Editor: Nhatientri
Beta: Esley, Gia Nguyễn

Trên một ngọn núi nằm trong khuôn viên hoàng cung có một nơi được gọi là Hành Cung, nơi này được xây dựng và trang trí rất tinh xảo nằm sâu bên trong thâm sơn, bề ngoài nhìn rất hào nhoáng hoa lệ, nhưng kì thực lại là một nơi cực kỳ đen tối ẩn lấp đầy rẫy bí mật, cũng không biết đã chôn vùi bao nhiêu hài cốt, oan hồn.
Lúc Kiến Chu chưa từng nghĩ tới, người ta sẽ xây một địa ngục trần gian chỉ dùng để "xử lí" một ít người.
Đời này, nào có ai nguyện ý nhiễm bệnh, thế nhưng thế sự vô thường, kẻ mắc bệnh nan y đã đủ thê lương lắm rồi, ấy vậy còn trở thành một sự sai trái trong mắt kẻ khác lại càng thê thảm.
Vào buổi trưa mỗi ngày, Lục Kiên Chu đều theo thường lệ đến cánh cửa bị đóng chặt lấy một ít dược liệu được đưa tới, rồi trở lại căn gác lửng đơn sơ giúp Phần Tuy bôi thuốc.
Kiến trúc nơi này vừa tồi tàn lại vừa âm u ẩm ướt, từ nhỏ Lục Kiến Chu đã được sống trong phú quý, chưa từng ăn khổ như vậy, khi màn đêm buông xuống ánh trăng lạnh lẽo phủ kín những bức tường u ám, đến chăn cũng chẳng đủ ấm, lòng nàng lặng đi trong nỗi uất nghẹn, đôi mắt dường như có một tầng sương mỏng vây kín, ướt át, nao lòng.
Phần Tuy nằm lặng lẽ trên gường, chìm sâu trong giấc ngủ mê man không biết bao giờ tỉnh lại.
Lục Kiến Chu chỉ có thể gom một ít rơm rạ xung quanh đắp cho nàng, sợ nàng cảm lạnh, đến cả chiếc áo khoác mỏng manh trên người nàng cũng cởi ra chắn gió.
Mới qua ngày thứ ba, thân hình nàng đã gầy xộc đi, tựa như chỉ cần một cơn gió thoảng qua cũng dễ dàng cuốn nàng đi mất.
"Có ai không?". Giờ tý, Lục Kiến Chu dán sát vào cánh cửa lạnh lẽo, chờ đợi, vừa thấy có tiếng người thì liền đứng dậy la lên, "Ngươi là quan sai đưa thuốc mỗi ngày sao? Chúng ta ở đây đói bụng sắp chết rồi, có thể mang chút đồ ăn đến không? Hoặc là một ít chăn bông cũng được, thân thể công chúa đang mang bệnh, không thể lại chịu lạnh nữa".
Người ở bên ngoài cùng bước trong phút chốc, rồi tiến lên đưa một gói thuốc,cùng nửa cái bánh màn thầu, "Tướng quân bớt giận, tiểu nhân chỉ là một chân chạy việc, mỗi ngày chỉ có thể đến một chuyến, trong nhà còn có mẹ già bảy mươi cần chăm sóc, thực sự không dám lưu lại lâu hơn, hoàng thượng để các người ở đây, cũng đã có ý cho các người tự sinh tự diệt, cái bánh màn thấu này là sáng sớm ta ăn không hết, nếu tướng quân không chê thì có thể dùng cho bữa ăn cuối cùng đi.....Nơi này, chưa người nào tiến vào đây mà có thể trở ra ngoài...Tướng quân bảo trọng, lần sau tiểu nhân đến, có thể là để nhặt xác hai người..."
"Các ngươi....". Lời quở trách sức cùng lực kiệt của Lục Kiến Chu rốt cục chỉ có thể bị nhấn chìm trong tiếng bước chân vội vã, nàng cầm lấy gói thuốc, chậm chạp tiến vào gian phòng.
Phần Tuy đã tỉnh.
"Ta đã nghe thấy tất cả....". Môi Phần Tuy trắng xám, nhưng ánh mắt như vẫn nhìn thấu tất cả, "Hổ xuống đồng bằng bị chó khinh...Những người đó....Lúc trước còn muốn cầu cạnh ta, đều tranh nhau để liếm giày cho ta...Nhưng hiện tại..."
"Lòng người dễ thay đổi, không thể trách bọn họ mượn gió bẻ măng. Khả năng của ta không đủ, cái bánh màn thầu này cho ngươi, uống thuốc, chúng ta cùng nhau lên đường đi...". Lục Kiến Chu biết có nhiều lời cũng chỉ vô ích, đặt bánh màn thấu vào tay nàng, xoay người nấu thuốc, lại bị Phần Tuy gọi lại, "Tại sao ngươi phải cứu ta, hiện tại ta không phải là công chúa, ngươi nịnh bợ ta thì cũng không hưởng được chút lợi ích gì, nhưng mà ngươi ăn thì có thể sẽ được sống, thuốc cũng không cần nấu. Lúc họ đến nhặt xác, ta sẽ lập tức cầu xin A Mã cho ngươi một con đường sống".
Lục Kiến Chu gật đầu, "Nha đầu ngốc, nếu ta là hạng người tham sống sợ chết, thì tại sao bây giờ có thể ở đây?"
Phần Tuy nghe được lời này, đôi mắt nàng đẫm lệ, "Nhưng mà ta sợ chết....Lục Kiến Dực....Ta nhớ ngạch nương của ta, rất nhớ a mã của ta, rất nhớ ca ca ta....Ta thật sự không muốn cứ như thế này, chết tại căn phòng rách nát lạnh lẽo này..."
Tuy chỉ là những lời nói thuần phác nhất của một đứa trẻ, nhưng Lục Kiến Chu lại rất xúc động, ý nghĩ đầu tiên nhảy ra trong đầu, chính là Niên Niệm Thi.
Nếu nàng phát hiện ta biến mất, nàng có đến đây tìm ta không? Theo quy củ của hoàng cung, chuyện này nhất định sẽ được giữ bí mật, Niên Niệm Thi, cho dù bản lĩnh của nàng có lớn đến đâu đi chăng nữa, thì cũng không thể tìm được nơi này....
Thật ra...Đây cũng không phải chuyện gì to lớn.
Nếu mình chết, ca ca có thể danh chính ngôn thuận trở về.
Niên Niệm Thi thông minh như vậy, nhất định sẽ thay mình chăm sóc người nhà thật tốt, sẽ không bị hoàng thượng ám hại.
Hơn nữa mình lại vì Phần Tuy công chúa mà chết.
Hoàng thượng trước giờ rất sủng ái nữ nhi này, có thể sẽ nể mặt mình mà lưu lại một chút tình cảm với phủ tướng quân đi....
Lục Kiến Chu nghĩ như vậy, cũng không còn tiếc nuối nữa, thậm chí có chút dễ dàng chấp nhận hơn, an ủi Phần Tuy, "Cho dù có chết, trên cõi đời này có thể vẫn còn người nhớ đến ngươi, đã rất tuyệt rồi".
Nhưng theo mình nghĩ...có lẽ người đó, vĩnh viễn cũng không nhớ đến mình.
Vừa nghĩ đến đây, vì sao ta lại cảm thấy có chút tiếc nuối đây?
Liên tiếp mấy ngày, mây vây kín bầu trời xám xịt, cộng thêm thiếu nước thiếu lương thực, hai con người khốn khổ đang nương nhờ vào nhau đã bắt đầu có dấu hiệu chống đỡ không nổi.
Bệnh tình của Phần Tuy ngày càng nặng thêm, Lục Kiến Chu cũng nhiễm phải phong hàn. Hai người đang trong tình trạng vô cùng nguy kịch, sinh mệnh với họ giờ đây như chỉ mành treo chuông mỏng manh hiu hắt.
Hơn nữa nơi này phong thủy chẳng lành, kiểu gì cũng sẽ gợi nhớ những hồi ức không vui.
Chỉ cần nàng vừa nhắm mắt, thì tự nhiên ác mộng kia sẽ kéo đến.
Những cơn giá buốt khiến nàng bừng tỉnh, sau đó cũng chỉ có thể lặng nhìn bốn bức tường vạn năm âm u, bốn bề chìm trong sự tĩnh lặng không chút âm vang.
Giữa giấc mộng huyễn ảo, Lục Kiến Chu nghe thấy một loạt tiếng gõ cửa dồn dập, người bên ngoài rất sốt sắng hô hoán danh tự mà nàng hầu như đã quên mất.
"Lục Kiến Chu!"
"Lục Kiến Chu! Ngươi có ở bên trong không?"
