Sở doanh.
Liên tiếp mấy ngày, Diệp Tôn tự mình dẫn người đến thôn trang ven bờ tìm các lão ngư lớn tuổi có kinh nghiệm về sông nước thỉnh giáo phương pháp qua sông, rất có thu hoạch.
Mà phái người sang bờ bên kia 'Mượn' hỏa súng về cũng không phải không có thu hoạch, Sở doanh có hỏa súng đầu tiên.
Huyền Tuyết cầm trong tay tỉ mỉ quan sát một lát, thử bắn mấy phát, khen, "Thực sự là rất tốt, nếu như thao tác thành thục, kể cả một người có công phu lợi hại cũng có thể mau chóng mất mạng. May là Sở Quân có Hoàng Hà  ở phía sau yểm trợ, nếu không cùng với Thần Cơ Doanh trực diện đối đầu, nhất định thương vong nặng nề."
Diệp Tinh nói, "Hoả súng đương nhiên đáng sợ, nhưng người làm ra hỏa súng là Tô Hạo càng đáng sợ hơn. Nếu không phải vì Điện hạ, Sở quân đã từ lâu diệt được một mầm họa lớn. . . . . ." Trong lời nói rất có tâm ý oán giận.
"Ngươi chưa từng thấy Tô Hạo mới nói như vậy," 
Huyền Tuyết cười nói, "Ngươi nếu  thấy nàng, chỉ có cảm thấy nàng đáng yêu, sẽ không cảm thấy nàng đáng sợ." 
Dừng một chút, lại nói, "Người Sở lúc trước thề không phản Tề, hiện tại lật lọng, vốn là đã mang tiếng bất nghĩa, lại còn ám sát Tô Hạo, coi như có thành công phục Sở, cũng khó có được nhân tâm, hiện nay chỉ có đối binh đối tướng đem đao thật, súng thật thắng Tề quân mới có thể thu phục được lòng thiên hạ."
Diệp Tinh nhướng mày, "Điện hạ nói thế nào thì là thế ấy rồi." Rõ ràng không phản đối.
Huyền Tuyết biết nàng tính cách bộc trực, cũng không trách nàng, lại càng không để trong lòng.
"Điện hạ !"
Diệp Tôn mặt mày hớn hở đi vào, "Vi thần đã làm tốt hết thảy chuẩn bị, chỉ chờ Điện hạ ra lệnh một tiếng, lập tức chuẩn bị đội mưa  xây cầu  nổi !"
Huyền Tuyết liếc hắn một cái, "Xem ra Diệp Suất đã lòng có lòng tin."
Diệp Tôn nói, "Không dám giấu Điện hạ, vi thần đã có chín mười phần chắc chắn, một ngày một đêm cầu nổi có thể thành."
"Một ngày một đêm?"
"Vâng, vi thần đã hỏi ý kiến những vị ngư công năm đó từng giúp một vị phú thương ở Hoàng Hà dựng lên cầu nổi, xe ngựa trùng trùng điệp điệp nối qua cầu, đi như giẫm trên đất bằng phẳng, lúc đó tốn hơn hai ngày một đêm làm cầu, nhưng vi thần đã nâng đôi nhân lực làm cầu, liền một ngày một đêm có thể làm xong."
Diệp Tinh không rõ, "Ban ngày dựng cầu nổi sẽ không bị Tề quân phát hiện sao ?"
Diệp Tôn nói, "Nước sông rộng, Tề quân khó có thể bao quát được toàn bộ, ban ngày ta dựng chỗ kín, hơn nữa bây giờ đang là ngày mưa, ta bất ngờ dựng cầu nổi Quân Tề sẽ không nghĩ tới, Tề quân tất nhiên sẽ không phát hiện."
"Được, " Huyền Tuyết gật gù, "Bổn cung mệnh ngươi tức khắc đi làm."
"Vâng, Điện hạ."
Diệp Tôn hành lễ lui về sau.
Ở nơi lão ngư chỉ điểm, Sở Quân đầu tiên là dùng dây thừng đem cầu nổi cố định trên bờ sông, một đầu khác dùng để nối liền cầu nổi, cầu nổi dùng những bè gỗ thay thế trụ cầu, dàn thành hàng ngang ở giữa sông, dùng neo sắt cố định dưới đáy sông,  đến một đầu khác, lại dùng cầu tàu liên tiếp cố định, như vậy dựng thành cầu nổi, cho dù nước sông trong nháy mắt dâng lên mấy mét cũng không ảnh hưởng tới cầu nổi."
