Editor: Điều Hòa
Beta: Esley

Hội Tân Lâu nằm trong khu phố làng chơi, ngày thường có rất nhiều đủ hạng người tụ tập, hoặc ngâm thơ soạn nhạc hoặc đơn thuần chỉ là tầm hoa vấn liễu.
Mặc dù không phải thanh lâu, nhưng cũng có không ít phường mèo mả gà đồng, vàng thau lẫn lộn mượn rượu làm việc bậy bạ.
Lục Kiến Chu đuổi tới là lúc Cận Khuynh Thấm đang cùng vài tên lưu manh gây rối nổi lên xích mích, bọn chúng thấy nàng mạo mĩ, tụm năm tụm ba vây quanh nghĩ muốn mang nàng đi, Cận Khuynh Thấm không chịu, nhưng là không chịu nổi tửu lực hơn nữa quả thật không địch lại chúng, nghiêng ngả lảo đảo lực bất tòng tâm .
Lúc nàng bị kéo tới gian phòng phía trước, Lục Kiến Chu đã bất chấp bị lộ vì mình đang giả trang Kiến Dực văn nhược, tiến lên tung một cước đá văng tên đầu trâu mặt ngựa gần Cận Khuynh Thấm nhất xuống cầu thang. Thuận tay đem Cận Khuynh Thấm đang chao đảo ôm vào trong lòng, Lục Kiến Chu lại liên tiếp vài chiêu khiến mấy tên trung niên nam tử bụng phệ còn lại bỏ chạy hết. Đám người kia thấy võ công của nàng cao cường lại mang một thân áo gấm, không phải là hạng người bình thường, ngã lăn ngã lóc nước tiểu đầy quần bốn phía đào tẩu .
Lục Kiến Chu ôm eo Cận Khuynh Thấm, ở bên tai nàng nói nhỏ một câu: "Ngươi sao phải khổ vậy chứ?"
Trên đường trở về nàng đã muốn hỏi tới, liên tiếp mấy ngày nay Cận Khuynh Thấm sống mơ mơ màng màng, so với chính mình khi biết được tin ca ca chết chỉ có hơn chứ không kém, kỳ thật hoàn toàn đều là bởi vì thảm sự của biểu tỷ Lục Kiến Chu.
Nói đến lại thấy buồn cười, vị hôn phu chết cũng không thấy nàng thương tâm như vậy.
Nghe được một trận mùi rượu, Lục Kiến Chu né tránh không kịp, đã bị Cận Khuynh Thấm ói lên cả người. . .
"Ngươi. . ." Kia cả người tanh tưởi làm cho người từ trước đến nay luôn sạch sẽ như Lục Kiến Chu dở khóc dở cười, "Dáng vẻ xấu xí này của ngươi phải nên vẽ lưu lại mới phải!!"
Sai Thường Hoan trở về phục mệnh, Lục Kiến Chu biết có "con bạch tuộc" Cận Khuynh Thấm đang bám trên người mình là đi không được rồi, dứt khoát tìm lão bản mở một gian phòng, sai tiểu nhị lấy nước ấm đến tự mình lau rửa cho nàng một phen, trong lúc này Cận Khuynh Thấm có chút không an phận, đủ trò say rượu huyên náo, làm cho Lục Kiến Chu thật là bất đắc dĩ.
Sau khi chính mình cũng tắm rửa một lần, đã là khi sức cùng lực kiệt, vì thế liền nằm xuống bên cạnh Cận Khuynh Thấm , hồn nhiên đến mức không cảm thấy được có gì không ổn.
========================
Đã là canh ba nửa đêm, trong tân phòng ngọn đèn dầu vẫn sáng, không có ý tứ muốn tắt .
"Quận chúa. . . Đồ ăn đều nguội hết rồi, người thật sự không ăn một chút nào sao?" Cẩm Tú không đành lòng, tiến lên khuyên giải an ủi nói.
Niên Niệm Thi buông quyển sách, không biết nghĩ cái gì, chỉ lắc đầu, lại xoa xoa huyệt Thái Dương, nói: "Khỏi cần."
