Sau khi trở về Sở Cảnh sát, Lương Tiểu Nhu vẫn cứ tự nhốt mình trong phòng, nghiên cứu các vật chứng.
Hiện tại, nạn nhân đã chết, hung thủ vẫn còn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, nếu cảnh sát bọn họ không nhanh chóng bắt được hung thủ, thì làm sao ăn nói với gia đình nạn nhân? Càng sợ hơn là theo tình hình này, hung thủ thật sự rất kiêu ngạo, thật sự cho rằng cảnh sát sẽ không bắt được bọn chúng, khả năng xuất hiện thêm nạn nhân mới sẽ rất lớn. Có lẽ bây giờ đã có người bị hại, mà bọn họ còn không biết?
Nghĩ đến đây, lòng của cô thắt chặt lại.
Cau mày, lật xem từng tấm ảnh chụp hiện trường.
Nạn nhân bị bày ra tư thế này cũng không phải vô tình, có phải là đại diện cho một ý nghĩa đặc biệt nào đó mà hung thủ muốn biểu đạt hay không? Còn có vết thương trên người nạn nhân, căn cứ vào báo cáo khám nghiệm tử thi của A Sâm thì vết bầm trên cổ đặc biệt nghiêm trọng, rõ ràng là trước khi chết đã từng giãy dụa rất dữ dội. Nhưng A Sâm nói, nạn nhân chết là do thắt cổ, không phải bị bóp cổ ngạt thở mà chết? Tại sao lại như vậy? Tại sao hung thủ phải thay đổi cách giết người? Nhóm hung thủ không chắc chắn là hai người đàn ông, nhưng là có hai người, như vậy còn không làm được sao? Hay là nói, bởi vì có nguyên nhân ngoài ý muốn?
Không, cũng không nhất định phải nghĩ phức tạp như thế. Nói không chừng là chẳng có lý do gì cả, dùng dây thừng thắt cở, có hiệu quả hơn càng có thể khống chế đối phương, bình thường có thể làm cho hung thủ tận hưởng khoái cảm giết chết người từ từ, loại khoái cảm nắm trong tay sinh mệnh của người khác sẽ càng mãnh liệt hơn,
Hai tên này, rốt cuộc đang ở đâu? Bọn họ đã tìm rất nhiều nơi, nhưng không thu hoạch được gì. Cho dù là muốn đưa nạn nhân đi hay là vứt bỏ xác của nạn nhân thì ít nhất bọn chúng cũng cần một phương tiện vận chuyển. Nhưng rong vùng lân cận, bọn họ đều không tìm thấy dấu vết của chiếc xe. Chẳng lẽ thậm chí cả xe bọn chúng cũng bỏ? Nhưng tại sao lại không tìm thấy? Có vẻ như tâm tư của tên chủ mưu còn cẩn thận và kín đáo hơn là cô nghĩ.
Bỏ tấm hình xuống, lại cầm cái gói được gửi đến nhà của nạn nhân, quan sát tỉ mỉ.
Mặt trên chỉ viết tên bà Vương, tại sao chỉ viết tên của mẹ, mà không viết tên của cha. Mẹ, giống như đại biểu cho lòng từ bi, nhu nhược, cứu rỗi và cầu xin. Bọn chúng như vậy là muốn nói, bọn chúng vốn không cần sự tha thứ và cứu rỗi sao?
Đôi mắt Lương Tiểu Nhu tối sầm đi.
Sau đó, cô đã mở một cuộc họp khẩn cấp, tham gia cuộc họp này không chỉ có Tổ Trọng án bọn họ, còn có các Tổ đồng nghiệp khác mà cấp trên tạm thời gửi tới để hỗ trợ.
"Tên cầm đầu trong nhóm hung thủ là người chi phối kế hoạch, nhưng điều này cũng không có nghĩa là tên phụ thuộc chỉ biết làm theo vô điều kiện, hắn tuyệt đối không phải đơn thuần vô hại, Bọn chúng đều là cá mè một lứa, nếu như không có tư tưởng phạm tội giống nhau, bọn chúng sẽ không ở cùng nhau." Lương Tiểu Nhu đứng trước đám đông, nói một cách bình tĩnh hùng hồn, biểu hiện nghiêm túc, lại mang theo khí thế làm cho người ta sẵn sàng nghe theo. "Hai người cùng có chứng hoang tưởng như nhau, những thứ này là thứ mà chúng ta không có cách nào tưởng tượng ra nỗi, thật sự thì bọn chúng cùng liên kết hành động với nhau. Cho nên tiếp theo chúng ta phải tìm ra hung thủ, tính cách của bọn chúng có sự lệch lạc, có yêu cầu ở mức độ nhất định với đối phương, mọi người cần phải lưu ý rằng, bọn chúng có thể là người xa lạ không hề quen biết, cũng có khả năng là bạn bè quen biết nhiều năm."
Cảnh viên của các phòng ban khác ở phía dưới nghe đều đang nghiêm túc ghi chú, đôi mắt không chớp nhìn người con gái trên bục, chỉ sợ bỏ sót một số thông tin quan trọng. Vu Nhiễm khẽ mỉm cười, được rồi, Madam Lương lúc làm việc thật đúng là làm cho người ta có cảm giác rất nghiêm nghị, tựa như Madam Mã thường ngày.
Khó trách có người nói, hai người ở bên nhau, tính cách khí chất cũng sẽ càng ngày càng giống nhau. Mà không, Madam bây giờ toát lên khí thế giống hệt như Madam Mã, chỉ nhìn thôi, đã tự nhiên tạo ra áp lực trong lòng người khác. Có điều, cũng không thể phủ nhận, Madam trước đây cũng rất uy nghiêm, chỉ là thường xuyên bị che mất bởi tính bốc đồng của cô mà thôi.
Không biết nếu Madam biết suy nghĩ trong đầu mình bây giờ thì có nổi cơn tam bành hay không nữa?
"Nhiễm Nhiễm." Ánh mắt sắc bén quét qua, giọng điệu bình tĩnh không chút gợn sóng, lại như đang trách Vu Nhiễm mất tập trung trong lúc này.
Được rồi, cô ấy sai.
"Tên cầm đầu sẽ làm cho tên phục tùng cảm thấy bản thân là bất khả chiến bại, nó là một phần thưởng cho sự vâng lời. Mặc dù nói như vậy thì tính cách của tên phục tùng sẽ có hơi hướng hèn nhát, không thông minh, do dự không thể gánh trách nhiệm lớn, nhưng sự lệch lạc trong lòng hắn chỉ có hơn chứ không kém so với tên cầm đầu. Khi bọn chúng gặp được nhau, sẽ ảo tưởng ra một thế giới và sự bạo lực cho mình, mà hung thủ lại cho rằng điều này rất bình thường. Bọn chúng không cần sự cứu rỗi, và cũng không biết áy náy, do đó bọn chúng rất hung hăng. Chỉ có bắt được bọn chúng, mới có thể ngăn chặn được tội ác của bọn chúng..."
Cho đến khi giải thích hết những thông tin và chi tiết quan trọng thì cuộc họp mới kết thúc. Ngoài trời màn đêm đã buông xuống, đèn đuốc sáng trưng rực rỡ, lại ngấm một chút mơ màng. Lương Tiểu Nhu cảm thấy hơi mệt mỏi, dựa lưng vào tường, vẻ mặt nghiêm nghị hơi hòa hoãn, cử động nhẹ cổ và cổ tay, vô tình nhìn thấy thời gian trên đồng hồ thì giật nảy mình.
Bây giờ đã 10 giờ!
Sao lại không có một chút cảm giác gì hết, buổi chiều sau khi trở về từ hiện trường vứt bỏ xác chết thì vẫn luôn ở trong văn phòng, cơm tối còn chưa ăn đã tổ chức cuộc họp này, bây giờ mới phát giác thì đã muộn thế này rồi. Cái tật xấu quên hết giờ giấc một khi làm việc của mình đúng thật là không thay đổi được mà.
Làm sao cô có thể quên, đã nói tối nay Lạc Xuyên sẽ đến nhà cô!
Vừa thầm ai oán vừa nhanh chóng gọi điện đi, tiếng chuông vang lên trong một lúc đã có người bắt máy.
"Tiểu Nhu?" Giọng nói rất trong trẻo nhưng cũng lạnh lùng, hơi có chút trầm thấp.
"Lạc Xuyên, xin lỗi, bây giờ em còn đang ở Sở Cảnh sát, em quên mất là tối nay chị đến nhà em, giờ còn nhiều việc lắm, em không phải cố ý. Chị ở đâu, sẽ không phải vẫn còn đợi ngay cửa nhà em chứ? Tối nay, chỉ sợ em không thể về... Chị lại không có chìa khóa, em cứ quên đưa cho chị chìa dự phòng..." Lương Tiểu Nhu giải thích có hơi dông dài, mang chút bối rối, lại mang chút lo lắng.
"Không sao." Giọng nói trầm thấp bình thản lại cũng rất vững vàng truyền đến, trong phúc chốc lại thay đổi thành cái giọng chọc ghẹo. "Em cho rằng tôi ngốc như em à, ngốc nghếch đến độ chờ ở cửa nhà em lâu như vậy?"
Lương Tiểu Nhu thở dài nhẹ nhõm: "Đúng rồi, mà... ai ngốc hả?!"
"Ha ha." Mã Lạc Xuyên khẽ cười. "Tôi biết vụ án này khá khó giải quyết, em làm việc đi. Buổi tối lạnh lắm, em phải chú ý."
"Ừ, em biết rồi." Lương Tiểu Nhu nhoẻn miệng cười ấm áp, cúp máy rồi, nụ cười cũng vẫn còn ở lại.
Sau một ngày làm việc mệt mỏi, có thể nghe được chất giọng phảng phất như âm thanh của tự nhiên, thật sự là liều thuốc tốt nhất để giảm hết mệt mỏi.
Cất điện thoại, Mã Lạc Xuyên vén sợi tóc qua bên tai, đôi mắt bị tóc mái che khuất hiện nên một nét buồn bã tự nhiên, di chuyển đôi chân đứng đã muốn tê cứng rồi, cuối cùng ngước lên nhìn cánh cửa sổ tối đen, hơi cười khổ, sau đó quay người bước đi.
Đúng vậy, mình thật đã ngốc như vậy đó.
Rõ ràng biết công việc của Tiểu Nhu rất bận rộn, vì sao còn có thể ngây thơ đứng dưới lầu chờ?
Chỉ là, muốn đến gặp em ấy mà thôi.
*********
"Madam, có tình huống mới!" Thẩm Hùng vội vàng chạy tới, nói nhỏ với Lương Tiểu Nhu đang nghiên đầu dựa vào tường, Lương Tiểu Nhu biến sắc, lập tức mở TV của phòng họp.
Trong bảng tin nổi tiếng hằng đêm, có một người phụ nữ nước mắt lưng tròng nhìn vào màn hình, tay giơ lên một tấm hình, trên hình là một cô gái trẻ xinh đẹp, giọng nói của người phụ nữ vừa nghẹn ngào vừa đau buồn.
"Nếu có ai nhìn thấy con gái của tôi, thì xin các người, Hinh Nhi là con gái duy nhất của tôi... Hôm qua nó chạy bộ, sau đó thì không có trở về nữa. Xin các người, xin các người, trả Hinh Nhi lại cho tôi..." Người phụ nữ che miệng lại khóc, khóc không thành tiếng.
"Chuyện này là sao? Sao bà ấy không báo cảnh sát?" Lương Tiểu Nhu nhíu mày, quay mặt qua nhìn Thẩm Hùng.
Thẩm Hùng chỉ vào người phụ nữ trên TV nói: "Bà này là bà Trần, con gái của bà ấy là Trần Hinh hôm qua chạy bộ rồi mất tích, đã qua 24 tiếng. Bà ấy có báo cảnh sát, nhưng không có đưa đến bộ phận của chúng ta, bởi vì đồng nghiệp tiếp nhận báo án không nghĩ đến trường hợp này. Mà bà trần có bạn là người của đài truyền hình, bà đã nghĩ thông qua phương tiện truyền thông để tìm con gái của mình."
Lương Tiểu Nhu lắc đầu, "Bà ấy làm như vậy chỉ càng chọc giận hung thủ, nếu để cho hung thủ xem được tin tức này, gửi DVD đến là chuyện sớm hay muộn."
"Madam, cô xác định vẫn là hung thủ của vụ án hiện tại sao?" Tiểu Thắng hỏi.
Lương Tiểu Nhu ngẫm nghĩ, "Khả năng rất lớn, Vương Bối Lạp cũng là vào lúc chạy bộ bị hỏi đường rồi mới bị bắt đi, hiện tại chúng ta không thể bỏ qua bất cứ manh mối nào. Nhưng mà..." Cô cúi xuống trầm tư, "Sao bọn chúng lại làm nhanh như vậy? Vứt bỏ tử thi còn chưa đến 24 tiếng."
Lần này, bọn họ phải nắm bắt thời gian.
Nghĩ như vậy, cô nhanh chóng gọi điện cho anh chàng đang chiến đấu hăng hái trước máy tính ở nơi làm việc. "Thạc Tử, tình hình bên cậu sao rồi?"
"A, để tôi nghĩ cái nha Madam." Giọng của Thạc Tử hơi có chút mệt mỏi, nhưng lần này lại có điểm nghịch ngợm hiếm thấy, có mùi khổ trong niềm vui. "Tôi xử lý nội dung đoạn quay cô gái bị tra tấn, lại điều chỉnh đoạn nhạc dễ chịu, làm cho đầu tôi sắp bốc cháy rồi. Tôi tách ra được bốn nguồn âm thanh từ một đoạn tiếng duy nhất, âm thanh của cái nào cũng méo mó hết, cho nên bây giờ tôi không ổn lắm, còn cần một chút thời gian."
Mặc dù tâm trạng hiện giờ của cô rất nặng nề, đầu óc từ buổi sáng đã luôn căng thẳng kéo dài, nhưng nghe thấy cái giọng tinh nghịch của Thạc Tử người bình thường nghiêm túc nhất trong tổ, vẫn không thể không mỉm cười.
Vụ án này có áp lực rất lớn với mọi người.
"Thạc Tử, cậu vất vả rồi. Sau khi phá được vụ án này thì tôi mời mọi người ăn cơm."
"Tôi biết là Madam tốt nhất mà." Thạc Tử nhanh chóng nịnh Sếp của mình một chút, lại nói tiếp: "Tôi tra được một số manh mối về xe."
"Cậu nói đi." Lương Tiểu Nhu nhướng mày.
Thạc Tử di chuyển con chuột, đôi mắt chăm chú nhìn thẳng vào màn hình máy tính. "Lý do chúng ta không tìm thấy chiếc xe bắt cóc của hung thủ, là vì bọn chúng đã bung xe ra rồi bán lại trong trung tâm xe cũ ở khu Đại Bộ.
"Hèn gì." Lương Tiểu Nhu mím môi, tiếng của Thạc Tử trong điện thoại vẫn tiếp tục. "Tôi còn điều tra được có một nhân viên trong trung tâm xe cũ rất đáng ngờ, tên Vương Kiều, 17 tuổi đã bắt đầu vào tù, phạm nhiều tội, trong đó có cả việc quấy rối và cưỡng bức thất bại, kết băng đảng trộm cắp xe hơi, gần đây mới ra tù, có lẽ hắn thích làm việc theo nhóm."
"Cậu in hết tư liệu của hắn ra cho tôi, đợi lát nữa đưa cho tôi. Có lẽ..." Lương Tiểu Nhu gật đầu, "Hắn thật sự cần một tên lãnh đạo giỏi."
Hết Chương 68
Thương Lạc Xuyên ghê :<

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play