-----""Nếu Tích nhi đau lòng, vậy thì... Hôn ta chút nữa đi.""-----

Giọng nói của Cố Lưu Tích rất êm, lại còn mang hơi thở thanh xuân vừa lứa tuổi của nàng. Cặp mắt thuần khiết trong suốt tràn đầy dịu dàng, nhìn thẳng vào Đường Mạt, ánh mắt như biết nói.

Đôi ngươi đờ đẫn, trống rỗng của Đường Mạt khi nghe Cố Lưu Tích nói, xoay chuyển một vòng, rồi nhìn Cố Lưu Tích, sau đó cúi đầu nhìn chằm chằm lưu tô trong tay. Bàn tay nhỏ bé lại nắm thật chặt.

Lưu tô hơi bẩn, chuỗi ngọc màu vàng dính đầy máu.

Cố Lưu Tích nhìn cô bé, khẽ chuyển người gần lại. Đường Mạt rất mẫn cảm, cơ thể nhỏ bé ngồi ở trên ghế lại nhích xa ra, thoáng có thể nhận ra sự hoảng sợ của cô bé. Cố Lưu Tích lập tức dừng lại, không tiến tới nữa, nhẹ giọng cười nói: "Mạt Mạt sợ tỷ à?"

Vừa nói, mắt vừa dao động trên lưu tô trong tay Đường Mạt. Bởi vì Đường Mạt tránh né, lưu tô lộ ra một đoạn bị cắt đứt. Cố Lưu Tích nhìn kỹ, sau đó ôn tồn nói: "Lưu tô của Mạt Mạt có phải đã hỏng rồi không?"

Đôi mắt Đường Mạt nhanh chóng chuyển qua chỗ tựa hồ bị hung khí cắt đứt. Con mắt luôn hờ hững vô thần nhanh chóng đỏ lên, cái miệng nhỏ mím chặt, sau đó phát ra tiếng nức nở rất nhỏ, trầm thấp, đầy kiềm nén.

Đường Nguyên quay đầu đi, một hán tử hơn bốn mươi tuổi, xoay mặt cố gắng ngăn chặn nước mắt rơi. Cố Lưu Tích ngẩng đầu nhìn Văn Mặc Huyền, trong mắt cũng đầy sự đau lòng.

Văn Mặc Huyền một mực đứng ở một bên, nét mặt dịu dàng mà nhìn một lớn một nhỏ đằng kia. Thấy Cố Lưu Tích ngẩng đầu nhìn minhg, vành mắt cũng hồng hồng, nhẫn nhịn cảm xúc trong lòng, khẽ cười cười với nàng. Xoay người, cùng Đường Nguyên đi xa vài bước, thấp giọng hỏi vài câu.

Cố Lưu Tích thấy nàng khẽ gật đầu, sau đó đi đến bên cạnh mình.

Văn Mặc Huyền nhìn Đường Mạt, cúi người trầm thấp thì thầm bên tai Cố Lưu Tích.

Hơi thở ấm áp lướt nhẹ qua vành tai của Cố Lưu Tích, làm cho nàng chợt khẽ run. Khi Văn Mặc Huyền rời ra, nàng vội gật đầu, sờ sờ lỗ tai nóng lên, chậm rãi hít vào một hơi, tiếp tục nói: "Lưu tô ấy là quà sinh nhật của mẫu thân Mạt Mạt đưa cho Mạt Mạt. Mạt Mạt rất là thích nó, đúng không?"

Đường Mạt nhỏ bé sững lại, nhưng vẫn không có ngẩng đầu. Cố Lưu Tích nhìn xem hoa văn bện nên lưu tô, ôn nhu dỗ dành: "Nếu mà, tỷ tỷ sửa nó lại cho Mạt Mạt, Mạt Mạt có thể đáp ứng tỷ tỷ một chuyện không?"

Đường Mạt ngẩng phắt đầu, bình tĩnh nhìn Cố Lưu Tích, bởi vì nén khóc, khuôn mặt vốn tái nhợt đỏ lên, trong mắt long lanh nước, trên mặt cũng có vệt nước mắt, đôi mi dài thấm ướt hết cả. Trong mắt cô bé đầy chờ mong lẫn bất an, làm Cố Lưu Tích đau lòng không thôi.

Cố Lưu Tích vừa muốn xoay người, chén cháo bạch ngọc đã được một bàn tay thon dài đưa tới. Cố Lưu Tích nhận lấy, nghiêng nhìn Văn Mặc Huyền, sau đó lại nói với Đường Mạt: "Chỉ cần Mạt Mạt ngoan ngoãn ăn hết cháo, tỷ tỷ sẽ bắt đầu sửa lưu tô cho muội, có được không?"

Đường Mạt nhìn qua lưu tô, nhẹ gật đầu, nhưng vẫn tiếp tục nhìn Cố Lưu Tích.

Văn Mặc Huyền ngồi xổm bên cạnh, nhìn thẳng vào cô bé, nói khẽ: "Đừng lo lắng, nàng ấy không phải dụ dỗ muội đâu, đã nhận lời sửa cho muội thì sẽ không nuốt lời. Muội xem, Đường Nguyên thúc thúc ở bên quan sát đấy, muội không tin chúng ta, thì vẫn tin thúc ấy chứ, phải không?"

Đường Mạt nghiêng đầu nhìn Đường Nguyên, làm Đường Nguyên quả thực vui đến phát khóc, liên tục nói: "Đúng, đúng, các nàng sẽ không lừa gạt tiểu tiểu thư đâu. Năm đó, đại thiếu gia, thiếu phu nhân đã từng bồng hai vị tỷ tỷ này rồi đó." Lúc nãy hắn có chút nghi hoặc, vừa rồi cũng đã đoán được Cố Lưu Tích là cô bé Tô gia thu dưỡng năm đó.

Văn Mặc Huyền nghe Đường Nguyên nói xong, sắc mặt hơi đổi. Dù sao đã lớn rồi, bị Đường Nguyên nhắc lại chuyện hồi bé thì có chút khó chịu. Năm đó, mặc dù Tô Diệp nói với nàng, lớn rồi thì không để cho người khác bế nữa, nhưng mà nàng cứ nhỏ nhắn mềm mềm đáng yêu, thẳng đến tám tuổi rồi cũng vẫn thường xuyên chịu khổ độc thủ.

Cố Lưu Tích thấy nàng như vậy, âm thầm buồn cười trong lòng, nhưng vẫn nghiêm mặt nhìn Đường Mạt. Thấy đề phòng, do dự trong mắt cô bé tản đi, mới xúm lại, đút cháo cho bé.

Có lẽ lời nói của Đường Nguyên có tác dụng, Đường Mạt đã thiếu sự cảnh giác đối với hai tỷ tỷ xinh đẹp trước mặt, thỉnh thoảng còn nhìn hai người.

Đường Mạt cũng ăn không nhiều, một chén cháo chỉ ăn một nửa. Cố Lưu Tích cũng không ép cô bé, chỉ khẽ nói: "Mạt Mạt, có thể cho tỷ tỷ nhìn thử lưu tô của muội không?"

Đường Mạt rụt rụt tay, có chút khẩn trương mà nhìn Cố Lưu Tích.

Cố Lưu Tích vội nói: "Không cần đưa cho tỷ, muội chỉ mở tay ra chút, cho tỷ xem rõ hình dáng, chất liệu của nó là được. Tỷ sẽ dễ sửa nó cho muội hơn."

Đường Mạt nhìn vào đôi mắt dịu dàng của nàng, lúc này mới chậm rãi mở bàn tay ra. Lưu tô chỉ còn một tua rũ xuống, thoáng có thể thấy chỗ bị đứt có một nút buộc đặc biệt tinh xảo. Cố Lưu Tích nhìn nhìn, thủ pháp rất là phức tạp, dùng sợi tơ ba màu, xem chừng là cách thức tự nghĩ.

Ba màu sắc quấn lấy nhau, hoa văn rõ ràng, đẹp mắt, đúng là đã dành nhiều công sức. Cách thắt này rất hiếm thấy, sợ là chỉ có mẫu thân Đường Mạt thương bé, mới sẵn lòng phí tâm sức đan món đồ chơi nhỏ này để dỗ dành bé vui vẻ.

Trong lòng buông tiếng thở dài, Cố Lưu Tích chậm rãi nói: "Mẫu thân Mạt Mạt rất thương Mạt Mạt đó."

Nước mắt của Đường Mạt lập tức rơi xuống, ra sức gật đầu. Cố Lưu Tích lấy khăn tay ra nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô bé: "Mạt Mạt nghe lời nhé, bình thường nếu muội khóc, mẫu thân sẽ đau lòng, đúng không? Mạt Mạt không ăn gì, cha và mẫu thân đều sẽ khó chịu, đúng không?"