"Vậy đi ngủ đi, thức cả đêm đối thân mình không tốt đâu, cô gia nếu trở về cũng không muốn thấy người như vậy." Cẩm Tú đau lòng nói.
"Ta đoán cô gia căn bản sẽ không trở về, đã sớm nghe nói hai người bọn họ thanh mai trúc mã, lại từ nhỏ có chỉ phúc vi hôn, nếu nói có cái gì đó cũng không có gì là lạ, tiểu tướng quân kia chỉ sợ hiện tại đang say ngất ngây ở trong ôn nhu hương rồi!" Cẩm Y vừa nói dứt lời, xa ở Hội Tân lâu Lục Kiến Chu nằm bên Cận Khuynh Thấm đang ngủ khò khò rùng mình một cái, kéo chăn xoay người tiếp tục vẹo cổ ngủ tiếp. . . . . .
"Cẩm Y!" Tuy rằng cũng nghĩ như vậy, nhưng Cẩm Tú vẫn quát bảo nàng ngưng lại.
Ánh mắt Niên Niệm Thi dừng ở trên ánh nến đang chập chờn, cũng không biết là đang hỏi ai: "Lúc trưa, ta thật sự đã làm thái quá sao? 'Nàng'* có phải hay không bởi vậy liền chán ghét ta rồi?"
*Ở đây Niệm Thi kêu Kiến Chu là nàng vì Niệm Thi đã sớm biết Kiến Chu giả Kiến Dực, còn Cẩm Y Cẩm Tú thì cho rằng nàng nói Kiến Dực vì trong tiếng trung chữ 'hắn và nàng' có đồng âm là 'tha' nhưng cách viết khác nhau.
Cẩm Y trực giác nghĩ là đang hỏi chính mình, thành thật trả lời: "Quận chúa cũng là dưới tình thế cấp bách buột miệng nói ra, huống chi cô gia cũng không phải là người thù dai, nếu biết quận chúa sau đó lại tự mình xuống bếp làm nhiều đồ ăn như vậy chờ hắn trở về, chắc chắn dù ý chí sắt đá cũng sẽ không trách tội."
"Phải không? . . . . . ." Cũng không biết Cẩm Y có nghe được hay không , Niên Niệm Thi nói bâng quơ, trong lòng lại càng thêm khổ sở, không bao lâu cơn buồn ngủ ập tới, gối đầu vào cánh tay nằm ở trên bàn sách mơ mơ màng màng nửa mơ nửa tỉnh ngủ thiếp đi. . .
============================
Lục Kiến Chu mới vừa tỉnh lại, đã bị Cận Khuynh Thấm chỉ mặc một bộ tiết y* ném cho một cái tát thật mạnh.
*Tiết y: áo lót
"Ngươi làm cái gì vậy!" Lục Kiến Chu không hiểu nội tình, chậm nửa nhịp cũng không có hiểu được đây là chuyện gì.
Cận Khuynh Thấm đã xấu hổ đến cả mặt đỏ bừng, nũng nịu nói: "Lục Kiến Dực ngươi tên hỗn đản này! Ngươi còn hỏi ta làm gì sao?!"
Tới lúc này Lục Kiến Chu mới kịp phản ứng -- chính mình bây giờ là đang dùng thân phận nam tử cùng nàng ở trên một cái giường ngủ cả đêm. Tuy rằng cái gì cũng chưa phát sinh, nhưng là bởi vì chính mình sơ suất, vẫn là hủy mất trong sạch của cô nương người ta.
"Thật. . . . . . . thật. . . . thật xin lỗi. . . ."
"Bốp"
Hồi đáp nàng lại thêm một cái tát.
======================
Có lẽ là ngày hôm trước tay trái bị thương, lần đầu tiên dùng tay phải là tay không thuận xuống bếp làm tiêu hao rất nhiều thể lực, khi Niên Niệm Thi tỉnh lại mặt trời đã lên cao.
