Editor: Esley
Lục phủ bởi vì bị Niên Niệm Thi náo loạn mà thâu đêm suốt sáng không thể ngủ.
Lục phu nhân tạm thời qua cơn sốc, sau khi đắp túi chườm nước đá xem như cứu được một mạng, nghe nói Niên Niệm Thi lại đi Hội Tân lâu làm loạn, gượng chống muốn đích thân đi đón nàng: ''Một cô nương gia, cùng một đám nam tử uống rượu vui đùa còn ra thể thống gì? Nếu xảy ra chuyện gì, làm sao ăn nói với Nghiêu vương! Phủ tướng quân từ trên xuống dưới đều phải gánh trách nhiệm!''
Lục Vọng tự tay giúp đỡ bà, có chút trách cứ nói, ''Nàng là quận chúa, nếu thật không muốn trở về, ai cũng không mời nổi ."
"Vậy cũng không thể dung túng nàng!'' Lục phu nhân là người nóng tính, lúc này cũng bày ra tư thế không ai cản nổi, ''Các ngươi không đi tìm ta tự đi!''
Trong lúc Lục phủ loạn cả lên, thì Lục Kiến Chu lại cõng Niên Niệm Thi trở về.
Giờ sửu bốn canh, Lục Kiến Chu cũng không nghĩ tới Lục phủ lại đèn đuốc sáng trưng, vừa đem Niên Niệm Thi thả xuống ghế, Nhị lão Lục gia cũng cả đám người đã chen chúc vây quanh nàng.
Lục Vọng thấy nữ hài tử nhà mình uống say như chết, còn vui đùa như điên trong men say, còn ôm lấy cổ Lục Thập Thất lúc đưa nàng trở về, không ngừng kêu gào "Uống uống uống tiếp tục uống ", ông nghĩ thầm, đây không phải là cho nhi tử ta đội nón xanh a? Lúc này mới nói một câu, ''Đây thật sự là tổn hại phong hoá*!''
* phong hoá: phong tục và giáo hoá
"Trước nên đưa nàng trở về phòng...'' Lục Kiến Chu ôm lấy Niên Niệm Thi, nàng vốn dĩ muốn gạt Lục phu nhân lặng lẽ xử lý chuyện này, nào ngờ cả Lục gia đều thức trắng, lần này khẳng định lại bị mắng một chập, "Mọi người đừng vây quanh nữa, trở về đi, ta chiếu cố nàng được rồi."
"Làm càn!" Lục Vọng không biết thân phận chân thật của vị "Nam tử" Tuấn tú trước mặt, cộng thêm ''y'' giống như ''con riêng'' lão bà nhà ông lén lút sinh ra, cho nên ngay từ đầu liền có ác cảm. Nghe được những lời này còn không bị tức chết, ''Vị tráng sĩ này ngươi đưa con dâu ta trở về, ta quả thật rất cảm kích, nhưng mời ngươi hãy tôn trọng một chút, nam nữ thụ thụ bất thân!"
Nói xong nhìn thoáng qua Lục Kiến Dực đang đứng một bên trách trách núp núp, để hắn tiến lên tiếp tay.
Lục Kiến Dực thấy thế bèn muốn đi, thế nhưng....
Niên Niệm Thi từ đầu đến giờ vẫn chuyên tâm la hét, một tay cào lung tung vào mặt của Lục Kiến Chu, Lục Kiến Dực vừa mới tới gần vài bước, nàng liền túm lấy hắn, nôn hết những gì muốn nôn, khiến hắn toàn thân ô uế...
"Tướng công. . . Niệm Thi thật là khó chịu. . ." Niên Niệm Thi nôn sạch rượu mới chịu buông tha Lục Kiến Dực, ngoan ngoãn rút vào lòng nàng, níu lấy cổ áo của nàng mà nỉ non.
Lục Kiến Chu ngước nhìn, có chút đồng cảm với bộ dáng chật vật của Lục Kiến Dực, hỏi Lục Vọng: ''Như tướng quân thấy, quận chúa rất quái.... Ngài muốn tự mình tới không?''
Lục Vọng như rùa rụt cổ, làm sao dám tiến lên, ''Ngươi đưa đến phòng thì đi ra liền! Lão phu đi gọi phòng bếp hầm chút canh giải rượu!''
======================
Vào canh năm, Lục Kiến Chu đột nhiên tỉnh lại, mới phát hiện mình chẳng biết tự lúc nào đã ở trên ghế đá ngoài cửa ngủ thiếp đi.
Nàng thấy trong phòng ngủ còn đốt đèn, gia đinh canh cửa cũng bị sai đi, liền đẩy cửa vào, thì phát hiện Lục phu nhân vẫn còn canh giữ ở trước giường chiếu cố Niên Niệm Thi.
Nương không phải rất chán ghét Niên Niệm Thi sao?
Lục phu nhân trông thấy Lục Thập Thất tiến đến, có chút khó khăn đứng dậy chào hỏi, bệnh phong thấp lâu ngày lại tái phát, thỉnh thoảng đấm vào khớp đùi, vành mắt vừa đen lại vừa đỏ, bất quá trong vòng một đêm đã già đi thêm mấy phần, ''Thập Thất, con còn chưa ngủ sao?''
"Phu nhân, người cũng bận rộn cả đêm rồi, người nhanh đi ngủ bù đi, những việc này cứ để con làm là được rồi.'' Lục Kiến Chu hiếu thuận, đương nhiên không muốn nhìn thấy Lục phu nhân vất vả.
Lục phu nhân sờ lên trán Niên Niệm Thi, đáy mắt ngập tràn yêu thương vô tận, ''Đều là do ta không tốt, ta không phải muốn chia rẽ hai đứa, nhưng ta cũng là vì tốt cho các con. Làm nương mà chỉ có thể trơ mắt nhìn hai đứa như cá quay về nước, quên đi chuyện trên bờ, chỉ là ta cuối cùng vẫn nghĩ quá đơn giản rồi, không phải ta muốn đánh gẫy uyên ương, thì có thể dễ dàng làm được, nhưng nếu hai đứa nhất định phải ở bên nhau, hậu quả xấu như thế nào con cũng đã thấy rồi, lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt. Ta không muốn bất kỳ đứa nào chịu thương tổn...''
"Đây là do Kiến Chu tự mình lựa chọn.'' Lục Kiến Chu đỡ Lục phu nhân dậy, ''Con... Kiến Chu sẽ hiểu nỗi khổ tâm của nương....''
================
Sau khi đưa Lục phu nhân trở về phòng, đã là tảng sáng.
Phía cuối chân trời dần hiện lên một làn ngân bạch sắc, Niên Niệm Thi chóng mặt tỉnh lại, trông thấy dáng người đẩy cửa bước vào dưới ánh mặt trời, đúng là càng nhìn càng giống Lục Kiến Chu.
"Ngươi đã tỉnh?" Lục Kiến Chu khép cửa lại, ngồi ở giường, giúp nàng đắp chăn mền, nhẹ giọng nói, " chúng ta nói chuyện được không?"
Một cố sự đã xảy ra thật lâu trước đây được nhắc lại...
Đại tiểu thư phủ tướng quân, một tuổi đã biết nói, hai tuổi có thể làm thơ, ba tuổi xưng tụng thiên tài.
Một cá thể đặc biệt hơn so với những đứa trẻ khác, không tranh quyền thế, giống như ánh dương quang xán lạn, tận cho đến một ngày nàng cùng một đám tiểu đồng chơi bóng, lỡ chân đá văng một trái bóng.
"Lục Kiến Chu, ngươi gầy nhất, mau chui vào kiếm bóng về!''
Một bức tường ngăn cách hai thế giới hoàn toàn khác nhau...
Một bên là mặt trời chói chang cùng tiếng cười cười nói nói, bên còn lại là âm trầm đến mặt trời cũng keo kiệt phổ chiếu ánh sáng, cấm địa của Nghiêu vương phủ.
"Ai?"
''Ta...ta là Lục Kiến Chu.''
"Đây là bóng của ngươi?..... Cho ngươi, ngươi ra ngoài đi."
. . .
"Tại sao ngươi còn chưa đi?"
"Tiểu muội muội, dung mạo ngươi thật xinh đẹp.''
"Có xinh đẹp hay không mắc mớ gì tới ngươi!"
"Ta. . . Ta thích ngươi."
. . .
''Tại sao ngươi lại tới? Ta hỏi qua nhũ nương, bà nói người khác bởi vì thấy đẹp mắt mà yêu thích là nông cạn, cho nên ta sẽ không thích ngươi."