Đường Mạt rụt người, lại gật đầu một cái.

Mắt thấy cô bé đã dỡ hết đề phòng, Cố Lưu Tích xoa đầu bé, vẫn ôn nhu nói: "Mà tỷ hiểu, Mạt Mạt không phải cố ý, chẳng qua là sợ hãi, khó chịu thôi. Cho nên, dù Mạt Mạt có khóc, không muốn ăn cơm đi nữa, cha và mẫu thân cũng sẽ không trách muội đâu. Nhưng nếu Mạt Mạt vẫn cứ khó chịu, mãi không chịu ăn cơm, thì họ sẽ càng khó chịu hơn, biết không?"

Đường Mạt mở to mắt nhìn nàng, nước mắt rơi càng dữ dội hơn. Sau một lúc lâu, Cố Lưu Tích mới nghe được tiếng nói khàn khàn nức nở của cô bé, mang sự ngây thơ non nớt. Lại bởi vì quá lâu không nói chuyện, câu nói hơi đứt quãng, nhưng Cố Lưu Tích vẫn nghe hiểu.

"Cha... Cha nói đừng lên tiếng... Cũng đừng khóc, muội rất nghe lời, không có... Chưa, được... Cha và mẫu thân... Khóc. Rất đau, chảy máu, họ đau... hu hu...", cuối cùng Đường Mạt đã mở miệng, mười ngày sau khi Đường gia bị diệt môn.

Trong lòng Cố Lưu Tích và Văn Mặc Huyền trăm mối cảm xúc ngổn ngang, trước đó Tô Vọng nói, lúc tìm được Đường Mạt, là ở một hốc tối ở Đường gia, còn có bố trí cả cơ quan. Cơ thể nhỏ bé của Đường Mạt vừa vặn được nhét vào đó. Khi đó, vợ chồng Đường Kham đã chết ở bên ngoài, đến chết mắt cũng không nhắm lại.

Đường Mạt vẫn luôn không chịu nói gì, cũng không khóc, có lẽ là do Đường Kham đã dặn từ trước, không cho bé khóc. Tận mắt thấy cha mẹ chết ở trước mắt, còn là trông thê thảm như thế, cho dù là ai cũng không thể tưởng tượng nổi, một đứa bé mới bốn tuổi sẽ hoảng sợ, tuyệt vọng như thế nào.

Cố Lưu Tích thấy đôi mắt cay cay không thôi, sự đau lòng đối với đứa bé này đã dâng đến tột đỉnh, trong lòng càng không cách nào ngăn chặn ý nghĩ nhớ đến Văn Mặc Huyền năm xưa. Đứa bé bốn tuổi nàng vẫn có thể dỗ dành, nhưng còn Văn Mặc Huyền đã thông minh từ sớm của năm xưa thì sao đây? Nàng ấy đã tám tuổi, cũng chỉ có thể chân thật thừa nhận sự tuyệt vọng ấy, chân thức mà chịu đựng nỗi đau đớn và thù hận khoan tim nhập cốt đó.

Nhịn không được ôm chặt Đường Mạt vào trong lòng, được cái ôm ấm áp của bao bọc, Đường Mạt khóc đến xé ruột xé gan. Nỗi sợ hãi bị đè nén mười ngày, cuối cùng bộc lộ hết ra ngoài. Cố Lưu Tích xoa tấm lưng nhỏ bé, nghẹn ngào nói: "Ngoan, bây giờ họ không đau nữa. Chẳng qua là sẽ lo lắng Mạt Mạt sống không tốt, cho nên Mạt Mạt phải ngoan nhé."

"Bọn họ... Có thể nhìn... thấy muội sao?" Đường Mạt thút thít nói.

"Có thể chứ, con người sau khi ra đi, nếu không nỡ buông bỏ người mà họ quan tâm lo lắng, thì họ sẽ phân ra một phần hồn phách bận tâm, ở lại bên cạnh người đó, bảo vệ người đó. Cha mẹ Mạt Mạt thương muội như vậy, nhất định sẽ bảo vệ Mạt Mạt. Muội xem, cha mẹ Mạt Mạt tuy rằng không có ở đây, nhưng bất cứ lúc nào, Mạt Mạt nhớ tới họ, vẫn có thể cảm nhận được họ rất thương Mạt Mạt, đúng không?"