Nàng bị Cẩm Y Cẩm Tú nâng đến giường lúc nào cũng không biết, Niên Niệm Thi chợt thấy chính mình thật sự là quá mệt mỏi , miễn cưỡng ngồi xuống vẽ mi, thay y phục, Cẩm Y Cẩm Tú bên ngoài thủ trứ nghe được động tĩnh cũng bưng đồ dụng rửa mặt tiến vào chải đầu cho nàng.
"'Nàng' đã về chưa?" Niên Niệm Thi hốt hoảng nhìn dung nhan mình trong gương có chút tiều tụy, cúi đầu hỏi.
Đôi tay vốn đang thuần thục ở trên tóc đen du tẩu dừng lại một chút, Cẩm Tú đáp cho có lệ: "Cô gia nhất định là trên đường gặp chuyện gì mới một đêm chưa về, hẳn là nhanh. . ."
Ngón tay Niên Niệm Thi gắt gao nắm chặt, một ngọn lửa vô danh bốc lên, đột nhiên lãnh liệt nói: "Cẩm Y Cẩm Tú, giúp ta thay quần áo, chuẩn bị kiệu, ta muốn đi Hội Tân lâu bắt gian."
=========================
"Ta và ngươi là quan hệ biểu huynh muội, hơn nữa nơi này mỗi ngày lưu lượng khách rất lớn, để cho ta theo cửa sổ leo ra ngoài, hẳn là sẽ không bị người phát hiện đâu." Lục Kiến Chu yếu ớt nói, cảm thấy chính mình chết một vạn lần cũng không đáng tiếc, "Tối hôm qua nhìn ngươi suy sụp như vậy, ta thật sự lo lắng mới lưu lại cùng ngươi, không có lo lắng chu toàn, thật sự xin lỗi."
Cận Khuynh Thấm coi như là không có uống say đến mất trí, mơ hồ nhớ tới những hình ảnh đêm qua chính mình không biết liêm sỉ đu bám trên người Lục Kiến Chu, lại là một trận đau lòng nhức óc, hận không thể tự tử ngay tại chỗ.
Đồng thời lại cảm thấy chính mình thật không có tiết tháo, dù sao Lục Kiến Dực là người đã thành thân, sau này mình cũng không thể gặp một chút thương lòng là gọi hắn ra chữa thương.
Cận Khuynh Thấm nghĩ như vậy, thu liễm tâm tình nói: "Tối hôm qua những người đó ở bàn bên cạnh liên tục nói xấu Kiến Chu, ngôn ngữ thô tục, ta là nghe không nổi nữa mới có thể xúc động như vậy. Ta biết, Kiến Chu trên trời có linh thiêng, cũng không nguyện nhìn thấy ta tùy tiện mạo hiểm như vậy."
Lục Kiến Chu không nghĩ tới sự tình là bởi vì chính mình gây ra, nhìn ánh mắt của nàng cũng có chút áy náy nổi lên, tay phải run run, vẫn là phủ lên tóc của nàng bắt đầu vuốt ve: "Cô nương ngốc, ngươi đây hà tất . . . . . ."
''Kiến Dực, ngươi còn nhớ ba năm trước ta đã nói với ngươi những gì không?'' Vẻ mặt Cận Khuynh Thấm rõ ràng có một tia kiên định, Lục Kiến Chu đương nhiên không biết nàng hỏi vậy là ý gì, nhưng theo nàng suy đoán cũng nên thuận nước đẩy thuyền, bằng không thì đất bằng sẽ dậy sóng* mất, vì lẽ đó nàng thuận miệng theo câu chuyện mà đáp lời, ''Nhớ chứ.''
*đất bằng dậy sóng: xảy ra những chuyện ngoài dự tính.
Sau đó, trong phòngtrống trải , chỉ nghe thấy thanh âm Cận Khuynh Thấm vừa tuyệt vọng vừa vô lực kể ra : "Lúc ấy ta đã nói với ngươi, ta thích Kiến Chu, ngươi cười trừ, nói ta tuổi còn trẻ cho nên hồ tư vọng tưởng, nữ tử thích nữ tử là trái lẽ thường, ta chỉ là nhất thời hồ đồ thôi. Nhưng Kiến Chu chết đi, ta mới biết được, phần cảm tình này căn bản không phải phù hoa thu nguyệt, ta là chân tâm đối với nàng có tình cảm ái mộ , căn bản không buông tay được."