"Lục Kiến Chu! Ta là Niệm Thi! Ngươi mau mở cửa cho ta!"
"Lục Kiến Chu! Ta tìm ngươi rất lâu rồi!"
"Lục Kiến Chu! Ta không cho phép ngươi tiếp tục trốn tránh ta!"
....
Thanh âm mang theo tiếng khóc nức nở, khiến lòng Lục Kiến Chu chua xót không thôi, lập tức chạy đến trước cửa, cách lớp cửa gỗ sơn hồng nặng nề, lòng ngổn ngang trăm mối tơ vò mà hét to, "Niên Niệm Thi, ta ở đây, ta ở đây!".
Tay nàng nắm thành quyền ra sức đập vào cửa, rõ ràng cách nhau gần đến như vậy, nhưng sao nàn chẳng thể vượt qua.
"Là ngươi sao? Ngươi thật sự ở đây?"
"Phải! Là ta, Niên Niệm Thi! Làm sao mà ngươi tìm được nơi này?"
"Ta....Ngươi không nhớ rõ nơi này sao?"
Cô độc, tịch liêu, tiêu điều...
Địa phương âm u quỷ dị này, rõ ràng là xa lạ, nhưng tại sao lại cảm thấy quen thuộc đến vậy?
Pháp sư...Phương pháp....Nguyền rủa....Vứt bỏ....Oán giận...Thất lạc....
Trong đầu Lục Kiến Chu đột nhiên thoáng hiện qua một đoạn ký ức ngắn ngủi, làm nàng kinh hoảng đến dựng thẳng tóc gáy, cả người run cầm cập.
"Kiến Chu? Ngươi làm sao vậy?". Niên Niệm Thi nghe thấy bên trong không trả lời, có chút sốt sắng gõ gõ cửa.
"Niệm Thi, ngươi mau trở về đi, nơi này rất nguy hiểm....". Biểu tình Lục Kiến Chu dưới ánh sáng mờ nhạt càng trở nên quỷ dị, nàng nhìn chằm chằm cánh cửa gỗ kia, giọng run rẩy, "Nơi này không phải là địa phương tốt lành, trực giác nói cho ta biết....Ngươi đi mau....Không cần lo cho ta...."
"Ta sẽ không đi nữa, ta sẽ không rời bỏ ngươi!". Niên Niệm Thi lấy đồ ăn buộc trên yên ngựa xuống nhét vào khe cửa nhỏ, "Ngươi mấy ngày nay chắc ngươi đói bụng lắm, đây là ta tự mình làm, có lẽ đã nguội, ngày mai ta mang đồ nóng hổi đến cho ngươi, nhân bánh là rau hẹ mà ngươi thích ăn nhất".
Lục Kiến Chu nhìn thấy một bát sủi cào được nhét vào, nhất thời hai mắt ứa lệ, "Ngươi đứa ngốc này....Ta cũng rất thích ăn hành".
"Vậy mà ngươi còn khen Lật Cơ làm ăn ngon!". Niên Niệm Thi cũng đã quên khóc, thế nhưng lại bắt đầu trách cứ nàng, "Ngươi thích đối nghịch với ta đến như vậy sao?"
Lục Kiến Chu thấy nàng vào lúc này rồi mà còn muốn cãi nhau, hơi xúc động, dựa lưng vào cửa ngồi xuống, nhẹ nhàng nói, "Niên Niệm Thi, ta có thể hỏi ngươi một vấn đề không?"
Niên Niệm Thi nghe không rõ, đành phải dán lỗ tai vào cửa.
"Tại sao ngươi lại gọi ta là Lục Kiến Chu?"
Lục Kiến Chu nhớ rõ mình đã nói với Niên Niệm Thi, mình là Lục Kiến Dực. Nhưng mỗi lần nàng gọi mình, đều là cái tên Lục Kiến Chu này.
Tiếc thay, Lục Kiến Chu không có cơ hội nhìn thấy tầng ánh sáng nhu hòa trong mắt Niên Niệm Thi, khuôn mặt nàng dần hiện ra dưới ánh nắng mai của buổi sớm tinh sương, trong sắc trời rực đỏ như ẩn hiện một đạo bạch ngân, so với ánh dương quang rực rỡ, ánh hào quang trên gương mặt tuyệt mỹ kia dịu dàng và ấm áp biết bao, "Bởi vì ta biết, ngươi là Lục Kiến Chu...."