Rạng sáng ngày thứ ba, cầu nổi dựng xong xuôi,mười vạn đại quân của Sở Quân   Khí Thế Như Lửa, đội mưa vượt sông, đổ bộ Bội Huyện.
Huyền Tuyết vẫn chưa đích thân tới  đốc quân, vẫn ở trong quân tại Sở quân đóng cứ hai mươi ngàn binh sĩ, chỉ là rạng sáng nhìn Sở quân đổ bộ sang Bội huyện cũng không có nửa tia vui mừng.
Tâm tư của Điện hạ thật khó có thể nắm bắt......
Làm bạn ở bên cạnh Diệp Tinh nghĩ như vậy, cảm thấy Quân Sở qua sông thành công mọi việc cũng trở lên dễ dàng rồi.
Bên trong nhà nhỏ ở Bội Huyện, Tô Hạo cùng Trường Ninh chưa rời giường, đột ngột có quân sĩ tiến vào cấp báo.
"Báo!"
Tô Hạo muốn đứng lên mặc y phục, cánh tay Trường Ninh bỗng nhiên giang ra ấn người nàng xuống, sau đó hướng về ngoài cửa nói, "Có việc đứng ngoài cửa báo vào."
"Sở Quân không biết từ chỗ nào qua sông, hiện đã đánh vào đại doanh quân ta trú ở ngoài thành !"
"Cái gì?" 
Tô Hạo nghe xong ngồi bật dậy, "Sở quân đội mưa qua sông ?" 
Thật không nghĩ tới Huyền Tuyết ra tay trước Tề quân một bước. . . . . .Vậy mà nói Huyền Tuyết không có quan tâm đến tình hình Sở quân ?"
Ngược lại với biểu cảm đầy kinh ngạc của Tô Hạo, Trường Ninh vẻ mặt nhưng cực kỳ trấn định, dùng ngữ khí vô cùng bình tĩnh nói, "Biết rồi, lui ra đi."
". . . . . ." 
Quân sĩ đối với biểu cảm Trường Ninh quá mức bình tĩnh vô cùng bất ngờ, ngớ ngẩn một lúc nói "Vâng !"
"Ta đi ngoài thành xem tình hình, Điện hạ ở lại chỗ này."
Tô Hạo vội vàng mặc y phục, căn dặn Trường Ninh một tiếng, liền đi ra ngoài, cùng Đỗ Vân, phó tướng cùng thị vệ cùng chạy ra ngoài thành.
Trường Ninh cũng không dị nghị,ngồi  tại chỗ , trong đầu óc sắp xếp lại  một chuyện.
Bởi vì Sở Quân tập kích lúc Tề quân vẫn còn trong giấc mộng, không kịp phòng bị, tử thương nặng nề, lúc viện quân chạy tới đã thấy trên đất biến thành một dải màu đỏ tươi của máu.
Bởi vì mưa quá to, hỏa súng hoàn toàn mất đi hiệu lực, binh sĩ đối đầu chỉ có thể dựa vào binh khí chém giết, ai mạnh hơn người ấy thắng.
Một trận đánh khốc liệt đến tận buổi trưa, bầu trời tự nhiên trời quang mây tạnh, mặt trời chậm rãi thức dậy sau tầng mây dày đặc, Tề Quân lập tức điều động hỏa khí doanh, Sở Quân không dám ham chiến, vừa đánh vừa lui, cuối cùng từ cầu nổi lui về Hoàng Hà bờ Bắc, phóng hỏa đốt đứt cầu nổi.
Lúc chạng vạng, Tô Hạo chắp tay đứng ở trong phòng nghị sự, vừa đi vừa hỏi Giang Tuấn.
"Thống kê nhân số thương vong ra sao ?"
Sắc mặt  Giang Tuấn  nặng nề, "Trận chiến này quân ta tử vong hai mươi ba ngàn người, thương hơn một ngàn năm trăm người, Sở Quân có hơn năm ngàn người bị chết, người bị thương không rõ."
Thấy Tô Hạo im lặng không nói một lời, liền an ủi "Lần này Sở Quân đội mưa vượt sông nằm ngoài sở liệu của chúng ta khiến quân ta thảm bại, cũng không phải do Phò mã sai, phò mã không nên tự trách bản thân."
Tô Hạo chán nản nói, "Sơ sẩy một cái làm mất đi hơn hai vạn tướng sĩ....bảo ta làm sao không tự trách," nói xong thở dài, "Sử sách vài hàng tên họ, Bắc Mang vô số hoang đồi. . . . . . Trong chiến tranh khổ nhất chính là tướng sĩ tiền tuyến , ...không đáng giá nhất cũng là bọn họ. . . . . ."
Giang Tuấn nói, "Bây giờ hai quân đối lập như tên đã lắp vào cung, từ bi chính là tự mình hại mình."
Tô Hạo gật gù, "Giang đại nhân lui xuống trước đi, ta muốn ngồi yên tĩnh một lát."
Giang Tuấn đi không lâu sau, sau tấm bình phong trong sảnh bỗng có một bóng người màu đen.
"Đắc tội rồi."
Với thính lực của Tô Hạo, nếu không phải tâm thần đang đại loạn, đã sớm phát hiện có hơi thở của người lạ trong phòng, nghe thấy tiếng nói xong trong tâm chấn động, biết đang có một người từ phía sau tiến tới, liền theo bản năng đi về hướng khác tránh đi.
Người đang tiến đến không ngờ được Tô Hạo nhanh chóng thoát được tập kích của nàng, ngớ ngẩn, lần thứ hai di chuyển thân hình ý định tiến gần Tô Hạo, không để cho Tô Hạo lần thứ hai né tránh, cứ như vậy đến ba lần, mỗi lần đều chậm hơn một nhịp, người đến thẹn quá thành giận, vận động nội lực trong tay phải, nhanh chóng đánh úp về trán Tô Hạo, lần này Tô Hạo không thể né tránh, nhưng khi bàn tay phải người đến chạm vào trán Tô Hạo, chợt cảm thấy nội lực trong cơ thể như đang bị hút ra, không khỏi sững sờ tại chỗ.
Tô Hạo thừa dịp nàng sững sờ, bước nhanh ra khỏi phòng nghị sự, gọi thị vệ, bọn thị vệ tràn vào phòng nghị sự vừa nhìn, thích khách từ lâu không thấy bóng người.
Không biết thích khách này do người nào sai đến ? Chẳng lẽ lại là Sở Quân phái người ám sát ta?
Tô Hạo nghi ngoặc
"Để mạng lại!"
Thích khách áo đen thoát ra khỏi phòng nghị sự, ở trong ngõ hẻm có một nữ tử áo xanh đi cùng một lão giả áo xám tiến công, trước ngực cùng sau lưng mỗi bên một chưởng đánh đến, lập tức mất mạng.
Thanh Nguyệt nhìn hai tay mình, không thể tin được mà hỏi rằng
"Đây thật sự là đại nội thánh vệ sao? Làm sao như vậy đã không tránh được ?"
Khôi Tinh nói, "Vân Quyết này tuy là một trong tứ đại thánh vệ, nhưng ngươi và ta cùng là hai đại tuyệt thế cao thủ cùng xuất kích nàng còn sức đánh lại ?"
Thanh Nguyệt vẫn cảm thấy không thể tin được, "Chúng ta chẳng lẽ theo dõi sai người ?" Nói xong cởi xuống mặt nạ màu đen trên người Vân Quyết.
Khôi Tinh hiểu ý, từ trong lòng móc ra một tấm chân dung so sánh một hồi, "Tuyệt đối là Vân Quyết không sai," nói xong đem chân dung đưa cho Thanh Nguyệt.
Thanh Nguyệt nhìn gật gù.
Ngay vào lúc này, hai bên tường viện trong ngõ nhỏ   bỗng nhảy xuống hơn mười đạo bóng người màu đen, Thanh Nguyệt cùng Khôi Tinh trao đổi một hồi ánh mắt, thân hình lóe lên bỗng nhiên không thấy.
Chúng người áo đen cũng không truy đuổi, quỳ xuống đất kiểm tra thương thế Vân Quyết, khi thấy Vân Thánh vệ không còn thở, không khỏi hai mắt nhìn nhau.
Tô Hạo trở lại tiểu viện, vẫn chưa cùng Trường Ninh nhắc đến việc bị tập kích.
Trường Ninh dĩ nhiên biết tin tức Tề quân thương vong nặng nề , mặc dù thấy nàng khí sắc không tốt, nghĩ nhất định là do trận chiến bất lợi nên trong lòng không yên, liền khuyên nhủ, "Thắng bại là chuyện thường binh gia, hà tất để ở trong lòng."
Tô Hạo sợ Trường Ninh sinh nghi, liền nói, "Ta chỉ không nghĩ Huyền Tuyết sẽ ra lệnh cho Sở quân đội mưa vượt sông tập kích xuất phát từ tâm nào ?"
Trường Ninh tự nhiên biết nàng muốn nói cái gì, khẽ nói, "Huyền Tuyết là Huyền Tuyết, Đức Hiền là Đức Hiền, hai quân giao chiến, sao có thể nói đến tình ý."
"Nhưng là, nếu như Sở quân thua cuộc, Phụ hoàng tất hạ lệnh giết diệt  Sở tộc, Đức Hiền tất nhiên khó có thể sống được, "
 Tô Hạo nói tới chỗ này, giọng nói  nhỏ xuống, "Ta vẫn cảm thấy Huyền Tuyết cũng không phải là người quan tâm danh lợi , sẽ không có hứng thú cuốn vào trận phân tranh này, nhưng là bây giờ. . . . . . Nàng dường như biến thành người khác......."
Khóe môi Trường Ninh ngoắc ngoắc, đưa tay vuốt ve hai gò má Tô Hạo, ôn nhu nói, "Phò mã không nên đem người khác nghĩ quá đơn giản."
"Nhưng  Huyền Tuyết sư tỷ cùng người khác không giống nhau, nàng  cùng Điện hạ lớn lên vô cùng tốt....."
Trường Ninh đánh gãy lời nói của Tô Hạo, "Ngốc Cô nương, hiện tại chỉ có Đức Hiền không có Huyền Tuyết.' 
 Nói xong đem Tô Hạo nhẹ nhàng ôm vào trong ngực, "May là Hạo nhi vẫn là Hạo nhi."
"Điện hạ. . . . . ." 
Tô Hạo đưa mặt dựa vào bên mai Trường Ninh, trong con ngươi nổi một tầng hơi nước, "Hạo nhi mãi mãi vẫn là Hạo nhi."
Trường Ninh cười yếu ớt, "Được, mãi mãi vẫn là như vậy."
Hai ngày sau. Kinh Thành càn cùng cung Ngự Thư Phòng.
Hoàng đế nghe được tin Vân Quyết bỏ mạng, vừa kinh sợ vừa tức giận, mặt xanh môi trắng, ngã ngồi ở trên long ỷ, một lát không nói gì.
Vũ Lương một bên thấy thế, phất tay ra hiệu cho ám vệ báo tin lui ra, sau đó hướng về Hoàng đế nói, "Việc này đã điều tra rõ là do Ma Môn gây ra, chúng ta chắc chắn giết Thanh Nguyệt cùng Khôi Tinh báo thù rửa hận cho Vân sư muội."
Hoàng đế cũng không đáp lại.
Vũ Lương lại nói, "Kỳ thực chỉ cần Phò mã trung với hoàng thượng, là nam hay nữ đều không quan trọng."
Hoàng đế nhìn Vũ Lương một chút, "Ý của ngươi, trẫm vốn dĩ không cần phái Vân Quyết đi nghiệm thân Phò Mã ?"
Vũ Lương thấy trong lời nói của Hoàng đế có tức giận, vội nói, "Thần không phải ý này, điều tra rõ ràng phò mã là nam hay nữ không quan trọng, chí ít ở hiện giai đoạn, Thần Cơ Doanh không thể không có Phò mã, lần trước Sở Quân đội mưa tập kích, nếu không có hỏa khí doanh ở đấy, chỉ sợ Sở quân đã sớm tàn sát Tề quân tiến thẳng tới kinh thành."
"Nhưng là, " Hoàng đế thở dài một tiếng, "Nếu như ngươi là trẫm, con gái của ngươi gả cho một nữ Phò mã, hơn nữa còn là lưỡng tình tương duyệt, ngươi sẽ làm như thế nào ?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play