Vạn Khoa Doãn biết nàng bị gây khó dễ, sau đó còn gửi ánh mắt đồng tình qua, chỉ là không tiện nói nhiều, mấy đồng nghiệp còn lại tỏ vẻ như không nhìn thấy gì, cúi đầu cực lực làm việc, còn Dương Thuận Thành thành ngồi đối diện vẫn ngồi rót ly trà, nhàn nhã thưởng thức, nhìn liếc qua văn phòng Giám đốc, dựa lưng ai thán một hơi.

Hà Thanh Nhu hồi phục tâm tình lại, tiếp tục làm việc, ý định là sẽ làm xong hết mọi chuyện trước giờ tan sở.

Thời gian một buổi chiều trôi qua khá nhanh, trong khoảng thời gia đó có vài nhân viên đến tìm nàng, chủ yếu vì công việc hậu kỳ sau triển lãm xe, sắp năm giờ, Bộ phận nhân sự gửi tin thông báo, bắt đầu từ tháng này, tiền lương của nàng được tăng thêm hai nghìn.

Công ty đại khái khoảng chừng nửa năm hoặc một năm sẽ điều chỉnh mức tiền lương một lần, năm trước nàng cũng được tăng một ít, không nghĩ tới lúc này mới nửa năm đã được tăng thêm một lần nữa.

Hai nghìn tệ, xấp xỉ cũng đủ cho tiền thuê nhà, vốn dĩ tiền lương sau thuế của nàng khoảng mười ba nghìn, bây giờ thành mười lăm nghìn, cộng thêm phần tiền thưởng hạng mục, tiền thưởng cuối năm, sáu tháng cuối năm gắng thêm một chút, số tiền năm nay kiếm được nhất định có thể đạt 300,000.

Mười năm trước khi nàng thực tập, tiền lương chỉ có hơn hai nghìn, cầm cự đến bây giờ, cuối cùng cũng đến lúc vân khai kiến nguyệt[1].

[1] Vân khai kiến nguyệt: Mây tan trăng tỏ; trong dịp Tết trung thu, đây cũng là tên của bánh trung thu nhân đậu đỏ. 'Vân khai kiến nguyệt' là chỉ khoảnh khắc khi cắt bánh ra, nhân bánh màu đen như bầu trời đêm, trăng tỏ chính là phần trứng muối ngay giữa bánh.

Nàng cong cong khóe miệng, lo lắng ban đầu cũng được quét sạch.

Tiếp tục như vậy, ráng thêm hai năm nữa, là có thể kiếm được một căn nhà nhỏ thanh toán hoàn toàn cùng chi phí lắp đặt.

Trì Gia Nghi cũng năm trong danh sách tăng lương, tăng 500, cô hưng phấn đến chụp màn hình lại gửi sang cho Hà Thanh Nhu: Sang năm là mình vượt con số mười nghìn rồi đó!

Hà Thanh Nhu để di động dưới chồng tư liệu, lén lút gõ chữ: Chúc mừng, cuối tuần này mời cậu ăn cơm.

Trì Gia Nghi: Cậu tăng bao nhiêu?

Trong công ty, từ trước đến nay, hỏi thăm tiền lương bao nhiều luôn là một chuyện cấm kỵ, người này so với người kia ít hơn thì không có gì, nếu nhiều hơn, rất dễ nảy sinh lòng đố kỵ, thậm chí sẽ gây khó dễ lẫn nhau, hơn nữa là trong Đông Ninh cũng có quy định rõ ràng, cấm nhân viên thảo luận về chuyện tiền lương của nhau, chỉ có một số nhân viên quan hệ tốt mới lén lút thông báo tiền lương cho nhau biết.

Hà Thanh Nhu nói thật cho cô biết: Hai nghìn.

Giao diện trò chuyện chưa có động tĩnh gì, chắc là Trì Gia Nghi bận việc, mấy phút sau mới thấy trả lời: Lợi hại!

Trì Gia Nghi: Mấy cái lão già trong Bộ phận của cậu mà biết chuyện này, xác định sẽ tức đến chết mất.

Trong Bộ phận thiết kế có hai ba nhân viên kỳ cựu, đã làm ở đây mấy chục năm, bởi vì bình thường không có đóng góp gì nhiều trong công việc, luôn bị ép sát, xếp sau hoặc ra rìa, đãi ngộ còn kém hơn so với nhân viên mới vừa vào hai ba năm.

Trái ngược lại, tiền lương là một đề tài huyền huyễn vô cùng, không phải ai càng lâu năm thì tiền lương càng cao đâu.

Hà Thanh Nhu nhìn nhìn xung quanh, thấy không ai nhìn lại, mới trả lời: Tối thứ bảy, mình mang Tiểu Kiệt bọn họ đi ăn lẩu, cậu đi cùng đi.

Trì Gia Nghi cùng Tiểu Kiệt có quen biết với nhau: Được, đến lúc đó mình gọi điện cho cậu.

Hà Thanh Nhu: Mình làm việc.

Trì Gia Nghi nhanh chóng trả lời: Chờ đã.

Hà Thanh Nhu ngẩn người, chỉ thấy Trì Gia Nghi gửi thêm một tin nhắn qua: Trưa hôm nay, Tổng giám Lâm làm gì vậy?

Hà Thanh Nhu không biết nên trả lời như thế nào, chỉ biết đáp cho qua: Không biết nữa.

Trì Gia Nghi: Gạt mình!

Hà Thanh Nhu giả ngu ngơ đến cùng: Đâu có thân với cô ấy.

Tin nhắn vừa gửi đi, nàng liền lập tức tắt di động ngay, còn vội để vào ngăn kéo.

Không thể nói quá nhiều với Trì Gia Nghi, càng nói càng lộ.

Trước khi tan ca, công việc còn chưa làm xong, thật không ngờ câu nói lừa gạt Lâm Nại khi nãy giờ lại thành hiện thực, phải tăng ca.

Người trong Bộ phận thiết kế dần dần ra về, Dương Thuận Thành đã về từ sớm, ông luôn tuân thủ giờ giấc chấm công, dù công việc có chưa xong đi chăng nữa cũng tuyệt đối không sớm, không trễ một phút, đến ngày hôm sau, trà vẫn phải uống thêm vài ly.

Vạn Khoa Doãn cũng ở lại làm thêm khoảng nửa tiếng đồng hồ, giữa giờ thì bạn gái nhắn tin qua thúc giục, anh nhanh chóng đẩy nhanh tiếng độ, cấp tốc hoàn thành, chạy thục mạng xuống lầu. Hà Thanh Nhu nhìn bóng lưng như sắp bốc khói của anh, bật cười, cảm thán tình cảm hai người họ tốt thật.

Phòng Giám đốc vẫn đóng chặt, tới khi sáu giờ, mới thấy bên trong sáng đèn lên.

Hà Thanh Nhu không nhanh không chậm mà tiếp tục công việc, thêm khoảng nửa tiếng, nhiệm vụ hoàn thành, đêm nay nàng được về sớm ăn cơm rồi, nhưng khu thành phố cùng khu Lão thành khác nhau khá lớn, Lão thành ăn cơm trưa khá phong phú, so với cơm tối thì ngược lại, có khi đến chín, mười giờ mới ăn.

Nàng không vội, vẫn có thể chờ Lâm Nại thêm một chút.

Sáu giờ bốn mươi mấy, phòng làm việc Tổng giám tắt đèn, cùng lúc đó, phòng Giám đốc cũng tắt đèn.

Hà Thanh Nhu nhìn không thấy tình huống trong phòng làm việc Tổng giám, nhưng có nhìn thấy Vân Hi Ninh đi ra, cô mang cao gót, lưng vẫn thẳng tắp. Tầm mắt nàng nhìn thẳng ra cửa, vừa nhìn thấy Lâm Nại đi tới.

Trùng hợp thật.

Vân Hi Ninh dừng lại, mấy máy môi, hỏi: "Có muốn cùng uống cà phê hay không?"

Giọng nói không lớn, nhưng đủ để Hà Thanh Nhu cũng nghe thấy.

Hà Thanh Nhu ngẩng lên, nhìn về phía cửa, Vân Hi Ninh chắn gần hết phân nửa người của Lâm Nại, nàng chỉ còn nhìn thấy khuôn mặt không quá biểu cảm của Lâm Nại.

"Tôi còn có việc."

Trực tiếp từ chối.

Sắc mặt Vân Hi Ninh tối đen ngay tức khắc, trong nháy mắt lại khôi phục như thường: "Hôm nào rảnh rồi thì hẹn lại."

Lâm Nại không trả lời, mà là nhẹ nhàng nhìn lướt vào bên trong Bộ phận thiết kế. Đương nhiên là Vân Hi Ninh biết cô đang nhìn gì, tính tình cô luôn kiêu ngạo, cả khuôn mặt liền tối sầm xuống, lúc xanh lúc trắng, cô không quay đầu nhìn, tấm lưng càng thêm đĩnh trực, đi về.

Hà Thanh Nhu giả vờ như không thấy gì, cúi đầu sắp xếp tài liệu.

"Còn chưa xong?" Lâm Nại cúi người hỏi.

Trong Bộ thiết kế không còn ai, cô không cần lo lắng gì cả, tự tay xoa xoa khuôn mặt Hà Thanh Nhu.

Hà Thanh Nhu trách sang một bên, né ra, cầm túi xách lên: "Xong rồi."

Nàng cũng nhanh chóng đi ra khỏi phòng làm việc, không cầm túi trà đã chuẩn bị sẵn kia.

Lâm Nại đứng yên tại chỗ, không vội vã đuổi theo, trong con ngươi đen như nước mực của cô chìm trong bóng tối của phòng, ngón tay thon dài gõ lên mặt bàn một cái.

Thang máy vẫn còn dừng ở lầu một, Hà Thanh Nhu đứng chờ, một lúc lâu, thang máy lên lầu hai, lại dừng lại, lúc này Lâm Nại đã đi ra, hai người đứng sánh vai cùng nhau.

Đợi thang máy lên đến tầng năm, hai người cùng nhau đi vào, lại cùng ra bãi đậu xe.

Hà Thanh Nhu định đi về xe mình, lại bị người phía sau nắm lại, kéo vào một góc khuất.

Chỗ này ánh sáng mờ nhạt, ngay đằng trước có một cây cột chắn lại. Lâm Nại một câu cũng không nói, tay ôm sát sau lưng nàng, liền cắn mút xuống cánh cổ nhạy cảm của nàng, vồ vập, hỗn loạn.

Giống như đang tuyên cáo chủ quyền vậy.

Cô dùng không quá nhiều lực, sẽ không lưu lại dấu.

Ngoài chuyện chăn gối, người này luôn rất nguyên tắc, bây giờ đột nhiên làm như vậy, Hà Thanh Nhu thật trở tay không kịp.

Nàng đánh đánh đối phương, nhưng cũng không làm gì được.

Đột nhiên Lâm Nại nắm cằm của nàng, tấn công thẳng vào, kèm theo đó là sự kích động khó có thể kiềm chế được, ngang tàng khuấy động, rồi liếm nhẹ đùa giỡn.

Bỗng nhiên một chiếc xe lái qua, ngọn đèn trực tiếp chiếu sang, trong nháy mắt, hai người bại lộ dưới ánh đèn, thế nhưng xe chạy nhay như tên bắn, căn bản không có chú ý tới hai người đang đứng trong góc.

Ngược lại Hà Thanh Nhu càng thêm hoảng sợ.

Ngay cả lúc Lâm Nại buông nàng ra, nàng vẫn còn khá mơ màng.

Lâm Nại cúi đầu, còn đụng thêm một cái lên môi nàng, khí tức nóng ẩm quấn quanh, vừa nóng vừa hỗn độn.

Đột nhiên di động của ai đó rung rung -----

Hà Thanh Nhu cúi đầu, giả vờ trấn định. Lâm Nại không để ý tới di động đang run: "Đi Tây Nhai ngồi một chút?"

Tây Nhai, cách Đông Ninh một con đường.

Hà Thanh Nhu đang định lên tiếng, điện thoại di động của cô lại rung rung lên, chắc là có chuyện gấp.

Lâm Nại lấy di động ra nhìn một chút, chân mày nhíu chặt.

Hà Thanh Nhu vô thức liếc nhìn qua, không có tên người gọi.

Nhìn dáng vẻ của Lâm Nại, chắc cũng biết là ai gọi tới, không ghi tên đồng nghĩa với việc cô đã nhớ kỹ số này của ai.

"Tôi đi nghe cú điện thoại." Cô nói.

Hà Thanh Nhu không lên tiếng.

Cú điện thoại này khá kỳ lạ, Lâm Nại chỉ ừ ừ vài cái, cuối cùng đáp một câu "Đã biết", toàn bộ quá trình chưa đến một phút.

Nghe xong điện thoại, biểu cảm của cô cũng nghiêm túc hơn hẳn.

"Tiểu Kiệt bọn họ đang ở nhà chờ tôi về ăn tối," Hà Thanh Nhu giành lời trước, "Tôi phải về nhà thôi."

Lâm Nại liếc nhìn nàng một cái: "Tôi đưa chị về."

"Tôi có xe," Hà Thanh Nhu nói, không đợi có đáp lời, liền mở cửa ngồi vào xe, hành động lưu loát, "Ngày mai gặp."

Lâm Nại nhìn nàng lái xe đi, siết chặt cái di động trong tay mình, đứng một lúc, mới khom người ngồi vào xe mình.

Lúc chạy đến tiểu khu, trời cũng đã tối, Hà Thanh Nhu đậu xe, vừa đúng lúc Hà Kiệt gọi điện thoại tới, nàng nhấn từ chối, đi lên lầu.

Cả nhà ba người đều bận rộn trong phòng bếp, Hà Kiệt thấy nàng, vui vẻ gọi: "Vừa mới gọi điện cho chị, còn tưởng chị đang tăng ca nữa chứ."

"Hôm nay công việc tương đối nhiều," Hà Thanh Nhu đổi giày, đeo tạp dề lên, "Hai ngày nữa sẽ rảnh hơn."

Hà kiệt đứng sang một bên hỗ trợ nàng, hai chị em cùng rửa đồ ăn.

"Ngày hôm nay thế nào? " Hà Thanh Nhu hỏi cậu.

"Đường Dân Quốc chơi rất vui, rất mới lạ, tụi em đi vòng vo cả ngày cũng chưa xong," Hà Kiệt quấy quấy nước, "Em có hẹn Chủ nhiệm Lưu rồi, thứ sáu sẽ lên trường."

Hà Thanh Nhu giật mình, không nghĩ tới sẽ đặt hẹn nhanh đến như vậy: "Tự em hẹn?"

"Tất nhiên là không rồi ạ, Lâm tỷ tỷ gọi điện thoại cho Chủ nhiệm Lưu, rồi Chủ nhiệm Lưu chủ động gọi cho em." Hà Kiệt cười nói.

Cậu mở miệng một tiếng Lâm tỷ tỷ, làm như là thân thiết lắm vậy, Hà Thanh Nhu cầm đồ ăn đảo đảo trong chậu nước, không nói gì.

Nồi canh sôi ùng ục, Tạ Hồng Linh giở nắp nồi lên, đi cầm đồ ăn, đi đến bên cạnh Hà Thanh Nhu, hiếm hoi hỏi một câu: "Công việc thế nào?"

Giọng nói của bà vẫn như cũ, bình thản, không một chút dao động.

Hà ba ghé mắt sang nhìn, Hà Thanh Nhu lau lau nước trên tay: "Thuận lợi ạ."

Tạ Hồng Linh cầm đồ ăn xoay người, chuẩn bị xào thêm một món.

Ngày hôm sau, trời hơi âm u, dự báo thời tiết nói sắp tới sẽ có mưa to, ngay lúc xế chiều, gió mạnh nổi lên, mây đen che kín trời, một cơn mưa xối xả, nói đến liền đến. Cả ngày hôm nay, Vân Hi Ninh không đến công ty, Dương Thuận Thành cũng không có mặt, cả Bộ thiết kế sôi nổi vô cùng, cả này hôm nay chỉ có Diêu Vân Anh canh giữ đại cục.

Diêu Vân Anh gọi nàng đến phòng Phó Giám đốc một chuyến, đại khái hỏi thăm tình trạng gần đây của nàng, cuối cùng còn dặn cẩn thận công việc.

Mưa tí tách tí tách không ngơi, thẳng đến sập tối vẫn còn mưa.

Sáng hôm nay Lâm Nại có đến công ty, cầm vài tư liệu, lại vội vã đi mất.

Hà Thanh Nhu chỉ thấy được cái bóng chớp nhoáng của cô, bóng lưng xa dần.

Trì Gia Nghi gọi điện hẹn nàng tan ca cùng đến cửa hàng đồ ngọt vừa khai trương ở Tây Nhai ăn gì đó, nghĩ thầm có lẽ hôm nay nhóm Hà Kiệt sẽ về khá trễ, Hà Thanh Nhu đồng ý.

Hai người lái xe đến Tây Nhai, trên đường mưa càng lúc càng nặng, xe chạy nhanh, nước bắn tung tóe, trên đường lại ít xe, Tây Nhai vắng vẻ, các cửa hàng dọc con đường đều mở cửa, nhưng bên trong lại chẳng có lấy một người khách.

Trong cửa hàng đồ ngọt chỉ có một bàn có khách, là một cặp tiểu tình nhân, khí trời ẩm thấp hoàn toàn không ảnh hưởng đến tình yêu quyến luyến của họ, hai người tựa đầu vào nhau, trò chuyện, cười khẽ cùng nhau.

Trì Gia Nghi nhìn chăm chú, trong lòng cảm thấy ghen tị vô cùng.

Quan hệ giữa cô với Trần Minh Hành càng ngày càng lạnh như tảng băng, lúc Trần Minh Hành vừa đi Anh, ít ra còn liên lạc qua với cô, cô còn tưởng rằng cuối cùng băng cũng chịu tan ra rồi, kết quả là đối phương chính là một tảng đá không nóng không lạnh, triển lãm xe kết thúc, đột nhiên cái người này càng trở nên lãnh lãnh đạm đạm.

Nếu cách nhau gần, cô khẳng định sẽ bay tới đó, thế nhưng cả hai xa nhau một trời một vực, cô cũng cảm thấy hết cách rồi.

Nhân viên cửa hàng đưa các nàng đến một bàn gần ven đường.

Mước mưa đánh lên tấm kính thủy tinh, tạo nên một lớp hơi sương, Hà Thanh Nhu nhìn ra ngoài, miễn cưỡng cũng có thể nhìn thấy cảnh vật bên ngoài, từ đầu đường, một chiếc xe màu đen chậm rãi chạy tới, kiểu xe là chiếc Land Rover quen thuộc, nàng không khỏi nhìn thêm vài mắt.

Do nước mừa cứ đổ xuống, nàng nhìn không rõ biển số xe.

Chiếc Land Rover dừng ngay đối diện cửa hàng đồ ngọt này.

Mặc dù mưa đổ không ngừng nghỉ, Hà Thanh Nhu liếc mắt cũng đủ nhận ra người ngồi trên ghế lái, nàng giật mình. Chiếc Land Rover mở cửa xe sau, một cây dù mở bung, một dáng người thướt tha bước xuống, mặc dù bị tán dù che đi mất, nhưng Hà Thanh Nhu vẫn nhìn ra đó là ai ----- Vân Hi Ninh.

Hết chương 41.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play