Buổi chiều ngày hôm sau, Trường Ninh trở lại phò mã phủ.
Tô Hạo còn đang ở Hàn Lâm viện, Trường Ninh liền đến thư phòng của Tô Hạo ngồi một chút.
"Điện hạ, ta đến, là vì muốn cùng người dắt tay, xem hoa nở hoa rơi, ánh sao sáng lạn".
Lật xem bản thảo trên bàn sách của Tô Hạo, chợt có một tờ giấy rơi xuống đất.  Trường Ninh cúi người nhặt lên, thấy được chữ viết đoan trang diễm lệ, bên môi không khỏi nở ra nụ cười nhè nhẹ.
Chắc là tối hôm qua người nào đó ở thư phòng ngây người viết xuống, đứa bé này. . . . . .
Trường Ninh  vô cùng hứng thú, đưa tay với ống bút cầm lấy cây bút, tiếu   mực, viết xuống ba chữ, "Đã duyệt, tốt." Đem tờ giấy kẹp lại vào vị trí cũ.
Tô Hạo khi trở về nhìn thấy Trường Ninh đang ngồi một mình ở trong lương đình hậu hoa viên chơi cờ, một tay nâng quai hàm, một tay cầm lấy quân cờ, tư thế thanh thản ung dung.
Tô Hạo mỉm cười, đi tới kêu một tiếng.
"Điện hạ!"
"Phò mã trở về?" Trường Ninh nói xong  ngẩng đầu lên, nhìn thấy trán Tô Hạo lấm tấm mồ hôi, khuôn mặt nhỏ có một chút nóng đỏ, bộ dạng dịu dàng nói, "Năm nay thời tiết đặc biệt nóng chút."
"Ừ, " Tô Hạo  đáp một tiếng, tự trong ống tay áo lấy ra khăn lụa lau lau trán cùng gò má, thời tiết vốn là đã rất nóng, ngày hôm nay lại vô cùng oi bức, mồ hôi đổ ra vốn đã làm y phục của nàng ướt đẫm.
"Hàng năm vào lúc này phụ hoàng đều sẽ mang theo mẫu hậu cùng hoàng tử phi đến Thừa Nhân Sơn Trang nghỉ ngơi,"  Trường Ninh một bên hướng về bát đựng cờ vừa thu quân cờ vừa nói "Buổi thị giảng của phò mã tạm nghỉ cũng tốt."
Tô Hạo  gật đầu, "Ngày hôm nay thái tử điện hạ đã nói rồi, ngày mai cũng không cần tiến cung thị giảng, đợi đến khi ngày nóng qua đi lại thị giảng trở lại."
Lúc ăn cơm bởi vì thời tiết oi nóng, Tô Hạo ăn không ngon miệng, đối với bàn đầy đồ ăn cũng không động lông mày, Trường Ninh nhìn Tô Hạo một chút,  để đũa xuống, gọi tới Thi mẫu thì thầm vào tai nàng nói một câu, Thi mẫu hiểu ý, gật gù lui đi.
    Buổi tối, Trường Ninh sau khi tắm rửa xong đi vào phòng ngủ, Tô Hạo đã tắm xong ngồi trên giường nhỏ, mặc quần áo ngủ màu trắng, cầm trong tay chiếc phiến quạt đang tự quạt, khuôn mặt kéo căng, không biết đang suy nghĩ tâm sự gì, đã thấy nàng đi vào, con mắt cả kinh, hai tay chống giường thân thể lùi ra phía sau.
Trường Ninh mặc dù nhìn ra bất thường, nhưng cũng bất động thanh sắc.
    Thi mẫu dẫn một thị nữ bưng một khay đi vào, Trường Ninh ra hiệu đặt lên bàn rồi cho lui xuống.
Trường Ninh lấy bát canh cá bạc trên khay bưng đến bên giường ngồi xuống, "Phò mã nếm thử canh này xem mùi vị ra sao ?" Tuy là để Tô Hạo nếm, nhưng lại không đưa bát canh cho Tô Hạo, mà nắm lấy muôi canh súc một muỗng đưa đến trước môi Tô Hạo, Tô Hạo  thụ sủng nhược kinh, đôi mắt đẹp chớp chớp, mở ra đôi môi anh đào nếm nếm, gật gật đầu nói, "Ăn ngon."
Trong bát màu như sữa tươi giống như màu sắc canh thuốc,  bên trong chìm nổi  dường như ngọc trâm cá bạc, loại cá này không vẩy, không xương lại không có ruột, là đặc sản của Động Đình - cá bạc chất thịt gần như trong suốt, hơn nữa trong súp tô điểm thêm màu xanh lục của rau rút, chỉ cần nhìn qua một chút có thể thấy hết sức thanh tú.
"Ăn ngon thì ăn nhiều một chút."
Tô Hạo chu ra cái miệng nhỏ gật đầu, "Ừ." Dáng vẻ khả ái giống như trẻ nhỏ.
Mắt Trường Ninh chợt lóe lên, môi nở ra một nụ cười nhẹ,  lại múc một muỗng đút cho Tô Hạo, cứ như vậy, một bát canh cá bạc lớn rất nhanh thấy đáy.
Trường Ninh nắm khăn lụa nhẹ nhàng lau khóe miệng Tô Hạo, nhìn chăm chú Tô Hạo chốc lát, bỗng nói, "Năm đó thời tiết cũng rất nóng, ta ăn không thấy ngon miệng, mẫu không biết từ nơi nào tìm được thực đơn, gọi Ngự Thiện Phòng làm bát canh bạc như này mang đến, ta ăn một miếng sau liền rất thích, một hơi ăn xong một bát lớn, cho tới bây giờ vẫn rất thích." Dùng giọng nói nhu hòa nói chuyện với Tô Hạo.
Tô Hạo mải nghe, quên không đáp lại.
Sau khi đi ngủ, Tô Hạo cảm cảm giác được quấn ngực thấm ở trên người, rất không thoải mái, muốn nắm phiến quạt để quạt lại sợ ảnh hưởng Trường Ninh nghỉ ngơi, cũng không dám trở mình nhiều lần, chỉ mở to mắt nằm, không cách nào ngủ.
    Cũng đang lúc này chỉ cảm thấy một trận gió lạnh thổi qua, trong lúc nhất thời thích ý cực kỳ.
Tô Hạo quay đầu vừa nhìn, đúng là  Trường Ninh nghiêng người hướng về  mình nằm, một tay cầm một chiếc phiến quạt vì nàng quạt.
"Điện hạ. . . . . ."
    Trường Ninh khẽ mỉm cười, "Phò mã một thân mồ hôi, đi tắm thêm lần nữa cũng không ổn, " Trường Ninh nói tới chỗ này dừng một chút, thu lại nụ cười, nhìn thẳng vào mắt Tô Hạo,"Khí trời  oi bức, Phò mã còn mặc nhiều như vậy, nhưng cũng chẳng trách."
Tô Hạo ngẩn ra, theo bản năng đem tay nhỏ để ở trước ngực.
    Trường Ninh đem quạt để ở một bên, đưa tay nhẹ nhàng kéo tay Tô Hạo ra, tháo xuống dây áo lưng Tô Hạo, luồn bàn tay trắng nõn vào trong ngực Tô Hạo,  "Quấn ngực không nhất thiết phải mặc."  Nói xong vận động ngón tay nhanh nhẹn cởi xuống quấn ngực, cũng không thèm nhìn, ném xuống giường.
Trong thời gian này, ánh mắt Trường Ninh thủy chung chưa từng rời mắt khỏi con ngươi của Tô Hạo.
Tô Hạo cả người đều sững sờ tại chỗ, trong đầu trắng xóa một màu, ". . . . . ."
     Mắt Trường Ninh sáng lóe lên một cái, trên mặt chậm rãi triển khai nụ cười tiếu ý.
"Điện, Điện hạ, " Tô Hạo sau những phút giây thất thần bình tĩnh trở lại, sợ đến mức bò dậy quỳ đến trên giường nhỏ, dập đầu trước Trường Ninh, "Tô Hạo tự biết phạm vào tội khi quân, nguyện cầu xin được chết, chỉ xin . . . . ."  Vốn là muốn nói xin cho người nhà một con đường sống, nhưng lời nói chưa kịp ra đến miệng. Bởi vì đã xảy ra một việc bất ngờ hấp dẫn toàn bộ chú ý của nàng, cứ thế trong lúc nhất thời đánh mất khả năng nói chuyện. Áo của nàng không hề báo trước từ trên vai trượt xuống, như cánh hoa nhẹ nhàng rơi xuống bên hông,  khiến thân thể nàng mười phân vẹn mười hiện lên trước mặt Trường Ninh, mà đây chính là tư thế đối diện, trực diện đối diện.
