Ngày thứ 2 sau lễ đại thọ 90 của Lão Thái Gia, vì  Chu Thế An  có công vụ trong người không tiện ở lâu, cáo từ về Dương Châu.
    Chu phu nhân vốn muốn đợi trở về cùng phu quân , tiếc rằng Chu Tiểu kiều làm nũng nhất định phải ở thêm mấy ngày, Chu phu nhân không cách nào, đành phải đồng ý.
    Tiểu Kiều cố ý lưu lại một tuần, mỗi ngày không làm chuyện gì khác, trừ lúc ăn cơm, ngủ, thời gian còn lại đều là đi khắp Tô phủ, như đi tìm hồn vậy, từng người trong Tô phủ điều nhìn rất kỹ , ngay cả người nhóm lửa, gánh nước cũng không buông tha, chỉ lo là mỹ niên cải trang thành.
    Chu Lập,Chu Hành vốn  sủng ái muội muội, cũng không quản nàng làm chuyện hoang đường, chỉ lo bồi tiếp đi lung tung.
    Tô Tán,Tô Tụng lại càng ghê gớm, hai đôi mắt như dán chặt trên người Tiểu Kiều, không rời một tấc.
    Ba tỷ đệ Tô gia như đứa trẻ mười tuổi, nắm lấy góc áo mama cùng đi xem náo nhiệt.
    Tô phu nhân dù cho không thuận mắt, cũng chỉ  đành ở sau lưng đỡ trán thán vài tiếng mà thôi, trong lòng cũng càng thêm nhận định tiểu Kiều này không thể cưới, liền bắt đầu khua chuông gõ mõ chuẩn bị công việc  trong nhà.
    Ba ngày sau, Tiểu Kiều xem chừng náo động cũng mệt mỏi, cuối cùng mọi chuyện cũng xem như yên ổn hạ xuống.
    Tô phu nhân vừa mới thở phào nhẹ nhõm, ai biết Tiểu Kiều đi thẳng tới trước mặt nàng hỏi, "Làm sao ta lưu lại đây mấy ngày rồi mà vẫn chưa gặp được biểu đệ Tô Hạo ?"
    Tô phu nhân nghe xong không khỏi hãi hùng khiếp vía, nhưng trên vẫn cười trấn định, " Tô Hạo  mấy ngày nay vẫn bệnh, đại phu muốn nàng nằm trên giường tĩnh dưỡng, vì lẽ đó không tiện đi lại."
   Các mama của Tô gia  cùng các thị nữ ở một bên cùng kêu lên phụ họa... Ba hoa nhất vẫn là huynh đệ Tô Tán Tô Tụng, bởi vì từ nhỏ nghe theo lời mẫu thân, trong lòng ghét nhất là con trai trưởng Tô Hạo , lập tức thêm mắm dặm muối, đem Tô Hạo nói là từ nhỏ đã bệnh hoạn ho lao, bây giờ chỉ còn hơi thở, như một kẻ hấp hối sắp chết.
    Thực sự là tiểu súc sinh của hai di thái mà !!!
    Tô phu nhân tức giận suýt nữa phun ra máu, nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười, khuyên bảo tiểu Kiều, "Ngươi cũng nghe rồi đấy , Tô Hạo thật sự là không tiện đi lại."
    Tiểu Kiều thông minh nhanh trí, thêm vào mấy ngày vừa rồi đều đi trong phủ điều tra, nhìn vẻ mặt của Tô phu nhân, trong lòng đã biết bảy, tám phần. Nhưng bởi vì không có chứng cứ cũng không thể nói toạc ra.
Còn một chỗ nàng không hiểu, là vì sao Tô gia có mỹ nam đẹp xuất sắc như vậy mà phải giấu giấu diếm diếm không cho gặp người ?
    Ngày hôm sau, tiểu Kiều mang theo một bụng băn khoăn rời Tô gia.
    Lúc rời đi quay đầu lại liếc mắt nhìn, ánh mắt xuyên qua không gian, thời gian nhìn thấy thiếu niên mỹ ngọc đứng cạnh bên hoa, không khỏi nở một nụ cười -- Tô lang, một ngày nào đó chúng ta sẽ gặp lại.
    Nụ cười thiên kiều bá mị này vốn là dành cho Tô Hạo , nhưng lại làm cho huynh đệ Tô Tán , Tô Tụng khuynh đảo đến nỗi không thể đứng vững, thân thể tựa vào tường mà trượt xuống, khóe miệng còn mang theo nước miếng chảy thành dòng.

