***Ngoại Truyện 2: Chúng Ta Đều Hạnh Phúc***!

Bốn mùa xuân hạ thu đông liên tiếp đi qua tới tận hai lần, thời gian cũng trôi qua hai năm liền. Có những sự thay đổi mới mẻ, cũng có những điều thân thuộc vẫn tồn tại mãi mãi.

Bốn người ngồi trên tấm thảm được trải trên thảm cỏ xanh, còn có một bé gái mủm mỉm chạy chơi bên cạnh.

Thanh Ngạn và Nhậm Luân ngồi đánh cờ tướng, là thanh niên mà cứ như hai ông chú trung niên chơi cờ hưởng thụ vậy đó. Còn Ân Tú và Doãn Bắc thì ngồi nói những chuyện của phụ nữ...

Bé gái đáng yêu lửng chửng chạy đến ôm lấy Thanh Ngạn từ đằng sau, lắp bắp gọi từng tiếng “Ba... Ba.”

Con gái là người tình kiếp trước của ba, câu này nói đúng thật! Ân Tú nhiều khi cũng phải thấy ghen tị với con gái vì suốt ngày cứ bám mãi vào ba nó, còn mẹ thì bị cả hai bố con bơ đẹp luôn.

Trở lại hai năm gần đây tình cảm của Doãn Bắc và Nhậm Luân tiến triển khá tốt, đã công khai yêu nhau gần hai năm, chính xác là trong tháng sau khi hôn lễ của Nhậm Lăng được tổ chức.

“Anh hai.”

Nhậm Luân đưa tay vẫy vẫy hai người đang từ đằng xa đi tới. Cảnh tượng này gần như là đã quá quen thuộc rồi.

Không biết là vô tình, cố ý hay trùng hợp mà vợ chồng Ôn Tịnh luôn là người xuất hiện cuối cùng của những buổi hẹn. Người có quy tắc về thời gian như Nhậm Lăng cũng phải suy ngẫm lại điều này.

“Được gặp mặt người bận trăm công nghìn việc như cậu đúng là quý hoá thật.”

“Cậu gặp hàng ngày đấy thôi.”

Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời là đây rồi. Nhậm Lăng và Thanh Ngạn vừa chạm mặt, thay vì chào hỏi bình thường lại đi nói mấy lời khách khí như thế.

Nhậm Lăng bây giờ đã là viện trưởng bệnh viện của bố vợ, vì tuổi tác ông cũng không còn trẻ nữa, sức lực cũng yếu đi nên đã giao lại bệnh viện cho người con rể này, và có niềm tin hoàn toàn tuyệt đối rằng anh sẽ đưa bệnh viện bước thêm một bước tiến cao hơn. Anh là viện trưởng đời thứ sáu của bệnh viện và cũng là người trẻ tuổi nhất trở thành viện trưởng khi tuổi chỉ mới gần ba mươi.

Thanh Ngạn cũng chuyển về làm việc tại đây nên gặp anh cả ngày. Phải, là gặp đến chán luôn...

Ôn Tịnh đầu tiên đi nhanh tới ôm lấy con gái nuôi, nựng má con bé yêu chiều hết mức. Một điều trước giờ không thể phủ nhận rằng cô rất thích trẻ con.

“An Tư à, mẹ nuôi nhớ con quá.”

An Tư cũng nhiệt tình ôm chầm lấy mẹ nuôi của mình, nhoẻn miệng cười rồi lẩm bẩm không những từ không có nghĩa.

Nhậm Lăng nhìn cô mà chợt đau lòng. Giá như bây giờ có thêm đứa con riêng của hai người thì tốt biết mấy.

Ân Tú nhìn con gái mình đang chui rúc trong lòng Ôn Tịnh cười vui vẻ, “Em yêu trẻ con vậy sao không cùng Nhậm Lăng sinh một đứa đi.”

“Em...”

Nụ cười trên môi bỗng chốc cứng đơ, lúc sau lại chuyển thành gượng gạo. Cô nhìn anh, mà ánh mắt anh cũng đang hướng về phía cô, nhất thời không biết nên nói sao.

Với vấn đề về việc hai người không có con được, ở đây chỉ có mỗi Thanh Ngạn biết rõ.

Nhậm Lăng hắng giọng,“Có tôi vừa là chồng, vừa là con cô ấy đây rồi.”

Mọi người lại được trận cười ha hả với cái tên không biết xấu hổ này. Chuyện gì cũng nói được!

“Vừa làm chồng, vừa làm con của Ôn Tịnh? Cậu nói vậy không thấy hổ thẹn à?”

“Sao tôi phải hổ thẹn trong khi đó là sự thật. Tôi có thể làm mọi điều như những đứa trẻ khác làm với mẹ của chúng, có thể nghe cô ấy mắng mỗi khi làm sai, khóc trong lòng cô ấy hay làm nũng chẳng hạn?”

Nghĩ kỹ thử xem, Nhậm Lăng khi như thế sẽ thành ra bộ dạng thế nào? Thật không thể tưởng tượng ra được.

“Tôi còn được Ôn Tịnh tắm cho nữa, thậm chí còn có thể được cho ăn giống như những đứa trẻ sơ sinh đang đói.”

Thôi không thể nghe nổi nữa rồi...

Nhậm Vô Sỉ vẫn hoàn Nhậm Vô Sỉ của ngày nào!

Ai mà chẳng hiểu những lời nói đó có nghĩa gì, chung quy lại chẳng có gì trong sáng cả.

Ôn Tịnh thật muốn có cái hố để trốn khỏi đây ngay, anh thật không chừa lại cho ai chút mặt mũi nào hết.

Doãn Bắc cười cười cầm tới một bình nước ép, “Ngoại em dưới quê gửi dứa lên, em có ép thành nước này, mọi người uống thử xem.”

Mỗi người một ly, nước dứa thơm mát thế nhìn thôi cũng khát rồi.

Mọi người nói chuyện rôm rả cả buổi, hiếm khi hẹn được dịp tất cả đều rỗi như vây nên có rất nhiều chuyện để nói.

Ôn Tịnh đột nhiên nắm chặt hai tay, môi khẽ mím lại, trong người tự dưng khó chịu quá.

Nhậm Lăng ngồi cạnh thấy cô có gì đó không ổn thì quay sang hỏi nhỏ, “Sao vậy, em khó chịu chỗ nào?”

“Em...”

Chưa kịp nói hết câu thì cô đã ngất lịm đi. Cuộc vui chưa tới nơi thì giờ đây mọi người lại vô cùng hoảng hốt, lo lắng mà vội đưa cô đến bệnh viện.

Vì đang ở Bắc Kinh nên không về kịp Ôn Thành, đành phải đến bệnh viện gần đây thôi, nơi này thiết bị y tế cũng được đánh giá khá cao.

Ân Tú ôm An Tư đã ngủ thiếp trong lòng mà tâm tình sốt sắng cả lên, “Hai anh một người là viện trưởng, một người là bác sĩ sao không xem cho em ấy thử đi.”

“Ở đây không có dụng cụ kiểm tra nên không nói được điều gì chắc chắn.”

Thanh Ngạn từ từ giải thích, mà trong lòng đang khá hoang mang với kết quả mình mới nhìn được bằng mắt với cương vị là một bác sĩ.

Nhậm Lăng thì cả đoạn đường cũng trầm lặng đến đáng sợ, vì anh cũng đang nghĩ điều đó, điều mà ở đây chỉ có hai người nhận ra...



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play