhược Quân…” Văn Mặc Huyền mở miệng ngắt lời nàng: “Ta hiểu, nhưng mà ta có thể cảm giác được, không phải ta cứ không động võ thì nó sẽ yên phận đâu.”
Tô Nhược Quân có chút ảo não: “Ta… Vậy mà lúc trước ta lại không phát hiện được.”
“Không liên quan tới tỷ, thật sự thì cũng chưa tệ đến mức đó đâu. Khi đó ta đã biết rồi. Ta và nó là có qua có lại thôi. Muốn thành công thì phải trả giá, nó thay ta ngăn chặn bốn luồng nội tức hỗn loạn, ta cho nó thứ nó muốn. Không phải tỷ đã nói rồi ư, một khi nó lớn lên, tất nhiên sẽ như thế.”
Tô Nhược Quân chán nản nói: “Súc sinh đó quá tham rồi! Lại dám qua mặt ta, chạy đến đan điền của muội luôn rồi!”
Văn Mặc Huyền cười cười: “Tỷ giận dỗi với nó làm gì, nó coi như không có quá xấu, nếu mà nó không chịu nhả nội tức ra, ta cũng chịu không nổi rồi.”
“Muội còn có tâm tư cười ha. Không được, ta không thể kéo dài được nữa, ta phải lập tức đi tìm sư phụ!” Tô Nhược Quân là kiểu người nóng nảy, trong lòng càng nghĩ càng lo lắng.
Văn Mặc Huyền vội ngăn nàng lại, ra giọng khẩn cầu: “Ta biết rõ không ngăn được tỷ, nhưng mà sắp sang năm mới rồi, Mộng Cẩm và mẫu thân nàng còn ở đây, tỷ muốn bỏ lơ họ mà đi à?”
Tô Nhược Quân khựng lại, Văn Mặc Huyền tiếp tục khuyên: “Nay ta đã không còn đáng ngại rồi, cần gì gấp gáp đâu?”
Tô Nhược Quân trầm mặc một hồi lâu, cuối cùng mới gật đầu, ồm ồm nói: “Ta đi nấu thuốc cho muội đây.” Thấy vẻ mặt dịu dàng tươi cười của Văn Mặc Huyền, nàng tức giận nói thêm: “Tích nhi nhà muội không có ở đây, ta cũng sẽ không cho muội ăn thứ mứt quả đáng ghét kia đâu!”
Văn Mặc Huyền suy sụp biến sắc, nhớ đến người nọ đã rời khỏi được hai ngày rồi, trong mắt có chút nhớ nhung.
Đến khi trở về Thúy Ngọc Phong, Đường Nguyên thấy nàng, cặp mắt lóe sáng, làm Văn Mặc Huyền sững sờ ra: “Nguyên thúc thúc, làm sao vậy?”
Đường Nguyên có chút xấu hổ: “Tiểu Thương nhi à, tối hôm qua tiểu tiểu thư một mực không chịu ngủ, cuối cùng ngủ rồi thì luôn gặp ác mộng, khóc lóc không ngừng.”

Đường Mạt luôn rất hiểu chuyện, chẳng qua là mấy ngày trước đều có Văn Mặc Huyền và Cố Lưu Tích ở bên, trong đêm mà gặp ác mộng, hai người sẽ đi dỗ dành cô bé. Một khi đã quen với sự cưng chiều, che chở ấy mà còn tiếp tục rơi vào cơn sợ hãi, bất lực thì sẽ yếu ớt hơn bình thường nữa.
Văn Mặc Huyền hiểu ý của hắn, mình thật là sơ sót quá, vội nhẹ giọng nói: “Nguyên thúc thúc đừng lo lắng nữa. Mấy ngày nay có việc bận, giờ ta đến rồi thì cứ làm như trước, để Mạt Mạt ngủ trong viện của ta là được.”
Lúc trước vì để tiện chăm sóc Đường Mạt, tối đến Đường Mạt sẽ ngủ ở phòng của các nàng.
Đường Nguyên thật sự cảm kích: “Tiểu tiểu thư có thể gặp được ngươi và Lưu Tích, thật sự là may mắn. Nếu để ta chăm, thật sự là không biết làm sao để con bé thoát khỏi ác mộng nữa.”
“Nguyên thúc thúc khách khí rồi, năm xưa Kham thúc thúc rất thương ta, mà nay, kiếp nạn này thật khó thoát khỏi liên quan đến Tô gia. Huống chi Mạt Mạt rất đáng yêu, ta và Tích nhi rất thích muội ấy. Về tình về lý, ta đều nên chăm lo cho muội ấy.”
Nhắc tới chuyện Đường gia, hai người đều khá khó chịu. Nói vài câu rồi, Văn Mặc Huyền liền đi thăm Đường Mạt. Khi đó Đường Mạt đang ngồi một mình, bưng chén nhỏ, ngơ ngác nhìn chằm chằm vào đồ ăn. Lúc nghe thấy tiếng nói thanh nhã dịu dàng, bé quay đầu lại, đối mắt tỏa sáng bừng bừng.
Để chén xuống, cô bé ăn mặc như cái cơm nắm nện bước chân nhỏ bổ nhào tới : “Văn tỷ tỷ, tỷ đã về rồi.”
Văn Mặc Huyền đưa tay ôm lấy cô bé đi tới cạnh bàn. Trông thấy điệu bộ ấm ức của bé thì không khỏi bật cười: “Chỉ mới một đêm không về, đã có người khóc nhè, phát cáu rồi?”
Cái mũi Đường Mạt hồng hồng, có chút ngượng ngùng, khẽ giọng nói: “Không phải muội cố ý, muội nằm mơ, tỉnh lại khôn thấy tỷ tỷ, cũng không có thấy Văn tỷ tỷ… muội sợ.”
Nghe cô bé nghèn nghẹn nói, lòng Văn Mặc Huyền như muốn nhũn ra. Nhớ lúc trước khi Cố Lưu Tích mới tới Tô gia cũng là như vậy. Tỉnh không có gặp nàng, mặc dù tính bướng bỉnh nên không khóc nhè, nhưng sự ấm ức, sợ hãi trong mắt lại không thể che dấu được.
“Ừm, là tỷ không tốt. Nên êm nay đến chỗ tỷ ngủ, có được không?”
Đường Mạt ngẩng đầu nhìn nàng, cặp mắt sáng lóng lánh, nhỏ giọng nói: “Có thể nghe kể chuyện không ạ?”
“Ngoan ngoãn ăn cơm, chỉ cần muội nghe lời, tỷ sẽ kể chuyện cho muội nghe.”
Đường Mạt cúi đầu tự cầm muỗng nhỏ múc cơm ăn. Văn Mặc Huyền ôm bé, gắp rau cho bé. Nhìn nhóc con ăn đến hai má phồng phồng, ánh mắt Văn Mặc Huyền càng thêm ấm áp. Tính tình này, quả thật rất giống người ấy.
Ngày mười một tháng mười hai năm Khánh Lịch, Thanh Châu, Liệt Diễm môn và Thần Quyết cung liên thủ thảo phạt Phi Ưng môn.
Kịch chiến ba ngày, toàn bộ Phi Ưng môn bị công phá, đệ tử tử thương vô số. Đồng thời, Thanh Châu đệ nhất lâu, Hồng Tụ Chiêu bị hủy diệt. Mà ở bên dưới đó, phát hiện mấy chục thi thể. Bổ đầu điều tra  ra, liên lụy đến hơn mười môn phái giang hồ lớn nhỏ, trong đó có rất nhiều người là nhân sĩ nồng cốt trong các môn phái.
Trong số đó có bào đệ của chưởng môn Quân Tuyệt phái - Quân Việt Lai, đại trưởng lão Thương Vân phái – Doanh Thiệp, phó môn chủ Thừa Thiên môn - Viên Khiếu. Đến khi mấy người được cứu ra, các đại môn phái mới phát hiện người bên cạnh lại là đồ giả mạo. Trong nhất thời cả giang hồ rung chuyển không yên, ai ai cũng thấy bất an. Tự thân các môn phải thì đều điều tra hết lần này tới lần khác, e sợ có người trà trộn vào.
Mà người của Phi Ưng môn sau khi bị nghiêm hình tra khảo cuối cùng mở miệng khai báo, Phi Ưng môn đã bị Minh U giáo và Tâm Tích các khống chế!
Thế là, Tâm Tích các vốn đã nhạt nhòa trong mắt người đời, bỗng chốc trở thành tiêu điểm lần nữa. Cấu kết Ma giáo, ý đồ phá hoại chính phái Trung Nguyên, tàn sát võ lâm đồng đạo.

Từ đó Tâm Tích các nghiễm nhiên đã thành phần tử bại hoại trong chốn võ lâm.

Danh Kiếm sơn trang được dịp ra tay liên hợp các đại phái, bắt đầu tru diệt Tâm Tích các, thấy người giết ngay không cần luận

1 2 »

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play