Trong lòng ấm áp, mềm mại, hương sữa tắm thoang thoảng, cô run nhẹ một cái, bởi vì tay phải bị thương nên hành động không tiện, tay trái khi nãy cầm chén đũa còn dính dầu mỡ, tạm thời cô để yên, mặc đối phương ôm.
Tay từ thắt lưng chuyển lên lưng, càng ra sức hơn, càng ôm càng chặt, tựa như đang ôm bảo bối vậy, lo lắng cho bảo bối của mình có thể sẽ biến mất bất cứ lúc nào.
Nhất khắc, cô liền đưa tay lên ôm lại Hà Thanh Nhu, sợ làm bẩn quần áo của nàng, vì vậy chỉ cong khuỷu tay áp sát.
Hà Thanh Nhu vùi đầu vào hõm vai của cô, áp trán lên, không lên tiếng.
"Em ở ngay đây," Lâm Nại cúi đầu nói, "Không sao đâu, về sau sẽ không như vậy nữa."
Lại hôn một cái lên tóc mai của Hà Thanh Nhu, có chút tự trách mà than nhẹ: "Xin lỗi..."
Đột nhiên đổi ý tự lái xe về Nam thành, lẽ ra lúc gọi điện thoại nên nói rõ ràng cùng Hà Thanh Nhu, cô lại cho rằng đó cũng không phải là chuyện gì quá quan trọng, liền không nói, nào ngờ đâu lại gặp phải chuyện xui xẻo này. Khi cô nhìn thấy Hà Thanh Nhu ngồi trong lều, mồ hôi chảy tí tách, vẻ mặt cô đơn, hai mắt không có chút tinh thần, trong lòng đau lòng vô cùng, vừa thấy ấm áp, lại thấy thương tiếc.
Trời thì tối đen, đường lớn thì bị chặn, Hà Thanh Nhu là lén lút chạy từ đường mòn đến, lỡ như xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn...
Hơn nữa, còn là một đoạn đường dài đến như vậy, không biết nàng làm sao kiên trì như vậy được.
Cánh tay Hà Thanh Nhu quấn chặt, ngẩng đầu, lại cúi xuống vùi vào cần cổ của Lâm Nại, hô hấp của nàng hơi nặng, toàn bộ hơi thở nóng rực đều phả lên cổ cô. Cảm giác tê dại kia khiến Lâm Nại sản sinh ra một loại cảm giác nói không thành lời, như có một dòng nước ấm chạy tán loạn trong lòng, lúc thì qua trái, lúc lại nhảy sang phải, đụng qua đụng lại.
Cô hơi cúi người, hôn lên tóc mai của Hà Thanh Nhu thêm một lần nữa.
"Rửa chén thôi, dọn dẹp xong mình đi nghỉ ngơi sớm một chút." Cô nhẹ giọng nói ra.
Hà Thanh Nhu lại tỏ vẻ như không nghe thấy, vẫn không bỏ tay ra, cô đành đứng vững, thắt lưng hơi khom xuống để thuận tiện cho đối phương ôm hơn, vừa mới cúi xuống, hai mảnh non mềm liền dính vào, bỗng chốc Lâm Nại không phản ứng kịp, thẳng đến khi có một đầu lưỡi muốn len lỏi vào, cô mới máy móc mà căng tròn con mắt.
Hà Thanh Nhu chậm rãi giơ cao tay lên ôm sau gáy của cô, mút nhẹ lên đôi môi mỏng, lưu luyến, lại dùng lưỡi đỏ đòi lấy, nhưng Lâm Nại lại không chịu đáp lại, nàng liền chỉ còn cách quyến luyến ở bên ngoài, đợi cho ai kia có hơi chút thả lỏng, lại nhanh chóng len lỏi vào trong.
Ngoại trừ chuyện chăn gối, nàng chẳng bao giờ chủ động hôn qua đối phương, đây chính là lần đầu tiên.
Nhưng cuối cùng vẫn quyết không buông tay, tiến vào, chỉ biết vụng về tìm kiếm đầu lưỡi của Lâm Nại.
Lâm Nại vẫn duy trì tư thế bất động, hàm trên chỉ hé mở để nàng chủ động đi vào, nhưng lại hờ hững không đáp, chung quy vẫn mặc nàng quấy phá.
Chờ quá lâu vẫn không nhận được tín hiệu đáp lại, Hà Thanh Nhu liền càng ngày càng gấp, tay siết chặt, lòng bàn tay đẩy sát phần sau gáy của cô, ngón tay vuốt ve da thịt cô không ngừng, càng ngày càng rõ ràng, đến khi càng vào được sâu hơn, liền nhẹ nhàng quấy phá bên trong.