Đường Mạt mở to hai mắt đẫm lệ mông lung, nhẹ gật đầu. Những ngày này, Đường Mạt hầu như không ăn thứ gì, lại luôn căng thẳng, đã sớm không chịu nổi. Hiện tại được Cố Lưu Tích trấn an, còn khóc dữ dội, nên không đến chốc lát, bé đã thiếp đi trong lòng Cố Lưu Tích rồi.

Đường Nguyên rối rít cảm ơn Cố Lưu Tích, nhìn cô bé vùi trong ngực nàng, chà xát tay, không biết nên làm thế nào cho phải.

Cố Lưu Tích nhỏ giọng nói: "Ta ôm bé đi ngủ, Nguyên thúc thúc cũng đã mệt mỏi rồi, thúc đi nghỉ trước đi."

Đường Nguyên có chút do dự: "Ta..."

Văn Mặc Huyền nhẹ giọng mở miệng: "Nguyên thúc thúc yên tâm, có chúng ta đây mà. Khi Mạt Mạt tỉnh ta sẽ cho người đi gọi thúc."

Đường Nguyên lại nói cám ơn, lúc này mới trở về phòng.

Ôm Đường Mạt vào phòng, đắp chăn cho bé xong, Cố Lưu Tích mới thở phào một hơi.

Hai người đi ra gian ngoài, Văn Mặc Huyền nắm lấy tay nàng, cười nhẹ, nói: "Không ngờ Tích nhi lại biết dỗ con nít như vậy."

Cố Lưu Tích không nói gì, chỉ nhìn ngắm Văn Mặc Huyền, trong mắt mơ hồ cất giấu cảm xúc, trong lòng vừa ê ẩm vừa đau nhức.

Thấy nàng như thế, Văn Mặc Huyền ngẩn người. Nháy mắt Cố Lưu Tích lại ôm chặt lấy nàng. Lần này mang theo mười phần cảm xúc, Văn Mặc Huyền không kịp phản ứng, hơi lui về phía sau mấy bước, đụng vào cửa.

"Tích nhi..."

Cánh môi ấm áp mềm mại mang sức mạnh ập lên. Văn Mặc Huyền cụp mắt, trong lòng đã hiểu tâm tình của Cố Lưu Tích, cẩn thận ôm lấy eo nàng, cũng không làm gì nhiều, chỉ cảm nhận yêu thương của Cố Lưu Tích xâm chiếm. Theo Cố Lưu Tích bình tĩnh trở lại, động tác cũng càng thêm thương tiếc dịu dàng, tiếng thở dốc trong phòng lẫn vào tiếng nỉ non rất nhỏ, dấy lên cơn mê tình mập mờ.

Sau một hồi, Cố Lưu Tích mới buông Văn Mặc Huyền ra, trán kề lấy trán. Nhìn đôi ngươi cất chứa đầy sự an ủi và dung túng, đầu tựa vào bên cổ Văn Mặc Huyền, chất lỏng ấm nóng trượt theo cổ Văn Mặc Huyền, rơi xuống.

Văn Mặc Huyền xoa đầu nàng, ấm giọng nói: "Cô nương ngốc, người bị khi dễ là ta, ngươi khóc cái gì?"

Cố Lưu Tích hít mũi một cái, nhỏ giọng nói: "Xin lỗi."

Văn Mặc Huyền hơi nhếch khóe môi, ôn nhu nói: "Làm gì lại nói xin lỗi?"

Cố Lưu Tích ngẩng đầu nhìn nàng, trong mắt đầy mất mát và chua xót: "Hôm nay ta có thể dỗ dành Đường Mạt, năm đó lại không thể dỗ dành ngươi, ở bên ngươi. Ta không nên rời đi cùng sư phụ, nếu ta ở lại Dự châu, hoặc là tiếp tục tìm ngươi..."

Văn Mặc Huyền ngắt lời nàng: "Tích nhi, trên đời này có quá nhiều chuyện ngoài ý muốn, quá nhiều lựa chọn. Bất kỳ một điểm thay đổi nào, kết quả dẫn đến cuối cùng đều không phải là thứ người ta có thể khống chế. Ta không biết nếu như ngươi ở lại Dự châu sẽ phát sinh chuyện gì, nhưng mà ta có thể rõ ràng nói cho ngươi biết, hôm nay được như vầy, với ta mà nói, đã là trời ban ơn rồi."

Mỗi chữ mỗi câu của nàng đặc biệt nghiêm túc, Cố Lưu Tích cắn cắn môi, nhỏ giọng nói: "Ta hiểu mà, nhưng... ta, lòng ta đau."