"Thế nhưng là ta thật lòng rất thích ngươi...''
"Lục Kiến Chu, ngươi đủ rồi, thật không biết xấu hổ."
. . .
"Niên Niệm Thi, cùng ta cùng đi ra chơi a."
"Muốn đi ngươi tự mà đi, ta phải dưỡng bệnh, chỉ có thể ở lại đây."
"A. . ."
"Sao ngươi còn ở nơi này?"
"Bởi vì ta chỉ thích đùa với ngươi."
. . .
"Niên Niệm Thi! Ta muốn cưới ngươi!"
''Ngươi... Cái đồ đần, chúng ta đều là nữ hài, ngươi làm sao cưới ta?''
"Ta mặc kệ, dù sao ta chính là muốn cưới ngươi, ngươi qua đây, cây này chính là nguyệt lão của chúng ta, chúng ta định ra lời thề, ta Lục Kiến Chu nói được thì làm được, cũng không cho phép ngươi đổi ý.''
"Quả nhiên là kẻ ngốc, loại trò chơi trẻ con này, ngươi tìm người khác chơi đi!''
"Chúng ta chẳng phải là tiểu hài tử sao?"
...
"Ngươi có phiền hay không a, cả ngày chỉ biết quấn lấy ta, ngươi không cần đọc sách sao?"
"Thân thể ta không tốt, cho nên chỉ phải luyện võ. Hơn nữa ta rất thông minh, nhìn qua thì có thể không quên.''
"Nào có ai tự khen mình thông minh ."
''Ngươi không phải cũng rất thông minh sao? Đánh đàn giỏi như vậy, rất nhiều đại nhân đều sẽ mặc cảm!''
"Ta dù thông minh cũng vô dụng, ta tóm lại sẽ chết.''
"Chết?"
. . .
"A ma, Niệm Thi mỗi lần sinh bệnh, đều sẽ thống khổ như vậy sao?"
''Đúng vậy... Ngươi cũng rất đau lòng sao?"
"Ừm. . . Kiến Chu rất đau lòng. . . Hận không thể chịu đau thay nàng."
"Nếu như là thay nàng chết thì sao? Ngươi nguyện ý không?''
"Chết? . . ."
. . .
"Thật không hối hận sao?"
"Ừm, ta nguyện ý thay nàng chết."
. . .
Niên Niệm Thi nghe Lục Kiến Chu kể xong, nắm chặt góc chăn nhìn những đường vân trên chăn thì thào nói, ''Ta biết... Những điều này ta đều biết...''
"Như vậy....nếu như lúc trước người được hỏi là ngươi, ngươi nguyện ý vì nàng chết sao?'' Lục Kiến Chu nhìn vào mắt Niên Niệm Thi, kỳ thật đáp án cũng không quan trọng.
"Ta nguyện ý. . . Ta hận người chết lúc trước không phải là ta, ai bảo nàng thay ta đi...'' Vài giọt nước mắt trượt xuống từ khóe mắt, Niên Niệm Thi nghẹn ngào, "Còn để cho ta trách nàng tại sao phải bỏ ta lại, trọn vẹn bảy năm ròng rã, khi nhũ nương nói cho ta biết chân tướng, ta chỉ muốn hảo hảo đền bù tổn thất cho nàng, cùng với nàng hảo hảo sinh sống, thế nhưng nàng lại biến mất...''
"Nếu như các ngươi ở bên nhau, sẽ hại chết nàng, ngươi còn hi vọng nàng xuất hiện sao?'' Lục Kiến Chu hỏi ra câu hỏi này, Niên Niệm Thi rốt cuộc cũng đáp không được.
"Cho nên lý do Lục Kiến Chu không xuất hiện, cũng là bởi vì sợ hại chết ngươi...'' Lục Kiến Chu nói xong đứng dậy mở cửa, "Tối hôm qua Lục phu nhân chiếu cố ngươi một đêm, ân oán tình cừu giữa ngươi với Lục Kiến Chu, cũng không nên giận chó đánh mèo, đổ lên đầu người khác, tối thiểu nhất cũng nên nói một tiếng cảm tạ với Lục phu nhân đi.''
=======================
Niên Niệm Thi một lần nữa mở cửa phòng đã là giờ Thìn.
Lục Kiến Chu nhìn nàng không dùng phấn trang điểm lại mi thanh mục tú, so sánh với trước còn sắc sảo hơn, không ngừng tỏa ra khí chất không cốc u lan*.
* không cốc u lan: hoa lan trong cốc vắng
Giống như thoát thai hoán cốt tân sinh rực rỡ, Lục Kiến Chu nhìn đến có chút ngây người, chỉ cảm thấy cho dù đã ở chung lâu như vậy, chính mình cũng từng chịu nhìn rõ người trước mắt: "Ngươi nghĩ thông suốt rồi?"
"Không, ta vĩnh viễn không nghĩ ra." Đôi mắt Niên Niệm Thi thanh tịnh thấy đáy, Lục Kiến Chu nhìn xuống đất có chút tự ti mặc cảm, nàng lại có thể đẹp khác xa so với bình thường, lại rõ ràng là cùng một người.
Đây là thời gian Lục phủ đang chuẩn bị đồ ăn sáng.
Niên Niệm Thi vừa đến quả thực khiến bầu không khí hạ xuống đến mức đóng băng...
Bất quá hôm nay nàng không phải đến để khiêu khích, ngay cả Lục Kiến Chu tùy hành cũng không hiểu rõ nàng muốn làm gì, Niên Niệm Thi đã đứng đối diện Lục phu nhân, quỳ gối trước mặt bà, dâng lên một chén trà xanh, ''Niệm Thi thuở nhỏ khuyết thiếu tình thương của mẹ, đến Lục phủ nửa năm qua, mặc dù Lục phu nhân không nói rõ, lại quan tâm Niệm Thi tỉ mỉ chu đáo, chỉ là Niệm Thi bất hiếu, tối hôm qua mới ý thức tới phần ân tình này, thế nhưng sai lầm đã đúc thành quá lớn, Niệm Thi hối tiếc không kịp, mời nương nhận ba bái của Niệm Thi!''
"Mau mau đứng lên. . Niệm Thi, con là quận chúa cao quý, có thể nào đối với ta dùng đại lễ dân gian này! Há không phải muốn ta giảm thọ a?'' Lục phu nhân biết Niên Niệm Thi là cô nương tốt, trong lòng cũng rất yêu thích nàng, thế nhưng cho tới nay vì Lục gia, không thể không đóng vai ác bà bà, lần này bị phát hiện chân tướng, ngược lại có chút không biết kết cuộc nên làm như thế nào.
''Bái thứ nhất, thay tướng công tạ ơn nương dưỡng dục chi ân, từ tay nương mới có chúng con hôm nay.'' Niên Niệm Thi nặng nề khấu đầu, lời nói vô cùng chân thành.
''Bái thứ hai, là Niệm Thi vì chính mình cảm tạ Lục phu nhân chăm sóc suốt đoạn thời gian này, cũng vì sự tình hôm qua mà xin lỗi, hi vọng được người tha thứ.'' Lục phu nhân sao lại trách nàng, nhìn nàng biết điều như vậy, hối hận cũng chưa muộn.
Niên Niệm Thi không phụ lòng mong đợi của bà, lễ tiết trang nghiêm, những người ngồi tại đại sảnh đều nghe thấy tiếng vang lớn cực kỳ sau câu nói cuối cùng, trên trán trắng nõn của nàng hiện ra một vệt máu.
Lục phu nhân thấy lo lắng, vội vàng phân phó Thường Hoan: "Nhanh đi lấy thuốc rượu tới."
''Bái thứ ba, là duyên phu thê giữa Niệm Thi và tướng công đã tận, vì tương lai không thể ở bên nương tận hiếu...'' Niên Niệm Thi nói vừa xong, Lục Kiến Chu lúc đầu muốn tới dìu nàng đứng dậy, còn một bước khoảng cách, cũng cứng đờ lại.
Niên Niệm Thi vỗ vỗ đầu gối, đứng lên,, mặc cho Cẩm Tú vì nàng lau vết thương.
Cẩm Y tâm đau xót không dứt, nói với mọi người, ''Quận chúa đã suy nghĩ minh bạch, chủ tớ chúng ta lập tức liền sẽ quay về Nghiêu vương phủ, đoạn thời gian này, tạ ơn các vị chiếu cố...''
