Tô Hạo bất ngờ, "Thanh Hà vương không chết?"
"Chính miệng Sư phụ nói, chắc chắn không thể sai," Trường Ninh nói, "Bổn cung từng thề sẽ tự tay giết hắn, nếu quả thực hắn chết do loạn tiễn bắn, Bổn cung cũng hơi tiếc nuối, nếu hắn còn tại thế, Bổn cung liền còn cơ hội tự mình động thủ."
Tô Hạo không khỏi nở nụ cười, "Hắn cũng đã mất đi vương vị, coi như là trừng phạt hắn rồi, giữ lại cho hắn cái mạng."
Trường Ninh nhìn chăm chú Tô Hạo, "Phò mã muốn Bổn cung là người nói không giữ lời sao ?"
". . . . . . Ta không phải ý này, "
 Tô Hạo giải thích, "Từ khi có Manh Nhi cùng Nhược Nhi, ta luôn mang lòng cảm ơn hết thảy thế gian này, Thiên Địa có đức hiếu sinh, chúng ta nếu có thể tha người thì nên tha người." 
Dừng một chút, lại nói, "Phụ hoàng vẫn chưa đề cập đến chuyện Thanh Hà vương còn tại thế, có thể thấy được hắn cũng không biết, nếu đã như vậy, chỉ cần Thanh Hà vương trút bỏ được hận thù, mai danh ẩn tích không màng đến thế sự, Điện hạ hà cớ gì nhất định phải lấy đi tính mạng hắn đây ?"
"Bởi vì hắn đã từng đánh ngươi một chưởng, Bổn cung vĩnh viễn không thể tha thứ hắn."
". . . . . . Điện hạ coi như hắn đưa nội lực cho ta là được rồi."
"Nhưng hắn đụng vào thân thể của ngươi."
". . . . . . Vậy cũng không đến lỗi phạm tội chết. . . . . ."
Hai người đang nói, một thân ảnh nho nhỏ từ mành che đi ra, một bên nắm tay nhỏ vuốt mắt, một bên kêu một tiếng "Mẫu thân" , hóa ra là Tô Nhược tỉnh lại không nhìn thấy Trường Ninh, liền nghe theo tiếng nói mà tìm ra.
Tô Hạo tiến lên ôm lấy Tô Nhược, ở trên trán nàng nhẹ nhàng đặt một nụ hôn, "Nhược Nhi tỉnh rồi?"
"Ừ, " Tô Nhược gật gù, sau đó hướng tới môi xinh của Tô Hạo, bi bô nói, "Miệng miệng."
Tô Hạo nở nụ cười, liền hôn chụt một cái lên miệng Tô Nhược.
Tô Nhược lại quay đầu hướng về Trường Ninh nói, "Miệng miệng". Trường Ninh quay mặt qua chỗ khác không để ý tới.
Nàng tuy là thương yêu hài tử, nhưng bởi vì tính cách không quen thân mật quá với người khác, những hành động thân mật kiểu như thế nàng sẽ không làm.
Tô Hạo thấy, liền hôn lên khuôn mặt nhỏ của Tô Nhược coi như bồi thường, Tô Nhược tuy trong lòng cũng có chút cảm giác mất mát, nhưng cũng không khóc rống.
Vào lúc này Tô Manh cũng tập tọe bước đến, đi tới dưới chân Trường Ninh, đầu tiên là níu níu góc áo  Trường Ninh để hấp dẫn chú ý của Trường Ninh về phía nàng, sau đó giang ta đôi cánh, như muốn được ôm.
Khóe môi  Trường Ninh  trồi lên nụ cười dịu dàng, cúi người ôm lấy Tiểu Nhân Nhân, Tiểu Nhân Nhân liền lấy tay nhỏ ôm lấy cổ Trường Ninh, đem đầu nhỏ tựa vào trước ngực Trường Ninh, tuy  không nói một lời, lại không nói ra được bao nhiêu ngoan ngoãn đáng yêu, làm cho Trường Ninh không kìm được đem mặt mình xoa xoa lên mặt tiểu nhân nhân.
Trường Ninh vỗ về khe khẽ khuôn mặt của Tô Hạo nói rằng.
"Vì có hai đứa bé này, Bổn cung  tha cho Thanh Hà vương một mạng, điều kiện kiên quyết là hắn không gây ra thêm chuyện."