Văn Mặc Huyền trầm thấp nở nụ cười, ôm nàng vào lòng: "Nếu Tích nhi đau lòng, vậy thì... Hôn ta chút nữa đi."

Lúc này, nét đỏ ửng trên mặt Văn Mặc Huyền còn chưa rút đi. Môi mỏng lấp lánh hồng nhuận phơn phớt. Đôi mày khẽ nhếch mang vẻ mị hoặc phong lưu, quyến rũ cực kỳ. Cố Lưu Tích bị chọc đến đỏ mặt, muốn hôn rồi lại không còn can đảm. Văn Mặc Huyền tận lực trêu chọc nàng, hai người trong phòng ồn ào chốc lát mới đi ra.

Bởi vì muốn trông nom Đường Mạt, bữa trưa liền bày ở Lạc Nghi hiên. Đường Mạt khá mệt mỏi, trẻ con vốn là thích ngủ, qua bữa trưa vẫn không tỉnh lại.

Cố Lưu Tích cũng không kéo dài thời gian, dựa theo miêu tả của Đường Nguyên, quan sát kỹ lưu tô trong tay Đường Mạt, rồi dùng sợi Văn Mặc Huyền sai người ta đưa tới bắt đầu việc tu bổ lưu tô.

Văn Mặc Huyền tìm bản cổ tịch, ở một bên yên tĩnh đọc, hai người ở trong nội viện cũng không thấy khó chịu.

Đường bện của lưu tô đặc biệt khó lần, mãi đến qua một canh giờ, Cố Lưu Tích mới đan được một đoạn ngắn cỡ ngón tay. So so với lưu tô nọ, ngoài khác biệt chất liệu cũ mới, thì không nhìn ra điểm nào khác nữa, lúc này nàng mới nhẹ nhàng thở ra, tiếp tục bện tua rua.

Văn Mặc Huyền đã buông sách xuống, ở một bên chống cằm, nhìn ngón tay nàng móc sợi, bện ra từng nút thắt tinh xảo.

Cứ thế qua hồi lâu, Cố Lưu Tích xoa xoa đôi mắt cay cay, thấy Văn Mặc Huyền lười biếng nhìn mình chằm chằm, khẽ nói: "Đọc sách xong rồi à? Ngồi ở đây đã lâu, có khó chịu không ? Ngươi không cần ở đây với ta, chờ ta chuẩn bị xong rồi, ta sẽ đi tìm ngươi mà."

Văn Mặc Huyền vẫn ngước mắt ngắm nàng, chậm rãi nói: "Ta không khó chịu, chẳng qua là không vui."

Cố Lưu Tích sững sờ, không vui? Khi nãy ở trong phòng... E hèm... không phải vui vẻ lắm à?

"Vì sao không vui?" Cố Lưu Tích không rõ ràng cho lắm, nghệch đầu dò hỏi.

Văn Mặc Huyền chỉ chỉ lưu tô trong tay nàng, khẽ nói: "Ngươi đan lưu tô hơn một canh giờ rồi."

Cố Lưu Tích: "Sao?"

"Ta ngắm ngươi hơn nửa canh giờ rồi."

"..."

"Ngươi lại chưa từng nhìn qua ta dù chỉ một lần."

Cố Lưu Tích: "... Phốc."

Để lưu tô xuống, Cố Lưu Tích cười đến run người. Sau một lúc lâu, nhìn bộ mắt không đổi sắc của Văn Mặc Huyền, đưa tay véo khuôn mặt mềm mịn của nàng, cười tủm tỉm: "Vậy chờ ta làm xong rồi, đến phiên ta ngắm ngươi một canh giờ luôn nha, Các chủ đại nhân?"

Văn Mặc Huyền thả tay xuống, vuốt ve đôi má bị nàng véo, nói tiếp: "Ngươi cũng chưa từng đan cho ta những thứ này. Ngươi đan cái này dỗ dành bé ấy, ta không vui rồi đó. Ngươi cũng phải dỗ ta."

Cố Lưu Tích cười cười, mà đúng là mình chưa từng làm thứ gì tặng nàng ấy. Cảm thấy khá ảo não, lại nhìn điệu bộ nghiêm trang của nàng, suy nghĩ giây lát, ôn nhu nói: "Được rồi, ta sẽ dỗ ngươi, làm cho ngươi một món tốt hơn gấp bội, có được không?"

