Nghe thấy tiếng động, Hà Thanh Nhu dừng lại, cánh môi gần trong gang tấc liền tách ra, thiếu một chút nữa là chạm vạch, gần đến mức có thể cảm nhận được hơi thở của đối phương, từng hơi thở nhìn không thấy, chạm không tới kia như từng sợi tơ mỏng quấn quanh, len lỏi như muốn trói chặt quả tim của nàng.
Điện thoại di động vang thật không đúng lúc, Hà Thanh Nhu chợt hoàn hồn, lùi ra, muốn để Lâm Nại nghe điện thoại, thế nhưng chưa kịp lên tiếng, người này liền từ chối cuộc gọi, còn chuyển sang cả chế độ im lặng.
"Nghe điện thoại trước." Hà Thanh Nhu nghẹ giọng hối thúc, rút tay ở hai bên hông.
Lần nào cũng bị cắt ngang, tính nhẫn nại của Lâm Nại thật sự cũng nhẫn không nổi nữa, hai người ngày nào cũng phải đi làm, mặc dù ở cùng một nhà, nhưng thời gian ấm áp, nhàn hạ như vậy đâu phải lúc nào cũng có, là càng ngày càng ít nữa là đằng khác, Hà Thanh Nhu phải bận rộn chuyện cửa tiệm cùng hạng mục công ty, còn cô thì sao, ngày nào cũng công việc chất chồng, có đôi lúc còn phải tăng ca đến một hai giờ sáng, cuối tuần thật vất vả mới có thời gian 'tình cảm' một cái, khó được lúc Hà Thanh Nhu còn chịu chủ động như vậy, làm sao mà cô bỏ qua được.
Cô cong tay lên, để Hà Thanh Nhu ngồi thẳng, tay kia thì đặt lên trên gáy của đối phương, kéo người áp lại vào lòng mình.
Động tác rất nhẹ nhàng, lại có chút ý mạnh mẽ, không cho cự tuyệt.
Hà Thanh Nhu gối đầu lên vai cô, hai chân ngồi quỳ ở hai bên, mặt đối mặt, lông mi dài như cơn sóng nhỏ chớp chớp, vẻ mặt bình tĩnh, nhưng trong lòng đã nổi sóng ầm ầm.
Cô áp chế sau gáy Hà Thanh Nhu, giương cằm lên, ung dung hôn lên đôi môi mềm, vừa chạm liền tách ra trong nháy mắt. Bởi vì cách gần quá, Hà Thanh Nhu có thể nghe rõ được hô hấp của đối phương vào giờ khắc này, chậm chạp cùng nặng nề, kèm theo cảm giác thỏa mãn cùng vẻ lười nhác, thoáng chốc toàn thân nàng bức rức, tựa như bị hỏa thiêu đốt trong người vậy.
Mặc dù chẳng làm gì cả, nhưng lúc này, bầu không khí đột nhiên biến đổi, không khí vô hình như bị bóp chặt, cảm giác như hai người bị bốn bức tường tàng hình vây quanh vậy.
Hà Thanh Nhu mấy máy môi, không nghĩ là sẽ cảm nhận được cái hôn mềm mại kia.
Sau nhiều lần hôn môi, duy chỉ lần này bất đồng. Khi 'yêu', từng nụ hôn như phao cứu sinh vậy, sóng biển càng dữ dằn, càng ác độc lại càng kích khởi khát vọng cầu sinh, nàng như chú cá nhỏ đương đầu với sóng cả, mà từng nụ hôn như gió xuân ôn nhu, chỉ cần từng cái chạm nhẹ nhàng, liền đánh thức tưởng niệm vùi sâu giữa tầng lớp đất đá.
Lực đạo trên tay của Lâm Nại lại càng nặng thêm, không để nàng có cơ hội thoái lui nào.
Cảm giác mềm mại, trơn bóng càng khiến Hà Thanh Nhu thêm phần run rẩy.
Bầu không khí càng hít thở lại càng bị siết chặt, sự vật trước mắt biến hóa càng thêm phần hư ảo, ngay cả tia sáng quanh mình đều giảm đi vài phần, tựa như chỉ có người dưới thân mình là chân thật nhất, Hà Thanh Nhu giơ tay lên phủ xuống gáy cô, cánh môi khẽ mở chạm lên môi mỏng của Lâm Nại.
E là đang trong giai đoạn yêu đương nồng cháy, vẻn vẹn một nụ hôn, mà cũng thử ra được vị đường mật ngọt ngào, thoang thoảng nhưng quyến luyến, không rời không bỏ.
Hà Thanh Nhu buông Lâm Nại ra, thoáng lấy hơi.
Môi của Lâm Nại đỏ dị thường, khóe môi có dính chút bọt nước, không biết là của người nào, Hà Thanh Nhu đỏ mặt, vô thức lấy tay giúp cô lau đi, lòng bàn tay ấm áp chạm vào, nàng nhìn thấy Lâm Nại nuốt nước bọt một cách rõ ràng, cần cổ trắng nõn, chuyển động từ dưới yết hầu trượt lên vòm họng.
Đầu ngón tay căng thẳng, Hà Thanh Nhu lập tức dừng động tác lại.
"Nhanh đi nghe điện thoại," Nàng nhắc nhở một cách mất tự nhiên, không dám nhìn vào mắt của đối phương, "Nói không chừng là có chuyện gấp."
Khi nãy nàng có nhìn lướt qua, nhìn thấy tên người gọi là tổng giám nào đó, chắc là có chuyện quan trọng cần trao đổi.
"Không quan trọng," Lâm Nại chớp chớp mắt, hơi chút ngẩng đầu lên nhìn nàng, trong mắt mang theo hai phần trêu chọc, "Hôm qua bàn hết rồi."
Nhãn thần của cô quá mức trần trụi, Hà Thanh Nhu nhìn thấy trong lòng cũng căng lên, đặc biệt thẹn thùng: "Đừng nhìn chị..."
Lâm Nại vẫn nhìn nàng như trước, trong mắt như có hai ngọn đuốc đỏ lửa.
"Để dụ mồi," Cô nói, dưới tay bắt đầu không nghe lời cùng quấy phá, "Đầu tiên là phải cho chút kẹo ngọt..."
Kẹo ngọt hai chữ, cô nói rất chậm, nhấn âm, giống như đã tinh tế thưởng thức qua hương vị của nó vậy, đậm chất ám chỉ, Hà Thanh Nhu làm sao mà so được với một đối thủ như cô, là thua trận ngay từ câu nói đầu tiên.
"Em thật là..." Hà Thanh Nhu vừa thẹn vừa giận, còn chưa nói tròn được một câu, câu nói vừa đến miệng lại cứ bị nghẹn lại, vòng vài vòng rồi biến mất, nàng đẩy người này ra, đứng dậy sửa lại vạt áo mình.
"Chị đi giặt quần áo, em nhanh đi làm việc của mình đi," Nàng giả vờ nghiêm túc, "Ngày mai đi thăm Năm Lạng, đừng 'nấu' quá lâu."
*Nấu - Nấu cháo điện thoại
Nói xong, vội vã trốn vào WC.
Lâm Nại nhíu mày, một lát sau, cầm điện thoại di động lên muốn trả lời cuộc gọi.
Có khoản đầu tư xảy ra sự cố, cả tuần nay cô chỉ lo xử lý chuyện này, nhưng không có ích gì, hiện nay đang suy tính xem có nên thả tay hay không, nhưng muốn thả cũng không dễ, bên hợp tác cứ không ngừng quấy rầy, ngược lại phải nói là không cho cô nửa đường xuống xe, đương nhiên, phần quấy rầy kia cũng không phải chỉ có bên đối tác.
Là có người đang âm thầm làm khó dễ, cô biết rất rõ, và cũng có thể đoán được người đó là ai.
Thủ đoạn của Lâm cha, vẫn cường ngạnh như cũ, không bức cô đến đường cùng thì quyết sẽ không chịu bỏ qua. Thế nhưng, Lâm Nại cũng sẽ không như Tưởng Hành Châu, trong nhà vừa bức ép thì liền thỏa hiệp, thật vô dụng.
Kiểu người như Lâm cha luôn có chút ngoan cố, càng nói đạo lý thì càng không xong, trước đây Lâm Nại come-out trong nhà, ông đã nói, nếu Lâm Nại thật sự dắt một người phụ nữ vào nhà, về sau đừng nghĩ đến chuyện nhận được một phân tiền từ Lâm gia, khi đó, Lâm Nại cũng kiên cường nói không cần.
Các khoản đầu tư hai năm qua của cô, ban đầu đều là mượn tài nguyên từ Đường Khâm Dục, từng bước, từng bước phát triển đến ngày hôm nay, hoàn toàn không dựa vào bất cứ ai trợ lực từ Lâm gia, lại nói thêm, các phần đầu tư chủ yếu đều hướng theo ngành Giải trí, hoàn toàn tương phản với nghiệp vụ của gia tộc Lâm gia, cũng xem như là nói được thì làm được ----- Dù sao thì mặc dù Đường Khâm Dục đã gả vào Lâm gia, thế nhưng trên phương diện tài sản cá nhân thì đã có công chứng trước hôn nhân với Lâm cha, tài sản của bà, không thuộc về Lâm gia.
Lâm Nại dựa theo đó mà bước đi từng bước, từng bước một cho đến ngày hôm nay, nhưng Lâm cha nuốt lời, nhất là sau khi biết được sự tồn tại của Hà Thanh Nhu, mặt ngoài ông không nói gì, nhưng đã âm thầm gây rất nhiều áp lực, chính là muốn bức ép Lâm Nại tự nhận thua.
Còn hậu quả của sự thua cuộc, chính là quay về với cái gọi là sinh hoạt bình thường.
Còn Lâm cha, chưa từng nói qua một câu trách móc cô, tất cả thái độ uy nghiêm, phẫn nộ đều thể hiện qua hành động.
Lâm Nại đơn độc ngồi thêm một lát, rồi mới ra ban công trả lời điện thoại.
Đầu dây bên kia tranh cãi không ngừng, cô thật không có tính nhẫn nại, nói vài câu qua loa liền tắt máy, gọi sang một số điện thoại mà cô nhớ kỹ vô cùng.
Lần đầu không ai bắt máy, lần thứ hai chuông reo hai mươi mấy giây mới bắt máy.
Bên kia, im lặng như tờ.
Lâm Nại xoay người, nhìn ra hướng WC, cửa phòng vệ sinh mở rộng, trên ban công có thể nhìn thấy thân ảnh bận rộn của Hà Thanh Nhu.
Rõ ràng là giặt quần áo, một chuyện bình thường như thế, ngược lại thì cô nhịn không được muốn nhìn thêm vài lần, ngay cả lúc làm việc nhà thôi, Hà Thanh Nhu vẫn rất nghiêm túc, hoàn toàn không nhận ra mình bị nhìn lén.
Cô siết chặt điện thoại trên tay, quay sang hướng khác, nhìn ra phong cảnh ngoài xa, môi mỏng khẽ mở: "Ba."
Đầu dây bên kia, trầm mặc trong chốc lát, một chữ cũng không nói, một âm Hà Thanh Nhu cũng không nghe thấy.
Lâm Nại đã sớm quen với kiểu mở màn này, chỉ nói: "Nếu ngài không rảnh, con tắt máy đây."
Bên kia truyền đến tiếng gõ bàn vang dội: "Cô thử xem!"
Thanh âm tràn ngập uy nghiêm cùng kinh sợ, mạnh mẽ không chút dao động. còn Lâm Nại thì chớp cũng không thèm chớp qua mắt: "Không bận việc?"
Lâm cha không trả lời. Ngược lại thì cô cũng chẳng thèm quan tâm, liền tự biên tự diễn, hai cha con cô đều ít nói, càng nói càng bất đồng, cùng lắm chỉ nói được hai, ba phút, có chỗ nào giống hai cha con, nếu là hai cha con, ít ra cũng phải ôn nhu, hoặc che chở lẫn nhau.
Giọng nói của Lâm cha gượng gạo vô cùng, hoàn toàn giống hệt như đang ra lệnh vậy, muốn Lâm Nại rời khỏi Nam thành ngay trong tháng sau.
Lâm Nại cũng đoán được là ông sẽ nói như vậy, chỉ nói: "Vậy ngài có đồng ý..."
Còn chưa nói xong, Lâm cha đã trực tiếp cúp điện thoại.
Lâm Nại nhíu mày, gọi ngược lại, thế nhưng gọi không thông.
Lâm cha vẫn như cũ, không đồng ý, thái độ còn rất kiên quyết.
Cô cầm di động trên tay, đi vào nhà.
Ngày hôm sau, 25℃, thích hợp ra ngoài, hai người đi Phòng mạch thú y thăm Năm Lạng, Phòng mạch thú y cỡ lớn chính là tốt hơn so với lần trước kia, cái bụng căng phồng của nhóc con này rõ ràng đã xẹp xuống không ít.
Nó nhìn thấy Hà Thanh Nhu, trực tiếp lăn vòng lộ ra cái bụng mềm nhũn, Hà Thanh Nhu thả tay đi tới, nó quấn Hà Thanh Nhu không rời, kêu gào không ngừng, tỏ vẻ yếu đuối, đáng thương vô cùng.
Năm Lạng không thích bệnh viện, nhưng Lâm Nại không tới đón nó, nó chỉ còn biết ngoan ngoãn chờ ở trong này.
Bác sĩ nói chương trình giảm cân còn kéo dài thêm khoảng nửa năm, có điều nay đã vào giai đoạn ổn định, mỗi tuần các cô có thể đến đón mèo về nhà vui đùa hai ngày.
Hà Thanh Nhu hỏi thăm tình trạng gần đây của Năm Lạng, hoàn hảo, quả bóng tròn này hiện tại sức khỏe tốt vô cùng.
Nhất quyết không cho Lâm Nại đụng, nó cứ chui đầu vào lòng Hà Thanh Nhu, Hà Thanh Nhu hết cách, ngăn cô lại: "Được rồi, đừng cứ ghẹo Năm Lạng mãi như vậy."
Khuôn mặt của Lâm Nại liền đen xuống trong nháy mắt.
Quả bóng cam rúc người vào trong lòng của Hà Thanh Nhu, mắt căng tròn, mắt không chớp mà nhìn chằm chằm về phía Lâm Nại.
Buổi tối khi về đến nhà, tên ấu trĩ nào đó ra sức khẳng định chủ quyền của mình, một cái người lớn như vậy, còn đi tranh cao thấp với một con mèo.
Hà Thanh Nhu vô lực đẩy cô, cánh tay vừa nhấc lên liền bị nắm chặt kéo lên đầu giường.
Thời gian giao mùa giữa hè cùng thu, có đôi lúc luôn cảm thấy nóng hơn so với cả giữa mùa hè.
Tháng mười một kéo tới, mùa lá vàng chính thức phủ khắp, lá vàng trong tiểu khu cũng chất thành đống, mùa thu là mùa mưa, liên miên, mặt đất chỉ có khô đến ướt, rồi tới ướt vô cùng.
Hà Thanh Nhu hầm một nồi canh, đặc biệt có tác dụng giảm phong thấp.
Nồi canh đang sôi ùng ục, nước canh màu trắng sữa bốc hơi lên cao, nàng múc một ít ra nếm thử, canh có chút nóng, không ngờ lại bị văng lên trên mu bàn tay, nàng 'Ah' một tiếng.
Lâm Nại đang làm việc trong phòng khách, nhìn không thấy động tĩnh trong phòng bếp.
Nàng thổi thổi, nhấp một hớp canh nhỏ, mùi vị không tệ, chờ nấu thêm khoảng ba, bốn phút, nàng tắt lửa, múc canh bưng ra ngoài phòng khách.
"Ăn cơm thôi," Nàng gọi, xới cơm đặt đối diện, "Đừng làm nữa, ăn xong rồi làm tiếp."
Lâm Nại ậm ừ, thế nhưng vẫn ngồi đó bất động, là đang nhìn chằm chằm vào máy tính.
Hà Thanh Nhu đi qua ngồi kế cô, nhìn nhìn vào màn hình, đại khái cũng nhận ra cô đang xử lý chuyện gì.
Hơn một tháng nay, Lâm Nại bận đến không kịp thở, đồng thời lại có chút lỗi, quay vòng vốn không đủ, đầu tư bị kẹt chết.
Cô không có nói cho Hà Thanh Nhu biết những chuyện này, có điều là do bản thân Hà Thanh Nhu quan sát thấy ----- Người này đã bán hết tất cả chiếc xe sang trong tay mình, sẽ không ngủ trước một giờ sáng, sáng sớm sáu, bảy giờ là dậy, bán sống bán chết.
Tất cả, Hà Thanh Nhu đều nhìn thấy được, nhưng nàng không hỏi.
Lâm Nại không muốn nói, nàng liền giả vờ không biết, chỉ lặng lẽ chăm sóc đối phương một ít, chuyện nàng có thể làm được không quá nhiều, nấu vài món ăn, cố gắng tạo bầu không khí thoải mái cho Lâm Nại, còn một cái nữa, chính là có gắng tự quản lý công việc của cửa tiệm online.
Hai người đều ở đây lấy phương pháp của mình vì chút tình cảm này nỗ lực.
Nàng từ phía sau vòng lấy eo của Lâm Nại.
Mười mấy phút sau, Lâm Nại xử lý xong mọi chuyện, cô bắt lấy hai tay đang quấn trên eo mình, chợt xoay người đè lại, Hà Thanh Nhu chưa kịp phòng bị, chỉ cảm thấy sức nặng trên người mình.
Hết chương 79.
- -
Đầu tuần vui vẻ ∠( ᐛ 」∠)_
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT