Sáng sớm nắng ấm, trong một khu dân cư phổ thông, một người phụ nữ bình thường khoảng bốn mươi tuổi theo thói quen mở hòm thư nhà mình, lấy ra mộ cái gói, giống như nghĩ tới điều gì đó, trên gương mặt nở nụ cười vui sướng.
Bà đi từ từ vào nhà của mình, hỏi người đàn ông đang xem báo. "Ông muốn uống sữa hay là cà phê?"
Người đàn ông đang lật báo xem không chút để ý mà trả lời: "Cà phê, bà cũng biết là tôi ít uống sữa mà, chỉ có Bela mới thích uống cái thứ nước của trẻ con này."
Bà cười khẽ, "Phải không? Nhưng mà bác sĩ cũng nói là ông nên uống ít cà phê thôi, có hại cho tim của ông. Thôi, ông vẫn nên ngoan ngoãn uống nướp dâu ép đi."
"Không phải chứ?" Ông làm vẻ mặt phóng đại mà nhận lấy nước dâu ép do bà đưa tới, nhăn mũi nhìn vợ của mình. "Cái này khó uống lắm luôn."
"Khó uống cỡ nào cũng phải uống." Bà không bị thuyết phục, xé cái gói ra. "Ông xem, Bela gửi đồ về cho chúng ta, tôi đoán con bé chắc chắn là đi du lịch ngắm cảnh. Ông có thể vừa uống nước dâu ép vừa xem hình ảnh của con gái, chắc là vui lắm."
Ông bất đắc dĩ lại cưng chiều mà gật đầu, "Được rồi, được rồi."
"Í, tôi còn tưởng đồ con gửi là hình, sao lại là băng video?" Bà lầm bầm.
"Đây là DVD." Ông cười ghẹo bà, lấy đĩa ra bỏ vào trong máy tính, cũng không quên xoay lại. "Bà sắp không theo kịp thời đại rồi, vợ à, bà như vậy sẽ bị Bela cười cho đấy."
"Bớt nói chuyện giật gân đi." Bà đẩy nhẹ ông, sau đó hai người cùng ngồi trên sô pha xem DVD con gái gửi về.
Nhưng khi xem thì nụ cười trên gương mặt bà đã biến mất, bị thay thế bởi nỗi hoảng hốt và sợ hãi tột độ. Bà bịt miệng mình, "Trời ơi, tại sao có thể như vậy! Đó là Bela sao? Đã xảy ra chuyện gì?" Mà ông thì nhìn màn hình không rời mắt, khó thở dần dần, ngực bắt đầu nhói đau, cuối cùng ông ôm tim ngã xuống trong tiếng hét của bà.
Mà nội dung trên DVD, vẫn còn tiếp tục.
*********
"Nhiễm Nhiễm, tình hình như thế nào?"
Trong phòng họp Tổ Trọng án, biểu hiện của Lương Tiểu Nhu rất nghiêm túc, chân mày nhíu lại.
Sáng sớm hôm nay lúc còn cuộn mình trong chăn thì nhận được điện thoại của Sở Cảnh sát gọi đến, có vụ án mới, hơn nữa vụ án này không phải như những vụ án thông thường.
"Là như vầy, Madam. Buổi sáng bà Vương nhận được một bưu kiện, bên trong có một cái đĩa. Bà ấy tưởng là của Bela con gái mình gửi tới, nên cùng ông Vương coi, nào ngờ nội dung lại là Bela bị ngược đãi, sau đó thì bà Vương lập tức báo cảnh sát. Ông Vương vốn đã có bệnh tim, lúc xem cái đĩa thì bệnh tim đột phát, đưa tới bệnh viện cấp cứ không được đã tử vong."
"Có nhờ Tổ Pháp chứng đến lấy dấu vân tay trên gói đồ đó chưa?" Lương Tiểu Nhu hỏi.
"Tổ Pháp chứng đã đến lấy rồi, trải qua nghiệm chứng, trên đó ngoài vân tay của bà Vương thì không có vân tay của người thứ hai, cũng không có để lại dấu vết gì khác."
"Nói cách khác, tên hung thủ đó đã đeo găng tay, có vẻ rất kỹ càng. Còn cái đĩa?" Lương Tiểu Nhu rũ mày xuống nhìn cái túi trên bàn có một đĩa DVD trong đó, "Là cái này à? Tiểu Thắng, cậu bỏ vào xem."
Tiểu Thắng liền làm theo, chỉnh đèn phòng họp tối đi, mở máy chiếu.
Trên màn hình lớn, có thề nhìn thấy ánh sáng lờ mờ, trong một căn phòng, một người con gái xinh đẹp trông nhếch nhác, sắc mặt tái nhợt, miệng bị nhét vải, không thể nói chuyện, trong mắt đầy lo lắng sợ hãi, phía sau thân mình gầy guộc của cô có một gã đàn ông nhún nhảy nhịp nhàng; gã này mang mũ trùm đầu làm không thấy rõ mặt, nhưng lại mang vẻ mặt cười tàn nhẫn độc ác, dùng một số công cụ trông rất kinh khủng hành hạ ngược đãi cô gái dã man, mỗi khi cô gái thật sự chịu đựng không nỗi mà hét lên, trên gương mặt gã sẽ thoáng hiện lên vẻ vui thích, môi thỉnh thoảng mấp máy vài cái, như đang nói cái gì đó, nhưng lại bị tiếng nhạc át đi mất.
Trong đó thậm chí còn đi kèm với nhạc nền, rõ ràng đến cả nhạc cũng đã trải qua lựa chọn, rất đồng bộ với mỗi một hành vi tra tấn của gã. Ở đây đều là những thành viên ưu tú của Tổ Trọng án, nhưng xem cũng không khỏi sợ đến nổi cả da gà lên.
"Nhạc này cũng không phải nhạc thông thường." Lương Tiểu Nhu nhíu mày nhìn màn hình, "Đó là nhạc nền được đặc biệt thiết lập, nếu chỉnh cho âm lượng nhỏ đi thì tiếng nói cũng sẽ nhỏ đi." Cô liếc nhìn Thạc Tử, "Thạc Tử, cậu không thể tách tiếng ra sao?"
Thạc Tử đeo kính lịch sự đàng hoàng là một chuyên gia máy tính, giỏi nhất là lập trình và giải mật mã.
Thạc Tử nhìn laptop, ngón tay gõ nhanh trên bàn phím, "Tôi đang cố gắng. Hung thủ không sử dụng tool thiết lập âm thanh bình thường, trong một khoảng thời gian rất khó phá giải."
"Ừm, chúng ta phải nhanh làm rõ cách nói chuyện của tên này, như vậy mới có thể phán đoán được tính cách đặc thù của hắn. Thẩm Hùng, nói một chút về thông tin của Bela."
"Yes, Madam! Vương Bối Lạp, 21 tuổi, đang là sinh viên đại học, tình cảm với người nhà rất tốt. Mặt khác, thời gian này cũng không có ai phát hiện cô ấy mất tích." Thấy Madam Lương ngạc nhiên nhìn qua mình, Thẩm Hình vội vàng giải thích tiếp: "Bởi vì bạn cùng phòng của cô ấy cho rằng cô ấy đã về nhà thăm cha mẹ, mà cha mẹ cô ấy lại nghĩ rằng cô ấy đi du lịch. Lần gọi điện thoại gần nhất, Vương Bối Lạp hình như có chuyện đến chuyện cô ấy muốn đi du lịch."
"Madam, trong đoạn phim này, cô ấy còn chưa có bị giết, hơn nữa có vẻ như cô ấy đã bị bắt được mấy ngày, chúng ta có phải nên có giả thiết rằng Vương Bối Lạp còn sống hay không?" Tiểu Thắng đề xuất quan điểm của cậu ta.
Vu Nhiễm cũng nhíu mày, "Cho dù cô ấy còn sống, dựa vào mức độ ngược đãi của tên đó thì thấy cô ấy cũng chẳng chịu đựng được bao lâu. Tôi cảm thấy lạ ở chỗ là tại sao hung thủ lại cố ý quay lại toàn bộ quá trình này, còn gửi đến nhà của nạn nhân."
"Cho dù như thế nào, chúng ta cũng phải giả thiết nạn nhân vẫn còn sống, sau đó thì đi cứu cô ấy." Lương Tiểu Nhu giãn chân mày ra bình thản nói: "Còn nữa, tên hung thủ này thật sự rất tự tin, làm việc cũng rất tỉ mỉ. Hắn gửi đoạn phim này đến cho người nhà của nạn nhân, rõ ràng là muốn dùng cái này để hành hạ bọn họ. Có lẽ tra tấn nạn nhân không thể thỏa mãn được hung thủ, hắn muốn gây ra thêm nhiều khủng hoảng, nên mượn chuyện này để thỏa mãn mình."