Văn Mặc Huyền gật đầu, trông có vẻ rất là thỏa mãn, sau đó lại cầm sách lên, đọc không chớp mắt.

Cố Lưu Tích dở khóc dở cười, cầm lấy nút buộc, thấy người nọ còn tại đằng kia cố làm ra vẻ, rốt cuộc không còn tâm tư làm tiếp nữa.

Đúng lúc này, một bóng người màu lam thân tiến vào nội viện, Cố Lưu Tích nhìn rõ, là Tô Vọng.

Nam tử áo lam bước tới, khom người hành lễ: "Các chủ, Cố cô nương."

Văn Mặc Huyền để sách xuống: "Đã làm xong?"

"Dạ, đệ tử Dự châu các nơi đều đã lui lại, những thứ quan trong bên trong cứ điểm đều sớm hủy, không có nhiều thương vong. Chẳng qua là... tiếc cho sự nghiệp kinh doanh những năm qua, tổn thất rất nhiều." Tô Vọng có chút đau lòng, dù sao những thứ đó đều là tâm huyết.

"Không ngại, chỉ bị hủy một ít sản nghiệp, chỉ cần người còn, thì vẫn có thể dựng lại. Chỉ có để cho bọn hắn buông lỏng cảnh giác, bọn hắn mới có thể tự mình mưu lợi, xung đột lẫn nhau. Chúng ta động thủ lần nữa, thứ lấy được sẽ gấp bội phần đã mất." Văn Mặc Huyền không vội không chậm, mở miệng làm yên lòng hắn.

Tô Vọng sờ cái mũi, ngượng ngùng nói: "Các chủ, ta chỉ nói vậy, cũng không..."

Văn Mặc Huyền buồn cười mà lắc đầu: "Tâm tư của ngươi đặt nhầm chỗ rồi. Lời này ngươi nên đến trước mặt Tô Ngạn nói, ta cũng rất nghèo, không có ngân lượng bù cho ngươi đâu."

Tô Vọng: "..."

Hắn cứng đờ, mặt đầy khổ não: "Các chủ, tính tình A Ngạn người cũng không phải không hiểu. Hắn chỉ hào phóng với Các chủ thôi, còn với chúng ta á, keo như gì. Tìm hắn muốn bạc, không phải là tương đương tìm chết à?"

"Được rồi, đừng ba hoa nữa. Ta nói với hắn rồi, muốn bao nhiêu cứ tìm hắn là được. Nhưng mà, chỉ một lần này thôi, lần sau không thể noi theo lệ này nữa."

Tô Vọng vội vàng thở phào, liên tục cười nói: "Dạ dạ, cám ơn Các chủ."

"Đúng rồi, suýt nữa ta đã quên." Tô Vọng vốn định rời khỏi, bỗng nhiên dừng lại, sau đó hắn móc ra một phong thơ, đưa cho Cố Lưu Tích.

"Phong thư này là Tô Ngạn từ Tô Châu gửi tới đây. Là từ đất Thục gửi cho Cố cô nương đấy, không ngờ cô nương và chủ tử đến Dự châu, nên đã chậm trễ vài ngày."

"Phiền toái rồi, đa tạ."

"Cố cô nương khách khí, ta đi xuống trước đây. Có việc gì, Các chủ và Cố cô nương cứ việc phân phó."

Sau khi Tô Vọng rời đi, Cố Lưu Tích vội mở phong thư ra, có chút ảo não nói: "Ta hồ đồ rồi, đều đã quên sư phụ bọn họ không biết ta đi đâu cả."

"Đừng vội, ngươi đọc thư trước đã. Ta phái người đến Thục, nếu như không có tin tức truyền đến, có lẽ họ không có xảy ra việc gì."

Mở tư ra, Cố Lưu Tích đọc rất nhanh, sau đó lông mày nhíu lại, trên mặt cũng có nét hổ thẹn.

Văn Mặc Huyền cũng cau mày: "Làm sao vậy? Có phải là đã xảy ra chuyện?"

Cố Lưu Tích nhìn nàng, có chút bối rối: "Sư phụ bảo ta cuối năm trở về Thục Trung một chuyến."

-------

Tác giả có lời muốn nói: Các chủ nũng nịu bán manh, thuận tiện chọc người. Muốn qua năm, Các chủ biểu thị, nhìn một canh giờ là không đủ, làm một cái lưu tô xinh đẹp cũng là không đủ.

Lưu Tích: vậy muốn như thế nào?

Tác giả: hí hí...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play