Không chỉ mỗi cô lạnh nhạt, mà cả Nhậm Lăng, thái độ của anh cũng vô cùng lạnh lùng.
Phải, người lạ...
Anh vốn là bác sĩ chuyên đi cứu người, tất nhiên đối với người lạ nào anh cũng đều sẽ giúp đỡ.
Rốt cuộc là phải tuyệt tình đến thế nào nữa?
Cô rất đau đấy,
Anh cũng không dễ chịu gì...
Nhưng tại sao phải làm như vậy!
Ôn Tịnh cắn răn kìm nén lại cơn đau dữ dội ở bụng, không nói gì nữa. Hốc mắt đỏ ửng, cô cụp mắt chậm chạp lướt qua anh rời khỏi.
Vẫn chưa thể quên được anh, gặp anh là lại thấy buồn như thế, cô phải làm sao đây...
Làm sao để không còn cảm xúc với anh nữa?
Ôn Tịnh bơ phờ trở về nhà, những điều liên quan tới anh lại một lần nữa đè nặng lên tâm trí.
...----------------...
Thời tiết sang đông đã dần trở lạnh, Ôn Tịnh lại là người có thể chất yếu, không chịu lạnh nên mỗi năm vào mùa đông cô phải ăn mặc thật ấm, nhưng cũng không tránh khỏi cơn ho vào mùa lạnh.
Tuyết rơi rồi, nếu là mọi năm cô sẽ rất thích, nhưng năm nay tự dưng có chút buồn.
Người khi đã biết yêu rồi sẽ hay buồn vậy ư?
Một tuần nữa là kết thúc thời gian Nhậm Lăng công tác rồi, anh sẽ trở về không ở lại nơi này nữa.
Đến trường, hôm hay Ôn Tịnh không đi taxi, cô muốn đi dạo trong tuyết. Mặc áo dày đến đâu thì vẫn không thể chống lại cơn lạnh được, vì thế đôi môi nhỏ có hơi tái nhợt.
Trong các tiết giảng của anh hầu như tiết nào cô cũng phủ phục trên bàn, không chú ý nghe giảng. Cô nhiều lần thử không chú ý đến Nhậm Lăng, cũng không quan tâm đến việc của anh nữa, có lẽ đã có tác dụng rồi. Ở trường có rất nhiều cô gái xin kết bạn wechat với anh, mỗi lần thấy cảnh tượng như thế cô lại thấy ghét anh vô cùng.
Hình như là, cô không còn yêu anh nữa?
Nghĩ vậy cảm thấy mình đã thành công rồi, nhưng sao trong lòng có chút hụt hẫng...
Vừa đeo headphone vào tai đã bị ai đó giật ra, Nhậm Lăng đứng trước mặt cô với thái độ rất không hài lòng.
“Tôi biết tiết giảng của tôi rất nhàm chán với một số bạn, tuy thời gian tôi đứng ở đây giảng cho các bạn không còn nhiều nữa nhưng tiết của tôi, tôi không thích có người làm việc riêng. Nếu không thích nghe giảng, có thể ra không tham gia.”
Cả lớp hầu như đều dồn mắt hướng về phía Ôn Tịnh.
Cô giật tai nghe của mình lại từ tay anh, thu dọn hết những thứ không liên quan vào túi. Sau đó đứng dậy bước ra khỏi chỗ ngồi rời khỏi lớp.
Nếu cứ tiếp tục ở lại như thế, cô sợ mình không thể tiếp tục giữ vững được bản thân nữa.
“Hôm nay tôi còn có việc, tan học sớm.”
Nhậm Lăng sắc mặt khó coi trở lại bàn, nói một câu rồi cũng rời đi.
Đuổi theo ra ngoài, anh cầm cổ tay giữ cô lại.
“Em cố tình làm thế đấy à?”
Ôn Tịnh vùng ra khỏi tay anh, ánh mắt hình anh có chút hoảng.
Sao anh lại theo cô ra ngoài này, nó như một thanh sắt đánh bại ý chí của cô vậy, một nhát như vỡ vụn hoàn toàn.
“Anh như vậy là có ý gì?”
“Cố ý làm như thế, để tôi phải chú ý em?”
Cô bỗng chốc thật muốn bật cười, không biết là câu nói của anh quá vô lý hay là do hổ thẹn vì anh nói đúng tim đen rồi?
Cổ họng có chút khó chịu, Ôn Tịnh ho khan vài tiếng làm gương mặt có hơi đỏ, giọng nói cũng khàn hẳn đi.
“Nhậm Lăng anh vẫn luôn tự luyến vậy ư? Anh đừng có mãi nghĩ vị trí của mình trong lòng người khác quan trọng như thế, hoặc là trong mắt anh chỉ có một mình anh thôi.”
Nói rồi đột nhiên mũi có hơi cay, xong bên trong lại có thứ chất lỏng mùi tanh trào ra. Cô vội đưa tay che mũi, hình như chảy máu rồi.
Nhậm Lăng vội lấy khăn xong túi áo định cầm máu đỡ lại, nhưng bị cô né ra.
“Không cần anh quan tâm.”
“Tôi dùng cương vị là bác sĩ để kiểm tra cho em.”
Ôn Tịnh mím môi, “Mặc kệ anh dùng cương vị gì, tóm lại... Tôi không muốn nhìn thấy anh. Chẳng phải anh đã nói với tôi rằng, tránh xa anh càng xa càng tốt sao?”
Cô nói xong lại bị ho dữ dội, làm máu mũi không có dấu hiệu ngừng chảy. Có vẻ bây giờ dù cho làm gì thì cô cũng nhất quyết kháng cự lại anh rồi.
Được, anh thừa nhận, nhưng bây giờ tạm gác lại những chuyện đó đã, sức khỏe mới là quan trọng nhất.
Nhậm Lăng đi đến bế bổng Ôn Tịnh đi mặc cho nhiều ánh mắt tò mò dòm ngó, cô cũng không còn sức để mà vùng vẫy nữa.
Làm ơn, nếu không yêu xin đừng cho cô bất cứ hy vọng nào hết...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT