Sau đó không biết đi tới chỗ nào, Trình Dập nói anh thực sự không xác định nổi phương hướng, lúc này mới cần An Lộc lấy điện thoại ra mở bản đồ chỉ đường.

May trời rơi trận tuyết lớn, anh cõng cô về ký túc xá không bị người nào nhìn thấy.

Tô Tĩnh nhà và Phương Lan Nhân ra ngoài chơi rồi, phải muộn lắm mới về, buổi sáng ngày hôm sau An Lộc tỉnh dậy đã sắp tới buổi trưa, hai người này vẫn còn đan ngủ.

Cô làm vệ sinh cá nhân mặc quần áo, đi căng tin ăn xong quay về, dì quản lý kí túc xá gọi cô lại: “An Lộc, lai đây nhận đồ.”

An Lộc đi tới.

    

”Gì vậy ạ?”

An Lộc đi tới, lấy điện thoại từ trong túi ra, đặt nó bên môi rồi phun ra một hơi nóng.

Dì quản lý cười cười rồi lấy một quả táo được đóng gói đẹp đẽ từ ngăn kéo ra: “Có một cậu trai tặng cháu.”

“Cậu trai?” An Lộc ngây ra

“Đúng vậy, cậu ta còn rất đẹp trai nữa.” Dì quản lý nói:

“Chắc cao khoảng mét tám mấy.”

  

Trái tim An Lộc nảy lên một cái.

Dì quản lý nói tiếp: “Tóc húi cua, người trắng trẻo sạch sẽ, nom cũng không tồi đâu.”

“Ồ.” Trái tim bình tĩnh lại, nhưng hơi trầm xuống.

An Lộc cười mỉm, nhận lấy quả táo, “Cảm ơn dì, vậy cháu lên trước đây.”

“Được, được, được.”

Cầm lấy quả táo về phòng, nhẹ nhàng đóng cửa, cô để quả táo lên mặt bàn, điện thoại đúng lúc rung lên.

Trình Dập: [Nhận được táo chưa?]

An Lộc ngây người: [Là anh tặng em táo đó hả?]

Trình Dập: [Anh để dưới lầu ký túc của em, dì quản lý chưa đưa sao?]  

An Lộc nghi ngờ trả lời: [Đưa rồi.]

  

Trình Dập: [Ừ, hôm qua không nghĩ ra, đêm bình an phải ăn táo, hôm nay mới bù lại.]  

An Lộc: [Cảm ơn.]

  

An Lộc cảm thấy có chút vi diệu, không biết nên nói thế nào, nhưng trong lòng có rất nhiều điều muốn nói.

Ngón tay do dự trên màn hình, bên kia lại gửi tin nhắn tới: [Là anh trai tặng, không cần áp lực.]

An Lộc cắn môi, tư vị trong lòng càng phức tạp: [Ồ.]

Nghĩ đi nghĩ lại, cô vẫn hỏi một câu: [Anh cắt tóc rồi à?]

Trình Dập: [Không có.]

An Lộc: [Ồ, được rồi.]

Lẽ nào dì quản lý nhớ nhầm, hay là đoạn nào xuất hiện vấn đề nhỉ?

An Lộc vò đầu.

  

Có lẽ dì quản lý nhớ nhầm rồi.

Buổi chiều, An Lộc hẹn Thẩm Tư Tư đi dạo ở trung tâm thương mại đối diện trường học.

Mua quần áo xong, đương nghỉ ngơi ở tiệm trà sữa, mỗi người gọi một ly trà sữa kem cheese.

Nói chuyện mãi rồi nói đến Bạch Cảnh Nghiêu.

“Cậu biết không? Hôm qua tớ gặp anh ta ở căng tin số ba rồi.” Thẩm Tư Tư vẻ mặt ghét bỏ nói, “Vốn dĩ đã xấu rồi, lại cắt quả đầu húi cua, càng xấu hơn.”

“….Cậu đừng mang mắt kính màu mà nhìn người ta có được không, giá trị nhan sắc của người ra rất cao có được không, tớ vẫn chưa nhìn thấy người nào để tóc húi cua đẹp giai như anh ta đâu.” Nhận được chỗ tốt của Bạch Cảnh Nghiêu, đáy lòng An Lộc tràn ngập chính nghĩa.

  

Thẩm Tư Tư chọt chọt trán cô: “Cậu con nhóc này, lại có thể phản bội.”

Vẻ mặt An Lộc nghiêm chỉnh nói: “Tớ đâu có, tớ chỉ nói sự thật thôi. Đương nhiên cái này cũng không thể lu mờ sự thật  anh ta làm mất tiểu bạch được.”

  

”Cái này còn tạm được.” Thẩm Tư Tư giẩu môi, “Làm mất tiểu bạch của tớ, đây là vết nhơ cả đời của anh ta.”

“Tớ không bao giờ tha thứ cho anh ta đâu!” Thẩm Tư Tưlấy khí thế chém đinh cắt sắt mà bổ sung thêm một câu.

  

An Lộc im lặng vò đầu.

Hai người vừa định đi.

Bỗng nhiên cô gái đi cùng một cô nữa bước vào cửa nói: “Cậu đoán xem hôm nay tớ tới bệnh viện trường học lấy thuốc gặp được ai?” Min: là bệnh viện chứ không phải phòng y tế nha.

“Ai vậy?”

“Hot boy.” cô gái kia kích động nói. “Trình Dập lại có thể truyền nước ở bệnh viện trường đó.”

An Lộc vừa đứng lên bỗng cứng người.

  

Thẩm Tư Tư cũng nghe thấy rồi, ngạc nhiên nhìn qua.

Cô gái kia tiếp tục nói: “Tớ âm thầm hỏi y tá, hình như là bị cảm với phát sốt rồi.”

  

Thẩm Tư Tư quay lại hỏi an Lộc: “Bạn trai cũ của cậu bị ốm?”

An Lộc chột dạ cúi mắt xuống: “….Làm sao tớ biết được.”

Hai người đi ra khỏi tiệm trà sữa, cả quãng đường An Lộc không yên lòng.

Có một vài ý tưởng điên rồ ngu xuẩn, bị cô ba lần bốn lượt đè xuống, lại giống như cỏ dại mùa xuân đâm chồi nảy lộc.

Cô nhớ lại chàng trai tóc húi cua mà dì quản lý nhắc tới, có lẽ anh không thể tự mình tới nên đã nhờ Bạch Cảnh Nghiêu.

Trái tim mạnh mẽ run lên.

Gần tới vạch đường cho người đi bộ, An Lộc dừng bước kéo tay áo Thẩm Tư Tư, nói: “Hay là cậu giúp tớ mang quần áo về ký túc đi.”

  

Thẩm Tư Tư cau mày: “Cậu làm gì? Không về à?”

“Tớ cái kia,” An Lộc thậm thụt, cắn môi, “Tớ đi siêu thị mua chút đồ dùng sinh hoạt.”

Thẩm Tư Tư: “Tớ đi cùng cậu.”

“không cần không cần, tớ tự đi là được mà.” An Lộc lắc đầu liên tục.

Thẩm Tư Tư thích thú nhìn cô một lúc.

Khóe môi bỗng giương lên, hỏi: “Cậu đi siêu thị mưa đồ dùng sinh hoạt, hay đi mua đồ an ủi người ta?”

 An Lộc: “….”

“Cậu muốn đi thăm anh ta chứ gì?” Thẩm Tư Tư nói.

Mặt An Lộc nóng lên, vội vàng giải thích: “Chính là cái đó, tốt xấu gì hai nhà chúng tớ cũng là thế giao, tớ cũng biết rồi làm sao mà giả vờ như chưa nghe thấy chứ.”

“Phải đó, còn là bạn trai bạn gái cũ nữa kia, hôn thê hôn phu.” Giọng nói Thẩm Tư Tư trầm bổng.

“….” Mặt An Lộc lướt một cái đỏ rực.

“Đồ tớ cầm giúp cậu.” Thẩm Tư Tư tiếp lấy hai túi giấy trên tay cô, “Nhưng mà, thứ tớ nói thẳng.”

An Lộc máy móc hé miệng: “Ah.”

“Tớ cảm thấy….” Thẩm Tư Tư nghiêm túc nhìn cô nói, “Sau khi hai người các cậu chia tay, quan hệ này càng ngày càng không rõ ràng rồi.”

 

”…..” Khóe miệng An Lộc co giật.

Cái gì không rõ ràng chứ? Nghe có vẻ không hay cho lắm?

Thẩm Tư Tư đem chiến lợi phẩm của hai người về trường, An Lộc đi đến bệnh viện trường.

Kiểm tra sức khỏe đợt huấn luyện quân sự An Lộc có tới bênh viện trường một lần, đối với nơi đây coi như quen thuộc, không cần hỏi đường đã tự tìm được phòng truyền nước ở chỗ khám bệnh rồi.

Bên trong trống không, chỉ có một người ở trong đó.

Ghế ngồi bên cạnh cửa sổ, người đàn ông lười biếng dựa vào, đôi mắt khẽ chớp lại thành một đường dài, được hàng mi dày dặn che đi. Cảnh tượng bình yên dịu dàng, từng tia sáng hoàng hôn đẹp đẽ như từ khung cửa chiếu vào.

Cho dù truyền nước ở bệnh viện, đầu tóc anh vẫn được chải gọn không rối sợi nào như cũ, mặc một chiếc áo len quả trám màu xám nhạt, quần đen cùng với giày da, giống như nhân vật trên tạp chí thời trang vậy.

Phòng truyền nước mở điều hòa, áo khoác lông cừu của anh được cở ra gấp gọn để bên cạnh chỗ ngồi, không phải chiếc áo ngày hôm qua.

Sắc mặt anh có chút nhợt nhạt, bờ môi hơi khô nứt.

Người đàn ông này, ngày hôm qua còn cười nhạo cô, cõng cô lượn quanh một vòng trường học về ký túc xá, mà bây giờ như mất hết sức sống ngồi ở nơi này, nước thuốc lạnh lẽo chảy dọc theo ống dẫn đi vào mạch máu bên tay trái anh.

An Lộc bước tới phía trước, anh cũng không phản ứng lại.

Cô tút một tay trong túi áo ra, khua khua trước mặt anh, khẽ gọi một tiếng: “Anh Dập.”

Hàng mi người đàn ông run rẩy, chậm rãi mở mắt, nâng mắt đụng tới ánh mắt trong veo của cô.

“Sao em lại tới đây?” Giọng nói của anh có chút khàn, cũng không trầm ổn có lực như trước đây, giống như hạt bụi bay giữa không trung vậy.

  

”Em nghe nói anh bị ốm rồi, nên tới đây thăm anh.” Cô ngồi bên cạnh, để túi xuống, sắc mặt có chút ngượng ngùng, “Xin lỗi ạ, đều tại em cả.”

Trình Dập khẽ cong môi lên, “Do anh không cẩn thận nhiễm lạnh thôi, liên quan gì đến em chứ?”

  

”….” Anh nói như vậy càng khiến cô hổ thẹn hơn.

Bình truyền chỉ còn lại một chút, nhưng bên cạnh vẫn còn một bình nữa đang đợi, cô cắn môi hỏi: “Anh có đói không?”

Trình Dập vừa định nói không đói, nhưng dạ dày vô cùng không thức thời vang lên một tiếng.

“Em đi mua chút gì đó cho anh ăn nhé.” An Lộc với lấy điện thoại trong túi, để vào túi áo, “Anh muốn ăn gì ạ?”

Trình Dập lắc đầu: “Không có khẩu vị.”  

”Vậy em đi hỏi y tá là được, vẫn nên ăn chút gì đó.” Nói xong, cô cầm điện thoại rồi chạy ra ngoài.

Không lâu sau, cô trở lại đem theo hai túi nhỏ.

Một cái để cháo rau xanh, một cái khác đựng táo và cam, còn mua một con dao gọt hoa quả mới toanh nữa.

Trình Dập đỡ sốt hơn, nhưng tối qua không ngủ ngon, tinh thần có chút uể oải.

Nhìn thấy bóng dáng nhỏ xinh tinh tế màu vàng chạy lon ton vào, được áo khoác lông vũ bao chặt có chút tròn, giống một chú vịt nhỏ dễ thương, anh không tự chủ mà cong môi lên.

Cô nhóc này mà biết phép so sánh trong lòng anh chắc chắn tức giận đến giơ chân.

Bộ dáng lúc cô tức giận như thế nào, anh vẫn chưa từng nhìn thấy.

Cũng rất muốn biết, nhưng lại không lỡ khiến cô tức giận.

Vân là bộ sáng ngốc nghếch ngoan ngoãn của cô chọc người yêu thích hơn, cười rộ lên mới là đẹp nhất.

An Lộc tìm y tá lấy một chiếc ghế đẩu để đồ, mở bát cháo ra, bên trong hơi nóng cuộn lên.

Thấy bộ dáng không hứng thú của Trình Dập, cô mím môi, giải thích nói: “Chị y tá nói là tốt nhất anh nên ăn ít thịt lại, ăn nhiều hoa quả rau xanh, cho nên em mới mua cháo rau, còn mua táo và cam nữa, bổ sung vitamin.”

Tiếp đó lại dùng giọng điệu của người lớn dỗ trẻ nhỏ nói: “Anh kiên trì một chút, đợi khi khỏi ốm, lại có thể ăn được nhiều món ngon rồi nè.”

Trình Dập bị bộ dạng nghiêm túc của cô chọc cười: “Ừ.”

“Vậy anh ăn cháo trước đi, làm ấm dạ dày.” An Lộc đưa thìa cho anh.

Trình Dập nâng tay lên, chuẩn bị nhận lấy chiếc thì bỗng mi tâm nhăn lại, lại buông tay xuống.

An Lộc ngạc nhiên nhìn anh hỏi: “Sao vậy ạ?”

Khuôn mặt nhợt nhạt của anh miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, giọng nói nhẹ như lướt qua tai: “Không có sức.”

  

“……”

”Hay là,” Anh ngừng lại, đôi mắt màu nâu nhạt mệt mỏi nhìn sâu vào trong mắt cô, “Em đút cho anh đi?”

An Lộc: “….”

Anh lại khẽ lắc đầu, giọng nói như có như không khẽ vang lên: “Đầu anh trai hơi đau.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play