Lâm Nại vẫn không đáp lại, chỉ mình nàng chủ động.
Một lúc sau, nàng từ từ tách ra, hôn một cái lên khóe môi của Lâm Nại, sau đó lại vẫn làm như trước, chậm rãi vươn đầu lưỡi thâm nhập vào.
Ôn nhu, đầy tình cảm, hơi thở nóng rực của tình yêu thấm sâu vào từng cái hôn, có thể chân thật cảm nhận thấy nhiệt độ của đối phương, cảm nhận được sự an tâm cùng sự yên bình.
"A Nại..." Hà Thanh Nhu cúi đầu gọi, dùng chóp mũi đụng cô một cái.
Lâm Nại cúi mắt xuống nhìn.
Hà Thanh Nhu cầm chặt khuôn mặt của cô, một lần nữa giao hợp hai mảnh môi mềm.
Hô hấp của Lâm Nại bỗng chốc thay đổi, ngậm lấy môi dưới của đối phương, nhẹ nhàng cắn mút, Hà Thanh Nhu vừa mở miệng hít một hơi, cô liền thừa thắng xông lên, hung hăng đoạt lấy khí tức của Hà Thanh Nhu.
Ngoài phòng khách, Diệp Tầm toàn tâm toàn ý vào trò chơi điện tử, điện thoại mở chế độ im lặng, vừa chơi được vài phút, liền nghe được có tiếng trò chuyện đứt đoạt từ trong phòng bếp truyền ra, cô liền mở âm thanh, còn mở hết toàn âm lượng.
Năm Lạng đang ngoan ngoãn lim dim lại nghe được tiếng điện thoại, lập tức mở căng tròn hai con mắt mèo, tò mò chăm chú nhìn qua phía Diệp Tầm, quan sát cái cục trên tay cô, nó đứng thẳng, cẩn thận từng bước, từng bước tiến tới gần, đi tới dưới chân Diệp Tầm, nhún mạnh người nhảy lên đầu vai Diệp Tầm.
Đột nhiên có cái bao tải chất lên vai Diệp Tầm, nặng nề, cô thật muốn đá tên nhóc con này xuống, thế nhưng Năm Lạng lại kêu gào như trước, lại giống như đang cố nhắc nhở cô mau chóng 'dâng hiến' cái điện thoại qua cho mèo nhìn.
Khuôn mặt của Diệp Tầm nhất thời tối sầm xuống.
Có điều vẫn không đẩy nó xuống, vẫn tiếp tục chơi game.
Năm Lạng con mắt không chớp mà nhìn chòng chọc vào cái màn hình điện thoại di động, có lúc lại xoay xoay cái đầu.
Nửa tiếng sau, cuối cùng hai người trong phòng bếp cũng rửa xong chén đũa, Năm Lạng vừa nhìn thấy Hà Thanh Nhu, liền nhảy khỏi đầu vai của Diệp Tầm, nhanh nhảu chạy về phía nàng.
Bị con mèo mập kia đè lâu như vậy, vai của Diệp Tầm đã cảm thấy ê ẩm, cô giơ tay cao lên, xoay xoay bả vai.
Trải qua mấy ngày ở cùng nhau, Năm Lạng càng ngày càng dính lấy Hà Thanh Nhu, nó tỏ ra ngoan ngoãn mà cọ cọ lên bắp chân của nàng, ngửa đầu tràn đầy mong chờ.
Gần đây Năm Lạng bắt đầu ăn bữa ăn giảm cân, không còn ăn thức ăn cho mèo nữa, bữa ăn giảm cân của mèo như thế nào đều do Hà Thanh Nhu đặc biệt học trên online, phối hợp cân đối, hiệu quả cũng không tệ lắm, chí ít thì cái vòng hai của tên nhóc con kia cũng không còn căng phồng như trước.
Các nàng thì ăn rồi, nó vẫn chưa được ăn đâu.
Hà Thanh Nhu xoa xoa đầu của nó, lại vào phòng bếp làm bữa ăn giảm cân cho Năm Lạng.
"Em ngủ ở đâu?" Mí mắt của Diệp Tầm thoáng nhìn lên, vừa đúng lúc đánh xong một trận.
"Phòng khách."
Diệp Tầm nhíu, salon ngắn như vậy, làm sao mà ngủ?
Lâm Nại liếc cô một cái: "Điều hòa của phòng dành cho khách bị hỏng rồi, tự trải thảm nằm đi, còn đồ đạc thì đưa vào phòng dành cho khách."
Chân mày của Diệp Tầm càng nhíu càng chặt.
