-----"Văn Mặc Huyền phát hiện có người đến gần, vận nội lực hung hăng chưởng tới"-----

Phong châm trong người Văn Mặc Huyền đã được lấy ra hết. Nội lực không còn trói buộc, bởi vì trước đó có tới mấy luồng nội lực hỗn hợp, sau khi phong châm bị loại bỏ thì nó trở nên bá đạo vô cùng. Nội lực của bản thân Cố Lưu Tích không yếu, nhưng muốn dẫn đạo nội lực của Mặc Huyền thì vẫn rất tốn sức.

Nhưng dù nàng dùng hết toàn lực giữ vững nội lực của Văn Mặc Huyền, thì vẫn có thể phát giác được biến hóa xung quanh. Nên khi thanh kiếm kia đâm tới, nàng rơi vào tình thế không có lựa chọn. Mở bừng mắt, đứng bật dậy, hai tay lại không rời khỏi tay Văn Mặc Huyền, đùi phải hơi cong điểm lên thân kiếm, đồng thời chân trái đá mạnh vào cổ tay hắn. Toàn bộ động tác nước chảy mây trôi, nhanh cực kỳ.

Nam tử kia vốn cho rằng các nàng không cách nào rút lui nên đã tấn công khá vội vàng. Tuy rằng thân hình hắn linh hoạt tránh được cảnh bị Cố Lưu Tích tước vũ khí, nhưng cũng đã bị bức lùi ra sau.

Ngay lúc ấy, hắn nhìn thấy Cố Lưu Tích ngồi xếp bằng lần nữa, nên hắn chuẩn bị động thủ tiếp. Một bóng người mảnh khảnh màu đen phá vỡ mái nhà, cuốn lấy nhiều gạch ngói vụn phi thân xoay tròn tấn công về phía hắn.

Tô Nhược Quân té trên mặt đất miễn cưỡng đứng lên, nhìn thấy người bịt khăn đen, trong mắt lập tức hiện lên hào quang vui vẻ, lại có chút khẩn trương.

Nhưng mà Cố Lưu Tích thì không mừng nổi. Vừa rồi khi nàng ngăn cản một chiêu kia đã phân tán tinh lực. Mà trong nháy mắt buông lỏng đó, nội lực của Văn Mặc Huyền lập tức cuồng bạo bùng lên, điên cuồng tán loạn trong người nàng, cuối cùng mạnh mẽ phản kích Cố Lưu Tích khiến nàng bị đánh thẳng ra xa.

Cố Lưu Tích liều mạng truyền nội lực vào trong cơ thể Mặc Huyền, nên phản phệ là không nhẹ, ngã ở một bên liền phun mấy ngụm máu, cũng không thể đứng lên ngay được.

Văn Mặc Huyền cực kỳ đau khổ mà thét một tiếng, cả người co giật run bần bật. Tô Nhược Quân bổ nhào qua nâng Cố Lưu Tích dậy, thấy Văn Mặc Huyền như thế, sắc mặt lập tức trắng bệch: "Nguy rồi, A Mặc sắp tẩu hỏa nhập ma!"

Mặt Cố Lưu Tích tái mét càng thêm trắng xanh. Nàng giãy giụa đẩy Tô Nhược Quân ra, trầm thấp gọi: "Mặc Huyền." Lảo đảo nhào về phía Văn Mặc Huyền, lại bị Tô Nhược Quân giữ chặt.

"Muội đừng đi qua..."

Tô Nhược Quân vừa dứt lời, từ Văn Mặc Huyền làm trung tâm mãnh liệt bộc phát ra một luòng khí kình cực kỳ cường hãn. Kinh mạch toàn thân Văn Mặc Huyền căng như muốn nứt ra, nàng gào to một tiếng, song chưởng vung mạnh, thẳng thừng bức lui mấy kẻ vừa xông vào phòng, cả căn phòng bị hủy hơn phân nửa.

Nữ tử áo đen phát hiện không đúng, tức thời mang theo Tô Nhược Quân hai người nhanh chóng lui về phía sau, dù chưa bị thương nhưng cũng bị chấn động đến tức ngực.

Nhiễm Thanh Ảnh cùng Mộ Cẩm quan sát từ chỗ xa, cũng bị động tĩnh bất thình lình đấy làm giật mình.

Hai người lập tức tập trung nhìn về phía căn phòng đã bị phá hủy hơn phân nửa nọ, chỉ thấy bên trong phế tích, một thân ảnh cao gầy chậm rãi đứng lên. Trên người chỉ mặc một chiếc áo mỏng màu trắng, mái tóc đen tán loạn phất phơ dù trời không có gió. Sắc mặt nàng tái nhợt, biểu cảm lại khá âm u lạnh lẽo. Cặp mắt vốn đen láy lúc này lại đỏ thẫm, lộ vẻ đờ đẫn mà lạnh lùng.

Cố Lưu Tích nhìn thoáng qua cặp mắt đỏ lạnh lùng không có tình cảm chút đó, lập tức cảm thấy lạnh buốt vô ngần. Mà cảm giác đau tức trong lồng ngực trong nháy mắt đã tăng thêm bội phần, trên người Văn Mặc Huyền đang tuôn máu ra ngoài!

Thân thể dường như không thể chịu nổi bạo ngược đó, từng giọt máu li ti xuyên qua làn da thấm ra ngoài. Chỉ trong khoảng thời gian ngắn, bộ áo trắng đã bị nhuốm đẫm màu máu. Khuôn mặt trắn nõn cũng bị nhiễm đỏ, cặp mắt đỏ bừng mơ hồ lộ ra sự tàn bạo, tóc đen phất phới, làm cho nàng mang nét tà mị khát máu, lập tức khiến tất cả mọi người chung quanh đều kinh sợ. Ngay cả Thiên Võng thị huyết thân kinh bách chiến cũng sững sờ nhìn nữ tử như đã hóa thành Tu La nọ.

Đánh vỡ khoảng lặng khiến mọi người ngạt thở ấy, là tiếng gọi thảm thiết của Cố Lưu Tích: "Mặc Huyền, Mặc Huyền, ngươi nhìn ta..."

Nghe thấy nàng gọi, Văn Mặc Huyền chậm chạp quay đầu, cùng lúc đó hai thanh ám tiễn sau lưng đánh thẳng tới, mà năm người Thiên Võng cũng đột ngột đánh tới.

Mấy người Mặc Ảnh cùng Ảnh Tử phóng nhanh nhào tới, lại không kịp ngăn cản mũi tên, một trên một dưới chia ra đánh úp về hai nơi mệnh môn của Văn Mặc Huyền. Nhưng người nọ đang không nhúc nhích lại lập tức lướt khỏi chỗ đó. Cơ thể gầy dò dùng một góc độ khó tưởng vặn qua giữa hai mũi tên, bàn tay trắng nõn gảy nhẹ, hai mũi huyền thiết đã bị nàng nắm trong tay, sau đó gãy lìa ngay tại chỗ.

Lúc này Văn Mặc Huyền đã không còn lý trí, thân thủ lại vô cùng mạnh mẽ hung ác. Đối đầu với thành kiếm đâm tới ngay trước mặt, nàng trực tiếp đập thẳng. Nội lực bị cưỡng chế trong cơ thể nàng không chút lưu tình men theo thanh kiếm cùn vọt tới, thân kiếm rộng kết một lớp băng sương, khiến nam nhân mặt sẹo cầm đầu cảm thấy vô cùng nguy hiểm, đại lực đá bay trọng kiếm, rút tay nắm quyền đập về phía nàng.

Một quyền nặng như sắc đá này người bình thường cũng không dám đón đỡ, nhưng lúc này Văn Mặc Huyền đã không phải người bình thường rồi. Nàng chẳng thèm tránh, mà trực tiếp nhận đòn, làm mấy người Cố Lưu Tích đều kinh sợ đến thất thanh kêu lên.

Chỉ nghe được tiếng xương vỡ "Rắc rắc" hai tiếng làm cho người sợ hãi, hán tử cao lớn thô kệch nọ cũng chịu nổi đau nhức mà rống một tiếng. Nội tức lạnh buốt của Văn Mặc Huyền điên cuồng dũng mãnh tiến vào, khiến hắn thống khổ không thôi.

Nghe được tiếng la của lão đại, bốn người Thiên Võng liều mạng lao đến, tấn công về phía Văn Mặc Huyền.

Mà Văn Mặc Huyền lại không có ý định buông tha tên kia, bàn tay trái hơi cong lên, chọc thẳng vào bụng tên mặt sẹo, trực tiếp ném gã bay ra ngoài. Dưới mặt đất tuôn ra một dòng máu đỏ thẫm, dinh dính mà điên cuồng.

Một thân quần áo dính máu lại như tàn ảnh, cuốn giữa trường kiếm của hai người Thiên Võng, nháy mắt phá nó thành mấy đoạn.

Mấy người Ảnh Tử phóng lên trước muốn bảo vệ nàng, Văn Mặc Huyền lại không cảm kích, chưởng bay hết mấy người có ý định xông tới.

Sau đó, khóe miệng nàng bắt đầu tràn ra tơ máu, mà nàng thì như không cảm nhận được đau đớn, ánh mắt khát máu vô tri vô giác, vẫn không ngừng phát tiết nội lực trong cơ thể không cách nào khống chế.

Cố Lưu Tích nhìn người ấy như không còn lý trí, quả tim như bị một bàn tay không ngừng bóp chặt. Thấy mấy người Tô Nhược Quân bên cạnh cũng lo lắng luống cuống đến thất thần, nàng gắng gượng hít sau một hơi, vận khinh công nhào tới trong lòng Văn Mặc Huyền.

Tim Tô Nhược Quân muốn vọt lên cổ họng, nghẹn ngào kêu: "A Mặc, Lưu Tích!"

Văn Mặc Huyền phát hiện có người đến gần, vận nội lực hung hăng chưởng tới, mà ngay lúc cảm giác sự mềm mại quen thuộc khó hiểu thì chợt dừng lại.

Mắt khép hờ, trong thế giới đỏ chói, mơ hồ nhìn thấy một người, trên mặt ươn ướt, sau đó còn ho ra một dòng chất lỏng dinh dính tanh nồng.

Vừa rồi nàng vẫn luôn ưa thích ngửi thấy mùi tanh ngọt ấy, nó làm cơ thể khó chịu cực độ của nàng cảm nhận được chút thoải mái. Mà giờ phút này nàng lại cảm thấy ngoại trừ cả ngoài đau nhức không chịu nổi, chỗ ngực trái cũng bắt đầu đau nhói. Nàng có chút bực bội muốn hất người đó ra, cũng tại lúc đụng phải thì chợt thả lực nhẹ lại.

Trong lúc do dự, một dòng nội lực ấm áp tuôn ra, làm nàng cảm thấy rất dễ chịu, cũng tùy ý người trong ngực dựa vào mình. Một lát sau, đầu óc hỗn độn của nàng mới bắt đầu tỉnh táo lại, trước ngực trào lên thứ dinh dính chán ghét, ý thức được tình cảnh của mình, nhìn người tái nhợt nằm trong lòng, Văn Mặc Huyền lập tức tỉnh ráo.

Trong lòng quýnh lên, muốn nói gì đó, nhưng lại nhả ra rất nhiều máu sậm màu, thân thể cũng bắt đầu rã rời, Văn Mặc Huyền ôm lấy Cố Lưu Tích ngã xuống. Tuy rằng không ngừng hộc máu, nhưng Văn Mặc Huyền lại cảm thấy thoải mái hơn, cả người cũng không còn đau đớn muốn vỡ ra nữa. Thấy vẻ hoảng sợ của Cố Lưu Tích, nàng cầm tay nàng ấy, nở nụ cười, kéo nàng ấy xuống gần, ở giữa đám đông hỗn loạn, trầm thấp nói mấy câu.

Thấy nàng không hộc máu nữa, còn tỉnh táo mà nói chuyện với mình, Cố Lưu Tích mừng rỡ muốn điên.

Sau đó Văn Mặc Huyền nhắm mắt, đầu nặng nề ngã xuống, nằm trên mặt đất không nhúc nhích. Cố Lưu Tích mấp máy miệng, sau đó cả người run lên, khàn giọng khóc rống.

Bốn người Thiên Võng dĩ nhiên không còn lòng tham chiến, chứng kiến Văn Mặc Huyền nằm trên mặt đất đã thành huyết nhân, lại nghe thấy tiếng khóc bi thương của Cố Lưu Tích, cũng bất chấp lòng tràn đầy bi phẫn, nhanh chóng lui lại.

Mấy người Ảnh Tử cảm thấy toàn thân phát lạnh, cặp mắt đỏ bừng, điên cuồng giết tới. Bốn người tuy rằng phối hợp ăn khớp kỹ càng, thế nhưng cũng không chịu nổi đám người đang điên cuồng.

Tô Nhược Quân đang sững sờ, vội vàng cùng mấy người Tử Hi nhanh chóng vây tới. Tất cả đều thấy máu huyết trong người như muốn đông lại, quỳ trên đất, cặp mắt đỏ bừng.

Nhiễm Thanh Ảnh cùng Mộ Cẩm đều ngưng mày, nhìn một đống hỗn độn trong sân, căn phòng tan hoang đầy người quỳ trên đất. Nhớ tới bộ dạng Văn Mặc Huyền vừa rồi, nhịn không được mà thấy lạnh trong lòng.

Tiếng khóc bi thảm của Cố Lưu Tích, bộ dạng không muốn sống bổ nhào vào trong ngực Văn Mặc Huyền, khiến Nhiễm Thanh Ảnh hung hăng cắn răng , trong lòng không biết là cảm giác gì, dù rõ ràng mục đích của nàng đã đạt được. Tẩu hỏa nhập ma, đến cuối cùng đều không thoát khỏi kết cục kinh mạch đứt hết. Nhưng mà nàng lại không hề có cảm giác mừng rỡ gì.

Vô luận là Cố Lưu Tích hay là Văn Mặc Huyền, cũng không thể khiến Nhiễm Thanh Ảnh cảm thấy vui vẻ.

Đối thủ lợi hại hơn trong tưởng tượng của nàng quá nhiều, tuy rằng đã chết, biểu hiện của kẻ đó, lại càng khiến nàng buồn bực.

Nhiễm Thanh Ảnh trầm giọng nói: "Đi thôi."

Nói đi chính là không muốn tiếp tục để ý tiếng khóc thảm trong tàn viện này nữa, trực tiếp bỏ đi.

Ngày hôm sau, Thiên Nhạc sơn trang.

Nhiễm Thanh Ảnh lạnh lùng ngồi trong thư phòng, nhìn Mộ Cẩm, khẽ nói: "Tình huống như thế nào rồi?"

Mộ Cẩm thấy nàng từ sau khi trở về vẫn luôn mang vẻ phiền muộn, cẩn thận nói: "Ta phái người đi thăm dò rồi, Tô phủ... Toàn bộ giăng đồ trắng, đang phát tang."

Mặt mày Nhiễm Thanh Ảnh hơi trầm xuống: "Người Tô phủ có động tĩnh gì không?"

"Trong phủ đề phòng nghiêm ngặt, chỉ có thể nghe thấy mấy tiếng khóc đứt quãng, bầu không khí rất nặng nề."

"Đám người Lạc Hà lâu thì sao?"

"Hoàn thành nhiệm vụ, bọn hắn đã trở về phục mệnh. Thiên Võng cùng Truy Hồn Bát Tiễn bị tổn thất nghiêm trọng. Mặc dù không cam lòng, khổ nỗi thực lực Tô phủ rất lớn, bọn hắn không cách nào ở lại được."

Nhiễm Thanh Ảnh trầm mặc, sau đó phân phó: "Văn Mặc Huyền đã giải quyết xong, nếu nàng ta thật sự là các chủ Tâm Tích các, Tâm Tích các tất nhiên đại loạn, đúng là cơ hội tốt hạ thủ. Dựa theo lời Tô Triệu nói, Tâm Tích các ở Dự châu, bên đó nhất định càng dễ phát hiện sự việc, lập tức lên đường đi Dự châu. Nếu nàng ta không phải, vậy cũng cần cẩn thận điều tra thêm rốt cuộc sau lưng Tâm Tích các là người phương nào, vì sao nhằm vào Minh U giáo như thế."

"Dạ, giáo chủ."

"Còn nữa, kêu Nhạc Trì Húc theo dõi sát sao hành động ở Tô phủ, nhất là Cố Lưu Tích. Có bất cứ tin tức gì, lập tức nói cho ta biết."

Nói rồi Nhiễm Thanh Ảnh ngồi dậy rời khỏi phòng, Mộ Cẩm nghe xong câu căn dặn cuối cùng của nàng, trong mắt có chút đắng chát. Khẽ thở dài một cái, đây mới là lời nàng ấy muốn nói nhất đi.

Ba ngày sau, trên quan đạo Tô Châu, xa phu đội chiếc mũ rộng vành, thong thả ngồi trên xe ngựa đơn sơ, đánh xe chậm rãi băng băng trên đường mòn, phát ra tiếng lộc cộc.

Nhìn kỹ nam tử ăn mặc vải thô ấy, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, cặp mắt nhìn như vô hại, mơ hồ lại có sự sắc bén ác liệt, huyệt thái dương gồ lên, chính là người luyện võ.

Cố Lưu Tích ở trong xe, mặc bồ đồ màu thủy lam, thần sắc miễn cưỡng nằm trong lòng một ngược mặc áo trắng, híp mắt nghỉ ngơi.

Người phía dưới hơi cong chân lên, để nàng nằm thoải mái hơn. Ngón tay thon dài xinh đẹp nhẹ nhàng vuốt ve tóc của nàng, chiếc cằm tinh xảo gác trên đỉnh đầu Cố Lưu Tích, dung mạo thanh nhã, cặp mắt mang nét dịu dàng vui vẻ, chính là Văn Mặc Huyền, người vốn đã được phát tang theo như lời Mộ Cẩm báo.

Bị tóc cọ quét trên má, Cố Lưu Tích thấy ngưa ngứa, mở mắt ra nắm lấy tay Văn Mặc Huyền, khẽ cười nói: "Ngươi cứ thế mang theo ta chạy mất, không sợ Nhược Quân cầm kim đâm à?"

Văn Mặc Huyền thăm mạch của nàng, mạch có vẻ bình ổn, có lẽ nội thương đã tốt lên rồi. Lúc này nàng mới nghiêm mặt nói: "Ngay cả thất đầu ta cũng chưa được hường, phải cứu nhạc mẫu của tỷ ấy, tỷ ấy cám ơn ta còn không kịp, còn muốn châm ta?"

Cố Lưu Tích nhướng mày, đưa tay nhéo da thịt mềm mại trên eo nàng: "Nói bậy nói bạ gì đó?"

Thực cho rằng giả chết thì mình không có giận nàng à.

Tuy rằng đã được báo trước, nhưng dưới tình huống như vậy, nói diễn liền diễn, thật sự là hồ đồ.

-------

Tác giả có lời muốn nói: Các chủ nhàn nhã, mang tức phụ đi dạo chơi~~

-------

Editor có lời muốn nói: Sau tốt nghiệp là thất nghiệp~~ TT^TT

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play