Một đêm không trăng, bầu trời tối đen như mực, nhưng đến nửa đêm, mây đen thổi tan, lộ ra ánh trắng nửa vầng cong cong, ánh trắng từ cửa sổ thủy tinh rọi vào trong phòng, lúc này cả hai còn chưa ngủ, Hà Thanh Nhu vẫn nằm đưa lưng về phía Lâm Nại, tay bị chèn ép, khó tránh khỏi chuyện bị tê cứng, nàng chuyển động cánh tay, xoay người đổi thành nằm thẳng.

Nhờ ánh trăng, Lâm Nại một mực nhìn nốt ruồi trên vành tai nàng, một nốt rất nhỏ, nằm ngay giữa, màu sắc tương đối nhạt, bình thường nếu không chú ý thì nhất định sẽ không phát hiện ra được.

Lần đầu tiên cô nhìn thấy, đã hết sức tò mò, nhịn không được liềm ngậm lấy nó, kết quả đưa tới xuân triều lan tràn, cô liền nhận ra, đây là cấm địa của Hà Thanh Nhu, vừa đụng vào, cái gì rụt rè, cái gì ngại ngùng, toàn bộ đều hóa thành dòng nước trôi đi mất.

Hà Thanh Nhu trở người, nốt ruồi kia liền bị che khuất đi mất.

Mâu quang sâu thẳm, cô lấn người sang, nhưng không áp lấy đối phương, chỉ đè sát vào, tựa như vô ý và đến sát gần bên tai ai đó: "Ngủ không được?"

Vành tai truyền tới xúc cảm ấm áp như có như không, có lẽ là do khoảng cách quá gần, cùng với cánh môi đóng mở của người kia, giống như sẽ bị ngậm lấy bất cứ lúc nào.

"Cô nằm yên một chút." Tiếng nàng như muỗi nhỏ, dùng chút sức đẩy Lâm Nại một cái, bất giác cũng rúc người vào chăn.

"Hỏi chị đó, đang nghĩ gì vậy?" Lâm Nại hỏi.

"Không có, không nghĩ gì cả." Hà Thanh Nhu nghiêng mặt, đầu xoay qua nhìn bên ngoài, chỗ các nàng ở là một căn gác lửng có sân, nằm ở sân sau của khu nhà, được bao bọc bởi các dãy tường cao, dưới khu vườn có trồng rất nhiều cây xanh, căn phòng Hà Thanh Nhu ở nhìn ra bên ngoài liền thấy một gốc cây, ngày thường vô cùng sum suê, các cành cây đan chéo vào nhau như sắp đâm thẳng vào cửa sổ.

Nàng xuất thần nhìn chằm chằm cành cây, chỉ thiếu chút nữa, chỉ thiếu chút nữa cành cây như có thể đâm vào cửa, có điều kết cấu cây đồ sộ, sức sống mãnh liệt, hẳn là sinh trưởng rất nhanh, cành cây đâm vào cửa cũng là chuyện sớm hay muộn, vậy điều kiện tiên quyết là chủ nhà phải tỉa bớt cho cây trước.

"Ngủ không được có thể trò chuyện với tôi."

"Đang ngủ," Hà Thanh Nhu nhắm mắt hờ hờ, lông mi động động, nàng rúc vào trong chăn, chỉ chừa phần đầu ở bên ngoài, "Cô đừng làm phiền tôi."

Lâm Nại tính toán, khi nãy còn lăn qua lăn lại, bây giờ cô phủ người qua ôm lấy Hà Thanh Nhu, nằm ở bên tai người ta cúi đầu hỏi một tiếng, cô từ từ kéo dài, để lộ xương quai xanh, Hà Thanh Nhu nghe xong vành tai cũng đỏ cả lên, nghiêng người sang không để ý tới cô nữa.

"Hửm?" Lâm Nại hỏi nhẹ, dám chặt vào nàng, càng ngày càng quá trớn, ý tứ rất rõ ràng.

"Nghỉ ngơi sớm một chút, mai phải dậy sớm đó." Hà Thanh Nhu khàn khàn giọng, thấy cô không nhúc nhích, lại lấy tay đẩy đẩy ai kia.

Lâm Nại nắm lấy tay nàng, đặt lên trên môi hôn một cái, khẽ cười một cái, nằm lại xuống kế bên nàng, luồng tay vào trong chăn.

"Ngủ thôi." Lâm Nại nói.

"Vậy cô buông ra." Hà Thanh Nhu giãy giãy tay, nhưng đối phương nắm đến rất chặt, rút không ra.

Lâm Nại không để ý đến nàng, nhắm mắt lại, ngủ.

Sáng sớm, đồng hồ báo thức vừa vang lên, Hà Thanh Nhu liền tỉnh, trên giường chỉ còn một mình nàng, bên cạnh trống trải, cũng không biết Lâm Nại đã rời đi từ khi nào.

Tủ trên đầu giường một bộ trang phục hưu nhàn, cùng với một tờ giấy ghi chú, nàng cầm lên, trên đó có nét chữ mạnh mẽ ----- Đi nha.

Hà Thanh Nhu tiện tay đặt lại vào chỗ cũ, buồn cười, cũng đâu phải là không gặp được nữa, viết ghi chú làm gì, còn tưởng là có chuyện quan trọng gì. Nằm thêm một chút, đầu óc thanh tỉnh, nàng đứng dậy rời giường, chân không còn quá đau nữa, nhưng không dùng sức được, mềm nhũn.

Nàng đấm đấm chân nhỏ, trước tiên thu dọn sạch sẽ căn phòng lại, rồi đi rửa mặt, thay quần áo. Mới vừa thay xong, Trì Gia Nghi đã tới gõ cửa phòng, nàng mở cửa ra để cô vào.

"Sao tối hôm qua cậu ngủ sớm quá vậy? Gõ cửa quá trời cũng không thấy có ai ra mở." Trì Gia Nghi hỏi, cô cầm hai phần bữa sáng, trong đó có một phần là mang qua cho Hà Thanh Nhu.

"Hôm qua tương đối mệt, ngủ đến không biết gì, nên không nghe thấy." Hà Thanh Nhu đứa lưng về phía Trì Gia Nghi, cố gắng tỏ vẻ thật tự nhiên, bỗng nhiên nàng nghĩ đến tờ giấy ghi chú trên tủ đầu giường, một mặt cố gắng nói chuyện để dời đi sự chú ý của Trì Gia Nghi, mặt khác lại từ từ di chuyển đến bên giường, "Đêm hôm khuya khoắt tìm mình, có việc gấp sao?"

"Không có, có việc gấp mình khẳng định sẽ lôi cậu dậy ngay, mình đây là do quá rảnh rỗi không có chuyện gì làm, lại ngủ không được, định qua tìm cậu tán gẫu một chút." Trì Gia Nghi cũng đi qua, định đưa bữa sáng cho nàng, "Đây, mới xếp hàng lấy về."

Hà Thanh Nhu hơi hơi khom người, không chút dấu vết mà cầm tờ giấy ghi chú, vò trong lòng bàn tay, say đó mới nhận lấy phần ăn sáng: "Hôm nay cậu rảnh?"

"Rảnh chứ, mình chính là dòng nước, chỗ nào thiếu người liền trôi tới đó, ngay hôm qua trôi vòng vòng ở Ban giám đốc để giao hai phần tài liệu, hôm nay thì chưa có việc gì làm, Giám đốc kêu mình chờ, có việc mới gọi điện thoại, có điều nhìn vậy là thấy chín mươi phần trăm không có chuyện làm rồi, mình dự định xế chiều đi xem đua xe, còn cậu? Bận lắm à?"

"Một chút, tí nữa còn phải qua bên sân triển lãm, giám sát một chút." Hà Thanh Nhu nói, nàng đi tới thùng rác bên cạnh, lặng lẽ ném tờ giấy ghi chú vào đó, "Cậu có muốn qua bên đó với mình hay không? Dù gì cũng không có chuyện gì làm, có thể qua nhìn một chút."

"Được chứ," Trì Gia Nghi trả lời, chợt cúi đầu, cô liền nhìn thấy trên tủ đầu giường có cây bút máy đen bóng loáng trên tủ đầu giường, mặc dù không biết là hiệc gì, nhưng vừa nhìn qua cũng biết là giá đắt đến đỡ không nổi rồi, "Bút này tinh xảo vậy, quà sinh nhật người ta tặng?"

Sinh nhật Hà Thanh Nhu là ngày 3 tháng 7, cô tưởng là quà sinh nhật sớm ai đó tặng.

Trước đó chỉ lo tờ giấy ghi chú, ngược lại không chú ý tới cây bút này, thần sắc Hà Thanh Nhu cứng đơ, nghe lời cô nói mà gật gật theo: "Hôm qua mới nhận, một người bạn đại học tặng, gửi đến công ty, mình liền đem qua."

Trì Gia Nghi biết, cây bút này nhìn rất cao cấp, cô muốn nhìn nhãn hiệu một cái, mốt có thể đi mua một cây tặng Trần Minh Hành, vậy mới hỏi: "Mình nhìn một chút được không?"

"Ừ." Hà Thanh Nhu nói, nàng mở túi ăn ra, gặm gặm phần bánh mì.

Toàn thân cây bút máy đều một màu đen, không có bất kỳ nhãn hiệu gì, Trì Gia Nghi mở nắp bút ra nhìn một cái, cũng không có gì cả, cô nghi ngờ, hỏi: "Cây này là nhãn hiệu gì vậy?"

Nhất định là Hà Thanh Nhu không biết rồi: "Không biết."

Trì Gia Nghi trái nhìn phải ngắm một chút, phát hiện đã có sẵn mực trong ống bút, bỗng nhiên nghĩ tới nhãn hiệc có thể được khắc trong ống bút: "Trên bình mực có nhãn hiệu trên đó không?" . ngôn tình hay

Hà Thanh Nhu nghe cô hỏi xong liền giật mình một cái, bất chợt ở đâu tìm ra bình mực chứ, nàng sợ Trì Gia Nghi sẽ hỏi tiếp, vội vàng nói: "Không biết tối hôm qua thuận tay ném đâu rồi, khi nào có thời gian mình tìm cho cậu, không còn sớm đâu, chúng ta đi thôi."

"Còn sớm mà, gấp làm gì," Trì Gia Nghi tìm cái ghế ngồi xuống, "Mặt trời mới ló dạng, hội trường còn chưa có ai, qua đó cũng đứng à."

Vừa nhìn lên, cô liền nhìn thấy áo quần hôm nay Hà Thanh Nhu mặc khá kín, khác xa với phong cách ngày thường, chính là nhìn vào có chút... nói như thế nào nhỉ, bảo thủ cứng nhắc, liền thuận miệng nói: "Cậu mới mua?"

Hơn nữa bộ quần áo này cô cảm giác thấy nhìn rất quen mắt, dường như mấy ngày hôm trước có thấy xem qua bộ Gucci mới, còn đôi giày nữa, vừa nhìn liền biết là hàng cao cấp.

"Ừ, mua trước khi tới." Hà Thanh Nhu đáp.

"Cậu phát tài rồi?" Trì Gia Nghi kinh ngạc, cái bộ kiểu mới này của Gucci hơn hai vạn đó, cô xáp tới gần, mỉm cười thật to, hỏi: "Tiền thưởng lần trước được bao nhiêu vậy? Tự nhiên giàu đến như vậy, lần sau có phát tài nhớ dắt mình theo với."

"Sáu vạn tám," Hà Thanh Nhu ăn ngay nói thật, "Lần trước có nói mời cơm cậu, kết quả là không có thời gian, nếu không thì tới lúc triển lãm xe kết thúc cùng đi ăn một bữa?"

"Được chứ, mình rất rảnh rỗi, cậu khi nào có thời gian thì cứ gọi điện qua cho mình, mình nhất định theo tới bến." Trì Gia Nghi nói, "Được rồi, Dương Thuận Thành bị chuyển xuống phân xưởng xe đó cậu có biết chưa? Hôm qua trước khi mình tới, ở bên phân xưởng số 2 gặp phải ông ta, hình như còn đang tranh chấp gì đó với Giang sư phụ, nhưng không nghe được đang nói tới chuyện gì."

Hà Thanh Nhu vừa nghe, cau mày, mới hớn một tuần đã được điều về công ty trở lại, con đường phục chức chỉ sợ sẽ gần lắm đây.

Trì Gia Nghi tặc lưỡi hai tiếng, than thở: "Có người quen đúng là khác thật, cái này mà đổi thành tụi mình, một ngày bị sung quân nơi biên cương thì nhất định sẽ không còn mạng mà quay trở về, nào như người ta được, giống như đi du lịch một chuyến vậy."

Nói xong, cô nhắc nhở Hà Thanh Nhu: "Lần này làm xong quay về nên đề phòng một chút, cẩn thận bị ông ta gạt chân cậu."

"Mình biết." Hà Thanh Nhu nói.

"Lần trước chuyện sai số bản vẽ kia còn bị ông ta gây khó dễ, cậu đừng chỉ biết dạ dạ vâng vâng, ông ta mà dám giở trò thì cậu cũng đừng nên khách sáo làm gì, hơn nữa là mình thấy cậu với Phó giám đốc Diêu, Trương tổng và Lâm tổng giám quan hệ cũng được lắm mà, nhạy bén một chút, nắm lấy cơ hội cho tốt, đừng lúc nào cũng im lặng như hũ nút mới được chứ." Trì Gia Nghi nói, cô cảm thấy tính tình của Hà Thanh Nhu mềm mỏng quá rồi, không tư lợi, ngay thẳng quá rất dễ bị ức hiếp.

"Yên tâm, mình biết chừng mực."

"Dù sao thì tự cậu phải cẩn thận một chút, xong năm nay liền được giải phóng, thăng chức, tóm lại đó là điều tốt." Trì Gia Nghi nói, cô ngẩn đầu nhìn nhìn Hà Thanh Nhu, nhíu nhíu mi, "Mình phát hiện hôm nay cậu có chỗ là lạ."

Cô đứng lên, tỉ mỉ xem xét đối phương: "Sắc mặt tốt hơn nhiều so với lúc trước..."

Lại đến gần, còn ngửi ngửi được trên người nàng có một mùi nước hoa nhàn nhạt, không giống với mùi hương ngày thường, cô lập tức bừng tỉnh, thảo nào tối hôm qua gõ cửa không ai trả lời!

Hết chương 21.

- --------------

∠( ᐛ 」∠)_

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play