Trong công viên, nhiều nhóm người tụm năm tụm bảy, trò chuyện ồn ào vô cùng, cô ngồi một chỗ, lãnh đạm mà xa cách, như được bao bọc bởi một tầng không khí lạnh lùng, có lẽ là do bởi mái tóc ngắn đến chưa đến một đốt tay, càng khiến cho người khác cảm thấy khó gần, không ai dám tới lui.
Nhưng chỉ có duy nhất một người khác với tất cả những người kia, đó chính là Hà Thanh Nhu, với trang phục ở nhà.
Có lẽ là nàng vừa tan tầm không bao lâu, thần sắc lộ vẻ uể oải, có chút chật vật, hơi thẩn thơ, ánh chiều tà rọi lên người nàng, khiến toàn thân nàng cứ như được nhuộm bởi một màu chói lóa, nàng chậm rãi bước đi trên con đường lát đá, đi từ hàng cây đa xanh um tươi tốt đến bãi đất trống tầm nhìn bao la, rồi tới trước mặt cô.
Còn cho rằng nàng sẽ tiếp tục đi về trước, nhưng nàng lại dừng chân, càng khiến Lâm Nại không khỏi ngẩng đầu lên, chăm chú nhìn lại nàng.
An tĩnh, ấm áp.
Đấy là ấn tượng đầu tiên của Lâm Nại về Hà Thanh Nhu.
Hơn nữa, chính là đẹp.
Mọi hành động từ trong ra ngoài đều toát lên vẻ đạm nhiên cùng trầm ổn, khiến người nhìn không thể dời mắt đi được.
Đẹp được chia thành rất nhiều loại, nhưng hết lần này đến lần khác, nàng đều thể hiện ra đúng dáng vẻ mà Lâm Nại yêu thích nhất.
Nàng cúi đầu, mái tóc theo sườn mặt chảy dài xuống ------ còn đi cùng với một đứa trẻ, đứa bé xấu hổ kéo kéo vạt áo của nàng, đứa bé nhỏ giọng nói gì đó cùng nàng.
Có lẽ là do tính cách bẽn lẽn quá mức, gương mặt đứa bé đỏ bừng, thanh âm nói chuyện rất nhỏ, cẩn thận nhìn nhìn nàng, trong mắt mang đầy ánh lấp lánh của sự mong chờ.
Lâm Nại liếc mắt nhìn kỹ cái cặp một lớn một nhỏ kia.
Hà Thanh Nhu cười cười, ngồi xổm người xuống nói với đứa bé, đứa bé này vừa nghe xong, hai mắt mở to, vội vã lắc đầu, Hà Thanh Nhu lại như đang an ủi mà xoa xoa đầu đứa bé đó, còn nhỏ giọng nói thêm gì đó nữa.
Đứa bé sợ hãi mà nhìn về phía Lâm Nại.
Ánh mắt Lâm Nại hơi nhíu lại, liếc qua nhìn thẳng vào cậu nhóc.
Một hành động này càng khiến cô tăng thêm vẻ thờ ơ.
Đứa bé lại níu lấy Hà Thanh Nhu, khuôn mặt nhỏ nhắn kia co nhúm, muốn nhờ Hà Thanh Nhu giúp đỡ, nhưng Hà Thanh Nhu không đồng ý, cậu nhóc chỉ còn biết bất đắc dĩ chậm chạp hoạt động cặp chân nhỏ, đi tới trước mặt Lâm Nại, giọng thỏ thẻ: "Tỷ tỷ..."
Lâm Nại giương mắt, nhìn cậu bé một cái.
Tấm lưng hùng hồn khi nãy như sụp đổ, có lẽ là bị giật mình, nhanh chóng quay đầu nhìn nhìn Hà Thanh Nhu đứng cách đó không xa.
Lâm Nại cũng thuận thế nhìn theo.
Hà Thanh Nhu nhẹ nhàng cong cong khóe miệng, gật đầu, không biết là gật đầu cùng Lâm Nại hay cùng đứa bé.
Cậu nhóc xoay người, miệng mở to, hai mắt căng lên mà nhìn Lâm Nại.
"Muốn gì?" Cuối cùng vẫn là Lâm Nại lên tiếng trước.
Giọng nói vẫn trong trẻo nhưng lạnh lùng như trước, không chút tình cảm.
Đứa bé còn tưởng là cô không vui, khuôn mặt bánh bao như sắp xìu xuống, rụt rè nói: "Tỷ tỷ có thể... có thể nhường sang một chút được không ạ... Quả bóng... quả bóng của em ở sau chân chị..."
Lâm Nại cúi đầu xuống, dưới chân ghế có một quả bóng cao su màu xanh nhạt, cách chân cô chưa đến mười centimetres.
Cậu nhóc nhát gan, thấy cô hờ hững lại thêm khuôn mặt nghiêm túc, liền muốn nhờ Hà Thanh Nhu giúp. Đứa bé là vô tâm, nhưng Hà Thanh Nhu có, nàng là muốn cậu nhóc tự thân.
Lâm Nại dừng một chút, trở tay nhặt quá bóng lên, đưa cho cậu bé.
Cậu nhóc vui mừng, dang tay ra ôm lấy quả bóng cao su, cặp mắt sáng bừng: "Cảm ơn ạ!"
Nói xong, liền chạy đi mất.
Hà Thanh Nhu vẫn còn đứng đấy, đứa bé chạy tới vẫy vẫy tay cùng nàng, nàng cười nhẹ.
Trong thiên hạ mênh mông vô biên, nhưng trong mắt của Lâm Nại chỉ dành riêng cho nàng.
Lâm Nại đang nhìn nàng, nàng không nhanh không chậm hướng đi tới bên này, ở một chỗ khác của băng ghế dài ngồi xuống, Lâm Nại cúi đầu, im lặng không lên tiếng, vô cùng lãnh đạm, cả hai đều không nói chuyện, chỉ như vậy, im lặng ngồi một hồi lâu.
Đấy chính là lần gặp gỡ đầu tiên, bình thường đến không thể nào bình thường hơn, không có một chút gì gọi là ấn tượng.
Lúc mặt trời ẩn mình sau tòa nhà, Hà Thanh Nhu đi trước, Lâm Nại vẫn ngồi yên trên băng ghế, thẳng đến khi Tưởng Hành Châu tìm tới.
Lúc đi ra khỏi công viên, ánh chiều tà cùng áng mây tía trải dài, cảnh sắc xinh đẹp vô cùng.
Lần gặp lại sau đó, chính là đầu tháng tám, khi Diệp Tầm thi đậu C đại, Lâm Nại tiễn cô đến Trùng Khánh, tiễn người xong, vốn dĩ phải quay về Bắc Kinh ngay lập tức, thế nhưng quỷ thần xui khiến, đột nhiên cô quay ngược về Nam Thành.
Đầu tháng tám, Nam Thành nóng như nồi hấp, cây cối hai bên đường đều rũ rượi, cô thì bắt chiếc taxi đi về khu phía tây.
Cô không nhớ địa chỉ cụ thể, chỉ nhớ duy nhất khu vực đó.
Có thể là do tài xế nghe lầm, lái xe đưa cô sang tận khu phố tây.
Trời nóng, tâm trạng trong lòng càng thêm khó chịu, thế nhưng ngay lúc ngẫu nhiên xoay người, lại bắt gặp Hà Thanh Nhu cùng Trì Gia Nghi đi ra từ khúc quanh cuối đường.
Hà Thanh Nhu mặc chiếc váy dài tới gối, lộ ra cặp chân nhỏ, nàng đi trên đôi giày cao gót màu trắng, từ từ đi về trước, Trì Gia Nghi luôn nói, còn nàng chỉ lắng nghe, khóe môi thường xuyên cong cong.
Có lẽ là không thấy Lâm Nại, hoặc có lẽ là không nhận ra, nàng đi lướt qua Lâm Nại.
Có điều ngay lúc nàng vừa đi ngang qua, có một cơn gió thổi, gió cuốn lấy mái tóc dài, vài sợi rơi trên tay Lâm Nại, quấn quýt, nhưng chỉ trong nháy mắt, lại tách ra, nàng vẫn không chú ý tới, cùng Trì Gia Nghi đi tiếp, rẽ vào một cửa hàng đồ ngọt.
Lâm Nại không đi theo, đón xe ra sân bay.
Một năm trước, cô tốt nghiệp về nước, Lâm cha muốn để cô rèn luyện lấy kinh nghiệm, liền phái cô về Đông Ninh, vì vấn đề quyền lợi các bên, đám người bảo thủ bên Ban giám đốc tìm mọi cách ngăn cản, vốn dĩ cô giữ chức Giám đốc trong Bộ nhân sự, cuối cùng lại chuyển thành Bộ thiết kế, từ dưới làm lên.
Mới về nước, cơ thể chưa thích ứng, chưa kịp đi làm, cô đã bị cảm, ở nhà tịnh dưỡng hết hai, ba ngày cũng không thấy khỏe lên được, ngược lại là giọng nói càng ngày càng thêm khàn.
Sau khi đi làm, công việc đầu tiên cô nhận được, chính là đối tiếp với bên chi nhánh công ty ở Nam Thành, mà người giao tiếp, chính là Hà Thanh Nhu, nhưng khi đó cô còn chưa biết tên của nàng, càng không biết ở đầu dây điện thoại bên kia chính là người mà mình nhớ mong.
Công việc đối tiếp rườm rà, cần thẩm tra đối chiếu nhiều chỗ, tốn rất nhiều thời gian.
Thế nhưng, người ở đầu dây điện thoại bên kia tính tình tốt vô cùng, kiên nhẫn giảng giải, ngữ điệu nhỏ nhẹ, khiến người nghe rất thoải mái, cô cũng là trong lúc đó mới vô ý điều tra thử, lúc lật tư liệu của Hà Thanh Nhu, nhìn thấy tấm ảnh chụp, cô mới nhận ra.
Những suy nghĩ phủ đầy bụi bặm trong đầu bấy lâu nay, chợt đâm chồi nảy mầm như búp măng mùa xuân, trong một đêm, nhú mầm từ dưới lòng đất, sinh sôi, tăng trưởng.
Cô cố ý xử lý số liệu sai một vài chỗ, để đổi lấy thêm một lần tiếp xúc, song ít nhất sẽ không gây thêm phiền phức gì nhiều cho Hà Thanh Nhu, chỉ ngắn ngủi vài phút, đối phương liến cúp máy.
Kế tiếp một đoạn dài trong cuộc sống, cô dùng một chút thủ đoạn nhỏ, lặng lẽ tiếp cận, ngược lại Hà Thanh Nhu cũng không biết tới.
Làm như vậy đúng là có hơi chút tâm lý bỉ ổi thật, thế nhưng cô không khống chế được, chỉ muốn gần thêm chút nữa.
Ngay trong năm đó, cô vững vàng thăng tiến, càng thêm lý giải sâu sắc Hà Thanh Nhu hơn, cô đi qua Nam Thành vài lần, là công việc liên quan đến chi nhánh công ty, là cố ý đi ngang qua khu đó, có đôi lúc có thể nhìn thấy nàng ở xa xa, có nhiều lúc lại không, thế nhưng cô không lựa chọn bất cứ hành động nào, làm như thế sẽ quá đột ngột, dục tốc sẽ bất đạt.
Đi Nam Thành, còn có rất nhiều nguyên nhân, cô nhận được trình báo là bởi vì không phục được chúng, nên phải từ phía chi nhánh công ty làm lên.
Mà nguyên nhân chủ yếu nhất, vẫn chưa được nhắc tới.
Về Nam Thành, đến quán Bar, hoàn toàn là ngẫu nhiên, nhưng khi gặp được Hà Thanh Nhu, phần sau là trăm phương ngàn kế.
Cũng giống như hai năm trước, Hà Thanh Nhu yên tĩnh, ngồi ở một góc phòng, xung quanh có tầng tầng lớp lớp ruồi bọ động dục nhìn lén qua, có vài tên còn mời rượu nàng, vài tên không an phận còn muốn sờ mó, đều bị nàng cự tuyệt toàn bộ.
Lâm Nại ở trong góc tối, tùy thời muốn hành động ngay, chờ đến thời cơ chín muồi liền khóa chặt người đó lại, so với mấy tên chỉ biết mời rượu, cô càng hiểu rõ làm sao khống chế tình hình, vốn dĩ cô cũng chỉ là muốn đến gần, thế nhưng không ngờ, còn có thể 'bế' cả nàng lên giường.
Hà Thanh Nhu có chút không thạo, bất luận là khi hôn môi hay 'khi yêu'. Cô chậm rãi, kiên nhẫn dẫn dắt.
Cả hai đều uống rượu, thế nhưng Hà Thanh Nhu càng thêm phần choáng váng, nàng vô lực ôm lấy cô, lưng áp lên tấm thủy tinh trong suốt, dưới sự cọ rửa của làn nước ấm, nàng như cánh hoa bung nở khi gặp nước, khoe sắc dưới tay Lâm Nại.
Cả hai làm một trận, lại thêm một trận, dung túng, bất kể, phóng túng, hoan hỷ.
Sáng ngày hôm sau, người của chi nhánh công ty gọi điện thoại thúc giục, Hà Thanh Nhu vẫn còn ngủ say, Lâm Nại để lại phương thức liên lạc cho nàng, nàng không cầm, điều này cũng nằm trong dự liệu của Lâm Nại.
Nhưng cuối cùng, Hà Thanh Nhu vẫn rơi vào trong tay cô.
Có điều hiện nay cô vẫn chưa dám kể hết toàn bộ cùng Hà Thanh Nhu, sợ hù ai đó chạy mất.
"Ừm" Cô trả lời ngắn gọn.
Hà Thanh Nhu giật mình, run run, nói: "Cảm giác thật giống như là trước đây đã gặp qua em vậy."
Ký ức giống như cơn hồng thủy, một khi mở cửa, liền phun trào mãnh liệt, ngoại trừ tấm ảnh này, nàng luôn cảm thấy hình như còn nhiều hơn thế nữa.
"Trước đây em cũng có đến qua chi nhánh công ty." Lâm Nại không giấu giếm, cô nói như vậy, cũng không tính là nói dối.
Về sau sẽ từ từ cùng Hà Thanh Nhu nói rõ ràng, dù sao thì bây giờ cũng không vội.
Hà Thanh Nhu cũng không hỏi tiếp nữa, nàng nghĩ tới chi nhánh công ty, có lẽ là có gặp qua, chắc là quên mà thôi.
Nàng đem máy sấy trả về chỗ cũ, dự định hôm nay đi ngủ sớm một chút, dù sao ngày mai cũng phải về thành phố sớm.
Lâm Nại nằm xuống ngay sau lưng nàng, tắt đèn, trốn vào trong chăn ôm nàng lại.
Bị ôm ngủ không được, nàng muốn đẩy tay Lâm Nại ra, Lâm Nại càng cuộn chặt không chịu buông.
"Đừng phá nữa, mau ngủ." Nàng khẽ quát.
Đối phương lại đè lên trên, ung dung lột sạch áo ngủ của nàng.
Động tác quá lớn, nửa phần chăn bị xốc lên, không khí lạnh lập tức thổi vào, nàng co người lại, kéo kéo tấm chăn che người lại.
Không còn ánh đèn, nhưng có ánh trăng chiếu nghiêng, rọi xuống giường.
Lâm Nại ngồi dậy, cởi dây thắt lưng của đồ ngủ ra, cúi người xuống.
Vừa dậy vừa nằm, xuyên qua ánh trăng, Hà Thanh Nhu nhìn thấy hai khối trắng tròn, nàng hơi nghiêng nghiêng mặt, thân thể cuộn lại, nắm chặt lấy góc chăn che trước ngực mình, nhẹ giọng nói: "Ngày mai phải xuống núi rồi... "
Lâm Nại áp vào sau lưng nàng: "Biết rồi."
Người này càng ngày càng không thành thật mà.
Hà Thanh Nhu đuổi theo nắm lấy cái tay duỗi xuống của cô, thế nhưng tấm chăn lại bị lệch, Lâm Nại lách qua eo nàng, ức hiếp nàng.
Nàng tức giận, dùng chút sức nhéo cái tên không biết ngượng ngùng, không chịu nghe lời kia một cái.
Lâm Nại không bị chút ảnh hưởng gì, ngược lại còn nắm tay nàng lại, cong một gối len vào giữa hai chân nàng, Hà Thanh Nhu lại dùng tay khác đánh cô, cũng bị cô bắt lại, kéo đến bên môi, hôn một cái lên mu bàn tay nàng.
Cô có chút thô lỗ, kéo tay Hà Thanh Nhu để làm chuyện xấu.
Hà Thanh Nhu thẹn thùng, chôn mặt vào cổ cô, không lên tiếng, cái người này rất tính toán, nắm lấy tay Hà Thanh Nhu không chịu buông, còn càng ngày càng quá đáng. Hà Thanh Nhu giận, nắm chặt lại, thoáng dùng sức, Lâm Nại thì siết chặt eo nàng, đến gần như muốn hôn.
Nàng cố ý không cho cô toại nguyện, nghiêng đầu tránh ra.
Lâm Nại thì cứ muốn hôn một cái, đuổi theo, trộm hương thành công mới bằng lòng buông tha.
"Nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai còn phải ngồi xe rất lâu." Nàng nhỏ giọng nhắc, thật sự là hết cách với Lâm Nại, bản chất nàng ôn nhuyễn, người ôn nhuyễn tình cũng ôn nhuyễn, sẽ không nói nhưng lời khó nghe.
"Đã biết, bây giờ còn sớm mà." Lâm Nại trả lời, còn muốn làm gì, hàm ý bên trong đã quá rõ ràng.
Cô bắt lại tay Hà Thanh Nhu, Hà Thanh Nhu giãy giãy, không thoát ra được.
Người này chui rúc vào trong chăn, hôn hôn mu bàn tay nàng.
Nhìn tấm chăn nhô lên như quả núi nhỏ, Hà Thanh Nhu xấu hổ đến trực tiếp nhắm mắt lại, Lâm Nại thì vẫn không chịu bỏ qua cho nàng, nàng liền đánh đánh lên lưng của cái tên không cần mặt mũi kia.
Hết chương 56.
- --------------
∠( ᐛ 」∠)_
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT