"Thật bất ngờ, em cũng tới tham gia bữa tiệc hôm nay, tôi nhớ lúc trước ở Anh không phải em rất ghét tham gia những dịp như vậy sao?" Dương Dật Thanh chậm rãi đi đến trước mặt Mã Lạc Xuyên, đứng lại, tỏ vẻ như thở dài mà nói: "Tối nay em rất đẹp..."
"Thói quen sẽ thay đổi." Mã Lạc Xuyên né tránh ánh mắt nóng rực của Dương Dật Thanh, nói một cách thản nhiên.
Thay đổi? Em thay đổi vì ai?
Dương Dật Thanh không thể nào rút lại ánh mắt của mình, ánh mắt như tham lam ở lại trên gương mặt hoàn mỹ không tỳ vết của cô, lướt qua mỗi một tấc. Dương Dật Thanh thật sự rất muốn hỏi cô câu này, nhưng mở miệng ra rồi, lại nuốt xuống.
Người con gái trước mặt.... mình đã yêu 7 năm, chưa từng ngừng lại. Từ lần đầu nhìn thấy cô ấy ở Anh, rồi về sau gần như sớm chiều đều ở chung, sau đó còn có thân phận đồng nghiệp, chỉ là trong mắt cô ấy cho tới nay cũng không hề có mình.
Ngay từ lúc bắt đầu đã không có, mà hiện tại cũng vẫn không có.
Vẫn là khuôn mặt lạnh lùng ấy, vẫn là ánh mắt lạnh nhạt ấy, cứ nhìn cô như vậy, trong một khoảnh khắc, Dương Dật Thanh bối rối cảm thấy chẳng có gì thay đổi cả. Dường như cô vẫn là cô, vẫn là cô gái với gương mặt đăm chiêu ấy, không hay phản ứng lại với người khác, gặp ai cũng luôn tỏ vẻ thờ ơ.
Nhưng... tối nay khi Dương Dật Thanh nhìn thấy cô, lại giống như có một số thứ đã thay đổi. Biểu cảm vẫn lạnh lùng kiêu ngạo như trong trí nhớ, nhưng sâu thẳm trong đôi mắt lại có xúc cảm mà trước đây Dương Dật Thanh chưa từng nhìn thấy, cô như nhuộm một sự ấm áp dịu dàng và đa tình, thậm chí khóe môi còn nhoẻn nhẹ lên. Cả người cũng giống như trở nên xinh đẹp hơn, gương mặt lại càng thêm rạng rỡ, thật sự khiến cho người ta cảm thấy khó thở.
Và cách ăn mặc hôm nay của cô ấy... tầm mắt của Dương Dật Thành từ từ di chuyển xuống, phong cách của cô ấy vẫn luôn thanh lịch, tối nay lại xinh đẹp hoa lệ khác biệt, đây là điều khi phụ nữ trang điểm cho mình sao?
Cô ấy thay đổi vì ai, hay là nói, ai đã thay đổi cô ấy?
Dương Dật Thanh nắm chặt bàn tay, mỉm cười có chút gượng gạo, ánh sáng trong đôi mắt như lóe lên, tụ đến một cô gái hăng hái cách đó không xa, là cô ấy sao?
"Là cô ấy ư? Có phải là cô ấy không? Em thay đổi là vì cô ấy?" Đè nén không được, vẫn là hỏi ra, sau đó lại giống như đang chờ đợi một lời tuyên án đáng sợ nhất, không thể kiểm soát được con tim đập như nổi trống liên hồi, Dương Dật Thanh vô cùng căng thẳng chờ đợi câu trả lời của cô.
Nhìn theo ánh mắt của Dương Dật Thanh thấy bóng dáng ấy dần xuất hiện, ánh sáng trong đôi mắt nâu hổ phách lập tức biến mất, hơi quay lại, lạnh nhạt nhìn người điển trai coi như cũng là bạn của mình, thái độ có chút thiếu kiên nhẫn, một lúc sau, cô thở dài: "Ivan, rốt cuộc anh muốn nói cái gì?"
Cô ấy mất kiên nhẫn với mình?