Từ khi bắt đầu ta đã biết, ngươi chính là tiểu hài tử bướng bỉnh khả ái mới vừa biết đi, liền chui vào góc tường nhà ta.
Nếu không có ngươi sẽ không có người nào cười với ta, kể chuyện xưa cho ta nghe, đuổi theo nói yêu thích ta.
Vào năm mười tuổi, chính miệng Lục Kiến Chu ngươi đã nói, ngươi nguyện ý chết vì ta.
"Ta rất sợ ngươi sẽ lại âm thầm biến mất..."
=======================
Có Niên Niệm Thi quan tâm, bệnh tình của Phần Tuy công chúa rốt cục đã chuyển biến tốt hơn.
Có lẽ vì bệnh lâu mới khỏi, tính khí hung hăng kiêu ngạo trước kia ở trên người Phần Tuy cũng đã dịu đi ít nhiều.
Nhìn thấy hai người cách nhau một cánh cửa nói chuyện đến quên trời quên đất, công chúa đại nhân chỉ có thể lầm bầm một câu, "Sức mạnh của ái tình thật vĩ đại ~"
Lục Kiến Chu thấy khuôn mặt của nàng đã láng mịn như lúc đầu, không hề lưu lại vết tích gì, mừng rỡ, "Nhìn bộ dạng ngươi chắc đã gần như khỏi hẳn, có thể trở về cung".
Phần Tuy nghe xong, nhưng biểu tình chẳng mấy vui vẻ, nhìn sang cánh cửa kia cất tiếng, "Trở về thế nào đây, cũng không biết liệu có người nào thực sự chờ ta".
"Sao có thể nói như vậy...Ngươi sinh ra ở hoàng thất, đây là chuyện bất đắc dĩ phải làm...". Lục Kiến Chu lại tiếp tục bày ra bộ dạng thầy đồ.
Phần Tuy sợ nàng lải nhải, ngắt lời, "Được rồi, ta biết rồi, ngươi chính là đứng nói chuyện mà không sợ đau thắt lưng".
Biểu tình của Phần Tuy đã biến hóa một vòng lớn không thể tưởng tượng nổi, khiến Lục Kiến Chu còn cho là mình nhìn lầm.
Chưa kịp nói gì đã thấy nàng đi bộ tới trước cửa, dáng dấp so với dáng vẻ giả vờ đại nhân trước kia, tựa hồ còn thành thục hơn vài phần, "Niệm Thi tỷ tỷ....Phiền ngươi vào cung một chuyến, nói Phần Tuy khỏi bệnh rồi, phải về cung".
Lục Kiến Chu nhìn bóng lưng của Phần Tuy, thật giống như thấy được một "chính mình" khác.
Hài tử kia cũng có tóc để chỏm. Cũng trong tình huống tương tự. Trong quang cảnh tương tự.
Thế nhưng tấm lưng đó, lại càng cô quạnh hơn nhiều so với Phần Tuy.
"Thật đáng thương, mặc dù nói là tự nguyện, nhưng mà một hài tử nhỏ như vậy thì biết cái gì chứ..."
"Đúng đấy, cho nên mới nói cá lớn nuốt cá bé chính là phương thức để sinh tồn, ai bảo người ta là quận chúa, thì phải cao quý một chút chứ?"
"Ai....xem ánh mắt của đứa nhỏ kìa, không hề có một chút sức sống, có vẻ quá tuyệt vọng rồi..."
"Nhìn thật đáng sợ, chúng ta làm nhanh lên một chút để xong việc đi..."
"Nghe nói tiểu hài tử này một tuổi biết nói, ba tuổi thì được gọi là thiên tài, chỉ sợ chính là quái thai đi, dù sao cũng không phải do ta hạ thủ, sau này đừng tìm ta..."
"Thật sự để nàng ở lại đây một mình sao?"
"Lẽ nào ngươi muốn bồi tiếp? Nhưng mà ta sợ. Dù sao nàng cũng đã ở trong tình trạng chờ chết, nơi này tĩnh lặng chắc sẽ không ai biết".
.....
Trong đầu nàng tràn ngập những mảnh kí ức vỡ vụn, khắp chốn ầm ĩ ồn ào, chẳng lẽ nàng bị bệnh đến sinh ra ảo giác?
Đôi Lời: sẽ chẳng có ai yêu Kiến Chu được bằng quận chúa đại nhân.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play