Tô Hạo hiểu ý nở nụ cười, "Hắn nếu như gây sự, không cần Điện hạ ra tay, ta cũng sẽ lấy mạng của hắn."
Trường Ninh cũng không tán thành, khẽ nói, "Ngươi vẫn nên học theo sư phụ ngươi, giấu tài không lộ là tốt rồi."
Tô Hạo gật gù, nhớ tới còn có một chuyện chưa nói với Trường Ninh, nhân tiện nói, "Ta đã theo tâm ý của Điện hạ hướng về phụ hoàng giao ra binh quyền, nhưng phụ hoàng không  đáp ứng, nói Quan Tây vẫn còn chưa dẹp trừ, vẫn để ta là Đề đốc Thần Cơ Doanh, chuẩn bị cho tình huống xấu nhất."
Trường Ninh thấy không ngoài dự liệu, "Nguyên ở trong dự liệu của ta."
"Hiện nay ta có một biện pháp, có thể không tốn một binh một tốt, một lần có thể giải trừ được binh quyền thế tộc Quan Tây."
"Ngươi nói cùng phụ hoàng rồi ?"
"Không có Điện hạ đồng ý, ta nào dám nói."
"Không sai, " Trường Ninh hài lòng nhìn Tô Hạo một chút, "Phò mã càng ngày càng hữu tâm rồi."
Không nghĩ lúc này Tô Nhược bỗng nhiên dùng giọng nói  yếu ớt của mình nói một câu, "Phò mã thật ngoan."
Tô Hạo, ". . . . . ."
Trường Ninh mặt lạnh nhéo nhéo cái mũi Tô Nhược, "Cái miệng nhỏ này," nói xong không nhịn được cười, khẽ nở nụ cười.
Lúc này tại kinh thành, bên trong một trang viên, Đông Phương Vô Không đứng ở trong trường đình nhìn ngắm hồ sen, một tay chắp sau lưng, một tay cầm quạt phiến để trước ngực quạt quạt, đứng bên cạnh hắn là nam tử mặc áo đỏ, đang thả mồi cá hướng về hồ sen mơ hồ có thể nhìn thấy bầy cá đang bơi lượn.
Đông Phương Vô Không ngóng trông nhìn về hướng về cửa viện nói,
"Độc Cô Cao kia sao đến giờ này còn chưa tới ? Chẳng lẽ hắn vừa tới cửa thành đã bị người của cẩu Hoàng đế phát hiện ?"
Vấn Nguyệt cười nhạt, "Có lẽ là trên đường gặp phải chuyện gì đi, công tử vẫn nên kiên trì một chút." Nói xong lại nắm một mồi câu cá tung về hướng hồ sen.
Ngay vào lúc này, một vị có vóc người thon dài anh tuấn từ cửa viện đi vào, nhưng không phải là Độc Cô Cao, mà là con trai của Thái Úy,  thống lĩnh đương nhiệm của đại nội cấm quân ---- Nguyên Tử Độ.
Hôm nay ngọn gió nào đưa Nguyên thống lĩnh đến đây vậy ? Trước đây là bởi vì sợ người của Hoàng Đế biết được, Nguyên thị đều là phái gia đinh tâm phúc đến trao đổi..........
Đông Phương Vô Không rất nghi hoặc.
Vấn Nguyệt cũng thấy bất ngờ, cầm trong tay cái đĩa mồi câu cá để qua một bên.
Nguyên Tử Độ đi tới trong trường đình, cười chắp tay, "Đông Phương công tử."
Đông Phương Vô Không đáp lễ, "Không biết Nguyên công tử đại giá quang lâm, không kịp tiếp đón từ xa, mong công tử thông cảm."
"Đông Phương công tử không cần khách khí, " Nguyên Tử Độ khoát tay áo một cái, "Nguyên mỗ hôm nay tới là muốn Đông phương công tử xác nhận một chuyện."
Đông Phương Vô Không nở nụ cười, "Ơ? Nguyên lai Nguyên công tử có chuyện muốn hỏi bản công tử."
"Có chuyện gia phụ vẫn gạt Nguyên mỗ, gần đây Nguyên mỗ mới nghe nói ----- trước kia người giả chết từng có viết một phong thư mật, sau đó đưa đến tay Hoàng Đế, trong thư nói phò mã của Trường Ninh công chúa là nữ tử, có chuyện này thật hay không ?"
"Không sai, thật có việc này."
"Chuyện này là ngươi bỗng dưng bịa đặt để ly gián Hoàng Đế cùng phò mã, hay là. . . . . ."
"Ha ha, Bản công tử đã sớm nghe nói Nguyên công tử đối với Trường Ninh công chúa mối tình thắm thiết, làm sao? Nguyên công tử đến bây giờ còn không hết hi vọng?"
Nguyên Tử Độ một mặt nghiêm túc, "Xin mời Đông Phương công tử trả lời vấn đề Nguyên mỗ đang hỏi."
"Tô Hạo đúng là nữ tử."
 Vấn Nguyệt nói, "Ma Môn có một môn công phu, có thể dựa vào mùi thơm trên người mà phân biệt là nam hay nữ, từ trước đến nay, chưa bao giờ sai lầm."
Nguyên Tử Độ nhìn Vấn Nguyệt, "Lời ấy thật chứ?"
Vấn Nguyệt nhìn Nguyên Tử Độ một chút, "Ngươi cảm thấy công tử nhà ta phải lừa ngươi sao ?"
Nguyên Tử Độ thu tầm mắt lại, chắp tay nhìn hồ sen trước mặt, "Nhưng  lần này Tô Hạo cùng Trường Ninh từ quan ngoại trở về, lại mang theo một đôi tử nữ cùng trở về, vậy việc này phải giải thích như thế nào ?"
"Ahaha, " Đông Phương Vô Không không nhịn được cười to, "Ai có thể chứng minh hai đứa bé kia là các nàng thân sinh ? Lẽ nào Nguyên công tử không cảm thấy hai người vô cớ ở quan ngoại dừng lại bốn năm không phải là chuyện vô cùng kỳ lạ sao?"
Lại nói, "Nguyên công tử tận mắt đến nhìn hai đứa bé kia sinh ra sao? Nói không chắc đó là hai đứa bé đó là hậu duệ của Mông Cổ đấy ! ahahahahah............"
Nguyên Tử Độ tâm tình vô cùng phức tạp, "Nếu như Tô Hạo quả thực là nữ tử, Trường Ninh thậm chí không thương tiếc thu dưỡng bên người, vậy nàng đối với Tô Hạo là cảm tình gì ? Các nàng đều là nữ tử ..............."
Đông Phương Vô Không nói, "Đều là nữ tử thì làm sao? Ta cùng Vấn Nguyệt đều là nam tử đây, không phải vẫn cùng nhau hay sao."
"Không, không, không, " Nguyên Tử Độ lắc đầu liên tục, "Nữ tử cùng nam tử không giống nhau, các nàng. . . . . . Giữa các nàng nhất định là tình tỷ muội, Trường Ninh tính cách cao ngạo, hoàng thượng tuy rằng trong lúc giận dữ gây ra sai lầm lớn, nhưng nàng vẫn nhẫn nhịn không nói .......Thêm vào đó Tô Hạo tài mạo song toàn, tính cách lại vô cùng ôn nhu, chính là Trường Ninh cũng sẽ không chán ghét nàng, hai người cùng nhau ở chung lâu, tự nhiên sản sinh ra tình cảm khó bỏ, nhưng này cũng không phải ái tình. . . . . ."
Người này đến bây giờ đối với Trường Ninh vẫn như cũ không vong tình, quả nhiên là một nam tử si tình.
Đông Phương Vô Không cùng Vấn Nguyệt liếc nhau một cái.
Ngay vào lúc này, "Ahaha, xem ra ta đã tới chậm" , Độc Cô Cao cùng Cận Ngọc từ đằng xa đi tới.
Đông Phương Vô Không tiến lên đón thi lễ, "Độc Cô huynh."
Độc Cô Cao cũng không đáp lễ, chỉ là khoát tay một cái nói, "Đông Phương hiền đệ không cần đa lễ." Lắc quạt đi vào Trường Đình, ở bên cạnh Nguyên Tử Độ dừng lại, "Đây không phải Nguyên tổng lĩnh sao? Là ngọn gió nào đem ngươi thổi tới nơi này rồi ?"
Chỉ vì Nguyên Thị tuy rằng cùng hắn ước định cùng khởi sự, nhưng khi hắn khởi binh xong lại bội ước, chẳng những không phối hợp cùng hắn tấn công Kinh Thành, về sau thậm chí còn tranh thủ lúc hắn sa cơ, chúng tướng Quan Tây còn úp đánh, làm hắn phải chạy ra biển mới giữ được tính mạng, vì vậy vô cùng bất mãn với Nguyên thị, nói chuyện cũng không kiêng nể gì.
Nguyên Tử Độ đương nhiên là biết nguyên cớ trong đó, nhân tiện nói, "Gia phụ là gia phụ, Nguyên mỗ là Nguyên mỗ, Độc Cô công tử xin tự trọng."
Độc Cô Cao còn đang muốn cùng hắn tranh luận,  Đông Phương Vô Không cười khuyên nhủ, "Chuyện đã qua cũng không cần nhắc lại, hiện tại có chuyện quan trọng hơn cần chúng ta đồng tâm hiệp lực mới có thể hoàn thành, không nên tổn thương hòa khí mới tốt."
Độc Cô Cao lúc này mới dừng lại.
Cận Ngọc bên cạnh hừ một tiếng, "Ai biết lần này Quan Tây thế tộc có bán đứng chúng ta hay không ?"
Nguyên Tử Độ nói, "Ta nếu tự mình tới nơi này, thứ nhất là bởi vì việc tư, thứ hai, cũng là quan trọng hơn, là muốn cho các vị thấy quyết tâm cùng thành ý của Nguyên thị ta, các ngươi nếu vẫn hoài nghi, Nguyên mỗ cũng không thể nói gì được,  liền cáo từ."
Đông Phương Vô Không vội vàng kéo Nguyên Tử Độ, "Độc Cô huynh  là người nói năng không suy nghĩ, ăn ngay nói thẳng, Nguyên công tử không cần để bụng, mời đến nơi hẻo lánh cùng nói chuyện."
Nói xong đi trước dẫn đường, dẫn mọi người đi vào trong phòng, ở trong góc tối ngồi xuống, trải ra bản đồ hoàng cung, bắt đầu chỉ điểm giang sơn.
Thời gian một nén hương sau.
Càn Cùng cung Ngự Thư Phòng.
Hoàng đế chắp tay đứng bên cửa sổ, hỏi đại nội thánh vệ Vũ Lương ở phía sau, "Ngươi tận mắt thấy Nguyên Tử Độ đi vào tòa trang viên kia ?"
Vũ Lương nói, "Là sự thật, sau khi Nguyên Tử Độ đi vào còn có Thanh Thành Vương - Độc Cô Cao cùng cấm sủng Cận Ngọc và Tứ Đại hộ pháp đi vào."
Hoàng đế thở dài, "Xem ra Nguyên Lãng lần này  quyết tâm muốn tạo phản rồi." Lại nói, "Tên Độc Cô Cao kia cũng thật là lớn mật, biết rõ trẫm phái người khắp nơi dán Hoàng bảng treo giải thưởng lùng bắt hắn, lại vẫn dám đến Kinh Thành, quả nhiên là chán sống rồi."
Vũ Lương nói tiếp, "Chủ nhân của trang viên kia thần cũng đã điều tra rõ, chính là Thanh Hà Vương - Đông Phương Vô Không ---- lần trước bị bắn chết trong loạn tiễn căn bản là đóng thế, hắn từ lâu đã hóa trang trốn khỏi Thanh Hà Thành trước khi Tề Quân công phá thành."
Hoàng đế tức giận người run lên, "Được được được, rất tốt, mầm tai hoạ một tên cũng chưa diệt trừ được."
"Hoàng thượng dự định xử trí như thế nào những loạn đảng này ?"
Hoàng đế trầm ngâm một khắc, "Độc Cô Cao kia bên người nhiều cao thủ như vậy, mà tứ đại thánh vệ bây giờ chỉ còn ngươi cùng Khương Dịch, trẫm thật muốn vây trước trang viên cá mè bắt một lứa, lại sợ sẽ rút dây động rừng tay trắng trở về."
Vũ Lương nói, "Theo vi thần biết, Trường Ninh công chúa bây giờ võ công cũng không dưới vi thần, Hoàng Thượng có thể để cho Trường Ninh công chúa làm cứu viện."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play