    Nhìn thấy Chu phu nhân cùng Tiểu Kiều đã đi xa, hai di thái quay đầu nhìn lại nhi tử của mình đang ngồi trên đất, dở khóc dở cười tiến lên đá một cước.
    "Ôi! Nhìn các ngươi thật mất tiền đồ"



    Tô phu nhân từ bên trái đi qua, cười nhếch mép, tay cầm khăn vung vẩy  rời đi.
    Hai di thái không khỏi "Ta phi!" một tiếng trong lòng .
    Mười ngày sau, tất cả đã chuẩn bị thỏa đáng, đem nhà cửa cùng cửa hàng kinh doanh giao cho một người đức cao vọng trọng trong tộc, người nhà họ Tô lên đường đi về phía Bắc.
    Bởi vì có Lão Thái Gia cùng đi, Tô gia cân nhắc nên đi đường bộ hay là đường sông, sau khi cân nhắc một hồi lại quyết định chọn đi đường sông -- trước tiên là đi từ Kinh Hàng Đại Vận Hà đến Kinh Thành, lại chuyển đường biển đến Thanh châu.
    Chạng vạng ngày hôm đó, thuyền từ Vạn An lên đường, tiếng nước vừa mới vang lên, trên bờ liền rối loạn tưng bừng, hóa ra là Tiểu Hạnh nhi đang ôm một bao quần áo chạy dọc theo bờ sông, phía sau là nương của nàng đang đuổi tới, vừa đuổi vừa mắng, "Tiểu tiện nữ nhà ngươi, cũng không  soi gương nhìn vào chính mình, nhân gia Tô Đại lão gia làm sao chịu dẫn ngươi đi Thanh châu!"
    Nguyên lai Tô phu nhân suy nghĩ Tiểu Hạnh nhi tuổi còn nhỏ, không làm được chuyện gì, nếu  dẫn theo ra ngoài có khi còn phải chăm sóc ngược lại cho nàng, liền xóa tên nàng khi chọn thị nữ đi theo hầu hạ , tuy rằng trong lòng biết Tiểu Hạnh nhi cùng  Tô Hạo có cảm tình vô cùng tốt .
    "Công tử! Tiểu Hạnh nhi cũng muốn đi Thanh châu! Tiểu Hạnh nhi muốn bên cạnh công tử !"
    Tiểu Hạnh nhi bị nương nàng đuổi theo cuống lên, hướng về thuyền gào khóc vài tiếng thả người nhảy xuống sông bơi về phía thuyền.
    Lần này không chỉ có  nương của tiểu Hoa nhi bị dọa sợ, ngay cả Tô phu nhân cũng bị dọa đến phát sợ, nhìn thấy Ngọc Cầm chạy vào khoang tàu, biết sẽ không giấu được Tô Hạo, liền dặn dò thuyền thủ có kĩ năng bơi tốt đem Tiểu Hạnh nhi vớt lên thuyền, tiểu nha đầu ở giữa sông uống hết mấy ngụm nước, lên thuyền sau "Phốc" một tiếng phun nước, phun lên người Tô Hạo đang đi từ trong khoang thuyền ra, Tô Hạo cũng không vội lau chùi, chỉ đi lên trước hỏi Tiểu Hạnh nhi thế nào? Xác định Tiểu Hạnh nhi không sao, sau đó liền dìu lấy nàng tiến vào khoang tàu thay y phục.
    Tô phu nhân trong lòng nghĩ thầm chà chà, Tô Hạo tương lai còn nhất định sẽ là một người si tình, đáng tiếc lại là nữ nhân, ai. . . . . . nỗi khổ của ta ai có thể thấu?
    Người quá thông minh cũng thật là cô quạnh a. (=.=")
    Tô phu nhân mèo khen mèo dài đuôi nghĩ.
    Hoàng hôn mấy ngày sau, thuyền đi tới một nơi khúc sông phồn hoa, chợt thấy hai bên, người thổi tiêu đang xếp thành hàng, thuyền nhẹ như mây, đèn đuốc vạn điểm,  chằng chịt khó phân biệt.
    Tô Tranh đứng mũi tàu, đưa mắt nhìn bốn phía, tâm tình thật tốt, phất tay lên bàn trà, gia nhân mang  đồ nhắm cùng rượu trái cây lên, một nhà ngồi vây quanh bàn dùng bữa tán chuyện , nửa say nửa tỉnh , Tô Tranh cao hứng, tay đặt lên tiêu, uyển chuyển Du Dương thổi một khúc  "Ức Giang Nam" .
    Khúc dừng, Tô phu nhân chỉ thẳng ngón tay vào mặt Tô Tranh, "Lập dị ! vừa mới rời Giang Nam đã nhớ Giang Nam rồi !"
    Tất cả mọi người cười.
    Tô phu nhân cùng phu nhân  hòa hợp, gọi gia nhân đưa đến đàn tranh, gảy một khúc "Hoa sen nở trên mặt nước " ứng với Tô Tranh .
"Già mà còn dê" ? Hai vị di thái thái oán thầm một hồi lâu , không cam lòng yếu thế, cầm lấy Cầm, tấu   hai khúc  "Thuyền đánh cá hát muộn" , "Xuân Giang Hoa Nguyệt Dạ" .
    Lúc mọi người đang cao hứng, lại thấy Tô Tán cùng Tô Tụng quay mặt về phía khoang thuyền nhìn ngây dại.
    Hẳn là tiểu Kiều cũng trốn ở trên thuyền theo tới rồi hả ? Hai vị Di thái thái nghĩ như vậy , theo ánh mắt của hai huynh đệ cùng nhìn, thấy một thiếu niên khoác trên mình y phục thuần trắng, vạt áo song phiêu, khóe miệng nở một nụ cười yếu ớt, đứng ở đó, hoa cũng thẹn kém sắc.
    Tuy là bé trai, nhưng xinh đẹp như Tiểu Kiều e rằng cũng phai mờ. . . . . . Mặt mày giống như đã từng quen biết. . . . . .  Tô Hạo ? !
    Hai vị Di thái thái kinh hãi chút nữa là đè lên dây đàn.
    Nguyên lai Tô Hạo từ khi lên thuyền, liền ở trong phòng cực ít ra ngoài, đi ra ngoài  cũng nghe theo lời Tô phu nhân căn dặn đội mũ che đi khuôn mặt, người ngoài không thể nhìn tới dáng vẻ của nàng , vì lẽ đó ngày hôm nay xem như là lần đầu xuất hiện trước mặt mọi người.
     Tô Hạo  là bị tiếng nhạc hấp dẫn, đi tới trên mũi thuyền .
    Nàng lúc trước ở hiện đại cũng từng học được dương cầm, nhưng nhạc lý thời đại trước của nàng là thất âm , mà thời đại này là cung, thương, giác, trưng, vũ năm thang âm, chính vì lẽ đó bất luận là nhạc cụ hay là nhạc lý, những điều nàng được học lại không áp dụng ở thời đại này. (Lời của edit: giải thích nhỏ cho các bạn biết là Tô Hạo xuyên không đến, mặc dù tác giả đề cập không nhiều, phải đến chương 86 mới được tác giả lí giải, mọi người đọc xong sẽ rõ nhé )
    Mặc dù nhạc khí không giống nhau, nhưng nghe thấy  tiếng cầm vang lên, không khỏi có chút háo hức tò mò.
    Tô Tranh nhìn thấy Tô Hạo , cười hoán, " Tô Hạo , ngươi cũng lại đây ngồi."
     Tô Hạo liền đi đến, hành lễ với các bậc trưởng bối, lúc này đi đến bên cạnh Tô Phu nhân  ngồi xuống.
    Hai vị Di thái thái chưa lấy lại tinh thần, cùng hai nhi tử ngớ ra thành một mảnh.
    Thời gian Tô Tranh không nhìn thấy trưởng tử cũng tầm bốn năm,  Lý thị cùng Từ thị này chắc cũng ngần ấy thời gian chưa  gặp qua Tô Hạo. . . . . . Có ít nhất cũng năm năm đi? Các nàng nhìn thấy mỹ mạo của Tô Hạo không khỏi hận chết Tô Hạo.
    Tô phu nhân thấy hai vị Di thái thái tựa như ngốc, tâm tình tốt lên không tưởng, ngón tay nhỏ bé bay lượn, gảy một khúc làn điệu vui vẻ "Ở bên trong nước ương" , Tô Tranh thì lại nắm phiến bè  hát cùng.
    Tất cả mọi người ngồi hai bên. Lão Thái Gia ngồi giữa mũi tàu, đứng bên cạnh là lão gia nhân
    Lúc này hắn quay đầu hướng lão gia nhân nói, "Người sống 90, có Thiên Luân Chi Nhạc* còn cầu mong gì!" Nói xong vuốt râu cười to.
(*Thiên Luân Chi Nhạc = niềm vui thú của gia đình, ý nói gia đình đầm ấm như thế còn cầu mong gì hơn)
    Lão gia nhân cũng cười lên, ánh mắt nhìn theo Tô Hạo
    Hơn nửa tháng sau, một nhà đã đến Thanh Châu.
Việc đầu tiên Tô phu nhân làm là tìm một chỗ yên tĩnh dọn dẹp sạch sẽ làm nơi để Tô Hạo có thể an tâm đọc sách.
     Tô Hạo  nghĩ năm sau sẽ thi hội,  đương nhiên là chăm chỉ dùi mài kinh sử.
    Loáng một cái hơn nửa năm trôi qua.
    Lần thi hội đầu tiên là vào ngày mùng 9 tháng 2, từ Thanh châu đến Kinh Thành vẫn còn dư thời gian, thêm nữa Tô Tranh cùng Tô lão thái gia đã cho phép, theo lý lúc này  nên cho Tô Hạo chuẩn bị hành lễ lên đường.
    Nhưng  Tô phu nhân lại do dự.
     Tô Hạo dù sao cũng là thân nữ nhi, mệnh lệnh triều đình đã phân định  rõ ràng, thi khoa cử chỉ có nam tử mới có thể tham gia, vạn nhất tương lai sự việc đã bại lộ  thì phải làm sao ? Tuy rằng nàng từ trước đến giờ không đem thế gian phàm quy tập tục để ở trong mắt, nhưng là khi quân phạm thượng thì nàng vẫn còn chút do dự không dám.
    Còn một chuyện, cũng là trọng yếu nhất, Tô phu nhân trải qua một phen hỏi thăm, biết hội này phải trải qua 3 cuộc thi, mỗi một lần thi kéo dài ba ngày, liền thi  chín ngày, xong mới có thể ra khỏi trường thi, lại không thể mang người hầu đi vào -- trong thời gian này ăn cơm ngủ  nghỉ phải làm sao?  Tô Hạo từ nhỏ sống trong nhung lụa, nàng làm sao có thể để nữ tử của mình phải chịu thiệt thòi a?"
"Hi Phượng a, ngươi làm sao còn không cho Tô Hạo chuẩn bị hành lễ?" Tô lão thái gia lúc đầu không đồng ý, lúc này ngược lại đi thúc nàng, "Ta cũng không tin Tiểu Tôn Tôn của ta thi không đậu công danh gì , ngươi chuẩn bị nhanh lên một chút , đừng chậm trễ Tiểu Tôn Tôn nhi của ta thi."
    Tô Tranh cũng thúc, "Ta cũng đã nghĩ một thời gian , Hạo nhi đã có quyết tâm, chúng ta làm phụ mẫu  cũng nên thành toàn a, ngày mùng 9 tháng 2 là bắt đầu, ngươi cũng nên chuẩn bị đi ".
     Tô Hạo cũng theo nài nỉ.
    Tô phu nhân cưỡi hổ khó xuống, chỉ âm thầm thán một tiếng "Thực sự là tự mình làm bậy thì không thể sống được a !" , lúc này mới bắt đầu chuẩn bị.
    Ngày mùng 1 tháng 2,  Tô Hạo  cùng hai vị phụ mẫu, hai thư đồng cùng với lão gia nhân ( sư phụ )  cùng đi, rời khỏi Thanh châu, cùng đi Kinh Thành.
    Cuộc thi đầu tiên  thi viết, cuộc thi  thứ hai thi phú,cuộc thi thứ ba thi sách.
    Sau chín ngày thi, cả người Tô Hạo gầy một vòng.
___________________
    Tác giả có lời muốn nói: sưu tập thật nhiều tư liệu, kết quả toàn phải bỏ các vấn đề hay, suýt chút nữa không viết được chap mới rồi T_T
Cảm giác bị độc giả thúc giục, áp lực thật lớn nha, cứ thúc ta đi, ta khóc cho các ngươi xem T___T
    【 Không sai, sau khi yết bảng, Tô gia sẽ vừa mừng vừa sợ  , đặc biệt là Tô phu nhân 】

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play