"Cô bị sao vậy?" Lương Tiểu Nhu ngạc nhiên nhìn cô Trương, nhíu mày, sau đó dẫn cô ấy đến ngồi xuống một chiếc ghế êm thoải mái, "Có chuyện gì từ từ nói, không gấp."
Gương mặt và mắt phải của cô ấy bị sưng hoàn toàn, khóe miệng rách nhẹ, má trái còn có một vết bầm lớn. Cả trên người cô ấy, ánh mắt Lương Tiểu Nhu lặng lẽ đảo qua vết thương trên cánh tay mà cô gái này giấu ở dưới ống tay áo, chắc chắn còn có rất nhiều vết thương tương tự.
Mà những thương tích này, rất rõ ràng là vừa mới bị.
"Sau khi mọi người đi rồi thì tôi đi tìm Đông Ni... Anh ấy, anh ấy..." Giọng nói của cô gái thốt lên run rẩy, tay cũng đang run, trông có vẻ rất sợ hãi. Lương Tiểu Nhu đưa tay, nhẹ nhàng vịn lên tay của cô ấy, mang theo một sức mạnh an ủi, nhìn chằm chằm vào đôi mắt cô gái. Cánh tay cô gái giãy ra, rồi im lặng. Một lúx sau, cô gái như được tiếp sức, từ từ nói: "Anh ấy... Anh ấy đã đánh tôi..."
"Lấy khăn giấy lại đây." Lương Tiểu Nhu khẽ ra lệnh cho Vu Nhiễm, rồi nói với cô gái: "Cô đã nói gì với anh ta?"
Cô gái nức nở, "Tôi chỉ nói sự thật. Tôi nói cảnh sát đến nhà hỏi chuyện, cũng nói muốn tìm anh ấy."
"Anh ta liền đánh cô?" Vu Nhiễm hỏi cô ấy, vẻ mặt bị sốc lẫn không thể nhịn nỗi.
Cô gái gật đầu, "Thật ra... chuyện có liên quan đến Đông Ni, tôi cũng không có nói hết sự thật." Cô ấy ngẩng lên thận trọng nhìn vị nữ Thanh tra trông rất đáng tin cậy đang ngồi thẳng lưng ở trước mặt mình, phát hiện sắc mặt của Lương Tiểu Nhu cũng không có vẻ gì ngạc nhiên, ánh mắt chỉ lặng lẽ nhìn cô ấy, chờ cô ấy tiếp tục nói. Cô ấy cúi gầm mặt, lại nói tiếp: "Cách đây không lâu, anh ấy lại bắt đầu nhậu nhẹt, tôi cũng không dám nói gì. Dù sao anh ấy cũng là chồng của tôi... Tôi không muốn phản bội anh ấy."
Lương Tiểu Nhu tỏ vẻ hiểu được mà gật đầu, khẽ an ủi: "Cô tìm đến chúng tôi là đúng, ở đây rất an toàn... cứ từ từ." Ánh mắt của cô bỗng dưng ngừng lại ở ngón tay giữa bên phải của cô gái. "Tôi có thể hỏi một chuyện không?" Cô chỉ vào chiếc nhẫn trên ngón tay cô ấy, hỏi: "Chiếc nhẫn này của cô là từ đâu mà có?"
Tiếng nói rất trầm.
Cô gái ngẩn ngơ, vô thức mà xoay chiếc nhẫn trên tay. "Chiếc nhẫn này là lúc trước Đông Ni chơi bài thắng được tiền đã mua cho tôi." Cảm giác bầu không khí đột ngột nghiêm trọng lên, cô ấy lo lắng mở miệng hỏi: "Làm sao vậy, có vấn đề gì sao?"
Vu Nhiễm khẽ giải thích: "Chiếc nhẫn này rất giống chiếc nhẫn mà Vương Bella nạn nhân đầu tiên của vụ án đeo trên tay."
"Hả? Ơ, tôi, tôi không biết! Làm sao có thể..." Sau khi nghe thấy lời của Vu Nhiễm nói, cô gái lập tức cởi nhẫn xuống, ném lên bàn, cách xa cô ấy, sau đó rụt người lại trên ghế sợ sệt nhìn chiếc nhẫn đó.
Lương Tiểu Nhu im lặng không nói.
Đến lúc này, nghi vấn của Trương Đông Ni thật sự rất lớn.
Di động đột nhiên vang lên, Lương Tiểu Nhu lập tức nhấn phím trả lời, kề điện thoại vào tai, nghe được mấy câu thì đôi mắt cô đã đã sáng rực lên. Cô cúp điện thoại, giơ tay lên với các đồng nghiệp có mặt ở đây, "Trương Đông Ni đã xuất hiện, Thẩm Hùng đi xin lệnh bắt người; những người khác thì đi theo tôi!"
"Yes, Madam!"
*********
Hỏa tốc đi đến gần nhà của Trương Đông Ni, Lương Tiểu Nhu xuống xe trước, làm động tác thủ thế với mọi người, ý bảo mọi người đừng hành động thiếu suy nghĩ. Lúc này, Tiểu Thắng đứng ở trước mặt cô, nói nhỏ: "Trương Đông Ni ở phía trước, mới vừa lái xe về, còn chưa có vào nhà."
Hiện tại là thời cơ tốt nhất để bắt hắn.
Vì tránh đả thảo kinh xà, Lương Tiểu Nhu quyết định tự mình đi trước. Vẫy tay với thuộc cấp đang phục kích trong bóng tối, cô âm thầm đuổi theo bóng đen phía trước cách đó không xa.
Trương Đông Ni là một người đàn ông có dáng người rắn chắc, hắn đang gọi điện thoại, nghe nội dung trong điện thoại có vẻ không mấy vui vẻ, thỉnh thoáng hắn lại lớn tiếng lẩm bẩm cái gì đó, rồi cứ đi về phía trước.
Lương Tiểu Nhu bước đi nhẹ nhàng, vẫn giữ một khoảng cách vừa phải, cố gắng không tạo ra dù chỉ một tiếng động nhỏ, đi theo phía sau hắn.
Cô đi theo hắn tới một con hẻm dẫn đến biệt thự, mà khi Lương Tiểu Nhu đi đến khúc cua lại không thấy người đang gọi điện thoại đâu nữa. Lương Tiểu Nhu quay đầu nhìn, không một bóng người.
Bốn bề im ắng, giống như một cái bẫy.
Một tay Lương Tiểu Nhu đặt lên bao súng ở bên hông, một tay nắm thành quyền cảnh giác mà dán sát người ở một bên, từng bước một, giống như một con mèo nhẹ nhàng mau lẹ đi ra khỏi khúc cua.
Bên trái, không có ai.
Nhưng khi Lương Tiểu Nhu vừa quay đầu, cô nhạy bén cảm giác được ở phía sau có một luồng gió mạnh thổi trực tiếp vào đầu cô, cô phản ứng nhanh chóng nghiêng đầu sang bên, lập tức lùi về sau một bước dài, tránh được cú đánh bất ngờ.
Trương Đông Ni cầm một cây gậy gỗ, thấy đánh lén không tạo ra được kết quả như tính toán, điên tiết trừng mắt nhìn cô, lại giơ cây gậy lên.
Lương Tiểu Nhu quát lên: "Cảnh sát! Không được cử động!"
Trương Đông Ni giả điếc, vẫn đỏ mắt đánh về phía cô. Lương Tiểu Nhu khẽ thở dài, nghiêng người né tránh lần thứ hai, sau đó nhanh nhẹn lại vô cùng chuẩn xác nắm chặt cánh tay hắn, lợi dụng thuận theo lực tay của hắn kéo mạnh xuống, Trương Đông Ni ngược lại bị sự bốc đồng của mình làm lảo đảo. Hắn té lăn trên đất, chưa kịp đứng dậy, Lương Tiểu Nhu đã đi trước một bước đá rơi cây gậy trong tay hắn, sau đó xách cổ áo hắn kéo lên, thúc mạnh đầu gối, đánh vào bụng hắn.
Cho dù là nam hay là nữ, vùng bụng dưới vẫn là một nơi rất mềm. Dùng hết sức đành vào đó, sẽ làm cho cơ thể của con người trong một khoảng thời ngắn sinh ra cảm giác bất lực.
Hắn kêu lên một tiếng đau đớn ôm bụng, lăn qua lăn lại. Lương Tiểu Nhu thấy tình thế, nhảy lên, xoay người tung một cú đá bay, đá vào cằm của hắn.
Cú đá này chính là muốn làm cho người ta càng thêm không chịu nỗi so với cú thúc gối vừa rồi. Hắn lập tức bị đá ngã xuống đất, cả buổi cũng không đứng dậy nỗi. Lương Tiểu Nhu đi qua, giữ chặt cánh tay hắn, lấy ra còng tay khóa hắn lại. Lúc này, mọi người nghe được động tĩnh thì vội vàng chạy đến. Nhìn thấy cảnh tượng này, Vu Nhiễm gần như lập tức trách: "Madam, tại sao cô lại hành động một mình? Như vậy rất nguy hiểm! Nếu xảy ra chuyện thì phải làm sao?"
Madam rất thông minh, cũng rất quyết đoán, làm việc kỹ càng không cẩu thả dài dòng, cũng không chần chừ do dự. Khuyết điểm duy nhất chính là lúc Thanh tra Lương điều tra manh mối vụ án thì rất bình tĩnh, nhưng một khi gặp phạm nhân thì liền kích động thiếu suy nghĩ, thường thường cái gì cũng không hỏi, một mình xông lên, không đợi trợ giúp, đã làm cho phạm nhân ngã vật xuống.
Vu Nhiễm biết Madam giỏi võ, nhưng một mình chiến đầu trước sau gì cũng không phải chuyện tốt.
Nhưng mà, đi cùng với điểm yếu bốc đồng lỗ mãng này của Lương Tiểu Nhu, thì còn phải nói đến bản năng được sinh ra tức thời khi cô đối mặt với phạm nhân.
"Ổn rồi mà, Nhiễm Nhiễm." Lương Tiểu Nhu lắc lắc cánh tay, ném Trương Đông Ni cho Tiểu Thắng và Thẩm Hùng, ra lệnh cho bọn họ đưa Trương Đông Ni vào căn biệt thự nhỏ của hắn trước. Sau đó quay lại, đối mặt với Vu Nhiễm, nhếch môi nhướng mày. "Gậy gỗ dù gì cũng dễ đối phó hơn dao với súng. Hơn nữa..." Cô nhìn theo hướng bóng dáng của Trương Đông Ni bị mang đi, trầm ngâm. "Sức của hắn yếu hơn so với trong tưởng tượng của tôi, có lẽ, hắn chỉ giỏi ngược đãi những cô gái yếu đuối vô tội đó thôi."
Đi theo sau Thẩm Hùng và Tiểu Thắng vào nhà của Trương Đông Ni, Lương Tiểu Nhu lấy lệnh khám xét đã được thông qua do cấp dưới mới đưa tới, huơ huơ trước mặt hắn. "Tôi là Lương Tiểu Nhu Thanh tra cao cấp Tổ Trọng án, chúng tôi nghi ngờ anh có liên quan đến vụ án ngược đãi, bây giờ chúng tôi phải khám xét nhà của anh."
Hắn không có bất kì phản ứng gì, chỉ cúi thấp đầu.
Lương Tiểu Nhu đi vào trong phòng của Trương Đông Ni, ra lệnh tìm kiếm xung một lần nữa, rất nhanh đã có người tìm thấy đĩa được cấu giấu kỹ lưỡng trong tủ đầu giường. Sau khi mở lên, bên trong rõ ràng chính là hình ảnh cô gái đang bị ngược đãi cực kì tàn nhẫn, cùng với thứ âm nhạc rợn gáy làm người nghe thấy sợ hãi.
Lương Tiểu Nhau khoanh tay, nheo mắt xem DVD, "Là Trần Hinh."
Nhận được ý trong ánh mắt của Sếp, Vu Nhiễm đi qua, nghiêm túc hỏi Trương Đông Ni, "Trần Hinh ở đâu?"
Trên gương mặt Trương Đông Ni hiện lên nụ cười dị hợm, cũng chẳng nói lời nào, chỉ dùng ánh mắt quỷ quyệt quét qua quét lại trên mặt Vu Nhiễm, lại nhìn xuống dưới, đánh giá cơ thể của cô ấy.
Dằn xuống suy nghĩ xúc động muốn cho hắn một bạt tai, Vu Nhiễm lui trở lại bên cạnh Lương Tiểu Nhu, chờ đợi chỉ thị tiếp theo.
Lương Tiểu Nhu vuốt cằm, cố gắng suy nghĩ thêm một lúc, chậm rãi đi đến trước mặt Trương Đông Ni, nhìn hắn trong chốc lát, mà Trương Đông Ni vẫn cười quỷ dị, lắc lư đầu, chẳng có một chút bận tâm đối với cái nhìn ngầm quan sát thăm dò của cô.
"Dẫn hắn về Sở Cảnh sát trước."
Muốn moi được gì từ miệng của một người như hắn, cũng không phải là chuyện dễ dàng.
