"Điện hạ?"
Trường Ninh  đang đăm chiêu nhìn bóng lưng của Ngô Tương, Tô Hạo nhẹ nhàng kêu một tiếng.
"Hả?"
Trường Ninh quay đầu ném ánh mắt dò hỏi.
Tô Hạo nói, "Sư phụ luôn luôn đối với ta yêu cầu nghiêm ngặt,  đó là chuyện tốt, Điện hạ tuyệt đối đừng trách tội hắn."
"Bổn cung tại sao phải trách tội hắn?" Trường Ninh lấy tư thái cao quý tự nhiên nhìn xuống Tô Hạo, "Hắn là muốn đến để đưa phò mã đi luyện chữ, cũng không phải là muốn đưa Bổn cung đi luyện chữ."
Điện hạ , kỳ thực nên luyện chữ một chút mới tốt.
Tô Hạo nghiêm túc suy nghĩ trong lòng, nhưng ngoài miệng nào dám nói, đặc biệt là tại thời điểm này, càng là không thể nói thẳng , liền không nói nữa.
Vết thương  của Phò mã  còn đau không?"
Trường Ninh đút cho Tô Hạo ăn xong canh cá bạc, lệnh thị nữ bưng bát đi, nắm một cái khăn lụa màu trắng lau lau  trán đầy mồ hôi hột của Tô Hạo.
"Vốn là đau ," Tô Hạo lại nói, "Nhưng có Điện hạ ở đây không còn đau nữa."
"Thật không?" Trường Ninh mím môi cười yếu ớt, "Bổn cung so với thuốc giảm đau, so với cây Ma Hoàng hữu hiệu hơn nhiều a ?"
". . . . . ." Tô Hạo giương lên làn mi dài, nhìn thấy trong mắt Trường Ninh óng ánh lên vẻ hài hước, giờ phút này không thể phán đoán được Trường Ninh rốt cục cười hay không cười, đôi mắt đẹp chớp chớp, hạ thấp lông mi không  nói nữa.
Trường Ninh thu hết lại trong mắt, trong lòng dâng lên làn sóng ôn nhu, giơ tay nhẹ nhàng vuốt ve hai gò má của Tô Hạo, biểu hiện cực kỳ giống như đang xoa xoa  "Mèo ngọc sư" - là sủng miêu của nàng khi còn nhỏ , khi đó mèo ngọc sư mới lớn mấy tháng, thân hình khéo léo nhẹ nhàng, toàn thân trắng như tuyết, lông dài mà bóng loáng, hai con mắt như ngọc thạch, hồi còn nhỏ Trường Ninh rất yêu thích.
Bộ tóc đẹp của Tô Hạo hôm nay cũng đơn giản là buộc lên đỉnh đầu như đuôi ngựa, vài sợi tóc mảnh lõa xõa rơi xuống, Trường Ninh lấy ngón tay đem vén ra phía sau tai, đầu ngón tay xẹt qua da dẻ Tô Hạo, mang đến một cảm giác khinh ngứa.
Trường Ninh chậm rãi cúi xuống, đem môi lướt qua khuôn mặt Tô Hạo, Tô Hạo "Ừng Ực" nuốt ngụm nước bọt, "Đừng, Điện hạ, ta tối qua đến giờ đều chưa tắm rửa, trên người không sạch sẽ." Ngoài miệng nói như vậy, nhưng đôi mắt lại nhắm nghiền, lông mi hơi run rẩy.
Nàng không có nói quá, Dung cô cô tuy là thay nàng xử lý vết thương, nhưng cũng không có giúp nàng thanh tẩy thân thể, thêm nữa vết thương trên người giống như đao cắt vậy, sau một đêm đau đớn không biết túa ra bao nhiêu mồ hôi, sáng sớm lại chưa rửa mặt, trên người xác thực là có mùi mồ hôi rồi.
"Phò mã cho rằng Bổn cung sẽ làm gì ngươi ?" Trường Ninh giương lên làn mi, lông mi cơ hồ có thể chạm đến da dẻ Tô Hạo, ánh mắt chăm chú nhìn ngắm Tô Hạo, Tô Hạo chậm rãi mở ra đôi mắt, vừa mới đối diện với ánh mắt Trường Ninh, khuôn mặt đẹp liền hiện lên dáng vẻ hoảng sợ của con nai vàng ngơ ngác.
Trên môi Trường Ninh bỗng nở ra một nụ cười long lanh, đem môi nhẹ nhàng đặt lên má lúm đồng tiền của Tô Hạo, cảm giác mềm mại, mát mẻ nhẹ như lông chim xẹt qua trong lòng Tô Hạo, gây lên rung động không nhỏ trong tâm Tô Hạo.
"Phò mã nếu cảm thấy thân thể không sạch sẽ, Bổn cung liền vì phò mã lau một chút."
Trường Ninh thu hồi môi, cười như không cười nói.
Nói xong dặn dò thị nữ chuẩn bị bồn tắm, chuẩn bị nước ấm, đợi độ ấm vừa đủ sai người mang đến.
Hơn nửa số vết thương của Tô Hạo nằm ở phần lưng, tối hôm qua trong lúc hôn mê sợ rằng sẽ làm Tô Hạo khó thở, vì lẽ đó trên giường có lót tấm lụa mỏng mềm mại thông khí , hiện tại lại muốn nằm ngủ, liền nằm sấp trên giường.
Nước tắm mang lên, chúng thị nữ lui ra, Trường Ninh giúp Tô Hạo cởi đi quần áo ngủ, tiện tay thả xuống đất như từng đóa hoa trắng bay bay xuống đất.
Miệng vết thương đã ngừng xuất huyết, cởi bỏ đi băng gạc, Trường Ninh thu vào trong mắt, nhìn thấy mà giật mình, hận không thể giơ tay lập tức lấy đầu của Thanh Hà Vương.
Trường Ninh lấy tay phải vắt một khối khăn ướt trong bồn tắm, ngồi vào bên giường, nhẹ nhàng điểm lau da thịt Tô Hạo, sở dĩ động tác nhẹ nhàng như vậy, là bởi vì muốn tránh làm ướt thấm lên băng gạc, hai là bởi vì da dẻ Tô Hạo mềm mại tưa như da em bé, chỉ sợ mạnh tay một chút là có thể lưu lại dấu đỏ trên da dẻ Tô Hạo, vì lẽ đó muốn nhẹ nhàng điểm lau.
"Điện hạ, ngươi nói, Thanh Hà vương này  là người thế nào mà có thể phát hiện ra ta là nữ tử a ?"
Tô Hạo hỏi.
Nàng là cố ý muốn hỏi Trường Ninh, bởi vì cảm thấy không khí trầm mặc, bầu không khí sẽ càng ngày càng ám muội, tim  nàng   đập thất thường, không muốn bị bêu xấu nữa.
Trường Ninh nhẹ nhàng trả lời, "Hắn là người trong Ma môn, có khi là bản lĩnh của tà môn."
"Ơ. . . . . ." Tô Hạo gật gù, nhớ tới tiểu Kiều, "Hắn nếu khám phá ra thân phận của ta, tất nhiên từ lâu biết được Tiểu Kiều cũng là nữ tử, cứ như vậy. . . . . . Tiểu Kiều có thể bị nguy hiểm hay không?" Lời vừa ra khỏi miệng liền hối hận rồi, sợ Trường Ninh lại hiểu lầm thêm.
Trường Ninh  nhẹ nhàng trả lời, "Ta đã phái người trong bóng tối bảo vệ Chu tiểu thư."
Tô Hạo nghe ra Trường Ninh cũng không tức giận, âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Trường Ninh lại nói, "Huyền Tuyết trời vừa sáng liền rời đi, chắc là đi xem Chu tiểu thư rồi."
Tô Hạo hiểu ý nở nụ cười, "Huyền Tuyết sư tỷ cùng tiểu Kiều tỷ tỷ thật giống đã sớm thành bạn tốt."
"Đích thật là." Trường Ninh nói xong, đem khăn ướt thả lại bồn tắm, mặt sau thân thể đã thanh tẩy xong, bởi vậy đỡ Tô Hạo ngồi xuống, lau phía trước của Tô Hạo, "Một hồi là xong, Phò mã cố nhịn một chút."
Trường Ninh sở dĩ nói như vậy vì nửa mông bên phải của Tô Hạo bị thương, chỉ có thể ngồi nửa mông bên trái chống đỡ toàn bộ thân thể, nửa bên phải trống không đành phải lấy bàn chân nhỏ chống xuống đất chống đỡ, tư thế vừa lúng túng lại vừa không vững.
Đặc biệt là lúc Trường Ninh giúp nàng lau nách, nàng còn phải giang hai cánh tay, không thể che đi được hai điểm cảnh "xuân" trước ngực lại càng thêm đỏ mặt.
Cũng may Trường Ninh một mặt nghiêm túc, vẫn chưa cười nàng, bằng không Tô Hạo thật muốn khoan một lỗ mà chui xuống đất.
Lúc Trường Ninh cầm khăn ướt lau nhẹ nhàng lên bộ ngực trắng nõn của Tô Hạo, chạm vào địa phương mẫn cảm của Tô Hạo làm cho thân thể Tô Hạo không khỏi run lên nhè nhẹ, tay nhỏ không khỏi nắm lấy ống tay áo Trường Ninh, mẫn cảm đến mức thất thố, khuôn mặt nhỏ bỗng chốc đỏ ửng một màu, cho đến khi lông mi khẽ rướn nhìn xem Trường Ninh một chút, chỉ thấy khuôn mặt Trường Ninh  vẫn nghiêm túc như trước, mới lấy lại được bình tĩnh.
Ngay vào lúc này, chỉ thấy Trường Ninh khẽ mở môi đỏ, khẽ nói, "Nhịn ít ngày nữa là tốt rồi." ý là, Phò mã tạm thời nhịn một chút, chờ Phò mã thương lành, Bổn cung nhất định hảo hảo thương ngươi.
Tô Hạo tất nhiên là nghe một hiểu hai, khuôn mặt mới vừa dịu được một chút lại ửng đỏ lên một màu.
Tẩy rửa đến hết ba chậu nước thơm, Tô Hạo để hai tay che trước ngực nhanh chóng đứng lên.
Đến thời điểm này, Trường Ninh cũng không che giấu nữa, bên môi hiện lên ý cười sâu xa.
Tô Hạo cúi thấp làn mi, tất nhiên là không dám nhìn Trường Ninh rồi.
Đợi rửa sạch toàn thân, Trường Ninh lấy quần áo ngủ sạch sẽ mặc vào cho Tô Hạo,  đỡ nàng  sấp trên giường nhỏ, lúc này mới yêu thương xoa xoa đầu nàng, cúi đầu nhẹ nhàng nếm mút thùy tai của Tô Hạo, sau đó ôn nhu nói, "Phò mã nhất định phải sớm khỏe lên."
Tô Hạo ngoan ngoãn gật gật đầu, "Ừ."
Phủ công chúa.
Ngũ Chỉ Kiếm mới từ gian phòng đi vào nội viện, Trên trời bỗng nhiên xuất hiện hơn mười bóng người bay xuống bao quanh lấy Ngũ Chỉ Kiếm.
Ngũ Chỉ Kiếm thấy  trên khuôn mặt  mỗi người  đều bịt kín, thấy "lai giả bất thiện", nhưng vẫn vuốt vuốt hàm râu dài hỏi, "Không biết lão hủ đắc tội với vị anh hùng nào, sáng sớm liền tìm tới lão hủ trả thù ?"
Phất Nguyệt nói, "Đại trượng phu dám làm dám chịu, mình làm cái gì chẳng lẽ còn để ta phải thay ngươi nói sao ?"
Ngũ Chỉ Kiếm liếc hắn một cái, "Vị thiếu hiệp kia thật giống đã gặp nhau ở đâu rồi ?" Nói xong ngẩng đầu nheo mắt lại, tựa như đang cố gắng suy nghĩ.
Phất Nguyệt cả giận nói, "Lão đầu trọc ! ! Đừng vội ở đây làm bộ làm tịch giả hồ đồ!" 
 Đưa tay vung lên, "Liệt Nhật, Hàn Nguyệt hai tông huynh đệ nghe, vị này chính là kẻ thù không đội trời chung của Môn chủ, ngày hôm nay phải giết mới yên tâm!"
Mọi người Khí thế hừng hừng, cùng kêu lên nói, "Vâng"
"Chậm đã!"
 Ngũ Chỉ Kiếm hiếm khi thay đổi bộ mặt nghiêm túc, "Trước khi động thủ phải nói rõ ràng, lão hủ từ trước đến giờ không hỏi chính sự, cũng không có thù oán giang hồ, hôm qua một chưởng kia thực là vì cứu giúp tính mạng người vô tội......"
"Ít nói nhảm!"
Hai vị tông chủ  của Liệt Nhật tông cùng Hàn Nguyệt tông  đã mất đi tính nhẫn nại, hai người đồng thời phất tay tung lên, lưỡi dao  trong tay  lao đi như gió, vẽ ra hai vệt ánh sáng lạnh lẽo, một chiêu "Nhật Nguyệt ngang trời" , đánh thẳng tới vị trí của Ngũ Chỉ Kiếm.
Thân hình  Ngũ Chỉ Kiếm  lóe lên, tránh đi hơn một trượng, mặt lộ vẻ sắc mặt giận dữ, "Bọn ngươi các ngươi lại càn quấy như vậy, lão phu tức giận rồi."
Phất Nguyệt nghe xong không khỏi cười gằn, "Lão đầu trọc ! Chúng ta nếu đến rồi, chẳng lẽ còn sợ ngươi tức giận hay sao?"
Ngũ Chỉ Kiếm nghe vậy, một bộ thanh sam đột ngột bay lên, "A a a a! Là có thể nhẫn nhục không thể nhẫn! Lão phu giận thật à!"
Liệt Nhật tông chủ cùng Hàn Nguyệt Tông chủ cũng không để ý tới, song song nâng đao hướng về Ngũ Chỉ Kiếm mà chém giết.
Phất Nguyệt còn đợi để tử Ma Môn còn lại cùng đồng thời ra tay, đột nhiên nghe thấy hai tiếng thê thảm, bỗng dưng dựng thẳng tóc gáy, nhìn thấy một đôi thân thể đổ ngang trong vũng máu-----chính là ở trong chớp mắt, Liệt Nhật Hàn Nguyệt hai vị Tông chủ liền chết oan chết uổng.
Tâm trạng  mọi người   không khỏi cả kinh, ngẩng đầu lại nhìn Ngũ Chỉ Kiếm, chỉ thấy toàn thân ánh kiếm nổi lên, thân hình mỏng như lưỡi kiếm, nguyên lai kiếm thuật cao cùng nội lực mạnh không ngờ đạt đến cảnh giới Người Kiếm Hợp Nhất.
Mọi người liếc nhìn nhau, trong mắt đã có khiếp ý, nhưng bởi vì khi đến lời thề son sắt, lúc này cũng không tiện xoay người rời đi.
"Đắc tội  lão phu rồi , coi như các ngươi xui xẻo, các ngươi liền nhận mệnh đi!"
Ngũ Chỉ Kiếm nói xong, thân kiếm mang theo cương phong mạnh mẽ ngang trời quét tới.
Phất Nguyệt cắn răng một cái, "Người sống một đời, chết  thì thôi ! Hôm nay vừa chết, 20 năm sau lại là một trang hảo hán !" Nói xong vận lên mười tầng nội lực đi đầu ra đón.
Còn dư lại ba tông cao thủ cũng không chịu đứng không cổ vũ, cũng dồn dập nhào tới nghênh chiến.
Chu phủ.
"Trời vừa sáng, mở cửa liền nhìn thấy một con Quạ Đen, trên đời này không còn gì xúi quẩy hơn rồi."
Tiểu Kiều đứng trong khuê phòng, hai tay chống nạnh nhìn Huyền Tuyết trước cửa, trừng trừng hai con mắt, tức giận ngập trời.
Huyền Tuyết nguyên là lo lắng cho an toàn của Tiểu Kiều trời mới vừa sáng liền đã chạy tới, lại bị Tiểu Kiều vừa gặp đã nói như vậy không khỏi tức giận, chỉ nói, "Một năm kế sách ở chỗ xuân, một ngày kế sách ở chỗ Thần, một người nếu như quyết tâm trêu tức nàng, vậy thì phải nhanh chóng đi ám nàng, làm cho nàng một ngày đều không có kết quả tốt."
Tiểu Kiều vừa nghe, thân thể run như lá thu trong gió, "Thật cái miệng quạ đen của nhà ngươi! Nhắm ngay lúc bản tiểu thư tức giận....."
"Ahaha, " Huyền Tuyết sờ sờ tiểu Kiều đầu, cười to nói, "Bổn cung chủ  chỉ đùa một chút, Chu đại tiểu thư liền tức giận như vậy, như vậy dễ  chết sớm a."
Tiểu Kiều tát một cái vào tay Huyền Tuyết, "Lấy xuống móng vuốt của Quạ đen ngươi ! Đừng chạm vào ta !"
Huyền Tuyết cười, "Làm sao? Không sờ được đầu cọp, đầu  Chu đại tiểu thư cũng không sờ được sao ?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play