''Vì sao...'' Lục Vọng không nghĩ ra, mới vừa nãy rõ ràng còn là cảnh tượng gia đình vui vẻ hòa thuận, mẹ chồng nàng dâu thân mật mà? Sao lại đột nhiên đảo ngược thế này, ''Kiến Dực lại làm chuyện gì có lỗi với con sao?''
Lục Kiến Dực không có chút nào cảm giác tồn tại: "Cha. . . Hài nhi sau khi trở về còn chưa cùng Niệm Thi cô nương nói được nửa câu. . ."
"Không trách bất luận kẻ nào, là Niệm Thi tự nhận không xứng làm con dâu Lục gia.'' Nói không có tình cảm là không thể nào, so với Nghiêu vương phủ luôn lục đục nội bộ, Niên Niệm Thi thực tình ưa thích Lục phủ. Chỉ là nàng tự biết, Lục Kiến Chu sẽ không trở về, mình cũng không có lý do gì lại ở lỳ không đi.
"Ngươi tự nhận không xứng là chuyện của ngươi, Đại Can từ xưa đến nay cũng không có chuyện vợ thôi chồng, ngươi cho rằng phủ tướng quân là chỗ cho ngươi nói muốn đi là đi sao?'' Lục Kiến Chu bởi vì quá tức giận, lại không để ý đến thân phận chỉ trích Niên Niệm Thi ngay trước mặt mọi người. Lúc này ánh mắt mọi người đều tụ về phía nàng, tất cả đều nghi vấn, ''Ngươi từ đâu chui ra a? Đây là việc nhà Lục phủ ta, ngươi lại dựa vào cái gì nói những lời này?''
Mắt Niên Niệm Thi nhìn Lục Kiến Chu, nàng cũng đã sớm biết sẽ có người nói điều này, còn cần gì Lục Kiến Chu không biết lớn nhỏ cảnh tỉnh, lấy ra một tờ giấy trắng mực đen, đặt ở trên mặt bàn giữa đại sảnh, ''Kỳ thật chư vị có chỗ không biết, tướng công... Sớm đã... Sau khi kết hôn hai ngày đã lập xuống hưu thư này, chỉ là bởi vì cố kỵ thanh danh Lục phủ, mới không lập tức đuổi Niệm Thi ra khỏi cửa.''
Ở đây không ai không giật nảy cả mình, Lục Vọng trực tiếp chỉ vào Lục Kiến Dực nổi giận mắng: "Ngươi nói rõ cho ta đây là chuyện gì!"
Lục Kiến Dực cũng rất muốn biết đây là chuyện gì vậy??? ". . . Cái này. . . Đây không phải do con viết."
"Nam tử hán dám làm dám chịu! Sao ngươi lại vô dụng đến như vậy? Hôm nay ta phải dùng gia pháp hầu hạ ngươi, đánh tới khi ngươi nhận tội mới thôi!'' Lục Vọng thấy hắn sắp chết đến nơi còn né tránh, cảm thấy rất là mất mặt, lúc này liền muốn huy quyền.
"Đây quả thật không phải do Kiến Dực viết. ." Lục phu nhân nhìn nhi tử bị đánh, cũng không mở miệng không được, "Niệm Thi. . . Nếu như con nhất định phải đi, chúng ta cũng cản con không được... Bất quá con đã từng được gả đến Lục gia, chính là con dâu cả đời của Lục gia ta, ta xem con như một nửa nữ nhi, về sau nếu muốn ta giúp gì, đều có thể tới tìm ta... Ta cũng già rồi, rất muốn thấy hình cảnh con cái chăm sóc mình, đại môn Lục phủ vĩnh viễn rộng mở vì con...''
"Phu nhân, tuyệt đối không được a!''
Lục Vọng còn muốn ngăn cản, Lục phu nhân đã khoát tay áo, ''Thư hưu thê này ta nhận, từ nay con và hài nhi của ta ân đoạn nghĩa tuyệt, không ai nợ ai, nguyện các tự an*''
* nguyện các tự an: thân ai nấy lo
"Tạ Lục phu nhân khai ân." Trong lời nói Niên Niệm Thi mang theo tiếng khóc nức nở, cuối cùng cũng không ngừng chân lưu lại, vung tay áo nhanh chóng đi...
Đôi Lời: xin lỗi mọi người dạo này lễ tết Esley hơi bận, sẽ cố gắng quay lại up trong thời gian sớm nhất nhé, yêu mọi người