Tô phu nhân hỏi Tô Hạo.
"Đứa nào là Manh Nhi đứa nào là Nhược Nhi ?"
Tô Hạo còn chưa mở miệng, liền nhìn thấy tiểu oa nhi giống Trường Ninh đang lấy ngón tay út chỉ vào chính mình, bi bô nói, "Ta là Nhược nhi," lại chỉ chỉ vào tiểu oa nhi giống Tô Hạo nói, "Nàng là Manh nhi."
Tô Manh vội vàng mút ngón tay, mặc dù không nói lời nào, nhưng lại gật gù như khẳng định lời nói của Tô Nhược.
Tô phu nhân cười sáng lạn như gió xuân,  lại hỏi, "Này, ai là tỷ tỷ ai là muội muội đây?"
Chỉ thấy trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Nhược tràn đầy tự hào, giọng nói mềm mại,  "Ta là tỷ tỷ, Manh Nhi là muội muội."
Tô Manh theo thường lệ không nói lời nào, chỉ là gật gù.
Tô Hạo cười nói, "Kỳ thực hai đứa bé sinh ra  chỉ cách không tới canh giờ," lại nói, "Nhược nhi tính cách giống ta, tương đối nói nhiều, Manh nhi tính cách như Điện hạ, không thích nói nhiều."
    "Nhưng là chuyện thú vị," nhũ mẫu ha ha cười nói, "Tính cách cùng tướng mạo tương phản."
Nói xong hai  cô cô cũng cười lên.
Vẻ mặt  Tô phu nhân  đột nhiên thay đổi trở nên nghiêm túc, trong đầu hiện ra sắc mặt của Từ thị cùng Tô Tranh, cau mày "Ư" một tiếng, lắc đầu nói,
"Không được, " dừng một chút, lại nói, "Không được."
    Tô Hạo cùng Trường Ninh song song đưa mắt tìm về phía Tô phu nhân, không biết nàng đang nói cái gì.
"Không được, " Tô phu nhân lần thứ hai lắc đầu, sau đó nói, "Ta phải có một tôn tử mới được."
    Tô Hạo tức giận oán một tiếng, "Nương." Ngươi đã có hai  tôn nhi nên thỏa mãn, Điện hạ mang thai cùng sinh nở chịu rất nhiều cực khổ."
Quả nhiên chỉ thấy sắc mặt Trường Ninh không tốt chút nào, đứng lên nói, "Các ngươi cứ ngồi, ta đến phòng ngủ xem thế nào."
"Phu nhân, " Trường Ninh đi rồi, nhũ mẫu đẩy Tô phu nhân  một cái, "Không phải lão thân nói phu nhân, lời nói vừa rồi của Tô phu nhân thật không nên nói."
Dung cô cô cũng nói, "Phu nhân không phải đã xuất gia   sao? Có hai tôn nhi rồi còn không thỏa mãn, lại còn muốn tôn tử."
"Các ngươi đừng nói nhiều," Tô phu nhân trịnh trọng nói, "Ta quyết định, Nhược Nhi là tôn tử của ta, Manh nhi là tôn nhi của ta, Điện hạ sinh ra chính là Long Phượng thai."
Chúng, ". . . . . ."
Tô Hạo dở khóc dở cười, "Nương!"
    "Việc này cứ quyết định như vậy!"
Tô phu nhân hướng về Tô Hạo nói, "Ngươi trước tiên đi tìm Điện hạ nói chuyện,"  Ngay sau đó đối với nhũ mẫu cùng hai  cô cô nói, "Các ngươi cũng  rãnh rỗi đã lâu rồi, hiện nay có chuyện để làm  , đi phường thêu tìm mua vải vóc tốt nhất, may cho tiểu tôn của ta vài bộ xiêm y."
". . . . . . Vâng, phu nhân."
Đang nói, có thái giám trong cung  đến truyền khẩu dụ của Hoàng Đế, "Hoàng thượng biết tin tức Phò mã cùng công chúa hồi kinh  long nhan  vô cùng vui vẻ, buổi sáng ngày mai ở vườn Hoa Dương ngự thiết tiệc yến, vì công chúa và Phò mã đón gió tẩy trần."
Nguyên lai Tô Hạo vừa trở lại phò mã phủ liền phái người tiến cung đưa tin cho Hoàng Đế, vì lẽ đó chốc lát hai người vừa hồi kinh thì tin tức đã lan truyền khắp Càn Cùng cung, Khôn Bình cung, Vĩnh Thọ cung, Đoạn Bưng cung, Hoàng Thái hậu biết tin xong vui sướng như được lên trời,  Hoàng đế càng là long nhan vô cùng vui vẻ, vốn là dựa theo hoàng gia thông lệ, Hoa Dương xuân yến mấy ngày nữa mới được tiến hành, bởi vì cao hứng liền đổi thành ngày mai."
Thái giám truyền chỉ đi rồi, Tô phu nhân nói với Tô Hạo.
"Xa cách bốn năm, bây giờ trở về, Hoàng Thượng bận bịu triều chính không tiện quấy rầy, nhưng Hoàng Thái hậu, Hoàng Hậu vẫn nên đi vấn an mới phải."
"Ta cũng là nghĩ như vậy, chỉ là Điện hạ. . . . . ."
"Điện hạ? Điện hạ làm sao vậy?"
Tô phu nhân đánh gãy lời nói của Tô Hạo,  hỏi ngược lại, "Điện hạ vẫn còn nghĩ tới chuyện trước kia nên không muốn gặp lại bọn họ ?"
Tô Hạo cười, "Không phải như vậy."
Tô phu nhân bĩu môi, "Không phải mới là lạ, Trường Ninh đứa nhỏ này, ta hiểu nàng quá mà,"  Trong lời nói dĩ nhiên đem Trường Ninh coi là nữ tử bình thường khác.
Tô Hạo nghe xong trong lòng ấm áp, lời còn chưa kịp ra khỏi miệng, trong lòng ấm áp lại nuốt ngược trở lại, nhất thời càng quên đi mình định nói gì rồi.
Muộn ngày hôm đó,
Tô phu nhân cố ý đem hai Tôn nhi ôm về phòng ngủ của mình, Tô Hạo cùng Trường Ninh nghĩ còn có nhũ mẫu cùng hai vị cô cô, hài tử nhất định được chiếu cố rất tốt, liền đồng ý.
Tô Hạo nằm nghiêng, mỉm cười với đối với Trường Ninh đang nằm bên cạnh nói,
"Bây giờ thật yên tĩnh."
Trường Ninh khẽ nói, "Ừ, thời gian hơn hai năm, chưa bao giờ thấy yên tĩnh như hiện tại."
Một tháng trước khi sinh nở nàng thường đau đớn khó có thể ngủ, làm cho Tô Hạo cũng thức trắng đêm chăm sóc, sau khi sinh ra hai đứa bé, lại mỗi đêm đều phải chăm sóc hai hài tử, một đêm có khi phải đứng dậy mấy lần, cũng là không ngủ ngon.
Tô Hạo đưa tay vuốt ve hai gò má Trường Ninh, ôn nhu nói, "Khổ cực ngươi, Điện hạ."
Trường Ninh vẫn chưa mở mắt ra, chỉ là nhẹ nhàng nắm chặt tay Tô Hạo đang đặt trên mặt nàng, "Không  khổ cực."
Tô Hạo rất là hối hận nói, "Sớm biết sinh con cực khổ như vậy, lúc trước ta đã quyết định để cho sư phụ để  ta mang bầu."
Trường Ninh đầu tiên là không nói gì, một lát, nhẹ như mây gió nói,  ". . . . . . Ngươi có thể sinh ra song sinh tử sao?"
    ". . . . . . Khó nói. . . . . ."
Khóe môi Trường Ninh nở ra một nụ cười,  "Ngốc  cô nương." Nắm chặt lấy tay Tô Hạo.
Tô Hạo cũng cười, nhớ tới một chuyện, "Ban ngày mẹ ta nói muốn có tôn tử, Điện hạ còn nhớ hay không ?"
"Sao ta có thể quên được."
"Theo ý của mẹ ta," Tô Hạo thăm dò một lát, mới nói,  "Là muốn đem Nhược Nhi làm nam tử mà nuôi nấng."
Trường Ninh không  lên tiếng.
    Tô Hạo cho rằng nàng tức giận, vừa muốn mở miệng nói không cần lo mẹ ta là được, đã thấy Trường Ninh mở mắt ra, trở mình đối mặt với Tô Hạo, đôi mắt sáng lên nói, "Tại sao là Nhược Nhi chứ không phải Manh nhi ?"
". . . . . ."
Tô Hạo bị hỏi choáng váng,  lập tức buông xuống lông mày suy nghĩ, nàng chưa bao giờ nghĩ vấn đề này.
Trường Ninh tựa như mất hứng xoay người nằm lại tư thế nằm thẳng.
Tô Hạo lúc này mới nghĩ ra nguyên cớ, "Có thể là nương cảm thấy Nhược nhi lớn hơn so với Manh nhi, có thể che chở cho Manh nhi, vì lẽ đó muốn cho nàng giả trang thành bé trai?" Ngữ khí cũng có vẻ như không chắc chắn.
Trường Ninh khẽ nói, "Vậy theo ý tứ của mẹ ngươi mà làm." Rõ ràng đã mất đi hứng tìm căn nguyên.
    ". . . . . . ? !"
    Điện hạ dĩ nhiên đồng ý? Tô Hạo kinh ngạc há hốc miệng.
Cảm giác được Tô Hạo đang vô cùng kinh ngạc, Trường Ninh đặc biệt đưa ra lời giải thích.

Giọng nói  của Trường Ninh vang lên, "Mẹ ngươi đưa ngươi đến bên cạnh ta, coi như ta báo đáp lại cho nàng là được rồi."
"Nhưng sau này Nhược nhi lớn lên rồi, việc kết hôn sẽ như thế nào ?"
"Chuyện sau này sau này hãy nói."
    "Nhưng là. . . . . ."
Tô Hạo còn muốn nói  gì đó nữa, cũng đã nghe được tiếng ngáy nhẹ nhàng của Trường Ninh....
Sáng ngày thứ hai.
    Hoa Dương vườn.
    Yến hội đã bày xuống, Hoàng thái hậu, Hoàng đế, hoàng hậu, thái tử, Tiểu Kiều, các hoàng tử, chúng phi tần trước sau ngồi xuống, ngóng trông  đợi Trường Ninh cùng Phò mã.
Hoàng thái hậu nói, "Phò mã năm nay đã 21 tuổi, chân chính trở thành đại nhân rồi."
Hoàng hậu cười nói, "Phò mã đã sớm là đại nhân."
Đoạn đối thoại này lúc trước khi phò mã từ Thái Sơn trở về, hai vị mẹ chồng nàng dâu này đã sớm nói một lần, chỉ là hôm nay có tâm tình khác.
Tiểu Kiều nghe xong, cười nói, "Hoàng tổ mẫu, mẫu hậu, ta có bí mật muốn để các ngươi đoán ----- các ngươi nói Phò mã hiện nay có râu dài hay không ?"
Hoàng thái hậu bởi vì chưa từng nghe qua lời đồn đại phò mã là nữ tử,  nghiêm túc nói, "Có râu dài hay không còn tùy theo từng người."
Hoàng đế cùng hoàng hậu thì bị động tâm sự , lập tức sắc mặt thay đổi,  tuy nói như thế, vẫn đưa mắt nhìn về phía cây anh đào ngóng trông, chờ mong nữ nhi cùng phò mã xuất hiện.
Rốt cục, Tô Hạo  cùng Trường Ninh sóng vai đi tới, Trường Ninh khoác một bộ cẩm y tố mềm mại, Tô Hạo khoác lên một bộ y phục trắng cẩm bào, eo buộc thắt lưng ngọc, tuy đã thành hôn sáu năm, nhưng vẫn tuyệt đẹp như Hoa Dương Hoa Ảnh năm nào.
Hoàng hậu nhìn ở trong mắt, không khỏi vui mừng chảy nước mắt,  nắm ống tay áo lau lau, trong mắt  Hoàng đế  cũng có ngấn lệ lấp lóe , tuổi già an lòng.
Bất nhất lúc, hai người đi tới trước mặt Hoàng đế, song song nắm vạt áo quỳ ở trên chiếu, phía sau có  hai cũng nữ cũng quỳ xuống, do mải nhìn ngắm Tô Hạo cùng Trường Ninh, một đẳng người giờ mới đế ý đằng sau có hai cung nữ đang ôm hài tử, không khỏi vừa mừng vừa sợ không nói ra lời.
Ngay vào lúc này, chợt nghe bình địa vang lên một tiếng sét, "Hai người các ngươi đã sinh ra hài tử rồi hả ?"
Mọi người nghe tiếng nhìn lên, chỉ thấy Tiểu Kiều từ bàn ăn sau đứng lên, một khuôn mặt đẹp như phù dung dưới sự kích động đỏ bừng lên.
"Ôi ơ, ôm tới để Ai gia nhìn, "
Hoàng thái hậu hướng về hai đứa bé đưa tay ra, lập tức có cung nữ tiến lên ôm Tô Manh cùng Tô Nhược đặt ở trên ngự tháp, Hoàng thái hậu không nhìn thì thôi, nhìn lên bên dưới, hoan hỉ  vỗ tay cười nói, "Bé trai hình dáng giống Ninh nhi, nữ hài nhi hình dáng giống Phò mã, thật khiến cho người ta yêu thích !"
Nói xong tự tay ôm hài tử, một đặt ở đầu gối trái, một đặt ở đầu gối phải, xem đi xem lại.
Hoàng hậu cùng Hoàng đế cũng song song  quan sát, thật như là chưa có chuyện nào vui mừng hơn như vậy, nhìn một chút không tự chủ được liền muốn vươn tay ra ôm hài tử, Hoàng thái hậu đưa tay vung mở ra, "Đừng đến cướp của ai gia, hài tử ngồi trên đùi ai gia còn chưa ấm chỗ đây."
Hoàng đế cùng hoàng hậu lúc này mới phát hiện thất thố, từng người ngồi trở lại vị trí ban đầu.
    Bên này Tô Hạo cùng Trường Ninh cũng đã an tọa.
Hoàng hậu nói, "Mẫu hậu nhìn hai đứa bé không chênh lệch nhiều, như là song sinh tử?"
Tô Hạo cười nói, "Chính là, đứa lớn cùng đứa bé sinh cách nhau chưa tới một canh giờ."
    Hoàng thái hậu nói, "Không trách vừa đi chính là bốn năm, chắc là trên đường Trường Ninh mang thai, liền ngay tại chỗ đồn trú, cho đến sinh nở xong,  hài tử quá nhỏ, không tiện đi quá xa, cho nên chờ hài tử lớn lên chút nữa liền mới trở về."
Tô Hạo đang không biết nên giải thích thế nào, liền thấy Hoàng Thái hậu có tâm muốn giải vây cho mình cùng Trường Ninh, vội nói "Chình là như vậy, bởi vì chuyện của hài tử, nên mới trì hoãn ở quan ngoại hồi lâu."
Hoàng đế vuốt vuốt râu mép, "Thì ra là như vậy."
    Tiểu Kiều vẫn còn đang đứng, Thái tử lôi kéo tay của nàng đem nàng kéo ngồi xuống, "Ngươi xem, Hạo đệ cùng Trường Ninh cũng đã có hai hài tử, chúng ta. . . . . ." Nói tới chỗ này dừng lại, hướng về tiểu Kiều chớp chớp mắt.
"Không sai, " Tiểu Kiều cũng không nhìn Thái tử, gật gật đầu nói, "Chúng ta có thể đem một đứa trong đó về nuôi."
Thái tử, ". . . . . ."
Tác giả có lời muốn nói: Tô phu nhân lại  làm ra chuyện Long tranh Hổ đấu rồi  \( ^▽^ )/
    【 Phò mã cùng công chúa có bảo bảo, nửa đêm hôm qua Tiểu Bình Quả thật là tốt bằng hữu đến rồi, thực sự là song hỉ lâm môn a 】( đều là cái gì cùng cái gì a? Đánh bay!)
    【 được rồi, giờ đã muộn cũng không muốn nói nhiều, cúi mình, nghiêng mình xuống sân khấu 】( các vị Điện hạ ngủ ngon)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play