"Ngày mai rồi hẵng tìm khách sạn, tối nay ráng một đêm thôi." Lâm Nại nói, trễ như vậy còn ra ngoài tìm chỗ, thật sự là không an toàn, mặc dù nếu có yên tâm, thì nhất định Hà Thanh Nhu cũng sẽ không cho Diệp Tầm đi.
Suy nghĩ một lúc, Diệp Tầm cất di động, đứng dậy.
"Phòng dành cho khách ở đâu vậy?"
Lâm Nại chỉ chỉ sang bên trái.
Hơn một giỡ rưỡi, cuối cùng cũng làm xong mọi việc, ba người tắt đèn nghỉ ngơi.
Bởi vì tay phải của Lâm Nại bị thương, lo lắng buổi tối ngủ xoay người sẽ bị đè phải, Hà Thanh Nhu đành ngủ bên trái.
Tay phải bị thương là do bị kính xe rạch phải, vết thương không sâu, nhưng rất dài, từ cánh tay kéo dài đến mu bàn tay, khoảng chừng mười một, mười hai centimetre, bác sĩ căn dặn không thể đụng nước, còn đặc biệt nhắc nhở gần đây đừng dùng tay phải quá nhiều, nếu không vết thương sẽ khó kết vảy, hồi phục.
Hiện tại Lâm Nại làm bất cứ chuyện gì đều phải dựa vào tay trái, thế nhưng cô là thuận tay phải, dùng tay trái cầm cái chén thì được, còn làm những chuyện khác, luôn cảm thấy rất không thích ứng được.
Bởi vì buổi tối quá dùng sức, tiêu hao thể lực, Hà Thanh Nhu hầu như là vừa đặt đầu xuống gối liền ngủ mất.
Có lẽ là do quá mệt mỏi, nàng ngủ rất sâu, hô hấp nặng nề, dần dần còn bất giác mà hé miệng nhỏ ra hô hấp, lồng ngực phập phồng. Lâm Nại thì không quá mệt, chỉ lẳng lặng nằm ngang, đợi người bên cạnh ngủ say, cô mới cong cong thân thể, thay Hà Thanh Nhu dịch dịch lại góc chăn.
Đêm nay, Lâm Nại lại ngủ rất cạn, báo thức trong di động của Hà Thanh Nhu vừa vang, cô liền lặng lẽ mở mắt, còn thuận tay cầm di động tắt báo thức.
Hà Thanh Nhu lại ngủ rất ngon, tiếng chuông báo thức cũng không phá được giấc ngủ của nàng.
Chờ đến khi ngủ đến tự nhiên tỉnh dậy, cũng đã đến mười hai giờ trưa, nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt trời lóa cả mắt, đầu óc nàng liền mụ mị tìm tìm cái di động ra nhìn giờ, nàng lại càng hoảng sợ, vội vội vàng vàng.
Đau chân, nhức mỏi vô cùng, bắp đùi như bị dùi đập qua vậy, căn bản không làm gì được, vừa đi hai bước nhỏ, gân chân như muốn chuột rút. Nàng chống trên đầu giường, đấm đấm bắp chân, cố nén đau nhức mà mặc quần áo vào.
Nàng đặt báo thức bảy giờ, chỉ có Lâm Nại quen dậy sớm, có lẽ là người kia tắt mất, nói không chừng ngay cả giấy xin nghỉ phép cũng ký giúp nàng luôn rồi.
Trong phòng khách truyền đến hương thơm của thức ăn, không thấy bóng dáng của Diệp Tầm, có lẽ là đã đi từ sớm, chỉ có Lâm Nại đang bày chén đũa.
Nghe tiếng cửa mở, Lâm Nại nhìn qua, nói: "Em đã xin nghỉ một ngày cho chị."
Hà Thanh Nhu mở miệng, muốn đáp lời, vừa lên tiếng mới phát hiện cổ họng đặc biệt đau, tối hôm qua vẫn không có gì, vừa ngủ một giấc dậy toàn bộ bệnh tật đều kéo tới, đau chân, nhức mỏi, đau họng, uể oải vô lực.
Rất khó chịu.
"Em có mua canh lê hầm," Lâm Nại nói, "Qua đây uống một chút đi, biết đâu chừng sẽ cảm thấy tốt hơn."
Trước đây khi cô còn ở đội xe, mỗi một buổi sáng, hoạt động huấn luyện thứ nhất chính là chạy bền, đối với phản ứng đau nhức này cô cũng từng trải, vì vậy liền mua chút canh thanh lại cổ họng, thức ăn cũng lựa chọn thanh đạm hơn.
"Đi tìm bạn bè rồi, ngay mai quay về Trùng Khánh." Lâm Nại nói.
Hà Thanh Nhu ậm ừ, viêm họng, không muốn nói quá nhiều, nàng rửa mặt xong, liền qua ăn cơm.
Cơm nước xong, lại giúp Lâm Nại thay thuốc.
Mặc dù vết thương không sâu, nhưng mặt trên của vết thương đọng lại nhiều khối máu kinh người vô cùng, thế nhưng có lẽ là do vết thương đang lành, máu cùng da thịt có chút dính nhau, trông có vẻ rất đáng sợ.
Ngược lại thì Lâm Nại cũng không cảm thấy đau, còn có tâm trạng ngồi trêu mèo.
Hà Thanh Nhu dùng bông gòn khử trùng giúp cô xử lý các khối máu đông xung quanh vết thương, cẩn thận, rất sợ làm cô bị đau.
"Có đau hay không?" Nàng hỏi, bỏi vì khoảng cách quá gần, lúc nói chuyện, hơi thở mỏng đều thổi trực tiếp lên cánh tay của đối phương.
Lâm Nại cong cong đầu ngón tay: "Không đau."
Nàng có chút im lặng, lau sạch sẽ các khối máu đông, dùng băng ý tế băng lại, sau đó dọn dẹp mọi thứ, đứng dậy định bỏ rác, liền bị Lâm Nại kéo lại.
Nàng nhìn nhìn Lâm Nại, Lâm Nại cũng nhìn ngược lại nàng.
Không biết là người nào tới gần trước, khoảng cách giữa hai người dần dần được rút ngắn. Lâm Nại đặt tay lên vai của nàng, rồi từng bước, từng bước dời sang bên phải, vuốt ve gò má của nàng.
Hà Thanh Nhu hơi ngập ngừng, hương thơm cơ thể của người này khiến nàng có hơi xuất thần, ma xui quỷ khiến, nàng lại tấn công, dán lên đôi môi đỏ thắm kia, đá rơi chiếc dép, ngồi lên đùi của Lâm Nại, víu chặt lấy Lâm Nại.
Hai người trao nhau nụ hôn nóng rực, khó tách khó rời.
Lâm Nại muốn vói tay vào trong áo của nàng, thế nhưng bởi vì mặc chính trang, rất không tiện, đành phải tháo từng cúc áo ra trước rồi mới tính đến bước tiếp theo.
Tay trái thật không nghe lời, 'lẩn quẩn' hết nửa ngày trời cũng làm không xong.
"Chị mở đi..." Cô trầm giọng.
Hà Thanh Nhu cởi áo khoác, đặt lên ghế tựa, cô thì dựa vào lưng ghế salon, thở hổn hển.
Cởi áo khoác xong, Hà Thanh Nhu cũng không có mở nút áo, mà ngậm lấy môi của cô, trêu đùa với môi của cô.
Chỉ vẻn vẹn từng nụ hôn căn bản là không đủ, Lâm Nại muốn hơn thế nữa, thế nhưng, ngược lại là Hà Thanh Nhu vẫn không có hành động tiếp theo, từng cúc áo chemise như từng cái trạm kiểm soát đã hạ thanh chắn vậy, là thử thách trắc trở đối với dục hỏa trong cô.
Hà Thanh Nhu không ra tay, cô liền tự thân vận động, vừa hôn vừa đối phó với các cúc áo, tiếc là tay trái rất thiếu linh hoạt, sờ soạn thật lâu mới mở được một cúc ngay ngực.
Không còn 'cái trạm kiểm soát', hai khỏa tròn run run như ảnh động.
Ánh nhìn của Lâm Nại tối sầm xuống, sâu thẳm, u tối đến cùng cực.
Cô còn chưa kịp xuất thủ, đột nhiên 'Meo – ' một tiếng vang lên, Năm Lạng nhảy đến gần hai người, căng tròn con mắt nhìn vào hai hình ảnh trước mặt.
Nó dùng đầu đẩy đẩy chân của Hà Thanh Nhu.
Đây là đang đòi ăn.
Hà Thanh Nhu xoay mặt, ánh nắng đỏ cam ngoài cửa sổ bỗng khiến nàng bừng tỉnh, là ban ngày, rèm cửa còn chưa kéo, bên ngoài nhìn thấy được thì biết sao.
Nàng bật dậy ngay lập tức, cài lại cúc áo, đỏ mặt, chật vật lên tiếng "Chị... chị đi làm phần ăn cho... cho Năm Lạng đây!"
Hết chương 71.
- --------------
Đầu tuần vui vẻ (ノ◕ヮ◕)ノ*:・゚✧
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT