Hiện tại trong hậu viện còn một vài nhân viên khách sạn đang bận bịu, một số đồng nghiệp đã thay xong quần áo và đang thư thái hưởng thụ trong bể ngâm, năm giờ hơn, mặt trời ngả về tây, ánh mặt trời vàng óng ánh rọi vào cửa sổ, đúng lúc vờn quanh người Lâm Nại, một tầng ánh sáng nhu hòa, cô đang nhìn Hà Thanh Nhu, ánh mắt đen như mực, bình lặng như những con sóng êm ả, cả người ép nàng ra bức tường sau cửa sổ.

Cô ôm lấy Hà Thanh Nhu, không có một chút ý niệm buông tha cho nàng.

Thắt lưng bị ôm chặt, có chút khó chịu, Hà Thanh Nhu hơi chút ngẩng đầu lên: "Hà Tăng mọi người còn đang chờ tôi dưới lầu..."

Lâm Nại không lên tiếng, khẽ cúi đầu, toàn cảnh, góc rộng, hai vòng cung đầy đặn, ẩn hiện, cô hơi chút cúi người xuống, đụng lên cánh môi của Hà Thanh Nhu, từ từ ma sát, chạm nhẹ lại tách ra, nhưng vẫn giữ một khoảng cách kề cận, chỉ cần Hà Thanh Nhu cúi đầu, liền chạm vào môi cô ngay.

Hà Thanh Nhu thả lỏng hô hấp, tránh phập phồng như ban đầu.

Lâm Nại không có động tác kế tiếp, chỉ như vậy, khóa chặt nàng, hơi thở quấn quít lấy nàng.

Một lúc sau, các đồng nghiệp khác lần lượt kéo xuống hậu viện, mọi người nhìn thấy hồ suối nước nóng, cười đùa rồi kéo nhau xuống nước, cửa sổ mở toang, rất rõ ràng nghe thấy tiếng trò chuyện từ ngoài truyền vào.

Trong đó cũng có Hà Tăng, cô đang bắt chuyện cùng bạn cùng phòng.

Hà Thanh Nhu đẩy Lâm Nại một cái: "Tôi phải đi xuống rồi, người ta còn đang chờ."

Lâm Nại vẫn bất động như ngọn núi.

Hà Thanh Nhu quan sát, người này trên mặt không có biểu cảm gì, tâm tình như thế nào cũng nhìn không ra, không biết là đang nghĩ tới chuyện gì nữa.

"Cô có muốn đi cùng hay không, không đi thì tự tôi đi xuống đó trước." Nàng nói, "Nếu không tí nữa người ta sẽ đến hối."

Thần sắc của Lâm Nại hơi chút thả lỏng, lực tay cũng nhẹ xuống hai phần.

"Muốn đi thì thay quần áo nhanh lên, nhóm hai gần tới rồi, đến lúc đó lại hết chỗ mất." Hà Thanh Nhu thừa cơ liền đẩy cô, nép người tránh ra, cũng lấy cái túi chống thấm nước cho di động.

Nàng vừa đi được hai bước, khăn tắm bung ra, toàn ảnh vòng một nở rộ, áo tắm bên trong là kiểu thông thường, thế nhưng vóc người nàng đẹp, một kiểu đơn giản cũng đủ vẽ nên đường đồ thị kiêu kỳ, có đường tròn trau chuốt, có vòng cung có đồng bằng.

Lâm Nại khẽ cau mày, kéo nàng lại, mặt tối sầm, lấy khăn tắm quấn lấy nàng, nhưng không chặc tay, vừa thả ra liền rơi xuống, cô lại quấn thêm lần nữa, nghiêm túc, thật nghiêm túc 'đắp' cái khăn tắm lên ngực Hà Thanh Nhu, không chừa một lỗ thở.

Hà Thanh Nhu mỉm cười, động động cánh tay.

Cái khăn tắm lại bung ra thêm lần nữa.

Sắc mặt của Lâm Nại, trong nháy mắt, tối đen như mực tàu, cô níu lấy cái khăn tắm, nhưng không dùng lực, Hà Thanh Nhu nhìn cô, hơi nghi ngờ, bỗng nhiên nhận ra ý nghĩa về một loạt hành động của cô, không khỏi buồn cười: "Ai ai cũng mặc như vậy cả, không có gì đâu."

Giống như đi tắm biển vào mùa hè vậy, người người đều mặc áo tắm hai mảnh, quần bơi gì đó, rất bình thường, ngược lại nếu cố tình che che giấu giấu như gói bánh chưng, mới thu hút người nhìn nhất.

Thế nhưng Lâm Nại lại không cho là như vậy.

Thần sắc cô khó chịu, môi khẽ động, một lúc lâu, mới nói một câu: "Tôi đi cùng chị."

Chỉ nói thì hay.

Hà Thanh Nhu gật đầu: "Ừ, vậy cô thay đồ nhanh lên, tôi chờ cô."

Hà Thanh Nhu không để ý đến cô, ngồi xuống giường, lấy di động ra lướt.

Trì Gia Nghi có gửi mail cho nàng, cô nàng này ở bên London đã đi cùng phiên dịch viên chơi hết hai ngày rồi, cô nàng cũng đi sai thời điểm thật, Trần Minh Hành không ở London, khi nào về cũng chưa biết, Trì Gia Nghi có gọi điện thoại qua cho Trần Minh Hành, hỏi bóng hỏi gió, hỏi đối phương khi nào mới về, câu trả lời nhận được là nhanh thì một, hai ngày, còn chậm thì một tuần sau.

Lần này Trần Minh Hành đi là bởi vì còn có liên quan đến chuyện công việc, rất bận, ban đầu Trì Gia Nghi định đi tìm cô, nhưng do dự một lúc lâu, quyết định đến đó chờ cô, cô xin nghỉ năm ngày, cộng thêm cuối tuần, tính tới tính lui, tối đa cũng chỉ được một tuần, nếu như Trần Minh Hành thật sự đi đến tuần sau mới về, vậy thật sự là dã tràng xe cát rồi.

Bốc đồng quá, lẽ ra trước khi đi phải hỏi rõ mới đúng.

Hà Thanh Nhu định an ủi cô, nhưng tạm thời vẫn chưa biết nên nói gì mới đúng, tối tí gọi điện cho Trì Gia Nghi hỏi cặn kẽ, dù sao thì Trì Gia Nghi một thân một mình chạy sang Anh, không gặp được người ta, chắc trong lòng cũng khó chịu lắm đây.

Mở cái túi chống thấm nước ra, nàng chuẩn bị bỏ cái di động vào, lúc này Hà Tăng lại gọi tới ----- Là chiều nay khi hai người còn ngồi trên xe đã xin số điện thoại của nhau.

Hà Tăng hối thúc nàng.

Nàng nhấn nút nghe máy, Hà Tăng lên tiếng trước: "Hà tiểu muội, mau xuống đây đi, tụi chị đang ở hồ nước đầu tiên, bên trái đó."

Hà Thanh Nhu: "Lập tức tới ngay. "

"Được, em nhanh xuống đi nha."

Hà Thanh Nhu âm ừ, cúp điện thoại, bỏ di động vào túi chống thấm nước, lúc này đã thấy Lâm Nại thay xong quần áo ra, cô mặc khá bảo thủ, áo crop-top hai dây, cùng quần short, Hà Thanh Nhu loạn nhịp, bình thường phong cách của Lâm Nại khá thời thượng, dù có mặc đồ công sở đi chăng nữa thì kiểu dáng cũng sẽ bắt mắt vô cùng, không khỏi tôn lên vòng eo thon cùng cặp chân dài của cô.

Lâm Nại nhìn thấy cái khăn tắm quấn đến phong phanh của nàng, chân mày lại cau thêm một tầng.

Hà Thanh Nhu mở cửa, quay đầu gọi cô: "Đi thôi, vừa nãy Hà Tăng có gọi điện hối rồi."

Lâm Nại đuổi theo, đi tới bên cạnh nàng, tự tay nắm cái khăn tắm, thắt chặt nó ở phía trước, Hà Thanh Nhu tiếp tục đi, chỉ cần nàng giữ vững cái tư thế này đi thẳng xuống lầu, khăn tắm sẽ không bung ra, Lâm Nại hơi thả lỏng, sắc mặt thâm trầm cuối cùng cũng có chút dễ chịu hơn.

Các nàng xuống lầu, cơ bản là toàn bộ nhóm một ai ai cũng đã xuống hồ ngâm mình rồi, trong số tất cả các nhân viên nghỉ phép lần này, đa số đều là ba mươi, bốn mươi, rất ít ai hai mươi mấy, vì vậy đại bộ phận đều là người có gia đình, vì thế nên mặc dù trong các hồ suối nước nóng không đặt bảng quy định nam nữ, thế nhưng mọi người vẫn ý thức, nam nữ giữ khoảng cách với nhau.

Hà Tăng nhìn thấy Hà Thanh Nhu, liền vẫy tay gọi.

Hà Thanh Nhu nhanh chóng bước tới, Lâm Nại ở phía sau không nói một lời, chỉ đi theo, Hà Thanh Nhu chuẩn bị xuống hồ nước, cô cũng đi theo, khoảng trống bên cạnh Hà Tăng chỉ đủ một người, nếu cô xuống, đồng nghĩa là phải có người nhường chỗ.

Một nữ đồng nghiệp ánh mắt nhạy bén, mượn cớ đứng dậy lấy khăn tắm, lấy xong liền đổi sang một vị trí khác.

Nước suối ấm áp, khói trắng lượng lờ mờ ảo, ngâm người trong nước, bao nhiêu uể oải trong buổi chiều toàn bộ đều tiêu tan đi không ít, Hà Thanh Nhu tháo khăn tắm, ngồi xuống, bởi vì có Lâm Nại ở đây, ngược lại sự chú ý của mọi người đều không đặt lên trên người Hà Thanh Nhu nữa.

Dáng người của Lâm Nại rất bắt mắt, ngược lại bởi vì cô là Tổng giám, ai ai cũng không dám quang minh chính đại quan sát, chỉ biết liếc mắt nhìn trộm.

Hồ nước nóng rộng rãi, thêm hai người, cả hồ nước cũng chỉ có tám người, mọi người có thể ngồi sát nhau cùng trò chuyện, ai ai cũng ngồi sát vào nhau, khoảng cách gần, Lâm Nại không quá thích ứng với chuyện tiếp xúc cùng người khác, liền dựa sát vào Hà Thanh Nhu, như vậy, khó tránh khỏi chuyện đụng tay đụng chân.

Ở trong nước, xúc cảm cũng kém hơn, nhưng khi chân vô ý bị đụng phải, Hà Thanh Nhu vẫn không tránh khỏi chuyện nhìn qua Lâm Nại, nét mặt của Lâm Nại không một chút gợn sóng, nhận thấy ánh mắt của nàng, liền nghiêng đầu, đối diện với Hà Thanh Nhu.

Hà Thanh Nhu nhìn sang hướng khác.

Trong cái hồ ngâm này, ngoại trừ hai nàng, còn lại đều là ba mươi, bốn mươi, thẳng, xuất phát từ ánh mắt thưởng thức thuần túy, có người liếc nhìn Hà Thanh Nhu, cười nhẹ rồi bắt chuyện.

Đồng nghiệp khác nghe thấy, nhịn không được trêu ghẹo: "Nằm mơ à, chúng ta có trẻ hơn mười tuổi cũng không sánh bằng đâu."

Hà Thanh Nhu nhìn qua, hình như nghe được ai đó khen da nàng trắng, vóc dáng đẹp.

Đương nhiên, đây là đang khen nàng.

Lâm Nại cũng nghe được, so với khuôn mặt ngượng ngùng của Hà Thanh Nhu, sắc mặt của cô có thể nói là lạnh đến hóa đá vậy, giống như muốn đóng băng hết cả cái hồ nước nóng. Hà Thanh Nhu bén nhạy cảm thấy tâm tình cô thay đổi, bất đắc dĩ móc lấy ngón tay của cô.

Lúc này cô mới rút lại một chút.

Hà Thanh Nhu định rút tay về, nhưng bị bắt lại, người này còn vuốt ve tay nàng, lo sợ những người khác nhìn thấy, Hà Thanh Nhu vội vã rút tay về.

Những người còn lại đều đang nói chuyện trên trời dưới đất, không ai để ý tới tình huống bên này.

Hà Thanh Nhu liền không để ý tới cô nữa.

Cả một nhóm nữ đồng nghiệp ngồi cùng nhau, đề tài trò chuyện đơn giản cũng chỉ có vài thứ, công việc, mỹ phẩm, tính tình Hà Thanh Nhu vốn an tĩnh, chỉ ngồi nghe, Hà Tăng thì rất nhanh hòa mình với những đồng nghiệp khác.

Nhóm hai lên tương đối trễ, chừng sáu giờ rưỡi, bọn họ cùng nhóm ba một trước một sau, mà nhóm cuối cùng cũng gần lên tới rồi.

Mặt trời về tây, càng nhu hòa, ẩn mình sau núi, ánh nắng chói lóa khắp hậu viện, cả hồ nước nóng nhuộm một màu vàng rực. thấy số lượng người cũng gần đủ, người đang ngâm nước nóng cũng bắt đầu về phòng, nhân viên khách sạn liền nhắc mọi người giờ cơm bắt đầu lúc bảy giờ.

Hà Tăng cùng bạn cùng phòng về trước, hẹn cùng ăn cơm tối với Hà Thanh Nhu.

Lúc này trong hồ liền chỉ còn Hà Thanh Nhu cùng Lâm Nại, cả hồ đều trống, một vài người ở hồ bên phải cũng đứng dậy, trùm khắn tắm đi về phòng.

Hà Thanh Nhu đạp đạp nước, cầm khăn tắm, đang định gọi Lâm Nại cùng lên, Lâm Nại lại dùng chân quấn lấy cặp chân nhỏ của nàng.

Nàng rùng mình.

Lâm Nại mò tới tay nàng, kéo xuống.

"Sắp ăn cơm rồi." Nàng nói.

"Đã biết," Lâm Nại nói, "Tôi có chuyện muốn nói cùng chị."

Hà Thanh Nhu bỏ khăn tắm xuống, ngồi xuống nước lại.

Dưới làn nước ấm, Lâm Nại nắm chặt lấy tay nàng.

"Trước đó mẹ tôi có đến," Lâm Nại nói, "Bà rất cường thế, nói một là một, lúc đó tôi không rõ bà ấy đến làm gì."

Do bởi vì không biết lý do, vì thế nên không dám có hành động phô trương gì, bằng không chọc Đường Khâm Dục không vui, đối với Lâm Nại thì không sao, nhưng Hà Thanh Nhu còn phải đi làm ở Đông Ninh, sẽ ảnh hưởng tới nàng.

Hà Thanh Nhu ngẩn người, từ từ nghiền ngẫm ý tứ trong câu chữ cô nói.

"Tôi với Vân..." Lâm Nại đắn đo chốc lát, "Giám đốc Vân, mặc dù là cùng nhau lớn lên, nhưng giữa chúng tôi không có gì cả."

Cô liếc mắt nhìn Hà Thanh Nhu, bổ sung thêm: "Tôi với cô ấy, là trong sạch."

Hà Thanh Nhu không lên tiếng.

Từ thái độ của Lâm Nại đối với Vân Hi Ninh, tự nhiên là nàng biết Lâm Nại không có ý đó, nhưng Vân Hi Ninh có!

Lâm Nại đến gần bên tai nàng, thấp giọng nói: "Chuyện của cô ấy, tôi sẽ xử lý tốt, rất nhanh thôi."

Tai hơi chút nhột nhột, Hà Thanh Nhu nhẹ cúi đầu, không xen vào.

Lâm Nại nghiêng người, cầm tay nàng lên, lúc ra khỏi hồ nước, bọt nước còn đang quất quýt lấy tay cả hai chảy dài xuống, cô cúi đầu, giống như từ trước đến nay hay làm, đặt một nụ hôn lên mu bàn tay Hà Thanh Nhu.

Mu bàn tay ướt, từng giọt nước nhỏ thấm ướt đôi mỏng của cô.

Ngâm lâu trong nước ấm, tay cũng ấm, liền cảm thấy môi cô hơi lạnh, đầu ngón tay Hà Thanh Nhu run run.

Lâm Nại nhìn thẳng vào nàng, trong mắt mang theo nét dịu dàng, nghiêm túc nói: "Em muốn mang chị cùng về Bắc Kinh..."

Hà Thanh Nhu lúng ta lúng túng, chẳng biết trả lời như thế nào.

"Hoặc là em ở lại Nam Thành, chúng ta cùng nhau nuôi Năm Lạng," Lâm Nại nói tiếp, "Còn nếu như chị muốn quay về thành phố H, em cũng có thể đi về cùng chị."

"Bây giờ em không thể dựa vào Lâm gia được nữa, về sau chị ở đâu thì em cũng sẽ ở đấy."

Hết chương 48.

- ---------------

Hôm nay mình chưa có thời gian nên úp đỡ cho mọi người đọc trước, mai sẽ beta.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play