Miệng Lục Kiến Chu trở thành hình chữ "O".
=====================================
Niên Niệm Thi hùng hùng hổ hổ xông tới, nhưng lại dừng chân dưới Hội Tân lầu chậm chạp bất động.
Mỹ nữ vĩnh viễn là tiêu điểm, không bao lâu liền có rất nhiều người nóng long tò mò muốn xem thử, xông tới đây, lấy nàng làm trung tâm hình thành một cái vòng xoáy.
"Tiểu thư không đi lên sao?" Cẩm Tú xin chỉ thị.
Niên Niệm Thi phiền muộn nhìn lướt qua chung quanh ong bướm càng ngày càng náo nhiệt, phân phó: "Để 'nàng' tự động xuống dưới gặp ta."
Điếm lão bản nghe nói là quận chúa đến đây, hấp tấp chạy muốn té, tự mình đi gõ cửa truyền lời : " Rầm rầm rầm" "Lục đại nhân, không hay rồi! Quận chúa đại nhân tới tìm ngươi về nhà kìa!"
Lúc này hai người bên trong đều luống cuống, Lục Kiến Chu tuy rằng không biết Niên Niệm Thi đang muốn diễn trò gì, nhưng vẫn là bình tĩnh đối với Cận Khuynh Thấm đang loay hoay không biết làm thế nào mới tốt, chỉ huy nói: "Đừng hoảng hốt, ngươi ở tại đây đừng nhúc nhích, để cho Niệm Thi vào, ngươi liền nhớ rõ có bị cắn chết cũng nói không trông thấy ta là tốt rồi!"
Nói xong, nàng hít sâu một hơi, từ lầu hai nhảy xuống chắc cũng không đến nổi chết người, nghĩ vậy nàng mở cửa sổ nhảy ra ngoài, vẫy vẫy tay với Cận Khuynh Thấm xem như chia tay 'cưỡi mây về trời', vừa mới xoay người đóng cửa sổ, cũng cảm giác được một ánh mắt cường liệt.
"Oa? Các ngươi đang nhìn cái gì vậy? Ta biết rồi! Nguyên lai là có người nhảy lầu!" Một tiểu khất cái thích vô góp vui tại đội ngũ "Xem Niên Niệm Thi đại mỹ nữ" , đám người này ở ngoài nửa ngày chen chúc không tiến vào, cũng không bị phản ứng, người thứ nhất phát hiện theo trên cửa sổ đi ra là Lục Kiến Chu.
Lúc đó, giọng của hắn vừa thô vừa ồn, dấy lên đề tài nóng bỏng, đương nhiên kéo theo rất nhiều thượng khách tới xem náo nhiệt.
Niên Niệm Thi vốn đang nhìn chằm chằm cửa ra vào, cũng không cầm lòng được mà ngẩng đầu lên nhìn, sau đó liền thấy được Lục Kiến Chu lén lút, quần áo không chỉnh tề vừa nhìn đã thấy có vấn đề, đứng ở cửa sổ lầu hai cũng nhìn xuống phía dưới, ánh mắt hai người chạm nhau, tâm Lục Kiến Chu "Lộp bộp" một chút, dưới chân mềm nhũn, nhanh chóng phản ứng nghĩ muốn trở về phòng, chính là cửa sổ kia mắc kẹt cứng ngắc, căn bản là mở không ra.
-- thánh thần ơi sao cửa sổ gian phòng này lại đối diện đại môn vậy! ! !
Lục Kiến Chu xem như thật tâm cảm nhận được Hoa nhi tại sao lại đỏ như vậy*. . .
*Hoa nhi: là em bé, em bé mới sinh thì thường đỏ hỏn, ý Kiến Chu cảm nhận sự thật rành rành chạy đâu cũng không thoát được.
|[email protected]




Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play