Tương tự với thái độ mình đã thấy rất nhiều lần trong quá khứ, con tim lúc nãy còn đập luống cuống mà nay đã như ngồi thang máy kéo thẳng xuống. Dương Dật Thanh lúng túng rũ mắt xuống, lại nhanh chóng ngẩng đầu lên, gương mặt trở lại với nụ cười ấm áp của mình, "Tôi có thể mời em nhảy một bản không?"
Hả? Mã Lạc Xuyên chớp mắt, rõ ràng anh ta đã đoán được quan hệ của mình và Tiểu Nhu, không phải sao? Còn tưởng rằng sau đó anh ta sẽ nói gì đó với mình nữa, nhưng giờ lại mời mình nhảy? Ngập ngừng, ánh mắt Mã Lạc Xuyên có chút chần chừ, "Nhưng..."
Nhưng mà cô đã hứa với Tiểu Nhu, điệu nhảy đầu tiên của tối nay sẽ nhảy với cô ấy.
"Chỉ một bản này thôi, nhảy với tôi một bản này thôi." Trong ánh mắt Dương Dật Thanh như ẩn chứa sự cầu xin, "Em chưa nhảy với tôi lần nào!"
"Được rồi." Mã Lạc Xuyên nhẹ nhàng gật đầu, đợi nhảy xong bản này thì đi giải thích với Tiểu Nhu vậy, sau đó từ từ đi theo Dương Dật Thanh vào sàn nhảy.
Mặc dù đã đồng ý nhảy với Dương Dật Thanh, nhưng khi khi tay anh ta tiếp xúc với tay cô, và một tay khác của anh tay thì đặt ở bên eo cô, điều này vẫn làm cho cô nhíu mày. Quả thật, ngoài Tiểu Nhu ra, cô không hề thích khi phải tiếp xúc với người khác.
Xem nhẹ sự miễn cưỡng hiện lên giữa mày của cô, Dương Dật Thanh ôm cô bắt đầu chậm rãi xoay quanh, lúc di chuyển thay đổi góc độ, cũng là lúc Lois đưa lưng lại Madam Lương, Dương Dật Thanh nhướng mày về phía cô ấy, từ từ nở một nụ cười kì lạ.
Cho dù anh ta thật sự phải thua, cũng muốn gỡ gạc lại chút mặt mũi, có phải hay không?
Lương Tiểu Nhu vốn còn đang trò chuyện huyên thuyên với Tiểu Cương, bỗng dưng phát hiện không biết từ khi nào không thấy Mã Lạc Xuyên nữa, vào lúc Lương Tiểu Nhu hết nhìn đông tới nhìn tây tìm kiếm bóng dáng của cô, thì Dương Dật Thanh lại đang nhảy với bạn gái ở trước mặt cô ấy, điểm quan trọng là, cô bạn gái đó chẳng phải ai khác, mà là Lạc Xuyên!
Mã Lạc Xuyên ở trong vòng tay Dương Dật Thanh, mà ánh mắt và nụ cười tới từ người đàn ông đó, lại đầy tính khiêu khích?
Ánh mắt Lương Tiểu Nhu trở nên ảm đạm, có chút tủi thân trào dâng trong lòng.
Chị ấy rõ ràng đã hứa nhảy điệu đầu với mình... Chắc là chị ấy có chuyện phải nói với Dương Dật Thanh. Lương Tiểu Nhu tự an ủi bản thân như vậy, ánh mắt vẫn dõi theo chuyển động của họ trong sàn nhảy.
"Nói chứ, sắp tới Tết rồi, chị hai tính thế nào? Chắc sẽ về nhà chứ, ba nhắc chị cũng mấy lần rồi... Chị? Chị!" Lương Tiểu Cương đụng cánh tay Lương Tiểu Nhu, "Chị có nghe em nói gì không vậy?"
"Ờ?" Lương Tiểu Nhu rút ánh mắt về, trả lời một cách hời hợt: "Nghe rồi. Chị đói bụng, chúng ta qua đó lấy đồ ăn đi."
"Hả, lấy đồ ăn? Nhưng mà em chưa có đói, từ từ đã..." Lương Tiểu Cương còn chưa nói xong, đã bị Lương Tiểu Nhu kéo đi.
"Có cảm thấy bài hát này rất quen không?" Dương Dật Thanh đột nhiên mở miệng nói, chịu thôi, Mã Lạc Xuyên quá im lặng, thậm chí khi nhảy với Dương Dật Thanh cũng vẫn tỏ vẻ chẳng mấy hào hứng, anh ta chỉ có thể chủ động bắt chuyện.
"Ừm." Ánh mắt Mã Lạc Xuyên cũng không nhìn Dương Dật Thanh.
"Bài [Scarborough Fair] này là bài hát được mở trong buổi tiệc tốt nghiệp đại học năm ấy của chúng ta, lúc đó nghe đã có rất nhiều cảm xúc, không nghĩ tới qua bao nhiêu năm rồi, vẫn là như vậy. Em có nhớ năm ấy, chúng ta đã uống rất nhiều rượu, sau đó tôi nói cho em biết tôi có thích một người không?"
"Ừ." Mã Lạc Xuyên dường như cũng bị bài hát này khơi gợi lại những kỷ niệm, khóe môi hơi nhoẻn lên. "Tôi nhớ chứ, hôm ấy anh thật sự uống rất nhiều, tôi cũng hơi bất ngờ, suy nghĩ xem anh thích ai, sau đó anh còn mất mặt mà ói ra."
Dương Dật Thanh thấy thế thì vui mừng khôn xiết, Lois cũng không phải không nhớ được gì. Có vẻ như dùng chiêu nhớ lại này cũng rất có hiệu quả, lại nghĩ đến vẻ mất mát trên gương mặt Madam Lương lúc nãy, và bởi vì nụ cười quyến rũ của Lois, Dương Dật Thanh đột nhiên cảm thấy lòng tự tin trở nên bành trướng đến mức trước nay chưa từng có.
Nói không chừng, mình vốn đã đoán sai mọi thứ? Nói không chừng, trong lòng Lois cũng có mình?
"Thật ra bây giờ tôi nói cho em biết cũng được..."
"Là tôi." Mã Lạc Xuyên ngắt lời Dương Dật Thanh, độ cong khóe miệng mất dần đi, nhướng mắt nhìn anh ta. "Phải không?"
Lạc Xuyên biết! Lạc Xuyên biết mình thích cô ấy!
Tâm trạng của Dương Dật Thanh trở nên bay bổng, trong một lúc kích động buông bàn tay đang vịn eo cô ra, hai tay quay ngược lại nắm chặt tay cô, ước gì có thể móc tim của mình ra cho cô xem. "Phải, chính là em! Tôi..."
Người tôi thích vẫn luôn là em, không, tôi yêu em!
Nhưng câu nói nói của Dương Dật Thanh lại bị gián đoạn một lần nữa, tay cô cũng trượt ra khỏi tay anh ta...
"Nhưng tôi không thích anh. Chúng ta cùng lắm chỉ có thể làm bạn, mặt khác thì không có khả năng." Cô nói.
Hai câu nói đơn giản như vậy thôi lại như đẩy Dương Dật Thanh rơi xuống hầm băng.
"Một chút khả năng cũng không có ư?" Dương Dật Thanh rũ hai tay xuống, tâm trạng nặng nề chùng xuống...
Mã Lạc Xuyên lùi lại vài bước, giọng nói vẫn lạnh lùng, bình tĩnh thờ ơ đến mức gọi là lạnh nhạt. "Không có khả năng."
"Tại sao?" Dương Dật Thanh cười gượng hỏi.
Mã Lạc Xuyên im lặng trong một lúc, mới nói: "Anh cũng biết lý do mà."
"Là bởi vì cô ấy?" Dương Dật Thanh giật khóe miệng, ám chỉ Lương Tiểu Nhu đang đứng ở bàn ăn bên kia.
"Là bởi vì em ấy." Trong đôi mắt Mã Lạc Xuyên giống như phảng phất gợn sóng dưới mặt hồ tĩnh lặng, lăn tăn lăn tăn, dao động nét cười và sự nuông chiều mà bấy lâu nay Dương Dật Thanh hằng tha thiết ước mơ.
"Em thích... cô ấy đến vậy sao?" Dương Dật Thanh cảm thấy bản thân thật quá mức thất bại, lúc nãy không nên tự phụ một cách bốc đồng như vậy? Nếu không thì con tim mình giờ đây cũng sẽ không đau như vậy. Dương Dật Thanh đấu tranh, không cam lòng, hỏi để biết đáp án cuối cùng.
Mã Lạc Xuyên mỉm cười, vô cùng hào phóng tự nhiên trả lời lời: "Tôi thích em ấy như vậy đấy." Cô nhướng mày, "Điệu nhảy này kết thúc rồi." Sau đó chẳng hề quan tâm tới người đang tái mặt, quay người lại, đi về phía Lương Tiểu Nhu.
Trong câu nói này của cô, đã rất rõ ràng.
Lương Tiểu Nhu nhìn người con gái đang đi về phía mình, đôi mắt đen gần như lập tức sáng lên, khóe môi cũng nhoẻn lên mỉm cười. "Giải quyết xong rồi?"
Nụ cười của Lương Tiểu Nhu làm cho Mã Lạc Xuyên ngẩn ra, không phải phản ứng như dự đoán ... rồi lại cười: "Ừ, giải quyết xong rồi."
Tiểu Nhu của mình, hình như chín chắn hơn rồi.
"Vậy thì vị tiểu thư xinh đẹp này, tôi có thể mời cô nhảy một bản không?" Bản nhạc tiếp theo trỗi lên, Lương Tiểu Nhu mỉm cười, vươn tay phải về phía Mã Lạc Xuyên, tay kia thì vòng ra sau lưng, cúi người, làm tư thế mời nhảy tiêu chuẩn.
Mã Lạc Xuyên vẫn đứng yên tại chỗ, chân mày hơi nhướng lên, bất động không nói một lời, kiềm chế sự vui vẻ, khi Tiểu Nhu sắp hết kiên nhẫn đến cáu kỉnh thì cô mới từ từ mỉm cười, giơ tay lên để vào lòng bàn tay cô ấy.
Lương Tiểu Nhu nhẹ nhàng ôm lấy eo Mã Lạc Xuyên, nắm lấy bàn tay kia của cô, đưa tín hiệu dẫn dắt, nhấc bước, xoay tròn, dẫn cô khiêu vũ tự do cùng mình.
Đây là một điệu Waltz thanh lịch, tên rất có ý nghĩa. Gần như khi khúc Violin dạo đầu thâm trầm chậm rãi vang lên, thì cô đã biết. Đó là [Por una Cabeza], dịch sang tiếng Trung, được gọi là: Chỉ Vì Người Ấy.
Như vậy mới đúng, Mã Lạc Xuyên nhìn xuống khẽ mỉm cười, nhảy cùng Tiểu Nhu mới là điều khiến cô vui vẻ nhất.
Nhưng mà cho cô bất ngờ là kỹ thuật khiêu vũ của Tiểu Nhu. Vốn còn cho rằng Tiểu Nhu không thật sự giỏi khiêu vũ lắm thế mà cô ấy lại có một phong cách rất quyến rũ... bước nhảy nhẹ nhàng lại dứt khoát, ung dung bay bổng, tư thế ngả người, không chê vào đâu được. Cô nhảy cùng, tự nhiên không gặp khó khăn, lại phù hợp thoải mái.
"Điệu đầu chị không có nhảy với em nha." Lương Tiểu Nhu theo điệu nhạc kề sát cô, lại giảo hoạt, "Tối nay phạt chị nằm dưới."
Này gọi là tính sổ sau à? Mã Lạc Xuyên vẫn mỉm cười, thuận theo trả lời: "Ừ."
Được người đẹp cho phép, đuôi mắt Lương Tiểu Nhu liền cong lên, trong đôi mắt bay lên ý cười vui vẻ ấm áp. Đúng lúc âm nhạc vừa kết thúc, trong lòng Lương Tiểu Nhu nổi lên cảm xúc, tay phải hơi hạ xuống, Mã Lạc Xuyên hiểu chuyện hạ tư thế eo đẹp, vững vàng ngả vào khuỷu tay Lương Tiểu Nhu.
Xung quanh vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt.
Bức tranh này quá mức hoàn mỹ, kích thích mọi ánh nhìn của đồng nghiệp xung quanh, cũng đâm vào con tim Dương Dật Thanh.
Dương Dật Thanh nhìn thấy: Lois nằm trong vòng tay Madam Lương một cách bình yên, vẻ ngoài nhàn nhã, mà ánh mắt Lương Tiểu Nhu lại nhìn về phía anh ta, đuôi chân mày khẽ nhướng, khóe môi cũng nhoẻn lên cười đắc ý.
Cô ấy đang đáp trả mình? Dương Dật Thanh cười mỉa mai, máy móc quay người lùi về sau, che khuất tầm mắt.
Ừ thì, trận chiến này, anh ta còn chưa đánh, đã sớm thua hoàn toàn.
Phụ nữ là loài động vật có lòng dạ hẹp hòi, cho nên tốt nhất đừng chọc bọn họ, và đặc biệt là trêu chọc người phụ nữ của bọn họ.
Lương Tiểu Nhu liếc mắt nhìn theo bóng dáng Dương Dật Thanh, khẽ khịt mũi.
Lương Tiểu Nhu 'có động cơ thầm kín' trong khi bữa tiệc còn chưa kết thúc đã kiếm cơ hội kéo Mã Lạc Xuyên chuồn mất. Nhưng mới vừa đi ra cửa sau, lại đụng phải hai người không mong muốn.
Hai người con gái đứng cùng nhau, một người mặc váy màu xanh ngọc, thanh lịch quý phái; một người mặc váy màu hồng nhạt, xinh đẹp hấp dẫn.
Là Mã Lạc Khê và Từ Dung Duyệt.
Lương Tiểu Nhu vô thức dừng bước, nhìn thoáng qua Mã Lạc Xuyên, cô vẫn mỉm cười, nhưng chỉ hơi nhoẻn nhẹ. Gật đầu với hai người bọn họ. "Hi."
"Chị." Mã Lạc Khê nhìn hai người đến cùng nhau, sắc mặt nhợt nhạt đi mấy phần, khẽ mím môi, lại gọi một tiếng: "Madam Lương."
"Ừm." Mã Lạc Xuyên nhẹ giọng trả lời, quan sát Từ Dung Duyệt ở bên cạnh Mã Lạc Khê, rồi quay trở lại nhìn Mã Lạc Khê. "Hai người hiện tại hạnh phúc chứ?"
Không ngờ được Mã Lạc Xuyên sẽ hỏi câu này, Mã Lạc Khê hơi bối rối, quay qua nhìn Từ Dung Duyệt, sắc mặt khi nhìn thấy nụ cười nở rộ trong khoảnh khắc của Từ Dung Duyệt trở nên hồng hào hơn nhiều, mỉm cười trả lời lại: "Hạnh phúc."
"Vậy thì được rồi." Mã Lạc Xuyên thở dài, không có ngừng bước chân lại, tiếp tục đi về phía trước.
Lương Tiểu Nhu thổi tóc mái của mình, ánh mắt nhìn Từ Dung Duyệt chào hỏi rồi sau đó cũng theo sát bước chân người con gái của mình rời khỏi.
"Thế nào, em có muốn đuổi theo cô ấy không?" Nhìn Tiểu Khê đứng yên tại chỗ, ánh mắt lom lom nhìn theo hướng hai người đi mất, Từ Dung Duyệt cảm thấy chua chát trong lòng, lại không hi vọng Tiểu Khê bị tổn thương, cho nên mâu thuẫn nói ra đề nghị không thành thật với lòng mình.
"Tại sao em phải đuổi theo chị ấy?" Mã Lạc Khê rút ánh mắt lại, quay người qua tràn đầy vui vẻ nhìn người phong tình vạn chủng lại hơi có vẻ mỏi mệt, khóe môi nhoẻn lên nụ cười, vô cùng giống Từ Dung Duyệt thường ngày. "Chị ghen tị?"
Từ Dung đỏ mặt giải thích: "Tôi đâu có!" Nhưng khi Tiểu Khê càng cười tươi hơn thì cô đành chịu thua, rầu rĩ vô cùng. Rõ ràng mình lớn tuổi hơn cô bé nhiều, thế mà lại bị cô bé dắt mũi?
Mã Lạc Khê mỉm cười, chủ động bước tới ôm cô, thì thầm vào tai cô: "Dung Duyệt, em rất thích chị, mình quen nhau đi."
Từ Dung Duyệt ngẩn ngơ vài giây, mỉm cười. "Ừ."
*********
"A, Lạc Xuyên, em đột nhiên nhớ tới, có đồ để quên trong xe. Chị mở cửa vào trước đi, em chạy xuống lầu lấy nó."
Mới vừa đi tới cửa nhà, Tiểu Nhu đột ngột nói câu này, sau đó còn nhân lúc Mã Lạc Xuyên chưa kịp phản ứng đã nhanh chóng chạy mất hút ở cầu thang. Mã Lạc Xuyên nhướng mày, khỏe môi hơi nhoẻn lên cười, cũng không gọi giữ cô lại, mà lấy chìa khóa ra mở cửa.
Khoảnh khắc khi đẩy cửa ra, Mã Lạc Xuyên dường như ngừng thở...
Căn phòng vốn phải tối đen hiện tại lại tỏa ra ánh sáng rực rỡ, trên tường có nhiều đồ vật nhỏ lặng lẽ rơi xuống, tự đung đưa không cần gió, mang theo những chấm sáng be bé, treo lủng lẳng, cả gian phòng mơ hồ giống như bầu trời trong một trận tuyết lớn hay như những cánh hoa anh đào bay lất phất. Mà trên bức tường nơi vốn được dán giấy dán tường lại bị bong ra từng mảng, bên trong lóe lên ánh sáng màu trắng bạc, giống như toàn bộ ánh sáng đẹp đẽ của trăng tròn đều tụ lại trong thế giới nhỏ bé này. Đây là được vẽ tay... Mã Lạc Xuyên tập trung nhìn, nét chữ rồng bay phượng múa uốn lượn, không ai khác ngoài Tiểu Nhu. Như vẽ graffiti, lại như âm thầm nói với cô từng chút một về cảm xúc và tình yêu say đắm của cô ấy.
"Thế nào, có phải nhìn ngẩn ngơ luôn rồi không?" Tiếng của Lương Tiểu Nhu từ phía sau tới gần.
"Đây là gì?" Mã Lạc Xuyên không quay đầu lại, chỉ hỏi một câu này, giọng nói khẽ khàng không nghe ra được cảm xúc.
"Là một loại đèn huỳnh quang mới mẻ độc đáo, lúc trước em nhờ người mang từ nước ngoài về." Lương Tiểu Nhu nhún vai, trong lòng bỗng nhiên sinh ra chút bất an, cũng vì câu hỏi lúc nãy không nghe được cảm xúc trong đó. Các cô gái thông thường khi nhìn thấy cái này không phải sẽ la hét rồi sau đó nhanh chóng bổ nhào vào trong ngực mình ư? Sặc, Lạc Xuyên của mình không có giống mấy cô gái thông thường. "Thứ này đặc biệt là có hai lớp, cả trong lẫn ngoài đều có thể phát sáng. Hơn nữa còn có thể phát sáng trong thời gian dài liên tục, không có hại, còn có một mùi thơm thoang thoảng, chị có ngửi được không..."
Mã Lạc Xuyên hít sâu vào, mùi thơm của thứ này thì cô không rõ mình có ngửi được không, nhưng trong mũi cô lại đầy mùi thơm trên người Tiểu Nhu làm cô say đắm.
Hèn gì, lúc nãy em ấy giả bộ quay lại xe lấy đồ.
Mí mắt Mã Lạc Xuyên hơi nhướng lên, miệng mỉm cười, quay người lại.
Lương Tiểu Nhu đang cầm một ngọn nến, thanh khiết xinh đẹp tựa như một thiên thần. Tay còn lại cầm một chiếc hộp nhung tinh xảo, mở hờ, bên trong có một sợi dây chuyền.
Là một sợi dây chuyền Charriol bạch kim, với một viên kim cương sáng bóng chói lóa, lặng lẽ tỏa ra ánh sáng bạc khiến người ta không thể bỏ qua, một vẻ đẹp quý giá.
"Đây là quà giáng sinh cho tôi sao?" Mã Lạc Xuyên đưa mắt nhìn về phía cô, hỏi.
"Vâng." Lương Tiểu Nhu gật đầu, nhìn Mã Lạc Khê mang theo sự chờ mong.
"Đẹp lắm."
Con tim Lương Tiểu Nhu ngập tràn niềm vui, nhẹ nhàng vén tóc của Mã Lạc Khê, nhẹ nhàng lấy sợi dây chuyền mà cô ấy đã chọn lựa cho cô từ lâu đeo lên cổ cô.
"Nhìn đẹp không?" Mã Lạc Xuyên mỉm cười hỏi cô.
Đâu chỉ có đẹp thôi, thật sự là hoàn hảo vô cùng. Dưới ánh nến và ánh sáng huỳnh quang rọi xuống, gương mặt lạnh lùng lùng của Lạc Xuyên lại càng được tôn lên thêm vẻ quyến rũ hấp dẫn.
Lương Tiểu Nhu nói không nên lời, nhưng trong đôi mắt đong đầy tình yêu, gật đầu lia lịa.
"Quà của em quá quý giá, có vẻ như quà của tôi khó có thể lấy ra rồi." Mã Lạc Xuyên bỗng nhiên khẽ thở dài, hơi có chút buồn bã.
"Chị cũng chuẩn bị quà cho em sao?" Lương Tiểu Nhu bất ngờ hỏi, gương mặt sáng lên tựa như đứa trẻ, vẻ mặt như viết rằng đưa cho em đưa cho em mau.
Mã Lạc Xuyên nhìn Lương Tiểu Nhu, tỏ vẻ như bất lực nhíu mày, sau đó để ngón lên tay môi, huýt một tiếng. Đậu Đó vốn đang buồn ngủ nầm sấp trong một góc phòng liền bật người dậy, ngọ nguậy chạy vào phòng sách, rồi lại nhanh chóng chạy đến trước mặt hai người, miệng ngậm một cái hộp.
Mã Lạc Xuyên cúi xuống, cầm lấy cái hộp, lại xoa đầu Đậu Đỏ, sau đó đưa cho Tiểu Nhu. "Em mở ra xem, coi có thích hay không?
Lương Tiểu Nhu cầm lấy, từ từ mở ra. Là một chiếc đồng hồ thạch anh của Armani, mặt đồng hồ màu đen thuần khiết, thiết kế đơn giản lại thể hiện nét thanh lịch xinh đẹp. Bên tai truyền đến tiếng thì thầm của Mã Lạc Xuyên: "Bình thường thấy em hay xem giờ bằng điện thoại, đã nghĩ tặng em một cái đồng hồ đeo tay, mẫu này tôi cảm thấy rất thích hợp với em. Nhưng nó không có quý giá như quà em đưa tôi..."
Nhưng Mã Lạc Xuyên còn chưa nói xong đã bị Lương Tiểu Nhu ôm lấy, Lương Tiểu Nhu vùi đầu vào hõm cổ của Mã Lạc Xuyên, thủ thỉ: "Chỉ cần là đồ chị đưa thì em đều thích."
Mã Lạc Xuyên thở dài ôm lấy cô, "Tôi cũng vậy."
Không biết là ai hôn đối phương trước, cũng không biết làm sao ôm nhau đến phòng ngủ, ngã xuống giường cởi quần áo trên người, chỉ biết con tim của cả hai đều đập mạnh như nhau, cơ thể cũng nóng rực giống nhau, hơi thở phảng phất trên gương mặt ấm áp và tê dại, sâu sắc chăm chú nhìn vào đôi mắt của đối phương khiến lòng mình rung động, lại trăn trở say đắm hôn lên...
Tất nhiên, Tiểu Nhu dù đã đê mê vẫn còn nhớ lời hứa của ai đó, lật người lại nắm lấy cổ tay Mã Lạc Xuyên để bên cạnh, lại hôn lên gương mặt của người con gái đầy quyến rũ, sau đó đi một đường xuống dưới...
Bên ngoài, tuyết bay lất phất, cả một bầu trời dịu dàng.
Hết Chương 88
Chương này dài bù đắp cho mọi người đã chờ hơi lâu ^^

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play