    Trường Ninh vô cùng bình tĩnh, đôi mắt chậm rãi nhìn xuống phía dưới , nhìn một chút bộ ngực Tô Hạo, sau đó ngước mắt,  khẽ mở môi đỏ, lấy một giọng nói nhàn nhạt nói rằng, "Bộ ngực của Phò Mã so với ta tưởng tượng còn lớn hơn một chút." Nói xong bên môi lại nở ra một nụ cười tiếu ý.
". . . . . ."  Tô Hạo kéo cánh áo che ở trước ngực, "Điện hạ. . . . . ." Chuẩn bị tiếp tục cầu xin.
"Được rồi, " Trường Ninh đứng dậy kéo áo ngủ của Tô Hạo lên, thay nàng mặc lại, "Ta còn chưa nghĩ ra xử ngươi như thế nào, trước tiên ngủ đi." Dìu  nàng nằm xuống.
Bên trong sa duy rơi vào một mảnh vắng lặng, sau đó truyền đến tiếng khóc ẩn nhẫn của Tô Hạo, từ thấp đến cao, dần dần mất khống chế.
Trường Ninh đang xoay lưng về phía Tô Hạo chợt chuyển mình, ôn nhu nói, "Khóc cái gì, ngốc cô nương." Đưa tay lau nước mắt giúp nàng.
"Mẫu thân lúc đầu không sinh được con, phụ thân liền cưới hai vợ nhỏ, các nàng thiếp này bụng tốt khí,  trước sau vì phụ thân sinh ra con trai, mỗi ngày ôm bụng đi tới đi lui trước mặt mẫu thân, nói không ít lời khó nghe, mẹ ta tức không nhịn nổi, sai người khắp nơi cần y hỏi thuốc, rốt cục có thai, đáng tiếc sinh ra một nữ nhi, lại không chịu thua, liền nói dối thành nam hài....Ta lẽ ra không nên tham gia khoa cử thi, không phải vậy thì sẽ không. . . . . ." Tô Hạo nói tới chỗ này lần thứ hai khóc không thành tiếng.
"Mẹ ngươi thật là hiếu thắng," Trường Ninh vỗ nhẹ lưng Tô Hạo, "Ngủ đi, chớ suy nghĩ quá nhiều."
Tô Hạo lau đi nước mắt,  "Điện hạ?"
    "Hả?" Trường Ninh khẽ đáp lời.
    "Điện hạ. . . . . . Điện hạ từ lúc nào biết được ?"
Trường Ninh nói, "Không nhớ rõ."
Tô Hạo, ". . . . . ."
Một lát sau, Tô Hạo lại hỏi, "Điện hạ sẽ khoan dung người nhà của ta sao?"
    Nửa ngày không gặp đáp lại, ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy Trường Ninh nhắm hai mắt, trong mũi truyền đến tiếng thở nhẹ nhàng, chắc là ngủ thiếp đi rồi.
Tô Hạo không biết lúc nào ngủ , tỉnh lại bên cạnh đã không thấy Trường Ninh.
    Điện hạ nhất định là tiến cung hướng về phụ hoàng bẩm báo chuyện này.
    Nghĩ như vậy , Tô Hạo không có khí lực rời giường, cũng không rửa mặt, cũng không ăn đồ ăn, chỉ là trợn tròn mắt nằm ở trên giường.
    Tô phu nhân nghe nói vội vàng đến xem, Tô Hạo nói, "Trời nóng nực, không muốn động, không thấy ngon miệng." Không dám nói thật với mẫu thân , sợ hù chết nàng.
Tô phu nhân nói, "Không rời giường còn được, không ăn đồ ăn thì không được."  sai người làm một bát canh cá bạc mang đến bưng ở trong tay cho Tô Hạo ăn, "Điện hạ không ở, vi nương làm giúp."
Tô Hạo mặc dù nghe ra trong lời nói có chuyện, cũng không có tâm trạng nói chuyện, miễn cưỡng ăn nửa bát liền không muốn ăn.
    Tô phu nhân cũng không miễn cưỡng, "Vậy ngươi ngủ, vi nương không quấy rầy ngươi." Lòng nói, ngươi đây đều được công chúa cưng sủng sinh ra tật xấu rồi.
Khi Trường Ninh trở về đã muộn, dặn dò thị nữ chuẩn bị nước tắm, định tắm rửa, cho đến khi Thi mẫu đi tới nói Phò mã một ngày không xuống giường, cũng không ăn đồ ăn, liền vội vã đi tới phòng ngủ , chỉ thấy Tô Hạo nằm ở nơi đó, ánh mắt đờ đẫn.
    Trường Ninh ngồi xuống bên giường, sờ sờ trán Tô Hạo,  ôn nhu nói, "Không phải nói ngươi không phải nghĩ nhiều sao?"
Tô Hạo ngồi dậy, "Điện hạ. . . . . ."
    Trường Ninh thấy nàng một thân mồ hôi, nói , "Xuống giường, đi tắm"  dìu nàng xuống giường mang giày, nắm tay nàng đi tới bể.
Thị nữ đã chuẩn bị xong nước tắm,  thấy công chúa và Phò mã đi vào, dồn dập khom người lùi ra.
    Trường Ninh thân là công chúa, tuy rằng gả cho, vẫn là quân  thân phận, Phò mã là thần, thân phận có khác biệt, thêm vào Trường Ninh không có thói quen cùng người khác tắm, trước nay hai người vẫn tách nhau ra tắm rửa.
Tô Hạo vẫn là lần đầu tiên vào phòng tắm của Trường Ninh, chỉ thấy hồ tắm lấy bạch ngọc xây thành, nước ao trong suốt,  hơi nước mịt mờ.
    Trường Ninh không coi ai ra gì, cởi xuống quần áo, đi vào bể, quay đầu lại xem Tô Hạo, chỉ thấy đứa bé kia cúi đầu xoa vạt áo, chính là đứng tại chỗ lề mề.
"Làm sao, chẳng lẽ Phò mã muốn Bổn cung tự tay giúp ngươi cởi áo sao ?"
    ". . . . . ." Tô Hạo  sợ  tay chân luống cuống, vội nói, "Chính ta có thể."Quay lưng, bỏ đi quần áo, sau đó hai tay đan xen ôm ngực, cúi đầu khom người xuống, đi xuống bể.
Vị trí Tô Hạo xuống nước vừa vặn sát bên Trường Ninh, xấu hổ dùng ánh mắt liếc qua nhìn Trường Ninh, đem thân thể di chuyển hướng ra phía sau,  cùng Trường Ninh tách ra chút cự ly.
    Trong ao nguyên là xây theo kiểu cầu thang, tắm rửa có thể lựa chọn chiều sâu mực nước,  Trường Ninh ngồi trên một bậc thang, nước ao vừa vặn không tới bộ ngực.
Tô Hạo lần đầu  nhìn lén, mơ hồ nhìn thấy bộ ngực mê người ngâm ở trong , trái tim nhỏ bé cơ hồ nhảy ra  bên ngoài  lồng ngực.
Đợi đến khi dịch chuyển thân thể mình ra phía sau xong,  tuy là bởi vì thẹn thùng không dám trắng trợn quay đầu đến xem, nhưng vẫn không nhịn được chậm rãi chuyển động con ngươi len lén xem, không biết có phải ảo giác hay không , thân thể Trường Ninh tựa hồ thoáng cao hơn một chút, bầu ngực  nguyên bản ngâm ở dưới nước cơ hồ lộ ra khỏi mặt nước, trắng nõn hoàn mỹ đều thu vào hết tầm mắt Tô Hạo.
Tô Hạo thu tầm mắt lại, khuôn mặt nhỏ bất tri bất giác đỏ lên, đem thân thể lần thứ hai hơi di chuyển về xa xa , ngồi vào chỗ sau lưng, không nhịn được lại chậm rãi chuyển động con ngươi nhìn sang.
    Tác giả có lời muốn nói: lạp lạp rồi, rốt cục cùng đi tiến vào bể   \( ^▽^ )/
    【 chương trước viết  dập đầu va chạm chạm, quả táo chính mình rất không vừa ý (v^v), kết quả Anja ngạn Điện hạ dĩ nhiên làm mất đi một viên hoả tiễn, quả táo sau khi thấy khuôn mặt nhỏ vèo một hồi liền đỏ, trong nháy mắt từ táo xanh biến thành quả táo đỏ, bởi vì cảm thấy thẹn với khen thưởng mà thật sâu thẹn thùng 】

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play