"Thẩm vấn bình thường đối với Trương Đông Ni không có ích lợi." Sau khi đưa hắn về Sở Cảnh sát, Lương Tiểu Nhu nhìn người đàn ông với vẻ mặt vô cảm đang ngồi trong phòng thẩm vấn từ cửa kính một chiều, bình tĩnh nói với các đồng nghiệp: "Muốn Trương Đông Ni nói, nhất định phải thuận theo hắn, ca ngợi hắn. Hắn là người cầm đầu, hắn sẽ tự cho rằng hành vi này rất đáng tán dương. Cho nên chuyện chúng ta phải làm là khẳng định hắn, đừng bóc phốt hắn cũng đừng thuyết giáo hắn, hãy làm cho hắn nghĩ rằng tất cả những gì hắn làm là đúng, có hiểu không? Lương Tiểu Nhu đưa mắt nhìn bọn họ, "Chúng ta không còn nhiều thời gian."
Mọi người gật đầu.
Giao tiếp với một người như Trương Đông Ni, không thể dùng tư duy bình thường của một người bình thường, Chỉ có thể đảo ngược lại vai trò, tưởng tượng mình là kẻ phạm tội, xâm nhập nội tâm của hắn, phải làm điều ngược lại, tìm được kẽ hở thì mới có thể đánh vỡ được.
"Như vậy đi." Ánh mắt của Lương Tiểu Nhu cuối cùng dừng lại trên người Thẩm Hùng, "Thẩm Hùng, anh có nhiều kinh nghiệm phong phú, anh đi hỏi thử, phải chú ý chừng mực."
Thẩm Hùng nhận lệnh đi.
Chờ sau khi Thẩm Hùng đi vào phòng thẩm vấn, Lương Tiểu Nhu cùng với đám người Vu Nhiễm, Tiểu Thắng lập tức đi vào phòng điều khiển, giám sát đối thoại của Thẩm Hùng và Trương Đông Ni, không bỏ qua mỗi một động tác nhỏ của Trương Đông Ni.
Sau khi Thẩm Hùng vào, Trương Đông Ni vẫn giữ im lặng như trước, chỉ ngậm miệng mà hươ huơ cái còng trên tay với Thẩm Hùng, có ý gì không rõ.
Thẩm Hùng làm động tác đã hiểu với hắn, đi đến ngồi xuống cái ghế đối diện hắn. "Chúng tôi chỉ làm việc theo thủ tục mà thôi. Tôi là Cảnh trưởng Thẩm Hùng Tổ Trọng án Tây Cửu Long, là đội trưởng điều tra vụ án này, vụ án này của anh thật sự quá kinh người."
Trương Đông Ni niễng đầu nhìn Thẩm Hùng.
"Phải, phải, anh làm cho cả Tổ Trọng án sứt đầu mẻ trán mệt mỏi kiệt sức, anh khiến cho chúng tôi có cảm giác thất bại." Thẩm Hùng nghiêng người về phía trước, cố ý giả vờ làm khuôn mặt mệt mỏi lo lắng ra. Thẩm Hùng vẫy tay, "Anh biết không, vụ án này của anh... Thật sự rất khó giải quyết."
Thẩm Hùng là cảnh sát có kinh nghiệm phong phú nhất trong Tổ Trọng án, đã sớm rèn luyện được bản lĩnh gặp người nói tiếng người gặp quỷ nói tiếng quỷ. Mặc dù bản thân theo chủ nghĩa rất đàn ông, nhưng đồng thời Thẩm Hùng cũng là một diễn viên nhập vai xuất sắc, chuyện này cũng không ảnh hưởng đến năng lực làm việc anh ấy. Thẩm Hùng biết, phạm nhân thích nghe cái gì, thì anh ấy sẽ nói cái đó, vậy mới làm cho bọn họ chủ động nói manh mối thừa nhận tội trạng.
Dường như khi nhìn thấy vẻ nhíu mày thất bại của một người đàn ông trưởng thành dày dạn này làm cho Trương Đông Ni rất có cảm giác thành tựu, hắn mỉm cười, mở miệng hỏi Thẩm Hùng: "Vậy còn anh? Anh cũng cảm thấy rất khó giải quyết sao?"
"Dĩ nhiên, dĩ nhiên rồi." Thẩm Hùng khom lưng xuống, tay chống trên đầu gối của mình. "Anh làm cho các cô gái ở Hongkong sống trong sợ hãi, cả ngày lo lắng, vả cả cha mẹ của bọn họ. Đây là những gì anh muốn à?" Ánh mắt của Thẩm Hùng dường như lơ đãng rơi trên mặt Trương Đông Ni.
Hai tay bị còng, nhưng Trương Đông No vẫn làm ra động tác nhún vai, giọng điệu cũng rất nhẹ nhàng. "Tôi tin rằng cho dù hung thủ là ai, hắn nhất định cũng sẽ rất thích đấy."
Sau khi nói xong, cũng chẳng quan tâm Thẩm Hùng, hắn quay cổ qua, đưa mắt nhìn lên bức tường phòng thẩm vấn. Ở đó dán đầy ảnh, tất cả đều là hình ảnh nạn nhân của vụ án này. Có ảnh của Vương Bella khi còn sống, và ảnh chụp thi thể ghê sợ vừa được phát hiện, còn có ảnh của Trần Hinh.
"Mấy cái này là gì?" Trương Đông Ni không có nhìn Thẩm Hùng.
"Anh hẳn phải biết rõ chứ."
"Không, tôi chẳng biết gì cả." Trương Đông Ni quay đầu lại nhìn Thẩm Hùng không mấy bình tĩnh vào lúc này, khóe miệng treo lên một nụ cười tà ác. "Tôi chỉ cảm thấy rất thú vị."
Ánh mắt sắc bén của Thẩm Hùng bắn xuyên qua, "Chúng ta đừng có đánh đố nhau nữa. Nói đi, Trần Hinh đang ở đâu."
Hiển nhiên Thẩm Hùng tức giận làm cho Trương Đông Ni cảm thấy càng thú vị hơn, hắn nhìn Thẩm Hùng sau một hồi lâu, "Không, tôi phải chờ luật sư của tôi đến."
"Nếu giờ anh khai ra Trần Hinh đang ở đâu, chúng tôi có thể cân nhắc ở trên tòa xin thẩm phán giảm án cho anh." Thẩm Hùng vẫn đang cố gắng, tinh thần tự chủ của Trương Đông Ni còn ghê gớm hơn so với Thẩm Hùng dự liệu.
Trương Đông Ni phì cười, sau đó liếc Thẩm Hùng bằng ánh mắt như nhìn một đứa trẻ, "Anh cho rằng tôi là thằng ngu à?"
"Không, tôi cho rằng anh rất thông minh."
"Tôi chẳng có gì để nói, trừ khi luật sư của tôi tới."
"Hắn đang chơi chúng ta." Ánh mắt Lương Tiểu Nhu sắc bén và rõ ràng, đưa ra kết luận nói: "Trước đây hắn đã từng vào tù, biết làm thế nào để giữ im lặng." Cô lắc đầu, "Xem ra, Thẩm Hùng hỏi không được rồi." Cô nhìn Thẩm Hùng đi ra khỏi phòng thẩm vấn, cô còn nhìn thấy Trương Đông Ni quay đầu lại nhìn bức ảnh, giống như ở đó đặc biệt có thể thu hút sự chú ý của hắn.
"Hắn cứ nhìn chằm chằm vào mấy tấm ảnh đó, còn chúng ta hiện tại vẫn chưa tìm thấy Trần Hinh ở đâu, cũng không có cách nào xác định kẻ phục tùng còn lại là ai, hắn có thể nào biết được Trương Đông Ni đã bị chúng ta tóm được rồi trong cơn nóng giận mà giết chết Trần Hinh hay không?" Vu Nhiễm cũng chú ý tới hành vi của Trương Đông Ni, cô ấy cau mày, nhìn về phía Madam theo thói quen mỗi khi cô ấy không biết mình phải làm gì bây giờ.
Lần nào cũng sẽ làm như vậy.
Ngón tay cái của Lương Tiểu Nhu chạm vào giữa cằm của mình, ngón trỏ xoay quanh chậm rãi. Đây là động tác nhỏ theo thói quen mỗi khi cô suy nghĩ. "Có lẽ, có thể cho cô Trương thử một lần."
"Cô ấy được sao?" Tiểu Thắng có chút không tin. "Cô ấy còn quá trẻ, bị chồng mình đánh cũng không dám hé răng, vừa nhìn đã thấy là một người rất nhút nhát, cô ấy sẽ dám đi khuyên nhủ Trương Đông Ni sao?"
"Sau tất cả, cô ấy cũng là vợ của hắn." Lương Tiểu Nhu giãn mày ra, nhắm mắt rồi lại mở mắt. "Với lại, tôi đến giờ vẫn cảm thấy cô gái đó cũng không yếu đuối giống như vẻ ngoài."
"Phải cho cô ấy đi thử."
Hết Chương 71
Trời nóng đến mức ngồi làm mà đau đầu luôn =,=
Mừng Giỗ tổ Hùng Vương, và chúc các bạn cuối tuần vui vẻ ^^

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play