Thẩm Hùng giơ tay, "Những kẻ giết người tàn bạo thì chủ yếu sẽ tra tấn đại đa số là người lạ, đối với bọn chúng mà nói, tra tấn, sát hại người không biết thì tương đối dễ dàng hơn nhiều."
"Đúng là vậy." Lương Tiểu Nhu gật đầu đồng ý quan điểm của Thẩm Hùng, khoảng thời gian sau đó cô cũng không nói nửa lời, chỉ nghiêm mặt cau mày, vẻ mặt nghiêm túc xem DVD được phát lại, nghiền ngẫm cẩn thận, không bỏ qua bất cứ dấu vết nhỏ nào.
Để tìm được cô bé đó, chỉ có thể tìm manh mối từ đây, nếu không thì làm sao đế cứu cô ấy. Bây giờ trong tay cảnh sát bọn họ, không có một chút manh mối cũng không có mục tiêu. Để tìm được cô bé này bị nhốt ở đâu chẳng khác gì dò kim đáy biển.
Lương Tiểu Nhu cau mày, vẫn luôn đang suy nghĩ, xem đến quên mất thời gian, cho đến giờ cơm trưa cũng vẫn không biết.
Thùng thùng.
Tiếng gõ cửa nhỏ nhẹ vang lên.
Lương Tiểu Nhu theo bản năng nói, "Mời vào." Ánh mắt vẫn dán trên laptop, không có ngẩng lên. Nhưng cả buổi không có nghe thấy tiếng có người đi đến, thắc mắc mà ngẩng đầu lên nhìn, một người con gái có vóc dáng cao ráo nghiêng người tựa ở cửa phòng Thanh tra cao cấp Tổ Trọng án, cánh tay hơi nâng lên, vẫn giữ tư thế gõ cửa, nét mặt cười như không cười, trong đôi mắt màu hổ phách sáng lóe lên.
"Tôi có thể vào không?" Cô ấy khẽ hỏi, hơi mím môi, che đi một chút ý cười trêu chọc.
"Đương nhiên có thể." Lương Tiểu Nhu đứng dậy kéo cô ấy vào, vui mừng hỏi: "Sao chị lại đến đây?"
Mã Lạc Xuyên nâng cổ tay lên, cho cô nhìn đồng hồ, "Giờ cũng đã tới thời gian ăn trưa, tôi tự hỏi sao em còn chưa đi ăn cơm?"
Cổ tay Mã Lạc Xuyên trắng mịn màng, mảnh khảnh lại chắc, ánh mắt Lương Tiểu Nhu trong một lúc dừng tại đó, thật sự không hề chú ý thời gian trên đó. Cho đến khi lấy lại tinh thần, Lương Tiểu Nhu hơi lúng túng nói: "Ò, em quên."
Mã Lạc Xuyên liếc nhìn màn hình máy tính, "Là đang nghiên cứu vụ án mới à." Đồng thời thầm lắc đầu, cái người này khi làm việc tập trung là liều mạng y như mình, mà mình cũng thường xuyên vì vụ án mà lơ là dạ dày của mình, hoặc có khi là quên hẳn đi luôn.
"Ò, đúng vậy." Nói tới vụ án, lòng Lương Tiểu Nhu liền chùng xuống. "Vụ án lần này rất phức tạp, chúng ta phải tranh thủ thời gian, nếu không nạn nhân sẽ bị nguy hiểm tính mạng."
"Vụ án rất quan trọng, nhưng em cũng đừng tự bạc đãi dạ dày của mình, nếu không thì làm sao còn sức đi bắt kẻ xấu?" Mã Lạc Xuyên nhìn cô, giọng điệu lạnh nhạt, trong đôi mắt đè nặng bất mãn và thầm trách. "Tôi đã đoán được em không đi ăn cơm, nên đã mang món mỳ xào hải sản của nhà hàng em thích nhất đến."
"Yeah, biết là chị tốt nhất mà!" Vừa nãy còn một lòng cân nhắc vụ án nên không có cảm giác đói bụng, giờ ngửi thấy mùi thơm, mới thấy bụng đói đến kêu sùng sục. Lương Tiểu Nhu hoan hô một tiếng, vồ tới ôm lấy cổ Mã Lạc Xuyên. "Lạc Xuyên, em phát hiện bây giờ chị càng ngày càng ân cần dịu dàng!"
Mã Lạc Xuyên ôm lấy người cô, cười một cách thản nhiên, "Như vậy không tốt sao?"
"Tốt chứ." Lương Tiểu Nhu chôn đầu ở cổ Mã Lạc Xuyên, ngửi lấy mùi thơm trên người cô ấy làm cô say đắm, trong đôi mắt rực cháy, nỉ non: "Nhưng mà quá tốt đi, làm em có chút không thể tin được, thật sự sợ có một ngày chị sẽ rời bỏ em, em sẽ không biết phải làm sao..."
Mã Lạc Xuyên siết mạnh cánh tay của mình, giọng nói càng thêm mềm mỏng, "Làm sao lại thế được? Bất cứ lúc nào, chỉ cần em quay đầu lại, thì tôi nhất định cũng sẽ luôn đứng đằng sau em, trong tầm tay em có thể chạm đến."
Làm sao tôi có thể rời xa em?Nếu phải cách xa em thì tôi biết sống làm sao?
Lời ngon tiếng ngọt thì Lương Tiểu Nhu từng nghe không ít, dĩ nhiên, nếu muốn nghe từ miệng một người tính tình trầm tĩnh như Cao Ngạn Bác thì đúng thật không dễ dàng. Rất lâu trước đây, khi cô và bạn trai đầu còn quen nhau, hai người đi bộ trong khuôn viên lãng mạn của trường đại học, cô cũng được nghe rất nhiều lời nói phù hợp không khí lúc ấy. Mà trong những lời nói đó, có bao nhiêu là thật, cô cũng không có tâm trạng truy cứu, những lời đó từ lâu đã bị thực tế giã nát thành từng mảnh, cũng từ từ tan biến theo thời gian, điều này cũng không phải điểm quan trọng.
Quan trọng là..., người đang ôm cô bằng hai cánh tay. Những lời của chị ấy, không quá hoa mỹ, cũng không thể hiện ra được tình cảm sâu đậm, nhưng bản thân mình lại nguyện ý tin tưởng vào lời nói này.
Tại sao mình lại thích chị ấy vậy?
Lương Tiểu Nhu thở dài nhắm mắt lại.
Qua một lúc lâu, Mã Lạc Xuyên hơi lay cơ thể trong vòng tay mình, rũ mày bất lực lại cưng chiều nhìn người con gái nằm ườn không chịu ra khỏi ngực mình, "Còn không ăn thì mỳ sẽ lạnh đi đó."
Lương Tiểu Nhu dụi mũi, thở sâu, đứng thẳng dậy từ trong ngực cô, ngồi trở lại vị trí của mình, bắt đầu ăn mỳ xào của Mã Lạc Xuyên mang tới cho tô, vừa ăn, đôi mắt lại rất tự nhiên mà nhìn về phía màn hình máy tính, vẻ mặt cũng từ từ trở về vẻ nghiêm túc khi làm việc, hai hàng chân mày nhíu lại.
Mã Lạc Xuyên đứng ở một bên, lặng lẽ nhìn cô trong chốc lát, thầm than quả thật Tiểu Nhu khi nghiêm túc làm việc cũng rất quyến rũ. Không muốn làm phiền công việc của cô, vẫy tay chào, "Tôi đi trước."
"Ò." Lương Tiểu Nhu ngước nhìn Mã Lạc Xuyên một chút, trong mắt cũng không hề che giấu vẻ lưu luyến.
Mã Lạc Xuyên mỉm cười, "Tối nay tôi đến nhà em."
Gương mặt Lương Tiểu Nhu lập tức trở nên rạng rỡ, đôi mắt sáng lên, khóe miệng cong lên tươi cười, "Được."
"Đừng có nghĩ lệch lạc." Mã Lạc Xuyên liếc cô, nhẹ nhàng bỏ lại một câu, xoay người đi mất.
Nghĩ lệch lạc?! Đâu có! Lương Tiểu Nhu nằm ườn lên bàn, yếu ớt than vãn hình tượng đẹp đẽ của mình ở trong lòng ai đó đã sụp đổ. Rõ ràng cô chỉ muốn nhìn thấy cô ấy nhiều một chút, được ôm cô ấy. Bởi vì, miễn là có thể gần gũi với cô ấy hơn, thì thậm chí là chỉ ở dưới cùng một mái nhà, cũng đã là một chuyện vô cùng hạnh phúc.
Phải cám ơn nhất đó là Thinh Thinh, gần đây đã luôn ở lại nhà A Sâm.
Hết Chương 66

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play